Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 297: Hậu ký mười



Nhị công chúa không nháo động phòng bao giờ, nàng cũng không biết rốt cuộc là nháo như thế nào, nhưng một đám nam oa nữ oa phấn điêu ngọc trác chen lấn chạy vào quấn nàng nói muốn nháo động phòng. Nhìn từng khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi kia, nàng thật sự không có cách nào cự tuyệt.

"Cô cô, ta muốn chốn trong tủ!" A Tuyền ôm đùi cô cô làm nũng.

A Bội học theo, ôm một đùi khác của cô cô.

Hổ Thần ba tuổi là nam oa rất biết làm nũng, thấy vậy chen đến giữa hai công chúa tỷ tỷ, cũng tựa như quen thuộc gọi cô cô.

Đại lang, Trăn ca nhi, Viện Viện cười đứng ở phía sau, Nhị lang A Thần chuyển mắt to tìm kiếm còn có chỗ nào trốn được.

Nhị công chúa dở khóc dở cười, "Được rồi, các ngươi thích trốn ở đâu thì trốn đi, trong chốc lát bị người lôi ra đánh, không cho khóc cùng ta."

"Nhị cữu cữu mới không nỡ đánh ta!" A Tuyền hắc hắc cười, dắt muội muội đi vào tủ quần áo. Tủ quần áo phía dưới đặt hai bộ mới may, ngồi lên mềm mềm, A Tuyền trước đỡ A Bội nhanh nhẹn bò vào, kéo hai kiện xiêm y treo lên che cho nàng, chính mình vừa muốn đi vào, thoáng nhìn bên kia Viện Viện, Nhị lang, A Thần đều chui xuống dưới gường, ánh mắt của nàng sáng ngời, khẽ giọng dặn dò muội muội đừng lên tiếng, nàng cũng chạy tới.

Nhị công chúa đang đỡ nắp gường cho Trăn ca nhi Đại lang chui vào, không lưu ý nàng.

Cả nhóm đều trốn tốt lắm, nhị công chúa nhìn quét một vòng, liền gặp Hổ Thần đã nằm trên giường, cười xấu xa kéo chăn che...

Nhị công chúa thật muốn bóp trán.

cung nữ bên cạnh nàng cũng buồn cười không nhịn được, "Trong nhà phò mã thực náo nhiệt."

Nhị công chúa cười gật đầu. Náo nhiệt thật tốt a, đây mới là cuộc sống, tứ ca tứ tẩu không tiến cung thì trong cung lạnh lùng cực kì, có Trăn ca nhi, A Tuyền, A Bội, nàng mấy năm nay sống mới thú vị rất nhiều.

Nhưng nhị công chúa chưa quên nhắc nhở người bên cạnh lần nữa, "Sau này gọi là Nhị gia, chớ gọi phò mã."

Nàng có phủ công chúa, nhưng nàng sẽ không chuyển vào, từ nay về sau, nàng không còn là công chúa, nàng chỉ là thê tử Phó Thần, nhị nãi nãi Phó gia, con dâu Phó gia, nàng là người của Phó Thần, không phải Phó Thần là phò mã của nàng.

“Vâng, nô tỳ nhớ." Cung nữ kia tự biết nói lỡ, cúi đầu nhận sai.

Nhị công chúa vô tâm so đo loại chuyện nhỏ này, nhìn nhìn phòng ở, ngồi lên trên giường, vén chăn lên đùa tiểu nam oa bên trong: "Ai dạy ngươi chạy lên giường a?"

Hổ Thần nháy một đôi mắt to cực kỳ giống phụ thân hắn, bởi vì không phải đặc biệt quen thuộc nhị công chúa, lúc này bên người lại chỉ có một mình nàng, tiểu tử có chút thẹn thùng, nhìn hình thêu Phượng Hoàng trên người nhị công chúa nói: "Dưới đất bẩn."

Nhị công chúa phì cười, xoa bóp khuôn mặt hắn nhỏ nhắn đáng yêu.

Hổ Thần ngoan ngoãn cho nàng bóp.

Nhị công chúa yếu lòng, nhịn không được ảo tưởng đứa nhỏ của nàng và Phó Thần, hẳn là bộ dạng cũng giống phụ thân đi?

Không bao lâu, bên ngoài đột nhiên náo nhiệt, nhị công chúa quay đầu nhìn, nghe được thanh âm Phó Thần say khướt đuổi người, là Phó Quan trốn dưới cửa sổ, bị ca ca hắn nhìn thấy.

