Tần đại lão gia trời sinh thần lực, ở Đại Ngụy triều có danh mãnh
tướng, đại phu nhân vì hắn sinh một trai một gái sau lại hàng năm ốm đau liệt giường. Hiện giờ Tần đại lão gia cùng trưởng tử đóng giữ ở Tây
Nam, Tần đại phu nhân lại bị bệnh, không đứng dậy được, công việc nội
viện Tần gia liền rơi vào Nhị phòng.
Nhị phòng Tần gia hai vợ chồng tình trạng thân thể cũng trái ngược lại.
Tần nhị lão gia cũng từng là võ tướng tư thế oai hùng, Từ Tấn niên
thiếu xuất chinh thì chính là hắn hộ ở bên cạnh, sau này Từ Tấn gặp nạn, hắn vì cứu Từ Tấn gãy một cánh tay, xuống ngựa thì lại ngã thọt chân,
từ đó không gượng dậy nổi, cả ngày ở trong sân xem cá đùa chim, đối với
chuyện bên ngoài hờ hững.
Hắn thân thể tàn phế, vô tâm tục vật, Tần nhị phu nhân Thôi thị lại là thích quản gia, nàng cũng có bản lĩnh, đem Tần gia hạ nhân thu thập
được dễ dàng, không ai dám lười biếng dùng mánh lới.
Hôm nay nữ quyến các phủ tới thăm hỏi, chính nàng ra mặt tiếp đãi.
Khi đoàn người Phó gia đi tới, Thôi thị đang uống trà, chiêu đãi nữ
quyến cũng mệt mỏi, nàng nói đến miệng đắng lưỡi khô. Đặt chén trà
xuống, vừa định cùng Tần Vân Ngọc, Thôi Oản biểu tỷ muội hai người trò
chuyện, liền thấy tiểu nha hoàn dẫn một vị phu nhân cùng mấy tiểu cô
nương đi vào trong. Thôi thị ngơ ngác, đi theo kinh ngạc mà đứng lên,
nói với Lâm thị: "Phu nhân đây là vừa từ bàn đào yến của Vương mẫu đến
đi? Nếu không ở đâu ra nhiều tiên nữ đưa tiễn như vậy?"
Nói chuyện thì ánh mắt nhất nhất từ tỷ muội Phó Dung trên người đảo qua.
Thẩm Tình, Phó Bảo, Phó Mật nàng đã thấy qua, Phó Dung, Phó Tuyên hai
tỷ muội, năm ngoái ở Khánh quốc công phủ xa xa liếc nhìn qua một lần,
không nhìn rõ. Hiện tại gần hơn, chỉ thấy Phó Dung khoác lên người áo
choàng màu tím nhạt, cổ áo là một vòng lông cáo làm tôn lên tiểu cô
nương tuyết cơ da ngọc, trắng nõn lại lộ ra son phấn tốt nhất đều màu
hồng không phai, như hoa đào sơ hồng, thiên sinh lệ chất. Cùng lần trước ở phủ Khánh quốc công so sánh cách ăn mặc, hôm nay Phó Dung trang phục
thập phần trang nhã, trên lỗ tai một đôi vòng tai Nam Châu, trên đầu một cái trâm cài Bích Tỳ diên vĩ với đóa hoa hải đường lụa, không có châu
báu khác.
Phó Tuyên, tiểu cô nương 11 tuổi, chải búi tóc song nha, một bên mang
đóa hoa lụa hồng nhạt, càng là trắng trong thuần khiết, khó được một
thân phong độ thanh quý của người trí thức, đó là từ trong ra ngoài một
người chân chính yêu sách, không cần mở miệng, người khác liền có thể
đoán được 3 phần bản tính của nàng.
Vô luận dung mạo hay khí độ, hai tỷ muội đều tốt, chỉ tiếc, xuất thân thấp một chút.
