Từ Tấn buông chén thuốc xuống, thấy Phó Dung vẻ mặt khẩn trương nhìn
hắn, ánh mắt kia phảng phất hắn uống không phải giải dược mà là độc
dược.
Loại cảm giác được nàng quan tâm quý trọng này, Từ Tấn cực kỳ hưởng thụ.
"Hoàng Thượng có cảm giác gì sao?" Hắn cười không nói, Phó Dung lo lắng hỏi.
Từ Tấn lắc đầu, cười nhìn nàng: "Cái bệnh này vốn dĩ kỳ quái, không đau không ngứa, uống xong dược có thể có..."
Nói còn chưa dứt lời, phía sau đột nhiên phát ra một tiếng vang (!?).
Hai người đều ngây ngẩn.
Từ Tấn mặt từ trắng chuyển hồng, dần dần lại đổi thành xanh.
mặt Phó Dung càng ngày càng hồng, nhịn cười đứng dậy, đi đến tủ quần
áo bên kia, âm thanh bởi vì nén cười nghẹn đến quá khó chịu, hơi hơi
phát run: "Trời tối rồi, ta chuẩn bị đồ ngủ cho Hoàng Thượng..."
Nói còn chưa dứt lời, bên kia lại vang lên thêm một tiếng.
"Đêm nay ta ngủ ở phía trước."
Bởi vì đưa lưng về phía Từ Tấn, Phó Dung không nhìn thấy thần sắc của
hắn, chỉ nghe thấy âm thanh hắn đè nén lửa giận, tiếp theo là tiếng bước chân đi nhanh, ra đến ngoài còn truyền tới hắn gầm rú giận dữ mắng mỏ
thái giám không cho phép đi theo.
Phó Dung rốt cuộc nhịn không được, ôm bụng ngồi xổm xuống, cười đến căn bản là đứng không nổi.
Thuốc này uống xong rồi thế nhưng sẽ đánh rắm?
Cát Xuyên tin Phó Dung cũng xem qua, phía trên nhắc tới dùng dược xong khả năng sẽ có chút bệnh trạng, ví như trán nóng lên, dù sao đều là vấn đề nhỏ, nàng cùng Từ Tấn đều không để ở trong lòng. Hai người thí
nghiệm kia cùng không có việc gì lắm, Từ Tấn phóng long rắm, chẳng lẽ là bởi vì hắn có bệnh lạ?
y lý bên trong này, Phó Dung một chút cũng không hiểu, chỉ cười đến đau bụng.
Ngày hôm sau Từ Tấn không đến Phượng Nghi cung.
Phó Dung nghe nói Từ Tấn đi thượng triều liền hiểu được, Từ Tấn bệnh
trạng kỳ quái hẳn là không có, chẳng qua là ngượng ngùng đến gặp nàng.
Phó Dung cũng không đi Sùng Chính điện tìm Từ Tấn, đổi lại là nàng ở
trước mặt Từ Tấn liên tục thả hai cái rắm to, Phó Dung thời gian ngắn
cũng sẽ trốn hắn rất xa.
Phó Dung lý giải tâm tư Từ Tấn, A Tuyền lại không biết, quấn mẫu thân muốn phụ hoàng, cha con cảm tình tốt, một ngày không thấy liền nhớ đâu.
Phó Dung để tiểu thái giám đi phía trước hỏi thăm một chút, biết được
Từ Tấn lúc này tương đối nhàn, phân phó nhũ mẫu ma ma đưa hai tiểu thư
đi qua.
"Hoàng Thượng, hai vị công chúa tới." Nghe công công cười bẩm báo nói.
Từ Tấn nghe, lập tức buông tấu chương trong tay, tự mình đi ra ngoài đón.
"Phụ hoàng!" A Tuyền vui vẻ gọi người, hô xong lon ton chạy về phía
trước, A Bội không gọi, nhưng bước nhỏ cũng nhanh hơn, hiển nhiên cũng
muốn phụ hoàng.
Có hai nữ nhi phấn điêu ngọc trác như vậy, Từ Tấn dù có nhiều việc
phiền lòng cũng đều buông xuống, cười ngồi chồm hổm xuống, một tay ôm
một người.
A Tuyền A Bội cùng nhau hôn một cái ở trên mặt phụ hoàng, miệng cười toe toét.
