Phó Dung vào hành cung ở, sáng ngày hôm sau liền bị bệnh.
Tin tức truyền ra ngoài, Thái Tử phi dẫn Chương ca nhi, Hủ ca nhi tới
thăm hỏi, để Phó Dung ngoài ý muốn là Lý Hoa Dung thế nhưng cũng tới.
Nàng không dấu vết nhìn hai mắt Lý Hoa Dung.
Lý Hoa Dung đứng ở bên cạnh Thái Tử phi, không hỏi han ân cần, phảng phất chính là xuất phát từ lễ tiết mới tới điểm mặt.
Phó Dung thở nhẹ một hơi, Lý Hoa Dung thật có mặt cười, nàng càng không được tự nhiên.
"Tứ đệ muội làm sao vậy, đang yên lành lại bị bệnh?" Thái Tử phi ân cần hỏi.
Phó Dung tựa vào trên giường, một bộ dáng suy yếu vô lực, sắc mặt cũng tái nhợt, nghe vậy xấu hổ cười cười, "Đêm qua ở trong hồ ngâm nhiều một lát, cũng không biết thân thể này sao lại yếu ớt như vậy, buổi sáng
tỉnh lại đầu choáng váng, ai, còn tính toán dắt Trăn ca nhi đi dạo chơi
chung quanh đâu. Lần này ngược lại tốt rồi, khó được đến một lần, mấy
ngày nay phỏng chừng chỉ có thể nằm trên giường."
Thái Tử phi gật gật đầu, đoán được hai vợ chồng Phó Dung hơn nửa là
ban đêm hồ nháo, không truy hỏi tiếp, xoay qua chỗ khác đem hai hoàng
tôn Đông cung gọi đến bên người, ôn nhu dỗ nói: "Thấy chưa, tứ thẩm các
ngươi là người lớn, ngâm ao cũng bị bệnh, các ngươi ngâm ao thì càng dễ
dàng bị bệnh, các ngươi muốn sinh bệnh sao?"
Hủ ca nhi nhìn Phó Dung, tựa vào bên người mẫu thân lắc đầu liên tục.
Chương ca nhi vốn không định xuống nước chơi, lúc này cũng thành thành thật thật lắc đầu.
Trăn ca nhi ngồi trên giường, nhìn hai tiểu ca ca, lại nhìn mẫu thân
sinh bệnh, mấp máy môi nhỏ, cũng không muốn nghịch nước.
Phó Dung không ngờ Thái Tử phi sẽ đối xử bình đẳng với Chương ca nhi.
Trẻ con ngâm ao dễ xảy ra chuyện, nghe nói Thái Tử cũng mang Chương ca
nhi tới, Phó Dung có chút lo lắng Chương ca nhi bị người mê hoặc, hoặc
là bị người tận lực phóng túng, tự vụng trộm đi vào hồ chơi. Hiện tại
Thái Tử phi lấy nàng làm ví dụ, Chương ca nhi là đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, có lẽ sẽ không xuống nước đi?
Lý Hoa Dung trước khi đi, thật sâu liếc mắt nhìn Phó Dung một cái.
Phó Dung nhìn thấy, mỉm cười đưa tiễn, đợi Lý Hoa Dung triệt để ra khỏi nhà, Phó Dung mới nhíu nhíu mày.
Nàng căn bản không sinh bệnh, tối hôm qua Từ Tấn dặn dò nàng như vậy,
bảo nàng giả bệnh đừng ra bên ngoài chạy loạn, ở Văn Huy viên an tâm
chiếu cố Trăn ca nhi. Phó Dung khó hiểu, Từ Tấn giải thích, nói lo lắng
Lý Hoa Dung ghi hận trong lòng đối phó nàng, thà rằng cẩn thận quá mức
cũng muốn để phòng ngộ nhỡ. Ngày sau có cơ hội hắn lại một mình dẫn
nàng đến tắm ao.
Từ Tấn nghĩ quá nhiều cũng tốt, trước đó phát hiện cái gì cũng tốt,
hắn khẩn trương như vậy vì mình, Phó Dung vẫn thực ấm lòng, hơn nữa nàng quả thật lười giao tiếp với chị em dâu, có thể cùng người nhà ở một
chỗ, sao lại không làm?