Thôi thị đều khen mỗi người vài câu, quay người đem nhà mình hai tiểu
cô nương gọi đến, cùng Phó Dung giới thiệu nói: "Vân Ngọc các ngươi đều
biết, đây là Oản Oản, thân biểu tỷ của Vân Ngọc, trước vẫn ngụ ở trong cung bồi đại cô mẫu của nàng, rất ít xuất cung, không có cơ hội cùng
các ngươi chơi chung một chỗ."
Thôi Oản vẫn ở trong buồng sưởi, trên người mặc đế giầy vải bồi hồng
nhạt thêu hoa mẫu đơn, người cũng như mẫu đơn hồng giống nhau, nhu mĩ
động lòng người. Thôi thị giới thiệu xong sau, nàng trước hành lễ với
Lâm thị, sau đó đối mấy người tỷ muội Phó Dung nhu hòa cười: "Ta sinh
tháng 6, năm nay mười ba, muốn gọi Tam cô nương là tỷ tỷ, Thẩm cô
nương..."
Cùng là 13 tuổi Thẩm Tình vội cười nói: "Ta sinh tháng 2, xem ra ngươi cũng phải gọi ta tiếng tỷ tỷ."
Thôi Oản thuận theo: "Thẩm tỷ tỷ."
Phó Dung mỉm cười đứng ở một bên, nhìn Thôi thị cùng Lâm thị hàn huyên ôn chuyện, nhìn mấy người kêu Thôi Oản tiểu muội muội, lại nhìn xem
tiểu nha đầu Tần Vân Ngọc thân mật dắt cánh tay nàng, trong lòng đột
nhiên sinh ra một loại cảm giác hoang đường.
Này đó đều là Từ Tấn chí thân, thân dì, thân biểu muội.
Đời trước nàng là thiếp của Từ Tấn, một chiếc kiệu nhỏ khiêng vào phủ, từ đây giữ khuôn phép ngụ ở Phù Dung viên, phủ Túc vương. Thân làm một
tiểu thiếp, nàng chỉ cần hầu hạ Từ Tấn, người thân của hắn nàng không
cần đối mặt cũng không có tư cách đi lại. Hiện giờ nàng là khách của Tần gia, lại gặp được người thân của hắn ở khoảng cách gần.
2 loại khác biệt, Phó Dung trong lòng cũng không có oán khí, ai bảo
nàng lúc trước biến khéo thành vụng, vốn định cùng An vương ngẫu nhiên
gặp gỡ, lại bởi ngoài ý muốn Từ Tấn cũng ở đó, nhất thời khẩn trương ngã ra ngoài còn bị Từ Tấn giành trước ôm lấy đâu? Phó Dung trước nay không oán trời trách đất, làm thiếp thất Từ Tấn không phải nàng mong muốn lại là nàng sơ ý dẫn đến kết quả. Nàng không bởi vì Từ Tấn đối đãi với nàng như một di nương mà chân chính oán hận hắn.
Nàng chính là cảm thấy, vận mệnh trêu người...
Một lần rơi xuống nước, nàng trùng sinh, sau đó, rất nhiều sự tình đều thay đổi.
"Nương, ta mang Tam tỷ tỷ các nàng đi nhìn băng khắc a." Trong lúc
thất thần, chợt nghe Tần Vân Ngọc giòn tiếng đáp, Phó Dung vội vàng thu
hồi những cảm khái kia, nghi hoặc hỏi nàng: "Băng khắc?"
Tần Vân Ngọc thần bí cười: "Đến nơi các ngươi liền biết!"
Nàng giả vờ thần bí cố ý không nói, Phó Dung còn có cách nào khác đâu?
Thôi thị chỉ dặn dò các nàng mấy người cẩn thận một chút, để hai nha hoàn tâm phúc đi theo, liền thả người đi.
~
Phó Dung lần đầu tiên đến Tần phủ, thời tiết tháng giêng, đất trời
lạnh lẽo, mắt đầy hiu quạnh, Tần phủ lại ở hai bên đường nhỏ từ trong
phòng ấm chuyển đến hoa viên bày ra ngoài hoa cúc, hoa lan, lá cây làm
nền ở giữa đóa hoa phấn hồng tím xanh các màu đều có, thật sự khiến
người cảnh đẹp ý vui.
