Con Đường Sủng Thê

Chương 51-2



Hắn nhìn chằm chằm những bông mai vàng kia, nhàn nhạt mở miệng:" Ngươi vào như thế nào, trong lòng ngươi đã rõ ràng, muốn Thừa Viễn gọi ngươi là mẫu thân, ngươi nghĩ nó bị ngốc sao? Triệu gia không có chuyện nhận tặc làm nương. Tần thị, ngươi muốn làm Hầu phu nhân, ngươi muốn nhi tử, ta đều đã cho ngươi rồi, giờ ngươi vẫn là Hầu phu nhân, nhưng ngươi đừng hy vọng có thể thể hiện uy phong của mẹ cả trước mặt phu thê Thừa Viễn. Dù cho là đang ở Hầu phủ hay đang ở bên ngoài, Thừa Viễn đều sẽ không gọi ngươi là nương, nếu như ngươi cứ cố chấp, kết quả, người mất mặt chỉ có thể là ngươi. Ngươi mất mặt ta cũng sẽ mặc kệ, ta tin rằng ngươi cũng sẽ không cần thể diện Hầu phủ, nhưng nếu ngươi muốn làm chuyện gì trước hết hãy nghĩ đến Hàm nhi, nếu ngươi muốn hắn sau này ở trước mặt những huân quý tại kinh thành không ngẩng đầu lên được, bị người ta nhạo báng rằng có một mẫu thân tự cho là đúng thì hãy cứ tiếp tục đối chọi với phu thê Thừa Viễn đi."

"Là hắn bất kính với mẹ cả trước cơ mà, người mất mặt cũng sẽ là hắn, có quan hệ gì đến ta và Hàm nhi chứ? Hầu gia thật sự quá bất công rồi!"

Tần thị không muốn nhìn thấy bóng dáng nam nhân nữa, bước nhanh đi đến bên cạnh Triệu Trầm, chống lại nam nhân lạnh lùng quay mặt, không khỏi lại hạ thấp tiếng nói, "Hầu gia, thiếp biết hắn hận thiếp, hắn có thể thầm bất kính thiếp thì thiếp cũng chẳng quan tâm, nhưng vừa rồi, lúc ở ngoài cửa hắn cũng chả thèm để ý đến thiếp, nếu như sau này truyền ra bên ngoài nói rằng hắn bất hiếu thì sao? Hầu gia nếu thật sự lo lắng thanh danh Hầu phủ thù hãy đi khuyên nhủ hắn đi, hắn không còn nhỏ nữa, dù cho lớn lên ở nông thôn nhưng vẫn là trưởng tử của Triệu gia, sao lại có chuyện một chút quy củ cũng không biết chứ?"

Nàng là Hầu phu nhân của Duyên Bình Hầu, nếu ở trong phủ, ngay cả phu thê trưởng tử cũng không để nàng trong mắt, không xem nàng như mẹ cả mà tôn trọng, thậm chí đến mức giả vờ để đối phó cũng không muốn, mặt mũi của nàng còn biết để đâu nữa chứ?

"Vậy ngươi nghĩ thế nào?" Nữ nhân hồ đồ ngu xuẩn, Triệu Duẫn Đình chẳng muốn thuyết giáo lần nữa, lạnh lùng liếc nàng một cái:"Quốc Công Phủ đã sụp đổ, phụ thân ngươi xa cuối chân trời, mà nay Thừa Viễn có dũng có mưu, đi theo lại không thiếu những người có công phu, năm đó ngươi đối xử với hắn như thế nào hắn đều nhớ rõ, nếu ngươi giữ bổn phận có lẽ hắn chỉ làm mặt lạnh với mẫu tử các ngươi, nhưng nếu như ngươi chọc hắn, chỉ sợ Hàm nhi không sống được bao lâu."

Nói xong phất tay áo rời đi.

Tính mệnh nhi tử của nàng sẽ nguy ngập sao?

Tần thị cứng đơ ngay tại chỗ, trước mắt như hiện lên thân hình cao lớn uy vũ của Triệu Trầm, mà Hàm nhi của nàng vẫn chỉ là một đứa bé...

"Hầu gia, Hầu gia!" Nàng vừa hoảng hốt lo sợ vừa không dám tin, đuổi theo, bước chân Triệu Duẫn Đình không ngừng lại, Tần thị vừa tiến lên đã muốn giữ lấy cánh tay của hắn, lại bị Triệu Duẫn Đình trở tay hất ra, ngã xuống đất còn trượt thêm một khoảng, suýt nữa đụng đầu vào một bên cột trụ.

Trong giây lát đầu, trong đầu Tần thị trống rỗng, chờ nàng lấy lại tinh thần, nước mắt mới bắt đầu tuôn rơi.