Thấy Trăn ca nhi ngoan ngoãn ngồi một bên, bởi vì mẫu thân "sinh
bệnh", không giống hôm qua quấn nàng đòi ôm hắn đi nghịch nước, Phó Dung càng thêm vừa lòng cái kế hoạch giả bệnhnày, phái người lưu ý phía
trước, nàng dẫn Trăn ca nhi, Lăng Thủ đi hậu viên ngắm cảnh sắc. Bên này ấm áp, tuy là tháng giêng đất trời lạnh lẽo, trong viện lại có cây xanh hoa cỏ khó gặp ở kinh thành, làm người ta trước mắt sáng ngời.
Từ Tấn rất nhanh đã trở lại.
Hắn mang theo con chồn nhốt ở trong lồng buổi sáng bồi Gia Hòa đế săn
bắn được, Trăn ca nhi, Lăng Thủ đều thích xem. Có nhũ mẫu, Hứa Linh, Mai Hương ở bên cạnh nhìn, Từ Tấn rất yên tâm, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với
Phó Dung, hắn đi ra ngoài trước.
Phó Dung không bao lâu sau cũng nhân lúc nhi tử không chú ý đi ra theo.
Từ Tấn nắm tay nàng đi tới hồ nước nóng bên kia, thấp giọng hỏi nàng: "Các nàng ấy đều đến thăm nàng rồi?"
Phó Dung gật gật đầu: "Đúng vậy, Thành vương phi cũng tới, thật là kỳ quái, đổi lại là ta, chắc chắn sẽ không đi thăm." Lấy ân oán của nàng
với Lý Hoa Dung, cho dù Lý Hoa Dung không đến thăm nàng, cũng là nhân
chi thường tình. Truyền đến bên kia, Gia Hòa đế cũng sẽ không vì thế chỉ trích Lý Hoa Dung không tôn trọng Tứ tẩu.
"Về sau ở chỗ có nàng ấy, nàng cứ tận lực tránh đi, đừng bởi vì tranh
hơi mà đẩy mình vào chỗ nguy hiểm." Từ Tấn thần sắc ngưng trọng nói.
Lý Hoa Dung đẻ non, nghe nói thân thể triệt để hỏng rồi, không có nhà
mẹ đẻ, hiện tại cơ bản chính là chó nhà có tang. Thành vương bởi vì thủ
hiếu mới không có nữ nhân khác, qua một thời gian khẳng định sẽ có. Từ
Tấn hoài nghi Lý Hoa Dung sẽ đem hết thảy khổ sở đều tính lên đầu Phó
Dung. Đổi lại vào thời điểm khác, Từ Tấn có lẽ sẽ cho Phó Dung đi ra
ngoài, mượn cái này thăm dò Lý Hoa Dung có ý quấy rối hay không. Nếu
như đối phương thật muốn xuống tay, hắn lại đem kế liền kế triệt để loại trừ nàng ấy, thuận tiện cho Thành vương chút giáo huấn. Nhưng lần này
đi Thang Sơn, đại tuồng là giành cho Thái Tử, Từ Tấn không muốn xuất
hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào.
Cả tòa hành cung, hắn chỉ yên tâm để Phó Dung lưu lại ở Văn Huy viên.
Yên tâm, Từ Tấn bắt đầu động tâm tư khác, xoa bóp tay nhỏ Phó Dung,
chỉ vào viện trước mặt nói: "Lúc trước đáp ứng dạy nàng học bơi, hôm qua nàng mệt, tha cho một lần, bây giờ không mệt đi?"
Phó Dung sao có thể không biết hắn ám chỉ gì, bất quá nàng quả thực
rất lâu không tắm ao. Vào nội điện, nhìn cái ao lớn kia, hơi nước mờ
mịt như vậy, Phó Dung liền muốn đi vào nhanh một chút ngâm tắm, xem bản
lĩnh bơi lội của mình có thụt lùi hay không.
Người hầu hạ đều lui ra ngoài, Từ Tấn tỏ ý bảo Phó Dung tới giúp hắn thoát y.