Đi ngang qua một chậu "Xích tuyến Kim Châu", Phó Tuyên thân hình khựng một chút.
Phó Dung cùng nàng sóng vai đi, Phó Tuyên dừng, nàng liền cũng dừng,
quay qua nhìn bồn hoa cúc kia, chỉ thấy bồn xích tuyến Kim Châu không
giống mấy chậu bên cạnh, cánh hoa thế nhưng là thuần khiết màu tím nhạt, chỉ có đỉnh chóp cánh hoa một điểm vàng sáng, trong ánh nắng rực rỡ,
mềm mại đáng yêu lại thanh nhã, bình tĩnh mà nở.
"Tuyên Tuyên thích cái bồn này sao?" Tần Vân Ngọc quay lại, đĩnh đạc nói: "Ngươi nếu nói thích, quay lại ta đưa ngươi một chậu, dì đưa vài
bồn lại đây, nàng thích nhất hoa cúc, mỗi năm các nơi có loại hoa cúc
mới tiến cống lên, Hoàng Thượng đều sẽ để dì chọn trước." Đến cùng còn
là cái tiểu cô nương, thân dì ở trong cung được sủng ái, nàng cũng tự
hào theo.
Phó Tuyên lắc đầu: "Không cần phiền toái, ta chính là chỉ nhìn màu
sắc này mới mẻ, cũng không muốn trồng, đa tạ ý tốt Vân Ngọc."
Nhìn ra nàng là thật lòng không muốn, Tần Vân Ngọc liền tiếp tục đi về phía trước.
Ngược lại là Phó Dung, nhìn lại một đường hai bên hoa cúc các màu, có phần ngoài ý muốn.
Đời trước Từ Tấn không đưa qua nàng thứ gì, chỉ có năm ấy tháng giêng, hắn lệnh cho người nâng mấy chậu hoa cúc đưa tới Phù Dung viên. Phó
Dung đối với hoa cỏ không phải rất hiểu, Mai Hương sướng muốn điên lên,
nói những hoa kia đều là trân phẩm khó được. Phó Dung nghe mừng thầm,
cho rằng Từ Tấn rốt cuộc chịu đối tốt với nàng, kết quả cách vài ngày
Từ Tấn lại đây, nàng cả gan tạ hắn tặng hoa.
Từ Tấn mặt không chút thay đổi nói: "Phía dưới người đưa, bản vương không vui."
Ngụ ý, chính là hắn không thích, ném cũng uổng phí, không bằng chuyển đến nàng bên này.
Phó Dung phát hiện mình tự mình đa tình, đêm đó liền không hảo hảo phối hợp hắn...
Nhưng là vừa mới Tần Vân Ngọc lại nói, Thục phi nương nương yêu nhất hoa cúc.
Phó Dung cúi đầu suy tư.
Người thông thường đều là yêu nhà yêu cả ngói, Thục phi nương nương đã thích hoa cúc, Từ Tấn sẽ không thích đâu? Cho dù hắn không thích, hắn
vì sao không đem những trân phẩm kia đưa vào cung cho mẫu thân niềm vui? Nhìn hắn bởi vì Thục phi nương nương một chút không thoải mái liền
chạy đến Bá Châu bắt linh hồ, hắn cùng mẹ đẻ quan hệ hẳn là rất tốt a?
Có lẽ, Từ Tấn khẩu thị tâm phi, những hoa kia chính là hắn chủ ý đưa nàng?
Hoặc là, là, Thục phi nương nương thưởng nàng? Nghe nói Thục phi
nương nương thập phần ôn nhu, lúc ấy nàng là nữ nhân duy nhất của Từ
Tấn, Thục phi nương nương thưởng nàng mấy chậu hoa, không phải không có
khả năng. Mà Từ Tấn không nguyện vi phạm ý nguyện của mẫu thân, lại
không muốn cho nàng phần thể diện này, liền tìm một lí do như vậy quét
sạch hưng phấn của nàng?
