Trong tháng hai, Trăn ca nhi qua sinh nhật bảy tuổi, hai mươi bảy tháng đại hiếu tiên đế chính thức trừ phục.
Từ Tấn kế vị, là ngày đại nguyệt (ngày 16), nhưng hai năm qua trong
cung hết thảy giản lược, chưa từng có yến hội lớn, tỏ vẻ tưởng nhớ tiên
đế. Nay tang kỳ vừa qua, trong cung các nơi không khí dần dần thay đổi,
như mùa đông giá rét qua đi, ngày xuân đến, tươi đẹp nhẹ nhàng.
Phó Dung dẫn nhóm nữ nhi đi bồi Thái Hậu, A Tuyền A Bội và các cung nữ chơi sờ người mù, mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi trong hành lang
nhìn.
"Giữa tháng đi Linh Sơn, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?" Thái Hậu cười nói chuyện với Phó Dung.
Năm kia nghỉ hè, một nhà năm người ở Du Nhiên cư, năm trước cũng thế,
nhưng Từ Tấn lúc ấy hứa hẹn với Phó Dung năm nay tháng 3 đưa nàng đi
Linh Sơn nghỉ hè. Hoàng Thượng ra cung là chuyện tới, từ mấy tháng trước bắt đầu chuẩn bị, đương nhiên không gạt được Thái Hậu.
"Kỳ thật cũng không có gì phải thu thập, Linh Sơn bên kia hành cung đã có, chúng ta mang mấy thứ quen dùng hàng ngày đi là được, ta chính là
luyến tiếc nương." Phó Dung lưu luyến không rời ôm cánh tay mẹ chồng,
"Nương, ngươi luôn sầu muộn trong cung, không cảm thấy chán sao?"
"Lớn như vậy còn nhõng nhẻo." Thái Hậu sờ sờ đỉnh đầu nàng, có chút
hồi ức nói: "Ai nói ta luôn buồn rầu trong cung? Linh Sơn bên kia ta đi
bảy tám lần, hàng năm đi cũng không khác mấy, ngươi hiếm lạ, ta nhưng
không muốn đi một đường xóc nảy nhìn cảnh cũ. Hơn nữa, ta lưu lại chiếu
cố Trăn ca nhi, các ngươi ở bên ngoài chơi cũng yên tâm có phải không?"
Nói đến nhi tử, Phó Dung càng không có tâm tình.
Từ Tấn vẻ mặt tranh công nói muốn mang nàng đi Linh Sơn, Phó Dung quả
thật cũng muốn đi. Đời trước thân phận nàng không đủ, cảnh sắc chân
chính Linh Sơn cũng không nhìn thấy. Ra ngoài đi dạo, gặp quý nữ khác
còn có thể bị người ta dùng ánh mắt cao cao tại thượng khinh thường,
giống như nàng hòa ly là phạm vào sai lầm mất mặt lớn dường nào. Bởi
vậy đời này có thể lấy thân phận Hoàng Hậu đi, Phó Dung vô cùng cao hứng chuẩn bị. Nhưng nàng không nghĩ tới mong hơn nửa năm, mắt thấy nửa
tháng nữa khởi hành, Từ Tấn lại nói chỉ cho nàng mang nữ nhi, không
mang Trăn ca nhi đi.
Tháng 3 đi, tháng 7 trở về, nói cách khác, nàng phải tách khỏi nhi tử bốn tháng.
Nếu không phải là phản kháng vô dụng, Phó Dung thật không muốn đi.
Thái hậu biết trong lòng nàng luyến tiếc, cảm khái vỗ vỗ tay nàng:
"Đứa nhỏ lớn lên, chúng ta muốn giữ bên người thời thời khắc khắc cũng
vô dụng. Giống Cảnh Hành, mười mấy tuổi đã đi ra ngoài đánh trận, hàng
đêm nghĩ đến ta ngủ không ngon giấc, liệu có cách gì? Không cố gắng rèn
luyện khi còn bé, thì không có hắn hiện tại. Cho nên Nùng Nùng phải nghĩ về chỗ tốt. Ngươi nhìn, hai người các ngươi đều không ở bên cạnh, Trăn
ca nhi có cơ hội đảm đương một mình, đây là chuyện tốt."
