Phó Thần thuở nhỏ luyện võ, hơn hai mươi năm qua, luyện được thân thể cao ngất, lưng rộng eo thon.
Nhị công chúa bất ngờ bổ nhào vào trong ngực nam nhân, trán đặt lên lồng ngực hắn, trước người là khí tức nam nhân xa lạ.
Trong nháy mắt đó, nàng quên trên người nàng có quá một con độc nhện,
quên nàng là cô nương, quên hết thảy rụt rè, bản năng vươn tay, ôm chặt
người nam nhân này, sau đó thắt chặt cánh tay, dán mặt vào lồng ngực
hắn, vô thanh rơi lệ.
Nàng không biết mình khóc là vì tìm được đường sống trong chỗ chết,
hay là khóc vì rốt cuộc có thể gặp được nam nhân này, nàng bắt đầu thích hắn từ lúc hắn cứu nàng một đêm kia, cũng thích năm sáu năm.
Phó Thần đang do dự nên nhẹ đỡ bả vai nàng hay là theo bản năng ôm eo
nàng nhỏ không đầy nắm tay, cô nương lại đột nhiên ôm chặt hắn, ôm dùng sức đến như vậy, không biết là sợ hãi hay là bởi vì cái gì. Nhưng hắn
biết nàng khóc, đoán được nàng nhất định là rất sợ, hai tay tự chủ
trương ôm chặt eo nàng, cúi đầu dỗ nàng: "Không khóc, không sao."
Ở đâu có nhện độc, hắn chỉ hù dọa nàng, muốn bức nàng chủ động yêu thương nhung nhớ.
So với nhị công chúa kia nhìn thấy hắn liền ngượng ngùng trốn tránh, hắn càng thích bộ dáng nàng to gan.
Hắn ở bên tai nàng nói nhỏ, so với khí tức ôn hòa của gió mùa hè Linh
Sơn còn nóng hơn, nhị công chúa sợ ngứa, rụt cổ lại, thân thể có cảm
giác trở lại, lý trí cũng trở lại. Ý thức được sự thất thố của mình, nhớ tới hắn cũng không thích nàng, nhị công chúa vội vàng lui về phía sau,
muốn rời khỏi hắn.
Phó Thần chỉ ngẩn người, đã bị nàng trốn khỏi.
"Đa tạ ân cứu mạng Phó đại nhân, ta đi trước." Nhị công chúa không
muốn cho hắn biết nàng khóc, không gạt lệ, cúi đầu bước đi.
Nhị công chúa dừng bước lại, bản năng trả lời: "Không có a..."
Không có?
Phó Thần nhìn trâm xanh bích tỳ hồ điệp cài trên búi tóc nàng, lập tức hiểu ra, bởi vì thích hắn, nàng không dám nói thật?
Hắn tới gần một bước, cùng nàng bảo trì khoảng cách một cánh tay, "Hoàng Hậu nói nàng muốn tuyển phò mã."
Nhị công chúa mờ mịt chớp chớp mắt, hiểu ra, buông mi trả lời: "Hẳn là nương ta cầu tứ tẩu, ngươi, ngươi hỏi cái này làm cái gì?" Nhiều năm
như vậy cũng không nói chuyện, hắn sao lại quan tâm tới hôn sự của nàng? Còn tứ tẩu, vì sao lại nói với hắn?
Chẳng biết tại sao, tim nhị công chúa đập nhanh hơn, ẩn ẩn có suy đoán, không dám tin tưởng, lại nhịn không được chờ mong.
Cô nương gia trong lòng khẩn trương, thanh âm liền nhẹ bẫng, run rẩy.
Xấu xấu hổ hổ kiều kiều sợ hãi, rõ ràng có suy đoán còn nhất định muốn hỏi cho rõ, Phó Thần chỉ cảm thấy nàng ngốc như một đứa trẻ, mà nàng
nhỏ hơn hắn 9 tuổi, cũng không xê xích gì nhiều so với đứa trẻ. Như vậy
đối mặt với một đứa nhỏ, hắn còn không phải thích đùa thế nào thì đùa
như thế.
