Ngày hôm sau Phó Tuyên vẫn dậy trước, thấy Ngô Bạch Khởi đã mặc áo ngủ,
không lộ ra cái hình xăm rắn đen kia, nàng lặng lẽ xuống giường.
Vào cung phòng, ngoài ý muốn phát hiện kinh nguyệt tới.
Phó Tuyên âm thầm may mắn.
Tối hôm qua tuy rằng chuẩn bị kỹ càng, cảm giác được hắn bừa bãi, nàng vẫn thật sợ. Giữa vợ chồng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nàng hiểu, cho nên có thể qua vài ngày mới ăn khổ, dù sao cũng xem như là một chuyện
tốt.
Phó Tuyên không nói cho Ngô Bạch Khởi, loại chuyện này, hắn không hỏi, nàng làm sao chủ động mở miệng?
Bởi vậy Ngô Bạch Khởi thực vất vả đợi đến buổi tối, mắt đầy chờ mong
nhìn thê tử, chuẩn bị chứng minh thực lực chân chính của mình thì đột
nhiên nghe Phó Tuyên nói kinh nguyệt tới. Giống như mài đao một ngày,
đang muốn soàn soạt hướng vào bò, dê, đột nhiên bò chạy, dê cũng bay.
Hắn ngồi trên giường, sững sờ nhìn nàng.
Phó Tuyên không có cách nào cho hắn, cũng không biết nên nói cái gì, quay vào bên trong nằm xuống.
Ngô Bạch Khởi hồi thần, đến gần bên cạnh nàng cúi đầu nhìn nàng: "Có
thể không thoải mái hay không? Nghe nói nữ nhân tới kinh nguyệt không
thể để lạnh..."
"Ngươi nghe ai nói?" Phó Tuyên quay về thành giường hỏi, ca ca nhà
mình có lẽ hiểu cái này, Ngô Bạch Khởi bên người không có tỷ muội, làm
sao hiểu?
Ngô Bạch Khởi gãi gãi đầu, có chút lúng túng nói: "Nhị ca nói với ta,
hắn viết một cái danh sách nhỏ cho ta, dạy ta chiếu cố nàng."
Phó Tuyên cực kỳ kinh ngạc, ngồi dậy hỏi hắn: "Danh sách đâu? Lấy cho ta xem."
Trong nhà ba tỷ muội, ca ca thường bị nhị tỷ tỷ quản, không có cách
nào trước mặt nhị tỷ tỷ lên mặt ca ca, tam tỷ tỷ yêu nhất làm nũng,
quan hệ cùng ca ca cũng tốt nhất, ca ca thường thường cùng tam tỷ tỷ lẩm bẩm nên làm cái gì không nên làm cái gì. Đến nàng bên này, bởi nàng cổ
hủ, ca ca cũng có chút câu thúc, dặn dò thì có vẻ giống như phụ thân,
nói đều là đạo lý lớn, nguyên lai hắn còn kê danh sách sao?
Nửa khắc sau, nhận danh sách Ngô Bạch Khởi đưa, phía trên ngay cả loại chuyện nhỏ như nàng không thích người bên ngoài chạm vào cũng đều viết
ra, Phó Tuyên ánh mắt đột nhiên có chút chua.
Nàng nhớ nhà.
Ngô Bạch Khởi cúi đầu, thấy nàng trong mắt có ánh lệ, nhanh chóng ôm
nàng: "Tuyên Tuyên đừng khóc, về sau ta cũng sẽ đối tốt với nàng như nhị ca vậy. Nếu nhớ nhà, tùy thời đều có thể về thăm nhà một chút, hoặc là
đi hai tỷ tỷ bên kia, nhà chúng ta không ai quản nàng."
Phó Tuyên sầu não một hồi, rất nhanh thu lại nước mắt, "Ân, ngủ đi."
Ngô Bạch Khởi buông nàng ra.
Phó Tuyên nằm xuống.