Nhị công chúa đỏ mặt, thay Hổ Thần đắp chăn xong, đi ra ngoài đón.

Phó Thần không muốn uống say, không chịu nổi quá nhiều người tới mời rượu. Trong nhà hai huynh đệ, hai muội phu Lương Thông, Ngô Bạch Khởi, còn có một đám lớn thị vệ với Tần Anh đợi, luận so rượu tất cả đều là bại tướng dưới tay hắn, nhưng hôm nay bọn họ cùng tiến lên, còn đập hết rượu pha nước hạ nhân chuẩn bị, đổi rượu thật, hắn liền không được, uống tám phần say, thừa dịp còn đi được tìm đường trốn nhanh.

Tắm rửa uống canh giải rượu, vẫn có bảy phân say.

Bởi vậy nhìn thấy tức phụ nũng nịu tưởng nhớ hơn nửa năm, Phó Thần trực tiếp đuổi cung nữ ra ngoài, đóng cửa lại kéo nhị công chúa đang xấu hổ cúi đầu vào trong ngực, cúi xuống hôn.

Nhị công chúa muốn nói với hắn trong phòng còn một đám trẻ con, đáng tiếc Phó Thần căn bản chưa cho nàng cơ hội mở miệng, đem ngưởi để lên ván cửa, vừa hôn vừa kéo quần áo nàng. Nhị công chúa sốt ruột ngăn trở, cố tình càng ngăn đón, Phó Thần hứng thú càng cao, kéo đến mức trên người nhị công chúa chỉ còn tiết khố, hắn mới chặn miệng nàng, thở gấp hỏi nàng: "Trốn cái gì? Lần trước cũng không trốn, giờ gả cho ta, như thế nào lại thẹn thùng?"

Hắn thích nàng ngoan ngoãn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Nhị công chúa cũng muốn cho hắn a, nhưng nhìn trên mặt đất quần áo bị xé hỏng, mau khóc lên, "A Tuyền các nàng ở, ở bên trong..."

Phó Thần bối rối một chút, chớp chớp mắt, dần dần thanh tỉnh vài phần.

"Tứ đệ kia!"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, khom lưng nhặt quần áo nhị công chúa lên, muốn thay nàng mặc vào, quần áo đều hỏng, treo ở nơi đó càng chọc hỏa. Phó Thần đơn giản cởi áo choàng của mình, gói kỹ nhị công chúa rồi ôm ngang lên, thấp giọng dặn dò nàng, "Nàng ở trên giường đợi, ta ném bọn chúng ra trước."

"Hổ Thần đang trên giường đâu." Nhị công chúa nén cười đáp.

Phó Thần dừng bước lại, cười theo, "Vậy trước tiên ném hắn!"

Nhị công chúa mím môi cười, vụng trộm nhìn mặt hắn tuấn lãng, trong lòng thực vui vẻ.

Rất nhanh, nhị công chúa bị Phó Thần nhẹ nhàng bỏ vào trên giường, Tiểu Hổ Thần bị Phó Thần khiêng lên vai. Một tay buông màn giường xuống, giấu tốt thê tử, Phó Thần hung hăng vỗ mông Hổ Thần một cái. Hướng vào mấy chỗ trong phòng có thể giấu người nói: "Còn ai? Bây giờ đi ra ta không đánh, ra muộn một người đánh một bàn tay!"

Không ai trả lời hắn.

Phó Thần khiêng Hổ Thần ngao ngao kêu to đi chỗ hòm xiểng trước, bắt Trăn ca nhi, Đại lang ra, Trăn ca nhi là Thái Tử cũng không tránh được, thiên kim chi mông bị cữu cữu cho một bàn tay như thường. Tìm được hai đứa, Phó Thần lại đi tới trước tủ quần áo, lật lật xiêm y, liền gặp A Bội dùng quần lót của cô cô phủ lên đầu ngồi ở đàng kia, dường như làm như vậy cữu cữu sẽ nhìn không thấy nàng. Ngoại sanh nữ kiều kiều, Phó Thần không nỡ đánh, cướp quần lót tức phụ nhét vào bên trong, ôm A Bội ra, hôn một ngụm, "A Bội nghe lời, không cùng bọn họ học cái xấu a?"

"Nhị cữu cữu thối!" A Bội ghét bỏ che mũi.

Phó Thần trên người còn có mùi rượu...

