Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 252



Trăn ca nhi thích mẫu thân nhất, thích phụ thân thứ hai, nhưng người hắn sợ nhất, không thể nghi ngờ là phụ thân.

Bởi vậy đêm nay đưa tay xúc tôm bóc vỏ thì không cẩn thận làm chén cháo rơi vãi, bị phụ thân bên cạnh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, Trăn ca nhi nhìn chén cháo rơi ở trên giường, lại nhìn trên vạt áo tay áo đều dính cháo, mắt phượng không dám nhìn lên trên, lo sợ nhìn thấy mặt phụ thân âm trầm. Mím mím môi, tiểu tử nhìn mẫu thân đối diện, vẻ mặt sợ hãi, lại không dám khóc.

Phó Dung cũng sợ Từ Tấn tức giận, càng có thể thông cảm tâm tình nhi tử hiện tại, đổi là trước kia, nàng chắc chắn vội vàng đem nhi tử ôm vào trong ngực, giúp hắn thay xiêm y, hiện tại thân thể nặng, chỉ có thể ôn nhu hỏi thăm nhi tử: "Trăn ca nhi bị phỏng sao?"

Trăn ca nhi ngoan ngoãn lắc đầu, ánh mắt vẫn không dám nhìn lên trên.

Phó Dung vụng trộm nhìn thoáng qua, thấy Từ Tấn quay đầu tìm nha hoàn đâu, tạm thời nhìn không ra cái gì, cười nói: "Vậy thì tốt, mau để cho Mai Hương ôm ngươi trở về phòng thay xiêm y, nương bảo người làmcho ngươi một bát cháo nữa."

Trăn ca nhi vẫn gật đầu, vừa vặn Mai Hương tới đón hắn, tiểu tử đưa tay chui vào trong ngực Mai Hương.

Từ Tấn đợi Mai Hương lùi ra sau một bước mới sờ sờ đầu nhi tử, mặt mày ôn nhu: "Đi thay xiêm y trước, ta cùng nương ngươi đợi ngươi đến rồi lại ăn."

Phụ thân không tức giận, Trăn ca nhi lập tức sống lại, vui vẻ cười, cái miệng nhỏ toét ra, thúc giục Mai Hương: "Nhanh đi thay xiêm y!"

Mai Hương cũng thở nhẹ một hơi, mau chóng ôm Thế Tử đi.

Đinh Hương bận rộn thu thập bàn ăn.

Từ Tấn đem Phó Dung đỡ xuống đất, để nha hoàn thu thập chỉnh tề bàn ăn trên giường.

Hai vợ chồng đi vào phòng.

Phó Dung tựa sát vào tường, một tay nắm ngọc bội bên hông Từ Tấn, một tay để ở lồng ngực hắn, ngửa đầu nhìn hắn cười: "Vương gia hôm nay tâm tình rất tốt a, Trăn ca nhi làm vãi cháo chàng cũng không tức giận."

Nam nhân này tính tình âm tình bất định, ở trước mặt nàng còn tốt, đối với Trăn ca nhi nghiêm khắc hơn nhiều. Lúc Trăn ca nhi ngoan, Từ Tấn thích đến không được, bồi nhi tử như thế nào cũng nguyện ý. Trăn ca nhi nếu phạm sai lầm, Từ Tấn đanh mặt lên cũng thập phần dọa người, nhìn thấy Phó Dung cũng sợ hãi rùng mình. Phó Dung đau lòng nhi tử, khuyên một lần, nhưng Từ Tấn trong việc dạy con có chủ ý của mình, không cho phép nàng quản. Ngày hôm nay Từ Tấn sau khi trở về vẫn mang cười, chẳng lẽ có liên quan tới lá thư đó?

Nàng trêu ghẹo hắn như vậy, Từ Tấn buồn cười nói: "Hắn lại không phải là cố ý, ta vì sao tức giận?" Nói như hắn quá mức bất cận nhân tình vậy.

Phó Dung hừ hừ, chọc chọc lồng ngực hắn: "Dù sao vương gia hôm nay nhất định là có việc mừng."