Ngô Bạch Khởi đi thổi đèn, rồi nằm dán vào nàng, bàn tay to đặt trên bụng nàng: "Có đau hay không?"
Phó Tuyên không đau, nhưng tay Ngô Bạch Khởi rất nóng, dán lên bụng nàng, thoải mái ngoài ý muốn.
Nhưng nàng vừa nói không đau, tay nam nhân liền dời đi.
Phó Tuyên chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngô Bạch Khởi buồn buồn nằm một bên, định hôn nàng, sợ nàng mất hứng.
Ngày kế Phó Tuyên hồi môn.
Ngô Bạch Khởi vô cùng cao hứng bồi thê tử về nhà mẹ đẻ. Đi tới nơi hắn lặng lẽ quan sát Phó Tuyên, phát hiện nàng cùng thân nhân ở chung cũng
không phải đặc biệt thân thiện, sẽ không giống Phó Dung làm nũng như
vậy. Cuối cùng thở ra một hơi, nguyên lai nàng thật sự chính là không
thích náo nhiệt, không phải vì chán ghét hắn mới lãnh đạm với hắn.
Chỉ là, giữa vợ chồng vẫn khách khí như thế được sao? Trượng phu cùng thê tử nên ở chung như thế nào?
Ngô Bạch Khởi nhìn nhìn nhạc phụ, không dám hỏi, ánh mắt rơi trên người hai tỷ phu.
Từ Tấn phát hiện Ngô Bạch Khởi nhìn trộm, lạnh lùng liếc hắn một cái, đi nói chuyện cùng Phó Phẩm Ngôn.
Ngô Bạch Khởi trong lòng xuy một tiếng, trời sinh đại mặt lạnh, nếu
không phải Từ Tấn là tỷ phu, hắn mới khinh thường nhìn hắn ta.
Hắn vừa nhìn về phía nhị tỷ phu.
Lương Thông cười ha hả, vừa nhìn đã biết dễ dàng thân cận.
Ngô Bạch Khởi tìm cơ hội kéo Lương Thông sang một bên, có chút tựa như quen thuộc hỏi hắn: "Tỷ phu, ta có việc muốn thỉnh giáo ngươi."
Lương Thông kinh ngạc nhìn hắn, "Nói nghe một chút."
Ngô Bạch Khởi có chút khó có thể mở miệng, nhưng ngoại trừ Lương Thông hắn cũng không tiện hỏi người khác. Tần Anh, đường ca nhà mình cùng Phó Tuyên không có quan hệ gì, xem như là người ngoài, Ngô Bạch Khởi
không muốn lộ việc riêng của hai người cho người ngoài nghe. Lương
Thông không giống, hắn ở Tín Đô đã biết ba tỷ muội Phó gia, càng là hảo tỷ phu của Phó Tuyên, chắc chắn sẽ không nói huyên thuyên với người
ngoài, nhiều nhất lẩm bẩm lẩm bẩm cùng Phó Uyển.
"Tỷ phu, ta muốn hỏi một chút, bình thường ngươi cùng nhị tỷ chung
đụng như thế nào a?" Ngô Bạch Khởi khiêm tốn thỉnh giáo, "Tuyên Tuyên
không thích nói chuyện, ta nói mười câu nàng cũng không nói rõ một câu.
Buổi tối, nàng muốn ngủ, ta cũng không dám quấy rầy nàng..."
Xem xem, lời này nói được bao nhiêu uyển chuyển, không dám quấy rầy
thê tử ngủ, nhưng tối khuya, hắn muốn quấy rầy thê tử làm gì?
Lương Thông là người từng trải, sao có thể không hiểu, nghe vậy cười
ha ha, phát hiện nhạc phụ thẳng người nhìn qua, vội vàng ngưng cười, lôi Ngô Bạch Khởi đi xa xa vài bước, mới thấp giọng thì thầm: "Đầu đất, ta
cho ngươi biết, nữ nhân da mặt đều mỏng, ngươi càng sợ nàng tức giận,
thì càng khó thân cận, cho nên nói da mặt phải dày, càng dày càng tốt.