Phó Thần lúng túng thả ngoại sanh nữ tới phía trước Trăn ca nhi, vừa muốn đi tới dưới giường, Hổ Thần ủy khuất chỉ vào A Bội, "Nhị cữu cữu không đánh tỷ tỷ!" Không phải nói mỗi người đều bị đánh sao?

Trăn ca nhi sờ sờ đầu đệ đệ.

Phó Thần đẩy cái màn giường ra, bởi vì vóc dáng quá cao, hắn không cúi đầu thấp được, liền lạnh giọng uy hiếp: "Tất cả đi ra, nếu không ra một người đánh hai lần!"

Nhị lang A Thần sợ đánh, thành thành thật thật bò ra.

Phó Thần nhìn nhìn, phát hiện còn thiếu hai cái quỷ linh tinh quái, liền ngồi xổm xuống hướng bên trong nhìn, cười, "Viện Viện ra!"

Viện Viện 9 tuổi đang nằm sấp, đợi nhị cữu cữu đứng lên, nàng lặng lẽ vỗ vỗ A Tuyền được nàng che bên trong, nhanh bò ra ngoài, sau khi rời khỏi đây liền chỉ ra cửa kêu: "A, A Tuyền chạy, thật hư!" Nói xong hướng A Thần Nhị lang tễ mi lộng nhãn, ba người cùng nhau chạy ra bên ngoài, bên kia Trăn ca nhi Đại lang nhìn nhau, một người dắt a Bội, một người dắt Hổ Thần đi ra ngoài.

Phó Thần đưa bọn nhỏ ra cửa, lại gặp Phó Quan.

Hắn nhìn hai bên một chút, ngạc nhiên nói: "A Tuyền đã chạy đi đâu?"

Động tĩnh bên trong Phó Quan đều nghe được, lập tức chỉ ra cửa viện nói: "Sợ ngươi đánh nàng, chạy ra ngoài trước."

Phó Thần lo lắng ngoại sanh nữ gặp chuyện không may, thúc hắn: "Nhanh chóng đưa trở về, chớ hồ nháo."

Phó Quan nghiêm chỉnh gật đầu, mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài.

Phó Thần nhìn theo bọn họ đi xa, nhanh chóng đóng cửa lại, bước nhanh vào trong phòng.

Nhị công chúa khẩn trương nhắm mắt lại.

Phó Thần xốc màn lên, vừa nhìn nàng đỏ mặt nằm ở đằng kia, ngực liền bốc lửa, như sói nhào tới. Vừa muốn hôn, nghĩ tới lời A Bội, Phó Thần chột dạ nâng cao đầu, "Một thân mùi rượu, có phải rất khó ngửi hay không? Ta lại đi súc miệng?"

Nhị công chúa không cảm thấy khó ngửi, đỏ mặt lắc đầu.

Phó Thần vui vẻ, cúi đầu hôn lỗ tai nàng, "Nhớ ta có phải không? Chỉ súc miệng cũng không muốn trì hoãn?"

Nhị công chúa cắn môi, xấu hổ muốn đẩy hắn.

Phó Thần đè tay nàng lại, bừa bãi khi dễ.

Dưới giường, A Tuyền nằm ngửa nhìn ván giường, nghe cữu cữu và cô cô nói lời nàng không hiểu. Nghe cô cô năn nỉ gọi cữu cữu là nhị ca, A Tuyền càng thêm mê hoặc, cữu cữu đang khi dễ cô cô sao? Cô cô vì sao gọi cữu cữu là nhị ca a? Còn có thanh âm kỳ quái kia là thế nào?

Tiểu nha đầu tò mò cực kì, lặng lẽ bò ra bên ngoài, muốn đi xem cô cô cữu cữu đến cùng đang làm cái gì. Kết quả mắt thấy đang muốn đi ra ngoài, bên trên đột nhiên truyền đến một tiếng khóc gọi của cô cô, giống như đặc biệt đau. A Tuyền đột nhiên không dám động, lo lắng đề phòng nằm im, sau đó liền nghe cô cô nhỏ giọng khóc, cữu cữu không ngừng kêu "Tâm can"...

Chậm rãi cô cô không khóc nữa, ván giường lại càng lúc càng kêu vang, đung đưa.

A Tuyền sợ hãi, ván giường rớt xuống đập vào nàng thì làm thế nào?

A Tuyền sợ đau, sợ bị đập, như con khỉ bò ra ngoài.

Trong phòng không có người, lại có vẻ trống rỗng.