Phó Dung hiểu, chính là không nỡ a.
Đang buồn bực, Nhu thái phi và nhị công chúa tới.
Nhị công chúa17 tuổi, mặc một thân váy anh hồng, giống như hoa ba năm yên lặng, một khi nở rộ, minh diễm bức người.
"Cô cô thật đẹp!" A Tuyền nhìn thấy cô cô đột nhiên thay đổi ăn mặc,
quên mất mình còn đang chơi trò chơi, cười hì hì chạy qua, ôm đùi cô cô
ngửa đầu nhìn nàng, "Cô cô cái quần này đẹp, ta và muội muội cũng có một cái, nương ta làm!"
tiểu nha đầu năm tuổi, bên tai trang điểm 3 đóa hoa đào, giống tiểu tiên nữ.
Cháu gái lớn, nhị công chúa không có cách nào ôm, liền nắm tay nàng,
trước đón A Bội đi tới, cười hỏi A Tuyền: "kia A Tuyền A Bội ngày mai
mặc vào, chúng ta cùng đi hoa viên bắt hồ điệp."
A Tuyền cao hứng gật đầu, không cho cô vào hành lang, lôi kéo nàng cùng nhau chơi trò chơi.
Nhị công chúa bất đắc dĩ, xa xa lên tiếng chào Thái Hậu Phó Dung, rồi chủ động làm người mù, bắt hai cháu gái nhỏ.
Thái Hậu nhìn nàng cười, trêu ghẹo nói với Nhu thái phi: "Ngươi nhìn, Phúc Tuệ còn giống như đứa nhỏ đâu."
Nhu thái phi thở dài.
Thái Hậu và nàng quan hệ tốt, biết Nhu thái phi phát sầu nhất cái gì, nhỏ giọng hỏi: "Phúc Tuệ còn chưa đồng ý tuyển phò mã?"
Tiên đế đi đã dặn dò nàng và nhi tử chọn người trong sạch cho nhị công chúa, nàng ghi tạc trong lòng, nhi tử cũng ghi tạc trong lòng, đầu xuân nhi tử bảo nàng hỏi Nhu thái phi một chút về yêu cầu đối với phò mã,
hắn cũng từ trong đám con cháu thế gia tuyển mấy người tốt cho Nhu thái
phi, Nhị công chúa nhìn, nhưng nhị công chúa không chịu gật đầu, các
nàng cũng không thể an bài.
Nhu thái phi bất đắc dĩ gật đầu, không nghĩ chuyện phiền lòng, trái
lại hỏi thăm hôn sự Từ Hạo, "Lúc nào tuyển phi cho Hoài vương a?"
Lúc này đổi thành Thái Hậu rầu rĩ.
Nhi tử và Thôi Oản thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn nhiều năm như
vậy, gần như mỗi ngày đều có thể gặp mặt. Cảm tình này, không phải nói
đối phương làm chuyện sai lầm, chính mình có thể dứt bỏ bằng lý trí,
ngược lại thống khổ hơn. Trên lý trí tự nói với mình đừng nghĩ, nhưng
tâm đã khắc sâu, đào ra giống như cắt thịt, trên đời mấy người chịu
được, mấy người nhìn rõ được?
Bởi vậy Thái Hậu hi vọng nhi tử nhanh chóng cưới vương phi an tâm sống qua ngày, lại cho nàng thêm mấy tôn tử, tôn nữ, nhưng nhi tử nhiều lần
cự tuyệt, nàng cũng không cách nào ép buộc hắn.
Hai trưởng bối đồng bệnh tương liên, Phó Dung nghe một bên, suy nghĩ dần dần bay xa.
Việc Từ Hạo nàng không để bụng, nàng phiền não là ca ca nhà mình và nhị công chúa.