Từ Tấn nhìn nàng, biết Phó Dung mang thai càng ngày càng yếu ớt, đã nhận định sự tình, hắn nếu không giải thích nàng khẳng định sẽ vẫn nhớ, liền cười dỗ nàng: "Biên quan lại truyền đến tin chiến thắng, Lục đệ lập công, ta rất cao hứng."

Phó Dung bừng tỉnh, lá thư đó nhất định là tin chiến thắng.

Giải đáp nghi hoặc, bên ngoài cũng một lần nữa thu thập xong, hai vợ chồng một lần nữa lên giường, Từ Tấn tâm trạng càng tốt gắp vài con tôm bóc vỏ vào trong chén cho nhi tử. Trăn ca nhi trở về nhìn thấy, lúc ăn cơm gật gù đắc ý, sau đó bị Từ Tấn nghiêm mặt răn cho một trận.

Phó Dung nhìn hai cha con bọn họ phô trương đã cười no rồi.

Đi bộ xong, hai người trở về phòng nghỉ ngơi.

Chui vào chăn, Từ Tấn liền dịch xuống, đầu dán vào bụng thê tử, nói chuyện cùng bọn nhỏ: "Nói cho phụ thân, các ngươi rốt cuộc là con trai hay là con gái a, hay là cả hai? Yên tâm, con trai con gái phụ thân đều thích, phụ thân đều sẽ ôm các ngươi.."

Các loại tự lẩm bẩm.

Phó Dung đã quen Từ Tấn nói ngốc, lại cảm thấy lúc này Từ Tấn ngốc nghếch nhất, bất quá nàng thích Từ Tấn như vậy, liền cười nghe.

Từ Tấn một lòng đều đặt trên đứa nhỏ, không quản thê tử có thể chê cười hắn hay không.

Hắn cao hứng, cũng cam nguyện cho Phó Dung chê cười.

Bệnh của hắn có hi vọng.

Cát Xuyên giữ chữ tín, mỗi khi tới một chỗ liền tìm kiếm cỏ cây sách thuốc chưa từng ghi lại, sưu tầm sau đó nghiên cứu dược tính. Năm nay mùa hè Cát Xuyên du lịch tới núi Kỳ Liên, sưu tầm một chút cỏ cây chưa từng thấy, xuống núi nghiên cứu, mãi cho tới vào thu mới phát hiện một loại có khả năng hữu dụng với bệnh lạ của hắn. Đáng tiếc lúc ấy bởi vì tiện tay sưu tầm, số lượng không nhiều, hắn vừa mới có chút tiến triển, dược thảo liền không có. Cát Xuyên lập tức dẫn thị vệ tùy thân đi sưu tầm, bất đắc dĩ núi cao đường hiểm, chạy tới thì cỏ cây đều hết, không thể tìm.

Nhưng Cát Xuyên ở trong thư nói, đầu xuân năm sau cỏ cây sống lại, hắn sẽ một lần nữa hái thuốc nếm thử, nếu thuận lợi, sang năm có thể trị hết bệnh.

Quả thực không khác gì nằm mơ.

Từ Tấn nhắm mắt lại, cảm nhận hai đứa nhỏ nháo ra động tĩnh.

Hắn đã làm cha, sẽ không còn vụng trộm khổ sở bởi vì không thể được mẫu thân ôm vào trong ngực. Nhưng hắn có con của mình, Từ Tấn thích nhi tử cũng thích nữ nhi. Chữa khỏi bệnh, hắn liền không cần lo lắng Phó Dung trong bụng rốt cuộc là con trai hay con gái. Kỳ thật nhìn ba tỷ muội Phó gia, Từ Tấn càng ngóng trông nữ nhi, nhìn các nàng giống như Phó Dung kiều kiều lớn lên, ngóng trông các nàng làm nũng các loại với phụ thân này.

Tuy rằng Cát Xuyên phối ra giải dược cần một năm nửa năm, nhưng chỉ cần có hi vọng, Từ Tấn nguyện ý đợi.

Hắn ôm lấy Phó Dung, hận không thể cả đêm đều dán lên bụng nàng ngủ.