Hắn chuyển tới trước người nàng, cúi đầu, nhìn mặt nàng đỏ bừng, "Hoàng Hậu còn nói, nàng nghe nói ta định thân nên khóc?"
Nhị công chúa thân thể cứng đờ, chỉ nghe được hai chữ định thân.
Nàng không dám tin tưởng ngẩng đầu, trong mắt hạnh nước mắt di động, "Ngươi, ngươi muốn định thân?"
Như là mộng vài năm, trong mộng hắn vẫn luôn chỉ là bóng dáng, hai
ngày này rốt cuộc có thể được gần chút ít, rốt cuộc dám khát khao, mộng
đột nhiên tỉnh, hắn đến bóng dáng cũng không lưu lại.
Nhị công chúa nước mắt rơi như mưa, căn bản không thấy rõ thần sắc nam nhân, chính mình nhận định đáp án, muốn chạy khỏi hắn.
Phó Thần một phen kéo người lại, cẩn thận để nàng đang cự tuyệt không
nổi dựa lên thân cây, buồn cười nhìn nàng khóc, "Khóc khóc khóc, sao
thích khóc như vậy, ta thật định thân, còn đến tìm nàng làm gì? Nàng ấy
lừa gạt nàng."
Nhị công chúa sớm bối rối từ lúc bị hắn kéo tới, "Ngươi không định thân? Ai gạt ta?"
Phó Thần nhíu mày, "Hoàng Hậu..."
Nghĩ tới muội muội khuôn mặt tươi cười giảo hoạt, Phó Thần âm thầm cắn răng, đã là nương của ba đứa nhỏ, thế nhưng còn dám trêu cợt hắn?
Quay về lại cùng nàng tính nợ!
"Dù sao nàng biết ta không định thân là được." Phó Thần lời ít mà ý nhiều đáp.
"Lau nước mắt đi." Phó Thần đưa khăn cho nàng, khóc thành như vậy, giống như hắn khi dễ nàng.
Nhị công chúa vừa muốn cầm cái khăn kia, đột nhiên rụt tay về, sợ hãi nói: "Phía trên có nhện độc..."
Phó Thần cười, thanh âm ôn nhu xuống: "Lừa gạt nàng thôi, bả vai nàng không có gì cả, thật có nhện độc, ta sao dám dùng tay bóp?"
Nhị công chúa triệt để ngốc, "Ngươi, ngươi cố ý trêu cợt ta?"
Phó Thần cam chịu, nhìn nàng mắt hạnh sáng ngời nói: "Đúng a, công chúa tức giận?"
Nhị công chúa không sinh khí, nàng chính là không hiểu, "Vì cái gì
muốn gạt ta a?" Hắn cư nhiên sẽ gạt người? Lớn như vậy, nàng chỉ bị nhị
ca, lục ca cố ý dùng sâu bọ trêu cợt, Phó Thần như thế nào...
"Bởi vì nàng gạt ta trước." Phó Thần vừa giúp nàng lau nước mắt vừa
nói, "Nàng nói thích ta, trưởng thành muốn gả cho ta, mười lăm tính là
trưởng thành đi? Nhưng năm nay nàng đã mười bảy cũng không gả cho ta,
nhỏ như vậy đã dám lừa gạt, chẳng lẽ ta không nên trả thù lại?"
Nhị công chúa khó có thể tin, ngẩng đầu, khiếp sợ không biết nên nói cái gì.
Phó Thần cất khăn, một tay đỡ đầu vai nàng, một tay nâng khuôn mặt
nàng ấm áp nhỏ nhắn, từ trên cao nhìn xuống nàng, "Có phải không thích
ta hay không, cho nên trưởng thành cũng không tới tìm ta?"
Nhị công chúa sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt.