Đừng nghe miệng nàng không nguyện ý thì thôi, cứ da mặt dày thân cận
trước, nàng ngại ngùng một lát rồi sẽ tùy ngươi. Xong việc rồi ngươi lại bồi tội, cam đoan không có lần sau, nàng liền nguôi giận, về sau nên
chiếm tiện nghi thì vẫn phải chiếm, số lần nhiều, nàng cũng sẽ quen."
Hắn cùng Uyển Uyển vừa thành thân, vào ban ngày sờ sờ tay nhỏ Uyển
Uyển cũng không cho, hắn cứ sờ, nàng cuối cùng chẳng phải cũng chịu?
Lương Thông ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai Ngô Bạch Khởi, "Nhớ, ở bên
ngoài phải hiểu quy củ, tức phụ nói cái gì đều nghe nàng, phía dưới ngầm nên kiên cường thì phải kiên cường, nếu không ngươi cứ tiếp tục nghẹn
đi!"
Nói xong cười rồi đi.
PS: Ta nói kinh nghiệm vô sỉ của bạn LT làm nên bước ngoặt cho cuộc đời 2 bạn NBK và PT.
Ngô Bạch Khởi tâm nhảy phanh phanh, như vậy thật sự có thể làm sao?
Buổi chiều về hầu phủ, Ngô Bạch Khởi ngồi đối diện Phó Tuyên, nhìn
nàng đọc sách, trong đầu lần nữa hiện lên lời Lương Thông nói.
Phó Tuyên ngẩng đầu, thấy hắn đỏ mặt đi tới chỗ mình, nàng hoang mang buông sách xuống thư, "Thế Tử có việc?"
Ngô Bạch Khởi dừng bước lại, bỗng nhiên không dám nhìn thẳng ánh mắt
nàng bình tĩnh, xoay người đi ra ngoài: "Không có việc gì, ta đi tiền
viện xem."
Phó Tuyên nhìn chằm chằm vào cửa một lát, tiếp tục đọc sách.
Ngô Bạch Khởi đi sương phòng tiền viện, đuổi A Chấn đi, hắn nằm ở trên tháp, hai con rắn ghé vào ngực hắn thân mật xoay quanh. Hắn một tay sờ
một con, cùng chúng nó nói chuyện: "Ta muốn hôn Tuyên Tuyên, nhưng nàng
có tức giận hay không a? Nàng trọng quy củ như vậy, vạn nhất ta hôn rồi, nàng về sau càng thêm không thích phản ứng ta thì làm thế nào?"
Hắc Bạch Vô Thường sẽ không nói, chỉ lo chơi đùa trên người chủ nhân.
Ngô Bạch Khởi trong lòng phiền muộn, đem hai bảo bối ném về lồng sắt, đi về hậu viện.
Hắn dầu gì cũng là đại nam nhân, cùng thê tử thân cận còn do do dự dự, truyền ra chẳng phải làm cho người ta chê cười?
Vào phòng, Ngô Bạch Khởi đem ghế đặt đến bên cạnh Phó Tuyên, nuốt nuốt nước miếng, nói chuyện với nàng: "Đang nhìn cái gì?"
Phó Tuyên đọc sách thì không thích người quấy rầy, bất quá xét thấy
nàng và Ngô Bạch Khởi tân hôn, Ngô Bạch Khởi cũng không hiểu hết nàng,
nàng không phải không kiên nhẫn, lộ bìa sách cho hắn nhìn, "Tàng thư của mẹ chồng, là dân thổ phong tình Trường Bạch sơn, Thế Tử đã xem qua
sao?"
Ngô Bạch Khởi lắc đầu, hỏi lại nàng: "Tuyên Tuyên thích du ký?"