Nàng miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, không đỡ cây trâm búi tóc méo lệch trên đầu, cũng không nhìn cổ tay trầy da, chỉ ngơ ngác nhìn nam nhân cách đó không xa. Hắn rất cao, nàng phải ngẩng đầu, không biết là nước mắt chảy dọc xuống cần cổ quá lại hay là là nam nhân bình tĩnh vô tình kia có khuôn mặt quá lạnh lùng, nàng khống chế không nổi phát run.

Vừa lạnh vừa đau.

Nàng là hòn ngọc quý trên tay Quốc Công Phủ, từ nhỏ đến lớn, chỉ mới bị đánh một lần duy nhất, là do nam nhân trước mặt này làm ra, nửa bên mặt sưng lên đến mười ngày mới tiêu sưng. Hôm nay, hắn lại đánh nàng rồi...

Sự đau đớn trên thân thể không thể sánh được với sự tuyệt vọng trong lòng, Tần thị bò đến quỳ trước người nam nhân, ngửa đầu nhìn hắn, lệ như suối trào:"Hầu gia, đến cuối cùng, ý tứ của chàng là gì? Hắn muốn xuống tay với Hàm nhi sao? Hầu gia, Hàm nhi là nhi tử ruột thịt của chàng mà, nếu chàng biết rõ hắn sẽ hại Hàm nhi, sao chàng vẫn để hắn trở về chứ? Hổ không ăn thịt con, sao chàng có thể nhẫn tâm như vậy chứ?"

"Lúc trước khi ngươi hãm hại Thừa Viễn, có nghĩ đến hắn cũng là cốt nhục của ta không?"

Nàng khóc đến đáng thương, nhưng Triệu Duẫn Đình vẫn bất vi sở động, lui ra phía sau một bước tránh việc Tần thị muốn kéo vạt áo hắn, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào đèn lồng đang rủ xuống hai bên hành lang:" Hai đứa nó đều là cốt nhục của ta, ta coi trọng ai hơn trong lòng ngươi chắc cũng biết rõ. Nhưng mà ta cũng không nhẫn tâm không để ý đến tính mạng của Hàm nhi, chỉ cần ngươi an phận làm Hầu phu nhân của ngươi, ta sẽ hết sức bảo vệ hắn, nhưng nếu ngươi làm gì chọc giận Thừa Viễn, thì tương lai Hàm nhi gặp chuyện không may, ngươi sẽ hối hận không kịp, lúc đó đừng trách ta hôm nay không nhắc nhở ngươi.."

Những câu sau cùng hắn vừa rời đi vừa nói.

Tần thị ngồi dưới đất, hai mắt đẫm lệ nhìn bóng dáng hắn mơ hồ, lần này lại không đuổi theo nữa.

So sánh với nam nhân kia, nàng để ý đến tính mạng nhi tử của mình hơn.

Nếu, nếu như thái tử đăng cơ, Quốc Công Phủ không sụp đổ, còn có người cho nàng chỗ dựa, có phải Triệu Trầm sẽ vĩnh viễn không trở lại không?

Tân đế đăng cơ, Tần thị biết trượng phu đã trợ giúp rất nhiều, cũng biết phụ thân của nàng, Trấn Bắc tướng quân cũng có công lao không thể bỏ qua. Trượng phu đầu quân cho Tân đế nàng có thể hiểu, nhưng vì sao phụ thân cũng cần phải giúp đỡ kẻ địch chứ? Nếu phụ thân và thúc phụ(chú ruột) cùng khởi binh trợ giúp Thái tử, sự tình lúc này có thể thay đổi hay không? Phụ thân, nàng biết, thái tử sủng hạnh thiếp thất hại Thái Tử Phi tỷ tỷ khó sinh một xác hai mạng nhưng tỷ tỷ đã chết nhiều năm như vậy, sao phụ thân không vì nữ nhi còn sống là nàng suy nghĩ cho cẩn thận chứ? Chỉ cần thái tử đăng cơ, Quốc Công Phủ lại càng tốt hơn, trượng phu dù không cam lòng thì như thế nào, cho dù là đối phó với nàng, chẳng hạn như bây giờ nàng một mình trông phòng còn Hàm nhi thì bị người ta uy hiếp...

Trong gió lạnh quạnh hiu, Tần thị ôm mặt, khóc lên.

~

Vọng Trúc Hiên.

A kết đang được đám người Tưởng ma ma và Lục Vân hầu hạ trang điểm và cách ăn mặc, vẫn chưa xem hết nhà mới của mình.

Từ gian ngoài truyền vào tiếng tiểu nha hoàn kêu hô, A Kết nhìn về phía cửa từ trong gương, chỉ thấy Triệu Trầm đã đổi áo choàng khoác đi đến. Khi ánh mắt hai người giao nhau qua tấm gương, nam nhân nhẹ nhàng cười với nàng, thân thể A Kết bỗng thả lỏng hơn trước rất nhiều, nhẹ giọng hỏi hắn: "Chỗ của nương đã thu xếp ổn thỏa chưa?"