Lần đầu tiên nhìn hắn gần gũi là đêm cháy nhà hôm đó, dưới ánh trăng
hắn tuấn lãng tựa tiên, nhưng bởi vì ánh trăng mông lung, nàng nhìn cũng không phải rất rõ ràng. Sau này gặp lại, phần lớn đều là thoáng nhìn xa xa, chưa từng có một khắc nào được ngắm gần như vậy, nhìn rõ được như
vậy.
Hắn mày thon dài cao ngất, anh khí bức người, hắn ánh mắt đen như bầu
trời đêm, lại có tinh quang rực rỡ, bên trong chiếu rõ hình dáng của
nàng.
Nhị công chúa cúi đầu, nhỏ giọng biện giải cho mình: "Chàng không tin ta, ta cũng không dám tìm chàng."
Nhị công chúa thích hắn a, nhưng nàng lớn lên, ngược lại không có cách nào nói thẳng, giờ phút này bị người trong lòng ép hỏi nàng muốn gả cho ai, sao nàng mở được miệng?
Không trả lời được, cũng không dám nhìn thẳng hắn, nhị công chúa khẩn trương nhắm hai mắt lại.
Mắt nhắm lại, không nhìn thấy con ngươi nàng động lòng người, Phó Thần ánh mắt kìm lòng không đậu dời đi, rơi đến môi nàng hồng nhuận.
Ngón cái nhẹ nhàng điểm điểm trên khóe miệng nàng, Phó Thần tới gần hỏi nàng: "Lúm đồng tiền của nàng đâu? Sao không thấy?"
Nhị công chúa kinh ngạc, vừa muốn mở to mắt, vị trí lúm đồng tiền đột
nhiên bị cái gì đè lại, môi mềm mại bá đạo hôn khóe miệng nàng, phảng
phất như vậy có thể hút lúm đồng tiền ra. Nhị công chúa nhịn không được
cười, cười, lúm đồng tiền liền thật sự lộ ra.
Phó Thần cảm giác được, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nàng ngốc hồ hồ tươi cười, nói giọng khàn khàn: "Ta thích nhìn nàng cười, về sau không cho
khóc."
Phó Thần điểm điểm lúm đồng tiền của nàng, ôn nhu hỏi nàng: "Lúc ấy
thật sự thích ta? Thích ta cái gì? Bởi vì ta cứu nàng? Vậy có phải đổi
người khác cứu, nàng cũng thích hắn hay không?"
Nhị công chúa không chút do dự lắc đầu, nhìn khuôn mặt nam nhân tuấn tú, xấu hổ cười.
Phó Thần nhìn đến tâm ngứa ngáy, nhéo nhéo hai má nàng êm dịu, "Không cho cười, nói mau."
Nhị công chúa thích hắn, hắn là trời của nàng, hắn hỏi, nàng liền ngây ngốc nói nói lời thật, một đôi mắt hạnh thủy nhuận, thỏa mãn chăm chú
nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, "Sẽ không thích người khác, bởi vì bọn
họ đều không có đẹp như chàng. Ngày Trăn ca nhi đầy tháng ta ra cung,
nhiều thị vệ như vậy, ta trước hết nhìn đến chính là chàng..."
Nàng ánh mắt si mê, Phó Thần không biết tại sao sinh ra một cảm giác bị trêu ghẹo.
Nam nhân có thể thích mỹ mạo nữ nhân, nàng sao dám bởi vì hắn đẹp liền thích hắn?
Phó Thần mất hứng, che ánh mắt của nàng, "Vậy ta không dễ nhìn, có
phải nàng không thích ta hay không? Nếu tương lai gặp được người dễ nhìn hơn ta, nàng liền di tình biệt luyến?"
Nhị công chúa cười lắc đầu, "Sẽ không, ở trong mắt ta nhị ca đẹp mắt nhất."
Lời này nói được càng ngày càng giống trêu ghẹo, hắn đường đường một nam nhi, thế nhưng bị tiểu cô nương trêu ghẹo?