Phó Tuyên gật đầu, ánh mắt đặt trên sách, người quen thuộc nàng liền biết, nàng đây là muốn một lòng đọc sách.
Ngô Bạch Khởi mím môi, bỗng nhiên nắm tay nàng, "Tuyên Tuyên thích du
ký, vậy nàng muốn đi ra ngoài du lãm danh sơn đại xuyên hay không? Nếu
nàng thích, ta bồi nàng đi."
Phó Tuyên trong lòng chấn động, tiếp theo tránh thoát tay hắn: "Thế Tử nói bậy bạ gì đó, ta là một phụ nhân nội viện, có thể nào tùy ý ra cửa
dạo chơi?"
Mắt nhìn nàng lại muốn đọc sách, Ngô Bạch Khởi không biết dũng khí ở
đâu tới, cướp sách để lên bàn đối diện, lại phẫn nộ đứng dậy ôm tức phụ
vào trong ngực, ôm thật chặt. Đến cùng không dám trực tiếp cưỡng ép
nàng, hắn cố gắng giảng đạo lý cùng nàng: "Tuyên Tuyên vì sao chú trọng
quy củ như thế? Đều nói nữ tử không có tài là có đức, ngươi thật trọng
quy củ, vì sao còn muốn đọc những sách nam nhân thích này? Nếu thích,
vì sao bởi vì cái gọi là quy củ lại không dám tự mình đi xem cho biết?"
Phó Tuyên ngớ ra.
Trên mặt nàng rốt cuộc không còn vẻ bình tĩnh phảng phất từ lúc sinh
ra đã có kia, kinh ngạc thế nhưng rất là khả ái, Ngô Bạch Khởi ánh mắt
ôn nhu xuống, nhìn mắt nàng nói: "Ta biết, quy củ là để cho người
ngoài nhìn, cho nên Tuyên Tuyên chỉ ở trong phòng đọc sách, nhìn sách
mình thích. Chúng ta là phu thê, có phải ở trước mặt người ngoài giữ quy củ là được, còn ở trong phòng thích như thế nào thì làm như thế đấy
đúng không?"
"Ngươi..."
"Tuyên Tuyên, ta muốn hôn nàng, muốn điên rồi." Ngô Bạch Khởi một phen ôn nàng lên đùi, vội vàng ngăn chặn môi nàng.
Phó Tuyên đẩy hắn.
Ngô Bạch Khởi một tay nắm lấy hai tay nàng, thuận thế chế giữ gáy nàng, không cho nàng né tránh.
Lần đầu tiên buông ra, nàng thở phì phò muốn đi, Ngô Bạch Khởi tiếp
tục chặn lại, lần thứ hai buông ra, nàng cúi đầu nói đủ, Ngô Bạch Khởi
một chút cũng không cảm thấy đủ, lần nữa nâng cằm nàng lên, "Tuyên
Tuyên, ta thích nàng, vĩnh viễn hôn không đủ..."
Bởi vì nàng cự tuyệt không kiên quyết như trước, động tác hắn cũng mềm nhẹ hơn, như là dẫn đường.
Nàng như căn trúc xanh ngạo nghễ trong rừng trúc, nguyên bản di thế
độc lập, nhưng gió núi nhất định muốn lay nàng. Nàng không phải gió, cắm rễ ở trong bùn đất, vô pháp di động trốn tránh, chỉ có thể kiệt lực
ngăn cản. Ngay từ đầu chỉ là lá trúc bị hắn thổi loạn, chậm rãi cành
trúc bắt đầu theo gió lắc lư, đến cuối cùng, thân cây phía dưới cũng
không chịu nổi...
Khí lực đều bị hắn hút đi, mềm như không còn xương cốt.
Tay hắn nhân cơ hội thò vào xiêm y nàng, giống tối hôm trước, tận tình khi dễ.
"Ta, ta kinh nguyệt..." Hắn rốt cuộc buông môi nàng ra, Phó Tuyên vô lực nhắc nhở.