Hai đứa nhỏ dường như cũng biết phụ thân ngóng trông bọn họ, càng ngày càng nỗ lực lớn lên. Chỉ đáng thương Phó Dung, có hai đứa so với một đứa vất vả nhiều hơn, bụng càng lúc càng lớn, Phó Dung càng ngày càng dễ cảm thấy mệt, có đôi khi bỗng nhiên có cảm giác không thở nổi, hai chân càng sưng phồng lên, xấu đến mức Phó Dung không muốn nhìn, ban đêm đi ngủ tỉnh dậy bảy tám lần là chuyện thường.

Phó Dung khó chịu, nàng nhịn không được nghĩ tìm ai phát giận, nhưng nàng không muốn phát giận với Từ Tấn. Vốn dĩ đủ xấu, tính tình lại kém, Từ Tấn không thích nàng thì làm thế nào đây? Cho nên Phó Dung luôn đuổi Từ Tấn ra tiền viện, không muốn hắn ban đêm ngủ không ngon giấc, không muốn hắn bị hành hạ như vậy sẽ giảm bớt yêu thích nàng.

Từ Tấn ban ngày không ở trong phủ, không có cách nào an ủi nàng, liền mời Kiều thị Phó Uyển thường thường tới bồi nàng. Ban đêm, Từ Tấn như cũ trông giữ nàng ngủ, Phó Dung tỉnh hắn cũng tỉnh. Nàng là bởi vì sinh con cho hắn mới vất vả như vậy, hắn làm sao có thể tự mình đi tiền viện hưởng thanh nhàn? Còn nữa Từ Tấn rất hiểu Phó Dung, đừng nhìn nàng luôn đuổi hắn, hắn thật đi ra, nàng sau lưng ngầm khóc không biết bao nhiêu ủy khuất đâu.

Đêm nay Phó Dung từ cung phòng ra, nhìn thấy nam nhân đứng ở bên ngoài gầy gò lại vô cùng khôi ngô, lại nhìn chính mình bộ dáng mập mạp, ánh mắt vừa chua xót, "Vương gia, chàng thật sự không ghét bỏ ta như vậy sao?"

Từ Tấn đỡ nàng về giường, ôn nhu giúp nàng lau nước mắt: "Một chút cũng không xấu, ở trong mắt ta, Nùng Nùng vĩnh viễn là đại mĩ nhân đệ nhất trên đời này."

Phó Dung bĩu môi, một chút cũng không tin.

Từ Tấn liền hôn nàng, hôn đến khi nàng tin không khóc, bình tĩnh trở lại, lại dán vào lưng nàng cùng nàng thiếp đi.

Tới tháng 11, Phó Dung thân thể nặng nề sắp đi không nổi.

Cát Xuyên cũng rốt cuộc từ núi Kỳ Liên, gió bụi dặm trường chạy về, bởi vì song thai sinh con nguy hiểm, Từ Tấn lo lắng Phó Dung xảy ra chuyện, phái người đưa thư mời Cát Xuyên trở về, đợi Phó Dung sinh hắn lại đi núi Kỳ Liên tìm dược cũng kịp.

Cát Xuyên nói chuyện so với Trương tiên sinh thú vị hơn nhiều, mỗi ngày tới nhìn tình huống Phó Dung sẽ nói chút tin đồn thú vị ở bên ngoài cho Phó Dung. Hắn là thần y, Phó Dung tin hắn nhất, có Cát Xuyên ở bên người nàng quả thật không còn sợ hãi như trước vậy. Bất quá thần y cũng không có cách nào giảm bớt thống khổ khi nàng mang thai, những mỗi mẫu thân đều phải trải qua hành hạ, Phó Dung một lần có hai, đương nhiên phải nhận nhiều hơn một phần.

Ngày này Kiều thị tới đây thăm nàng.

Phó Dung nhớ Phó Mật là đầu tháng chạp xuất giá, liền hỏi thăm mẫu thân: "Tam thẩm bên kia đã chuẩn bị xong chưa?"

Kiều thị không ngờ nữ nhi đột nhiên hỏi cái này, ngây ngẩn mới nói: "Được rồi được rồi, có chúng ta ở đây, không cần ngươi lo lắng."

Phó Dung chính là thời điểm mẫn cảm, lại thêm chuyện đời trước, vừa nhìn thần sắc mẫu thân liền cảm thấy không đúng, cau mày nói: "Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì hay không? Nương ngươi đừng giấu ta, ta muốn biết."