Phó Dung không chịu, cười hướng bên cạnh chạy, bị Từ Tấn hai ba bước
đuổi theo, quần áo đều không thoát, ôm lấy người đi về hồ, nháy mắt lao
vào nước suối hơi có chút phát nóng, xiêm y ướt đẫm khoác ở trên người
nặng trịch, phác hoạ ra đường cong rung động, Từ Tấn nhìn ánh mắt đăm
đăm, cúi đầu tiến đến.
Phó Dung hiện tại chỉ muốn bơi lội, nhân lúc Từ Tấn bận rộn thoát quần áo thì nàng giống như người cá bơi ra ngoài.
Quần áo của nàng sớm bị Từ Tấn cởi, lúc này một thân thoải mái, vài
cái né tránh, lại thành công thoát khỏi bàn tay to của Từ Tấn.
Bơi được xa, Phó Dung quay đầu lại, lau mặt một cái, hướng Từ Tấn đắc ý cười.
Mĩ nhân như hoa sen mới nở, cảnh đẹp ở dưới nước ẩn ẩn hiện hiện, đặc
biệt là một đôi chân dài kia, như rong rêu dụ dỗ nam nhân đối diện, làm
cho hắn cam tâm tình nguyện bị nàng quấn quanh.
Phó Dung nhìn ra trong mắt Từ Tấn phát cáu lên, nàng cũng thích nhất
bộ dáng Từ Tấn khát vọng nàng, cười cười, bơi đi càng xa xa.
Từ Tấn cũng không sốt ruột, thong thả ung dung đem một mảnh quần áo
cuối cùng ném ra ngoài, nhìn bóng dáng Phó Dung nói: "Nùng Nùng, bây giờ nàng ngoan ngoãn lại đây, ta sẽ hảo hảo thương nàng, nếu bị ta đuổi
kịp, có biết ta trừng phạt nàng thì sẽ thế nào không."
Phó Dung đang vui vẻ bơi đâu, tiếng nước ào ào, nàng nghe được Từ Tấn
nói chuyện, lại không nghe rõ hắn nói cái gì, đợi đằng sau có tiếng nước mau chóng áp sát, Phó Dung quay đầu nhìn, như cũ không coi là chuyện to tát, cũng tăng nhanh tốc độ bơi về phía trước. Lúc chạy trốn, nàng đã
đoán được Từ Tấn sẽ đuổi theo, nhốn nháo như vậy chơi vui nhiều hơn trực tiếp làm ngay?
Bởi vậy bị Từ Tấn bắt lấy, Phó Dung cũng không gấp, vịn bả vai hắn thở dốc.
Nàng khí định thần nhàn, Từ Tấn tròng mắt càng sâu, dẫn người bơi tới
bờ ao, một phen đem người xoay qua chỗ khác, kéo eo mở chân, liền mạch
lưu loát.
Phó Dung ở trong nước thì đã bị hắn hôn đến lâng lâng, chịu một chút
như vậy, cũng không cảm thấy đau, chính là Từ Tấn vừa đến liền bức thiết giống như mưa to, Phó Dung không quen, trở tay ôm hắn, yếu ớt mắng:
"Vương gia, vương gia chậm chút a, chàng..."
"Nùng Nùng không phải là thích ta như vậy sao?" Nàng nghiêng đầu quay
lại nhìn, Từ Tấn liền nhìn chằm chằm vào mắt ướt của nàng, khàn giọng
hỏi: "Ta để nàng chọn cách chơi, đây chính là nàng tự chọn, hiện tại hối hận cũng muộn rồi." Nói xong không cho nàng cơ hội phản bác, càng làm
cho đến tận hứng.
Đáng thương Phó Dung không biết chuyện gì xảy ra, liền biến thành một
chiếc thuyền lá nhỏ, trong tiếng mưa rơi lắc lắc lư lư, cầu xin không
được đáp ứng, cuối cùng âm thanh đều câm bặt. Từ Tấn cũng không bỏ qua, làm cho nàng đối mặt với hắn, nhìn nàng bất lực khóc. Nàng càng khóc,
hắn càng hư hỏng.
Bên này hai vợ chồng gần như tan thành một thể, Thành vương bên kia lại là một mảnh mù mịt.
Lý Hoa Dung nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Thành vương: "Biểu ca, ngươi nói nàng có phải có tâm đề phòng ta hay không?"
Thành vương nhìn ngoài cửa sổ, không nói chuyện.