Hồi tưởng thái độ Từ Tấn đối với nàng, Phó Dung càng ngày càng cảm thấy loại suy đoán thứ hai càng đáng tin.
Phó Dung có chút tức giận, tức Từ Tấn quá xem thường người, bất quá
vừa nghĩ tới đó đều là chuyện đời trước, nàng lại lười so đo.
Bất tri bất giác, liền tới bên hồ.
Gia đình giàu có, phàm là có điều kiện, đều sẽ dẫn nước vào viện tạo cảnh, mảnh hồ này của Tần gia chính là từ bên ngoài dẫn nước sông vào.
Hồ không lớn, giờ phút này một mảnh đóng băng, trên băng có các tiểu
cô nương tốp năm tốp ba tụ ở một chỗ, đang líu ríu như chim sẻ vui sướng xem băng khắc mười hai con giáp trong hồ, giống như nhìn thấy thứ gì
mới mẻ, tiếng than thở liên tiếp cao thấp.
Phó Dung hưng phấn mà nắm lấy tay muội muội, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào những băng khắc cao hơn một trượng kia.
Ánh nắng rực rỡ, băng thú gần như trong suốt lòe lòe sáng lên, so bảo thạch đẹp nhất còn làm cho người bắt mắt.
Tần Vân Ngọc đem nàng ở trong mắt thích xem, kéo tay nàng nói: "Đi
thôi, chúng ta tới trước mặt nhìn, Tam tỷ tỷ là chúc thỏ đi?"
Phó Dung bản năng mà co lại, "Cái này, băng rắn chắc sao? Chúng ta
nhiều người như vậy cùng nhau đi lên, có thể hay không, không chịu nổi?"
Nàng chưa từng có đi trên băng, nghe xa xa các cô nương đi lại thì phát ra tiếng vang, trong lòng thật sự nơm nớp.
Phó Bảo nghe vậy, ôm bụng cười: "Ngươi như thế nào nhát gan như vậy
a? Chúng ta từ nhỏ đã ở đây chơi trên hồ, Tam tỷ tỷ không chơi trên
băng sao? Yên tâm đi, cái băng này rắn chắc, bằng không các trưởng bối làm sao dám để chúng ta đi lên? Đi lại đây, ta dắt ngươi!"
"Không cần!" Phó Dung lập tức hướng bên cạnh chạy vài bước, trắng mặt nhìn về phía muội muội: "Tuyên Tuyên muốn đi sao?"
Phó Tuyên nhìn sang những băng khắc kia, gật gật đầu, lại quan tâm
nói: "Tỷ tỷ sợ lạnh, vẫn là đừng đi nữa, liền tại trên bờ nhìn đi."
Nàng biết tỷ tỷ nhà mình nhát gan.
Phó Dung không chút do dự nhận lấy bậc thang muội muội đưa, che kín áo choàng, gượng cười để Phó Bảo các nàng đi chơi.
Phó Bảo, Tần Vân Ngọc còn muốn nháo nàng, Thôi Oản lắc lắc đầu đi tới bên người Phó Dung, "Ta bồi Tam tỷ tỷ ở chỗ này nhìn đi, ta cũng sợ
rớt xuống."
Nàng thoải mái, Tần Vân Ngọc ngược lại không muốn lại chê cười nàng,
dẫn đầu đi đến trên mặt hồ, Phó Bảo dắt Phó Tuyên đuổi kịp.
Thẩm Tình hướng Phó Dung nói tạm biệt, cũng nhắm hướng Phó Mật đi lên.
Phó Dung mắt đầy hâm mộ nhìn theo các nàng, nhỏ giọng thở dài: "Ta nếu mà lá gan một lớn chút thì tốt rồi."