Nữ nhi ánh mắt quá tinh, Kiều thị thở dài, nắm tay Phó Dung nói: " Ngũ muội muội ngươi số khổ, ngày hôm trước Liễu Kiên đi thư viện Tây Sơn bái phỏng ân sư, xuống núi không cẩn thận trật chân từ trên núi lăn xuống, không kịp nâng về đến nhà liền... Nùng Nùng ngươi không sao chứ?" Bởi vì biết nữ nhi cùng Phó Mật không có cảm tình gì, Kiều thị mới dám nói.

Thấy mẫu thân ánh mắt lo lắng, Phó Dung hoàn hồn, lắc đầu nói: "Không có việc gì, chính là thay Ngũ muội muội tiếc hận."

Phó Dung không tin thuyết khắc phu khắc thê gì, chỉ là Phó Mật cũng quá xui xẻo. Đời trước, trước khi thành thân vị hôn phu mất mạng, lần này lại gặp chuyện không may, có thể lại rơi vào thanh danh khắc chồng hay không? Phó Mật tính tình hướng nội quái gở, gia đình kinh thành nguyện ý cưới không nhiều, Tam phu nhân lại luyến tiếc nữ nhi gả ngoài, hiện giờ lại rơi xuống danh khắc phu...

Rốt cuộc không phải là chuyện tốt, sập tối Từ Tấn hồi phủ, thấy Phó Dung hậm hực.

Từ Tấn nghe nói là bởi vì chuyện Phó Mật, nghĩ ngợi một lúc, cũng không biết làm thế nào.

Phó Dung trong nhà có việc không thích tìm hắn hỗ trợ, chỉ còn một Phó Mật, Từ Tấn sớm trước giúp nàng một lần, để gia đình đời trước định cưới Phó Mật đi cưới người khác, không ngờ vẫn không thể nào tránh khỏi.

"Mất thì mất, lấy dòng dõi Phó gia, tìm một người cũng không khó." Từ Tấn ôn nhu trấn an thê tử.

Phó Dung gật gật đầu. Phó Mật tính tình không được các trưởng bối thích, gương mặt kia nhưng càng ngày càng đẹp, trong các cô nương Phó gia, Phó Dung tự nhận thứ nhất, thứ hai chính là Phó Mật. Từ xưa có mĩ nhân nào lại thật sự sầu gả đâu? Đời trước An vương tuyển phi, Phó Mật 18 tuổi gái lỡ thì chẳng phải cũng đi? Hơn nữa lại quang minh chính đại đi, không giống nàng, nhờ ca ca hỗ trợ mới tiến vào Mẫu Đơn viên.

Đại khái là ngày nghĩ đêm mong, Phó Dung đêm nay thế nhưng mơ thấy ngày đó.

thời tiết đầu tháng 4, trong Mẫu Đơn viên muôn hồng nghìn tía, khắp nơi đều là các cô nương váy lụa màu phất phới, Phó Dung thấy rõ những váy kia, lại không thấy rõ khuôn mặt mĩ nhân, nàng cũng vô tâm nhìn, khắp nơi tìm kiếm thân ảnh An vương, phát hiện An vương đứng ở bên hồ, Phó Dung hưng phấn đi tới. Nàng không ngốc, đương nhiên sẽ không trực tiếp chạy đến bên người An vương, mà là chọn vị trí xéo đối diện An vương, nàng tin tưởng lấy mĩ mạo của nàng, chỉ cần An vương nhìn thấy, chắc chắn liếc mắt nhìn trúng nàng.

Lúc nàng cúi đầu giả trang thưởng cá chép cẩm bên bờ thì một đôi tay bỗng nhiên từ phía sau đẩy tới...

Phó Dung bỗng nhiên bừng tỉnh.

"Làm sao vậy?" Nàng thở hồng hộc, Từ Tấn vốn dĩ ngủ không sâu, nghe được động tĩnh theo thói quen đi đốt đèn trước.

Vừa sờ soạng tới hộp quẹt, bên giường bỗng nhiên truyền đến âm thanh Phó Dung hoảng loạn, "Vương gia, ta, ta muốn sinh..."

Từ Tấn tay run lên, hộp quẹt rớt xuống.

Lúc này mới cuối tháng 11, dự tính là cuối tháng chạp sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.