Hai nhà quan hệ như vậy, là ai cũng sẽ đề phòng đối phương, cho nên
hắn để Lý Hoa Dung cùng Thái Tử phi kết giao tình trước, lại nhân lúc
Phó Dung đi Thái Tử phi bên kia thì hành sự tùy theo hoàn cảnh, mà không phải là đem Phó Dung Từ Tấn trở thành kẻ ngu để cho Lý Hoa Dung trực
tiếp đi qua giả ý lấy lòng. Nhưng hắn không ngờ tới Từ Tấn, Phó Dung sẽ
cẩn thận như thế, căn bản không cho bọn họ cơ hội ra tay.
Có lẽ, Phó Dung thật sự bị bệnh?
Thu tầm mắt lại, hắn kéo tay Lý Hoa Dung: "Ta nói cũng không chừng,
biểu muội đừng gấp, chúng ta chờ một chút, có lẽ ngày mai là tốt rồi."
Lý Hoa Dung cau mày thật chặt, luôn cảm thấy sự tình không lạc quan như vậy.
Mĩ nhân nhíu mày, ngược lại càng chọc người thương tiếc, Thành vương
ngắm vương phi mĩ lệ của mình, giơ tay vuốt ve hàng lông mi cong, khóe
miệng ngậm cười.
Nam nhân ôn nhu, Lý Hoa Dung ánh mắt mềm nhũn, mềm mại tiến lại gần.
Nàng nên may mắn, biểu ca thật sự thích nàng, trong lúc thủ hiếu cùng
nàng sớm chiều ở chung, ra hiếu cũng không như nàng lo lắng, nạp thiếp
thất cao môn vì hắn gia tăng trợ lực, mà là vợ chồng đồng lòng báo thù.
Hắn đối với nàng tốt như vậy, cho dù nàng cùng Phó Dung không có thù sâu biển máu, nàng cũng nguyện ý vì hắn bí quá hoá liều.
~
Cửu Hoa các.
Dùng cơm trưa xong, Gia Hòa đế dắt Quản Anh đi nội điện nghỉ trưa, bởi vì tối hôm qua vừa mới nháo một lần, lên giường rồi hắn cũng không động tay động chân nữa, hôn hai cái liền ngủ. Cũng không biết tại sao, hôm
nay phảng phất phá lệ mệt rã rời.
Quản Anh khẩn trương, trái tim nhảy a nhảy, nhẹ nhàng gọi Gia Hòa đế
hai tiếng, xác định là hắn thật sự ngủ say, nàng lặng lẽ đứng dậy, dùng
khăn đem cái bát trà thận trọng chà lau vài lần, lại dùng nước trà
trong ấm không hạ mê dược rửa sạch thêm một lần, đem nước hắt vào góc
bồn hoa mai, lúc này mới chỉnh lý xiêm y, bước nhẹ đi ra ngoài.
Bên ngoài Vạn Toàn Hạ Âm Đông Tuyết đều đang đánh giấc.
Từ khi Gia Hòa đế phát bệnh, Vạn Toàn vẫn ở bên ngoài trông giữ.
Lúc này nghe được động tĩnh, hắn mở mắt ra, nhìn thấy Quản Anh, lập tức đứng lên: "Nương nương..."
Quản Anh khoát khoát tay, trên mặt một mảnh thanh sầu: "Ta lại nhớ tới đứa nhỏ không có duyên phậnkia, ngủ không yên, muốn ra ngoài đi lại,
một lát Hoàng Thượng tỉnh, công công thay ta giải thích một chút, bất
quá ta sẽ nhanh chóng trở về."
Vạn Toàn không nghĩ ngợi nhiều, tự mình đưa Quản Anh ra cửa chính rồi lại vòng trở về.
Ngồi một lúc, một nhị đẳng cung nữ bên người Quản Anh tên là Liễu Chi cầu kiến.
Vạn Toàn có hơi bất ngờ, đẩy rèm ra, thấy Gia Hòa đế ngủ say bên trong, hắn đi ra ngoài gặp người.
Liễu Chi thần sắc bất an, nhìn thấy Vạn Toàn liền quỳ xuống, "Nô tài
có một bí mật to lớn muốn nói, mời công công cho người khác lui ra..."