Nhị công chúa khẳng định là thích ca ca, thời gian thích còn không
ngắn, nhưng tiểu cô nương người ta không có ỷ vào tiên đế sủng ái, trực
tiếp thảo ý chỉ chọn phò mã, cũng không ở trước mặt nàng biểu hiện ra
thích ca ca, vẫn quy củ, ngoan ngoan ngoãn ngoãn. Nếu như không có lúc
tuổi nhỏ cầu nàng hỗ trợ một lần kia, Phó Dung không dám tin nhị công
chúa thích ca ca.
Ca ca đâu, đã 26 tuổi, mắt thấy Quan ca nhi sắp đến tuổi chớm nở tình
đầu, hắn vẫn một mình như cũ. Phó Dung thật sự tức, tức ca ca làm mẫu
thân nghĩ nát tâm, làm cho tỷ muội các nàng phát sầu, hơn nữa hắn nếu
sớm thành thân, nhị công chúa có lẽ sẽ quên, hắn chậm chạp không cưới,
đổi thành Phó Dung, trong lòng cũng sẽ ôm hi vọng a.
Buổi trưa bồi Thái Hậu dùng cơm, sau bữa cơm Phó Dung mang theo nhóm nữ nhi về Phượng Nghi cung nghỉ trưa.
Buổi chiều Từ Tấn trở về tương đối sớm, bồi Phó Dung cùng dỗ nữ nhi,
giúp A Tuyền đung đưa xích đu một lát, liền thấy Phó Dung ngồi trên ghế
mây ngẩn người với chiều tà như có tâm sự.
"Trăn ca nhi, ngươi đến giúp muội muội." Từ Tấn tránh chỗ, để Trăn ca nhi đi tới.
Trăn ca nhi thích chiếu cố muội muội, tiếp nhận từ phụ hoàng, thật cẩn thận giúp muội muội đung đưa.
Hắn khí lực nhỏ, xích đu đung đưa so với Từ Tấn nhỏ hơn rất nhiều, A
Tuyền chơi không tận hứng, kiều kiều thúc hắn: "Ca ca lại dùng thêm
lực."
Từ Tấn đi đến bên cạnh Phó Dung, nghe vậy quay đầu, nhìn nhìn, nói:
"Như vậy rất tốt, Trăn ca nhi đừng nghe muội muội ngươi."
Trăn ca nhi liền cho muội muội một cái ánh mắt "Muội muội nghe lời".
A Tuyền chu miệng nhỏ.
A Bội ngồi ở trên một cái đôn bên cạnh, mắt to nhìn chằm chằm xích đu
đung đưa, miệng nhỏ khẽ nhếch, giống như đang nói cái gì, một khắc đột
nhiên mắt sáng lên, đứng lên nói: "Đủ 20 lượt, đến ta!"
Trăn ca nhi chậm rãi dừng xích đu.
A Tuyền chơi chưa đủ đâu, bất quá đã nói mỗi người 20 lần, nàng cũng
sẽ không cướp của muội muội, liền ngồi lên đôn thêu bên cạnh xích đu.
Nàng thích để ca ca đẩy, cũng thích xem muội muội chơi.
Bên kia Từ Tấn ngồi vào trên ghế mây, không coi ai ra gì bóp mũi Phó Dung: "Lại đang suy nghĩ cái gì?"
Phó Dung hồi thần, vừa định đẩy tay hắn ra, trong lòng vừa động, kéo
tay hắn xuống, nói chuyện tử tế với hắn: "Hôm nay nghe nương và Nhu thái phi nói chuyện hôn sự Phúc Tuệ, nói phò mã chưa chọn được. Phúc Tuệ là
hòn ngọc quý trên tay tiên đế, là muội muội Hoàng Thượng, khẳng định
phải chọn con cháu thế gia xuất sắc mới xứng đôi, nhưng con cháu thế gia chân chính, đều muốn kiến công lập nghiệp, sợ là không nguyện ý chỉ làm phò mã đi?"