Ngô Bạch Khởi chôn trong ngực nàng, thanh âm mơ hồ không rõ, "Ta biết, Tuyên Tuyên đừng sợ, ta sẽ không muốn nàng."
Nếu không muốn, vì sao lại...
Nhìn ngoài cửa sổ chiều tà sáng lạn, Phó Tuyên miễn cưỡng dành dụm khí lực thương lượng cùng hắn, "Buổi tối, đợi buổi tối..."
Ngô Bạch Khởi không rảnh trả lời nàng, nhắm mắt lại, thích như thế nào đến như thế ấy.
Hai khắc sau, trong màn giường, Ngô Bạch Khởi ôm thê tử chỉ còn tiết
khố khàn giọng bồi tội: "Tuyên Tuyên đừng nóng giận, ta thật sự là quá
thích nàng, nhịn không được, dù sao chúng ta ở trong phòng, không có ai
biết chúng ta làm gì, Tuyên Tuyên không sợ bị người khác nói."
Phó Tuyên mắt đẹp nhắm chặt, trên mặt hồng như hoa đào, hai đạo lông mày bất mãn nhíu lại, vẫn là sắc đẹp có thể thay cơm.
Ngô Bạch Khởi nghĩ tới nàng vừa rồi bởi vì quá mức hưởng thụ phát ra
thanh âm, trong lòng khí lực càng sung túc, nói vào tai nàng: "Tuyên
Tuyên, sau này ở bên ngoài tất cả ta nghe theo nàng, nàng cho ta đi
hướng Đông ta không dám quay hướng Tây, ở trong phòng, Tuyên Tuyên đều
nghe ta, chúng ta thoải mái như thế nào thì đến như thế..."
"Ngươi im miệng!" Phó Tuyên không nghe nổi hắn hồ ngôn loạn ngữ, lạnh giọng trách mắng.
Ngô Bạch Khởi sợ tới mức tâm can giật giật, nhưng hắn không ngốc, hiểu được chính mình giờ phút này thần phục thì lúc trước hết thảy đều uỗng
phí, cho nên kiên trì tiếp tục lải nhải, chuyên thổi khí chung quanh chỗ lỗ tai nàng sợ bị hắn chạm vào nhất, "Vì sao phải im miệng? Chẳng lẽ
Tuyên Tuyên không vui sao? Nếu thích, vì sao bởi vì một ít quy củ rắm
chó mà gây áp lực cho mình?"
Nói xong một lần nữa nằm trên người nàng, làm xằng làm bậy.
Phó Tuyên cắn môi, nhưng nam nhân nhanh chóng quen thuộc, chuyên chọn
yếu hại khi dễ, một thoáng chốc Phó Tuyên không còn tâm tình suy nghĩ
những quy củ kia, chỉ hi vọng hắn nhanh dừng lại, chớ để cho bọn nha
hoàn phát hiện không đúng...
Ngô Bạch Khởi nháo lần này là nháo đến khi màn đêm buông xuống.
Bên ngoài cơm chiều đã bày xong, Phó Tuyên từ trong thất đi ra trước,
đổi một thân xiêm y, mặt mày lạnh lùng, không khác bình thường.
Ngô Bạch Khởi cuộn đệm giường xong mới ra ngoài, không có dương dương
tự đắc, cũng không có diễu võ dương oai, như cháu ngoan ngồi bên cạnh
Phó Tuyên, không ngừng gắp đồ ăn cho nàng, "Tuyên Tuyên ăn nhiều một
chút, nàng xem nàng gầy như vậy, béo chút mới đẹp mắt."
Phó Tuyên mí mắt cũng không nâng, cầm bát cơm lên, không tiếp hắn.
Ngô Bạch Khởi không lưu tâm, chỉ cần ở trong phòng nàng nhiệt tình, ở bên ngoài lạnh nhạt hắn cũng không sợ.