Phó Thần càng nghĩ càng giận, nhìn nàng thế nhưng còn cười, hắn không chút nghĩ ngợi liền hôn lên.
Vốn là lần đầu tiên, ai cũng sẽ không hôn, nhưng nhị công chúa thích
hắn nhiều năm, được người trong lòng hôn, nàng vô cùng thỏa mãn, sau khi kinh ngạc liền giơ tay lên ôm cổ hắn, hận không thể đem toàn thân đều
cho hắn. Phó Thần đâu, vốn sẽ không hôn, đã 26 tuổi, bình thường không
có tâm tư với phương diện này, hiện tại đột nhiên nếm được tư vị, tựa
như đốm lửa rơi vào củi khô, vừa chạm vào liền cháy.
Ngại nàng vóc dáng thấp, hắn một phen nâng hai chân nàng lên, đem nàng đặt trên thân cây, hôn hôn lại muốn động thủ, ngại tư thế này không
tiện, lại thả người xuống, một tay ôm eo nàng, nghiêng đầu theo cổ nàng
đi xuống, một tay kia vội vàng thò vào xiêm y nàng.
Nàng nhắm mắt lại, cắn môi, hưởng thụ từng chỗ hắn thân cận, nơi nào
cũng cho hắn chạm vào. Vụng trộm thích lâu như vậy, hắn rốt cuộc thích
nàng, nàng cao hứng còn không kịp, làm sao có thể cự tuyệt?
Nàng nếu phản kháng, dù chỉ một chút, Phó Thần khả năng sẽ dừng lại,
nàng thuận theo như thế, đối với nam nhân vừa mới giải cấm mà nói, trừ
phi là thần tiên mới có thể ngừng.
Dưới tàng cây, một con chim tước tất tất tác tác từ cành lá ló đầu ra, gặp một cô nương quần áo để ngỏ, treo lỏng lẻo ở trên vai, nam nhân cao lớn kia khom lưng chôn trong lòng nàng, muốn ăn bộ đồ lót màu hồng cánh sen kỳ quái của nàng.
Xiêm y ăn có gì ngon?
Chim tước không hiểu, uỵch vỗ cánh bay đi.
Động tĩnh kia làm Phó Thần tỉnh lại.
Hắn dừng động tác lại, như không dám tin tưởng mình thế nhưng sẽ làm
chuyện như vậy, đứng vội dậy, nhanh chóng kéo quần áo nhị công chúa che
lại dáng người chỗ kia làm cho hắn huyết khí cuồn cuộn, ghét bỏ oán
giận, "Sao nàng ngốc như vậy, không biết đẩy ta ra sao? Sẽ không sợ..."
"Không sợ." Nhị công chúa mềm mại tựa vào trong ngực hắn, thỏa mãn lắc đầu, "Không sợ, chỉ cần chàng thích, ta liền nguyện ý."
Nàng tâm đã sớm cho hắn, thân mình tính cái gì?
Phó Thần ngớ ra, cúi đầu nhìn cô nương ngốc, lại thấy ánh mắt nàng si ngốc.
Hắn bất đắc dĩ cười, "Cứ thích ta như vậy?"
Nhị công chúa cười ngọt ngào thỏa mãn, "Thích, nhị ca làm cái gì ta đều thích."
Dù ngốc cũng làm người ta yêu tiếc.
Phó Thần tâm đều tan ra, ba muội muội gả ra ngoài, hắn rốt cuộc gặp
được một kiều cô nương triệt triệt để để thuộc về hắn, cưới về nhà rồi,
cả đời chính là của hắn, muốn thương yêu như thế nào thì yêu thương như
thế.
"Trở về chúng ta liền thành thân đi." Phó Thần săn sóc mặc đồ cho
nàng, thanh âm khàn khàn, "Thành thân, chúng ta lại tiếp tục."
Nhị công chúa lần này xấu hổ không đáp, đỏ mặt cúi đầu, đẹp như hoa lê nở.