Nàng muốn biết thái độ Từ Tấn với phò mã. Bởi vì liên quan đến nhị
công chúa, nàng lật quá sách sử, cũng không phải mọi triều đại đều hạn
chế phò mã làm quan. Từ Tấn là Hoàng Đế Đại Ngụy thứ sáu, có lẽ Từ gia
thật là duyên mỏng với nữ nhi, năm đời trước chỉ sinh ra Vĩnh Ninh công
chúa và nhị công chúa, một Vĩnh Ninh công chúa, chưa hẳn có thể làm tiền lệ.
Từ Tấn nhìn về phía hai nữ nhi của mình.
Hắn cũng có công chúa, nữ nhi lớn lên, nên gả cho nam tử như thế nào?
Là loại như Ngô Bạch Khởi kia chỉ biết chơi bời hay là như Lương Thông
có bản lãnh thật sự?
Đương nhiên là người sau, hắn sẽ không đem nữ nhi gả cho nam nhân không có điểm nào tốt.
Mà phò mã, cũng là ngoại thích.
Khánh Quốc Công không có chức quan, nhưng Vĩnh Ninh công chúa vẫn có
dã tâm, đem nữ nhi gả cho Hoàng Đế, lại giúp ngoại tôn lập kế hoạch vì
hoàng vị. Đây là ví dụ về phò mã thành thật, công chúa không thành thật. Tiền triều cũng có công chúa thành thật, phò mã dựa vào tên tuổi công
chúa thí sát hoàng tử chính thống đẩy nhi tử của công chúa cũng là nhi
tử của hắn đăng cơ.
Bởi vậy ngoại thích đến cùng có thể thành gian nan khổ cực hay không,
quan trọng là nhân tâm, là năng lực thủ đoạn của tại vị giả, không phải
một lời nói suông.
"Chỉ cần phò mã có thực học, ta sẽ dùng hắn, trừ phi người Phúc Tuệ thích không xứng làm phò mã."
Thu hồi tầm mắt, Từ Tấn cười đáp Phó Dung.
Phó Dung nghe, yên tâm.
Ngày hôm sau A Tuyền A Bội theo nhị công chúa đi hoa viên chơi, Phó
Dung cho người đi mời ca ca tới, tối hôm qua nàng đã hỏi Từ Tấn, lấy cớ
là hỏi một chút chuyện trong nhà.
Phó Thần rất nhanh đã tới rồi.
Phó Dung ở nhà chính gặp hắn.
Phó Thần tiến vào trước tìm hai ngoại sanh nữ như hoa, không tìm được, buồn bực hỏi muội muội: "A Tuyền, A Bội đâu? Không phải các nàng nhớ ta?"
Phó Dung tức giận chọc hắn: "Ngươi chọc ngoại tổ mẫu các nàng sinh
khí, chọc mẫu thân các nàng sinh khí, các nàng vì sao muốn ngươi?"
Phó Thần vừa nghe liền biết muội muội muốn nói gì, xoay người đi ra ngoài, "Ta còn có việc, đi trước."
"Đứng lại!" Phó Dung chạy vài bước giữ chặt hắn, ý bảo Mai Hương canh
giữ bên ngoài, nàng đem huynh trưởng đặt trên ghế, trên cao nhìn xuống
hỏi hắn: "Ngươi đời này còn tính toán không định tìm tẩu tử cho ta?
Ngươi nếu không muốn, ta liền đem tâm tư dùng để chọn tức phụ cho Quan
ca nhi, miễn cho lãng phí thời gian trên người ngươi!"
Phó Thần nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, "Ta ngủ trước một lát,
ngươi nói đi, nói xong nhớ đánh thức ta, phía trước ta thật có chuyện."
Hắn một bộ dạng vô lại, Phó Dung tức kéo lỗ tai hắn.
Phó Thần da dày, không sợ nàng kéo.
Phó Dung hết cách, trực tiếp hỏi hắn: "Ca ca trong lòng có phải đã có người? Là nhị công chúa sao?"
Phó Thần lập tức mở mắt, nhìn chằm chằm muội muội một lát, giống nhìn
ngốc tử hỏi: "Nhị công chúa? Ta có cưới tức phụ hay không cùng nàng ấy
có quan hệ gì? Ngươi sao lại kéo đến trên người nàng ấy?"