Thôi Oản mím môi cười, dắt Phó Dung đi về phía trước hai bước, ôn nhu đề nghị: "Nếu không chúng ta ở bên cạnh đi vài bước? Không sợ rớt
xuống."
Phó Dung gật gật đầu: "Được a, bất quá ngươi đi chậm chút, ta sợ ngã, ta chưa đi trên băng bao giờ."
Thôi Oản tự nhiên đáp ứng.
Hai tiểu cô nương liền ở bên hồ chậm rãi đứng lên rồi đi, từng bước từng bước dè dặt cẩn trọng, giống mới học đi.
Đám người Từ Tấn, Tần Anh đi tới liền thấy hai bóng hình xinh đẹp một
hồng, một tím đang đưa lưng về phía bên hồ thử hướng trong hồ đi, cách
bờ khoảng 20 bước.
"Oản Oản!" Lục hoàng tử Từ Hạo cười gọi.
Thôi Oản, Phó Dung đồng thời quay đầu lại, nhìn rõ người bên bờ, Thôi Oản đại hỉ, kìm lòng không được buông Phó Dung ra, đi trở về, "Tứ ca,
Lục ca, các ngươi tại sao tới đây?"
Từ Hạo còn chưa trả lời, Tần Anh trước hừ nói: "Liền nhớ Tứ ca, Lục ca, ngươi như thế nào không kêu Nhị ca?"
Bên cạnh hắn, Thôi Tuân một thân màu trắng cẩm bào tự giễu nói: "Kêu
ngươi làm cái gì? Không thấy nàng ngay cả ta đây là thân ca ca cũng đều
không thấy sao?"
Lời là nói với Tần Anh, một đôi rất giống Từ Tấn hai huynh đệ mắt
phượng lại hơi hơi híp híp, chăm chú nhìn bên kia tiểu cô nương cứng đờ ở trên mặt băng, một cử động nhỏ cũng không dám. Tuy rằng nàng mau chóng
quay đầu chỉ để lại bóng lưng cho bọn họ, nhưng vừa rồi kinh hồng thoáng nhìn, đã đủ để hắn ưu ái, chính là không biết, như thế tuyệt sắc, có
thể hay không...
Từ Hạo dốc lòng tại trên người muội muội hắn, Thôi Tuân cũng không lo lắng, chỉ là Tần Anh cùng Từ Tấn...
Thôi Tuân bất động thanh sắc nhìn về phía hai người kia.
Tần Anh quay đầu cùng Hứa gia giới thiệu những băng khắc kia, Từ Tấn mắt nhìn phía trước.
Thôi Tuân theo ánh mắt hắn nhìn về phía đó, nhìn đến băng khắc một thớt tuấn mã.
Hắn thở nhẹ một hơi, hắn cũng không sợ cùng Tần Anh cướp người, chỉ sợ Túc vương xuất thân hoàng gia.
Sợ bị Từ Tấn phát giác, hắn kịp thời dời tầm mắt, bởi vậy không nhìn thấy ánh mắt Từ Tấn thay đổi phương hướng.
Phó Dung cảm giác được ánh mắt người nọ rơi vào trên lưng mình, ý vị không rõ.
Nhìn xem phía trước vừa vặn các muội muội đi tới một bên băng khắc,
Phó Dung cắn cắn môi, chậm rãi quay người, ngẩng đầu đi trở về.
Hướng phía trước, quá xa, nàng kiên trì, ngược lại vô cùng có khả năng tự rước lấy nhục.
Trở về, chỉ có ngắn ngủi hai mươi mấy bước, Phó Dung tin tưởng chính mình có thể đi tốt.
"Ủa, đây không phải là Phó cô nương sao? Các ngươi trở lại kinh thành?"
Nàng lòng tin tràn trề, một đạo cà lơ phất phơ âm thanh lại đột nhiên
truyền tới, Phó Dung kinh ngạc nhìn về phía đó, đối diện là Ngô Bạch
Khởi vẻ mặt cười xấu xa.