Từ Tấn thân thể dường như bay lên, đồng thời ôm lấy hai nữ nhi, ngồi
vào trên ghế, nhìn hoa tỷ muội hỏi: "mẫu thân các ngươi đâu?"
A Tuyền cướp lời nói: "Váy!" Nói xong kéo kéo xiêm y trên người, ý tứ chính là mẫu thân đang may váy.
A Bội gật gật đầu, mắt to tò mò nhìn chằm chằm vào phụ hoàng, giòn giòn nói: "Cha!"
Nàng vừa nói, A Tuyền cũng nhớ ra, thuần thục đi sờ lồng ngực phụ hoàng, muốn giúp hắn lấy khăn che mũi ra chơi.
Từ Tấn bây giờ là trong miệng nếm không thấy vị, cái mũi cũng ngửi
không thấy mùi, tự nhiên không cần khăn, cười dỗ nói: "Phụ thân không
thích khăn, sau này cũng không cần."
A Tuyền A Bội mờ mịt nhìn hắn.
Giải thích các nàng cũng không hiểu, Từ Tấn ôm các nữ nhi đi tìm ca ca chơi.
Mau đến buổi trưa, Từ Tấn để Trăn ca nhi mang hai tỷ muội trở về, "Phụ hoàng có việc, để mẫu thân bồi các ngươi ăn cơm đi."
A Tuyền A Bội hiểu chuyện gật đầu.
Vì thế Trăn ca nhi mỗi tay dắt một muội muội đi Phượng Nghi cung.
Phó Dung thấy chỉ có bọn nhỏ trở lại, vừa bực mình vừa buồn cười, không hiểu nổi Từ Tấn rốt cuộc muốn trốn đến khi nào.
Liên tục 3 ngày, Từ Tấn đều không đến đây.
Trong cung không tránh khỏi có lời nhàn ngôn toái ngữ, Thái Hậu không
tin, chỉ gọi Từ Tấn đến, cố ý hỏi hắn: "Nùng Nùng chọc ngươi tức giận?
Hay là ngươi nhìn mình bệnh sắp đỡ rồi, chuẩn bị sủng hạnh người khác đi?"
Từ Tấn có chút lúng túng.
Hắn là ngượng ngùng gặp Phó Dung, sợ bị nàng chê cười.
Nhưng những việc thế này như thế sao có thể nói cùng mẫu thân, thuận
miệng bịa chuyện: "Ta nghĩ đợi triệt để tốt rồi mới đi gặp nàng."
Thái Hậu không tán thành lắc đầu, khuyên giải nhi tử nói: "Đi sớm đi
muộn có gì khác nhau? Ngươi vừa dùng xong dược, Nùng Nùng khẳng định lo
lắng thân thể của ngươi, ngươi lại không gặp nàng, chẳng phải là buộc
nàng suy nghĩ miên man? Lúc trước kháng chỉ, còn chiêu cáo thiên hạ muốn độc sủng Hoàng Hậu, đảo mắt lại vắng vẻ nàng, ta không biết nên nói
ngươi như thế nào."
Từ Tấn không thể tự biện giải.
Kỳ thật hắn cũng nhớ nàng a, chính là trong lòng không qua được một ải kia, lúc ấy quả thực là mất mặt quá mức.
Trở lại Sùng Chính điện, nghĩ tới Phó Dung lúc này khả năng đang miên
man suy nghĩ, Từ Tấn cũng không có tâm tư xử lý chính sự, nghĩ ngợi một
lúc, mệnh người tuyên Trương thái y, cũng chính là Trương tiên sinh vẫn ở Túc vương phủ, lại cho người gọi Thái Tử đến.
Trương thái y rất nhanh đã tới.
Từ Tấn ôm nhi tử 5 tuổi, đưa ra một tờ giấy.
Trương thái y nhìn chữ trên giấy, lại nhìn Thái Tử nho nhỏ trên đùi
Hoàng Thượng, hiểu được đây là Thái Tử cùng tiểu đồng bọn nào giận dỗi,
muốn trêu cợt đối phương đâu, nhân tiện nói ra một đơn thuốc.
Từ Tấn không yên tâm hỏi: "Bảo đảm chắc chắn vô hại đối với thân thể?"
Trương thái y còn thề thốt mãi, tuyệt đối sẽ không làm hại thân thể.