Có chuyện khác thường tất có yêu, hắn ở bên ngoài, Phó Dung không biết ca ca đã gặp qua cô nương nào, chỉ biết một nhị công chúa, nàng cũng
chỉ có thể đoán thế, đoán trúng tốt nhất, đoán không trúng thuận thế nói lời khách sáo, "Năm ấy tiết nguyên tiêu, ngươi đưa nhị công chúa về,
nhị công chúa nói thích ngươi đi? Ca ca không đáp ứng, cho nên nhị công
chúa khóc?"
Phó Thần như là nghe được chuyện chê cười lớn, đứng lên gõ nàng một
cái thật mạnh: "Bậy bạ cái gì, căn bản không có chuyện này..."
"Nàng đã nói với ta." Phó Dung ngẩng đầu, chăm chú dõi theo huynh
trưởng, "Nàng đến nay chưa gả, là còn đợi ngươi cưới vợ, nàng mới chết
tâm."
Phó Thần ngớ ra.
Nàng, thế nhưng nghĩ như vậy?
Phó Dung muốn biết tâm tư ca ca, cố ý khích hắn: "Ca ca, tiên đế lúc
đi muốn chọn phò mã cho nhị công chúa, nhị công chúa sống chết không
chịu, bây giờ ra hiếu, nàng vẫn không chịu, ngoại trừ đợi ngươi, ta
không nghĩ được lý do khác. Nhị công chúa là cô nương tốt, ta không muốn nàng phí hoài, Nếu ca ca một chút cũng không thích nàng, vậy ta liền
lừa nàng, nói ca ca có ý trung nhân, rất nhanh sẽ định thân, nhị công
chúa khẳng định sẽ tin ta, như vậy chúng ta lại tuyển phò mã cho nàng,
nàng cũng sẽ không cự tuyệt."
Ca ca là nam nhân, hắn không thích cô nương, tiếp tục chờ cũng không
quan hệ, nhị công chúa không giống, năm nay hoàn hảo, sang năm đã tính
là gái lỡ thì. Nếu như ca ca thật sự một chút cũng không thích nhị công
chúa, Phó Dung không đành lòng nhìn nhị công chúa ngây ngốc đợi, đó là
một hài tử ngoan, một khi biết triệt để hết hy vọng, sẽ nhận mệnh xuất
giá, không để mẫu thân lo lắng.
Đối mặt ánh mắt muội muội dò xét, Phó Thần ngẩn ra chốc lát, đột nhiên cười, " Được, ngươi cứ nói với nàng như vậy, nàng tin là tốt nhất, nàng không tin, ta thật tìm tẩu tử cho ngươi."
thời điểm nàng nói thích hắn, mới mười hai, biết cái gì, không phải
chỉ là muốn báo đáp ân cứu mạng. Hắn chậm chạp không cưới, một là không
gặp được nữ tử yêu thích, hai cũng là có thẹn với nàng, chung quy, nàng
bị hắn nói khóc. Khi đó tiểu cô nương nói thích hắn, Phó Thần không coi
ra gì, nhưng nàng khóc, hắn liền đặt trong lòng, hắn ngóng trông nàng
lớn lên, ngóng trông nàng thật sự hiểu cái gì gọi là thích, gả cho người nàng thích. Như thế liền chứng minh ban đầu nàng khờ dại không hiểu
chuyện, mà hắn không làm thương tâm một tiểu cô nương thích hắn.
Nhưng hắn không nghĩ tới, nàng cũng đang đợi hắn cưới vợ.
công chúa này, không khỏi rất cố chấp đi?
Nàng làm sao có thể thích hắn, hai người nói chuyện cộng lại cũng không được vài câu.
Nếu nàng cố chấp, hắn liền làm cho nàng hết hy vọng là được.
Nói rõ, Phó Thần sờ sờ đầu muội muội, xoay người rời đi.
Tới cửa Phượng Nghi cung, lại gặp nhị công chúa mỗi tay dắt một cái cháu gái đi tới.