A Tuyền quay đầu, nhìn phía sau.

màn gấm đỏ buông xuống dưới, bên trong giống như có bóng người đung đưa, có thanh âm cô cô khóc sướt mướt, còn có tiếng vang kì lạ càng thêm rõ ràng, A Tuyền quả thực là quá hiếu kỳ, cũng chầm chậm đi tới, lặng lẽ đẩy một bên màn ra.

Nhị công chúa nhắm mắt lại, thần hồn phiêu đãng, làm sao biết bên cạnh có người?

Phó Thần ngược lại mở mắt, chỉ là lực chú ý tất cả trên khuôn mặt thê tử mĩ lệ như hải đường mùa xuân, bởi vậy đã muộn, một chớp mắt mới phát hiện ngoại sanh nữ. Hắn giật bắn người, nhanh chóng kéo chăn che khuất hai người, đang muốn giải thích, thân thể đột nhiên run run, muốn kêu A Tuyền, nhưng chữ "A" kia lại như biến điệu...

Hắn không nói lời nào, A Tuyền mở miệng, "Nhị cữu cữu vì sao muốn khi dễ cô cô? Cô cô đang khóc." Nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, rất không cao hứng.

Nhị công chúa thế mới biết A Tuyền ở chỗ này!

Vốn định đẩy Phó Thần ra, lúc này triệt để ngốc, không thể động đậy nổi.

Phó Thần đã hồi thần, hoàn toàn che khuất tức phụ, lại kéo kéo chăn lên che khuất bả vai, lúc này mới nghiêng đầu nói chuyện cùng ngoại sanh nữ: "Cữu cữu không khi dễ cô cô, A Tuyền nhìn lầm rồi, mau đi ra tìm muội muội đi."

A Tuyền mới không dễ gạt như vậy, nhìn tóc cô cô lộ ở bên ngoài, "Cô cô khóc, ta nghe thấy được!"

Phó Thần đầu óc xoay chuyển nhanh, lập tức bịa chuyện nói: "Cô cô là cao hứng, cao hứng cũng sẽ rơi nước mắt, Phúc Tuệ nàng nói có phải không?"

Nhị công chúa đau chết, nghe hắn bậy bạ như vậy, nhịn không được hung hăng cào hắn một chút, lại cũng rầu rĩ phối hợp với hắn dỗ tiểu nha đầu: "Đúng a, cô cô thật cao hứng, A Tuyền ngoan, mau đi tìm muội muội, muội muội không thấy ngươi sẽ sốt ruột."

A Tuyền nửa tin nửa ngờ, nhìn nhìn chăn trên người hai người, buồn bực hỏi: "Vậy các ngươi sao không mặc quần áo?"

Phó Thần nhị công chúa nhất thời câm rồi à.

Phó Thần cúi đầu, vô thanh xin thê tử giúp đỡ.

Nhị công chúa hung hăng trừng hắn, không cho hắn nói bậy.

Hai vợ chồng đang đau đầu, A Tuyền đột nhiên cười, thúy thúy nói: "Ta biết, cữu cữu cô cô đang sinh đệ đệ cho ta đâu!"

Nói xong xoay người chạy, muốn đi khoe khoang cùng các huynh đệ tỷ muội chính mình nhìn thấy nghe thấy cái gì.

"Ngươi mau đuổi theo a!" Nhị công chúa sốt ruột giục Phó Thần, "Bảo A Tuyền đừng nói ra ngoài, nếu không nàng..." Nói đến một nửa, yên lặng, khó có thể tin nhìn Phó Thần, đã như vậy, hắn thế nhưng còn có tâm tư hoa tốn?

Phó Thần một bộ thần sắc đương nhiên, "Vừa mới không tận hứng."

Nhị công chúa bị hắn ép tới gắt gao, trốn cũng vô pháp trốn, lại khóc, "kia A Tuyền nói ra thì làm thế nào?"

Phó Thần không lưu tâm, cúi đầu hôn nàng, "Nói thì nói, nàng không nói, người khác cũng biết đêm nay chúng ta làm cái gì... Phúc Tuệ, vừa mới thật là cao hứng khóc sao?"

Nhị công chúa lệ ướt tràn mi, "Đau..."

Phó Thần hôn nước mắt nàng, "Nghe nói lần đầu tiên đều như vậy, Phúc Tuệ ráng nhịn, ta thật không nhịn nổi."

Nhị công chúa không muốn nhịn, Phó Thần liền hướng lỗ tai nàng gọi tâm can.

Tâm can tâm can, một tiếng lại một tiếng, nhị công chúa mềm lòng thành nước, bất tri bất giác theo hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.