Từ Tấn gật gật đầu, lúc Trương thái y quay người đi phối dược thì sờ
sờ đầu Trăn ca nhi, "Chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ
này nữa."
Trăn ca nhi không hiểu phụ hoàng nói cái gì, vừa định hỏi, Từ Tấn đột
nhiên hỏi đến công khóa, Trăn ca nhi nhất thời mất quên nghi vấn vừa
rồi, nghiêm túc đáp lại.
Màn đêm buông xuống, Từ Tấn cho người chuyển lời, đêm nay muốn đến Phượng Nghi cung.
Đây chính là nghĩ sáng tỏ rồi đi?
Phó Dung lúc trước cũng không giận Từ Tấn, nàng lúc ấy cười đến có bao nhiêu đau bụng, Từ Tấn khẳng định có bấy nhiêu xấu hổ. Cho nên hiện tại Từ Tấn chủ động lấy lòng, Phó Dung liền vui vẻ ăn mặc một phen, Từ Tấn
đi tới thì ra ngoài nghênh đón. Thấy công công sau lưng Từ Tấn trong tay cầm hộp cơm, Phó Dung kinh ngạc hỏi: "Hoàng Thượng còn chưa dùng bữa?"
Nàng cùng bọn nhỏ đã sớm ăn xong rồi.
Nàng thái độ tự nhiên, Từ Tấn lúc này cũng có tính toán, cười dắt tay nàng, "Chưa ăn no, náng bồi ta dùng thêm chút."
Giống như làm nũng.
Phó Dung trong lòng ngọt ngào, cùng hắn ngồi vào chỗ.
Trong hộp cơm ba món ăn một món canh, trong đó một món là cá chua ngọt Phó Dung thích ăn nhất, Phó Dung cùng Từ Tấn ăn cơm đương nhiên không
khách khí, hơn nữa nàng buổi tối ăn rồi, chỉ ăn cá chua ngọt, ăn vài
miếng thấy Từ Tấn không dùng, liền gắp cho hắn một miếng: "Hoàng Thượng
chẳng phải cũng thích ăn cái này sao?"
Có phải bởi vì không ngửi thấy mùi đồ ăn, không phân biệt ra tư vị gì nên không muốn dùng hay không?
Từ Tấn lại mờ ám trả lời nàng: "Ta chỉ thích ăn trong miệng nàng."
Phó Dung trừng mắt nhìn hắn, không để ý tới.
Dùng cơm xong, các cung nữ thu thập đồ đi ra ngoài, Phó Dung cùng Từ
Tấn đi tắm. Từ Tấn giúp nàng canh y, mới thoát váy bên ngoài, bầu không
khí đang nóng lên đâu, Phó Dung đột nhiên có dự cảm không ổn, muốn tránh ra trước, cái tiếng vang kia đã phát ra.
Vốn là bởi vì Từ Tấn động tay động chân mà ửng đỏ mặt, lần này đỏ như chín.
"Không có việc gì, ta không ngửi thấy." Từ Tấn ôn nhu dỗ nàng, kéo người lại không cho phép nàng trốn.
vợ chồng vài ngày không gặp, vừa chạm liền phát hỏa, đang khó phân khó cách, Phó Dung đột nhiên lại...
Từ Tấn lơ đễnh, Phó Dung chịu không nổi nữa, ra sức đẩy nam nhân ra
ngoài. Nàng cũng không ngốc, trước đó không có việc gì, ăn cá chua ngọt
mới như vậy. Từ Tấn đâu, trốn vài ngày đột nhiên tới, rõ ràng là nghĩ
tới biện pháp vãn hồi mặt mũi a.
(PS: Ta nói bạn TT quá quá vô sỉ)
Phó Dung thật sự tức chết rồi, tức hắn cố ý nhục nhã nàng, chết sống
không chịu bồi hắn nữa, cầm quần áo lên che khuất chính mình, chỉ ra bên ngoài đuổi người: "Chàng đi ra ngoài! Về sau đừng đến gặp ta!"
Từ Tấn hiểu cảm nhận của Phó Dung hiện tại, thấy nàng khóc đến ủy
khuất, hắn nghe lời đi ra ngoài, đi phía trước còn chưa quên trấn an:
"Nùng Nùng đừng sợ, ta đã hỏi thái y, dược kia chỉ có tác dụng hai khắc, nàng tắm rửa trước, ta vào bên trong đợi nàng."
Nhưng người ta là Hoàng Thượng, hắn không đi, ai dám đuổi người? Phó
Dung dám, bất đắc dĩ khí lực không địch lại Từ Tấn, hai khắc thời gian
vừa hết, Phó Dung biết Từ Tấn không đi, không muốn ra ngoài, Từ Tấn lại
xông vào bắt người. Hai vợ chồng một trốn tránh một truy đuổi, một khóc
đánh chửi một chỉ ngoan ngoãn nhận lầm, thuận tiện tiếp tục ăn đậu hủ
phía trước, chỉ chốc lát sau Phó Dung khóc mắng đã thay đổi mùi vị.
Vốn cũng không phải là chuyện gì lớn, nháo một trận, Phó Dung cũng bớt giận.
"Lần sau còn dám trêu cợt ta, ta thật sự không tha thứ cho chàng", nằm sấp ở trên người Từ Tấn, Phó Dung tính sổ hết một lượt. Tay nhỏ cố ý ấn một điểm bên phải lồng ngực hắn kia, như khiển trách đứa nhỏ, "Chàng
tốt xấu cũng là Hoàng Thượng sao có thể không biết xấu hổ mở miệng hỏi
dược này từ thái y?" Nàng cho rằng Từ Tấn chỉ da mặt dày với nàng,
chẳng lẽ đã dày đến mức ở trước mặt người ngoài cũng không che dấu sao?
Từ Tấn hơi có chút đắc ý nói cho nàng biết mình đòi dược như thế nào.
Phó Dung không nhịn được phì cười, đáng thương Trăn ca nhi a, cứ như vậy trắng mắt bị hắn phụ hoàng lợi dụng một lần.
Tính sổ xong, Phó Dung hỏi thăm thân thể hắn, "Không có gì không thoải mái đi?"
Từ Tấn ý vị thâm trường hỏi ngược lại: "Nùng Nùng cảm thấy ta chỗ nào không thoải mái sao?" Nói xong còn cố ý hếch eo.
Hắn có tinh thần, Phó Dung cũng không có khí lực bồi hắn, mau chóng dịch xuống.
Từ Tấn không tiếp tục làm phiền nàng, nằm nghiêng lại, nắm tay nàng
nói: "Ta nhìn mẫu đơn trong ngự hoa viên càng nở càng nhiều, từ nay trở
đi chúng ta mời nhạc mẫu các nàng tiến cung ngắm hoa đi. Viện Viện A
Thần Đại lang Nhị lang bọn họ đều gọi vào, Trăn ca nhi còn lải nhải nhớ
bọn họ, còn có A Tuyền A Bội, đừng bởi vì tiến cung mà xa cách ngoại tổ
mẫu và các dì."
Hắn dám đắc tội Phó Dung, đương nhiên sớm trước chuẩn bị tốt lễ vật bồi tội.
Phó Dung đã rất lâu không nhìn thấy người nhà, nàng là Hoàng Hậu,
không dễ dàng ra cung, Phó Dung cũng không muốn ỷ vào Từ Tấn sủng ái,
yêu cầu cái này yêu cầu cái kia, thị sủng sinh kiều. Ở trong khuê phòng yếu ớt là đủ rồi, cũng không thể truyền ra ngoài, truyền ra ngoài đối
với thanh danh mình không tốt, cũng bôi đen mặt cha mẹ.
Hiện tại Từ Tấn chủ động nói ra, Phó Dung đặc biệt thỏa mãn, ngoan
ngoãn trở lại trong lòng hắn, vùi vào ngực hắn nói: "Hoàng Thượng đối
với ta thật tốt."
Từ Tấn cười, "Lúc trước ai khóc đuổi ta?"
Phó Dung nhéo hắn: "Ai bảo chàng khi dễ người? Đừng cho rằng đưa phần lễ vật sẽ không có việc gì, sau này còn xằng bậy như vậy, ta..."
Từ Tấn bỗng nhiên chuyển người, đè ngược lên nàng, "Nàng có thể như thế nào?"
môi hắn đã ở nàng bên tai lộn xộn, Phó Dung thở hổn hển, nghiêng đầu
làm nũng: "Hoàng Thượng lại khi dễ ta, ta còn khóc cho chàng!"