Bên người nàng đều là nha hoàn, Triệu Trầm tiến đến gần, ngồi bên giường uống ngụm trà, nhàn nhã mà nói:"Yên tâm đi, bên chỗ nương đã thu xếp tốt, hôm nay không rảnh, sáng mai ta đưa nàng sang xem. Hậu viện Hinh Lan Uyển dựng hai nhà ấm trồng hoa, bên trong trồng toàn hoa lan, nàng đến chắc chắn sẽ rất thích." Nói xong đưa tay phải vẫn giấu sau lưng về phía trước, quơ quơ trước nàng.

Trong tay hắn cầm một đóa hoa lan sáu cánh, cười đến cực kì đắc ý.

Một đóa hoa lan tốt lại bị hắn hái xuống, nói không chừng là lén hái sau lưng mẹ chồng, A Kết liếc hắn một cái, không nói chuyện với hắn, nhưng khóe miệng khẽ giương lên.

Trang điểm xong, Tưởng ma ma đỡ A Kết đứng dậy, dẫn nàng đến trước gương lớn, quay đầu cười hỏi Triệu Trầm: " Gia nhìn xem, cách ăn mặc của đại phu nhân đã tốt chưa?" Vào phủ, những lão nhân đi theo từ Đồng Loan cũng đều phải thay đổi xưng hô, không gọi là thiếu gia nữa. (sau này Triệu Hôi Hôi sẽ được gọi là đại gia vì là con đầu, còn A Kết sẽ được gọi là Đại phu nhân, đến chóng mặt với các cách xưng hô)

Lúc A Kết đứng dậy, Triệu Trầm cũng đứng lên.

Đêm nay cũng có thể xem như A Kết là cô dâu lần đầu vào cửa, kính trà với Thái phu nhân Hầu gia, bởi vậy mang trang sức cực kỳ tươi sáng. Phía trên là áo nhỏ bằng tơ tằm màu hồng, bên dưới là váy dài cùng màu thêu hoa lan , tuy là trang phục mùa đông, nhưng không hề ảnh hưởng đến dáng người lung linh của nàng, nàng đang đỏ mặt đứng ở nơi đó, khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn. Ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, sóng mắt chuyển động, sáng rỡ, khiến cho Hồng Bảo Thạch(Hồng Ngọc, Ruby a) và Kim Phượng(phượng vàng) trên trâm cài nơi búi tóc đen tuyền của nàng cũng trở nên ảm đạm, phai màu.

Hai phu thê nhìn nhau, Tưởng ma ma lặng lẽ nháy mắt với đám người Lục Vân, lẳng lặng lui xuống.

Nam nhân nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào, A Kết có chút xấu hổ, nhỏ giọng thúc giục hắn: "Được rồi, chứng ta nhanh chóng đi thôi, đừng để họ đợi."

"Được." Triệu Trầm nhanh chóng tiến đến, chờ nàng đặt tay lên tay hắn, hắn nắm lấy, dẫn nàng đi được hai bước thì liền kéo người vào trong lòng, ôm lấy người nhân tiện hôn nàng.

A Kết theo bản năng chống vào lồng ngực hắn, nhắm hai mắt lại.

Triệu Trầm cũng không hôn lâu, hắn chỉ không tìm thấy cách nào để cho nàng biết nàng đẹp tới nhường nào. Sau khi hôn nàng một chút, Triệu Trầm ngẩng đầu, xoa nhẹ mặt nàng, nói cho nàng: "A Kết, nàng là cô nương đẹp nhất trên đời này, cưới được nàng, làm cho nàng thích ta, chính là chuyện may mắn nhất trong đời ta. Ta đã từng không cam lòng sống tại Đồng Loan, sau khi gặp được nàng, ta lại cảm thấy mình thật may mắn khi đã đến đó."

Lời ngon tiếng ngọt của hắn chỉ cần thuận miệng là có thể nói ra, nhưng mỗi lần nghe được nàng vẫn mặt đỏ tim đập, A Kết cúi đầu, cầm lấy ngọc bội bên eo hắn, sờ sờ rồi nhỏ giọng hỏi hắn: "Vậy nếu như ta khó coi thì sao?" Chàng còn thích ta không?

Vấn đề này...thật sự Triệu Trầm chưa hề nghĩ đến.

Không nhận được đáp án ngay lập tức, A Kết ngừng lại động tác, thả ngọc bội của hắn ra.

Miệng nhỏ của nàng hơi nâng lên, hiển nhiên là không vui, Triệu Trầm cười, nắm lấy tay nàng chưa kịp buông, đặt trước ngực mình, nói: "Nếu như nàng khó coi, có khả năng ta sẽ không chú ý đến nàng, nhưng nếu nàng có dung mạo khuynh thành nhưng tính tình lại không hợp ý ta thì ta cũng sẽ không hao hết tâm tư, mặt dày mày dạn muốn cưới nàng."

Vừa thẳng thắn thành khẩn lại khen ngợi nàng còn tự hạ mình, trong lòng A Kết nhớ đến từng thứ một, cuối cùng vẫn không nhịn được mỉm cười.

Triệu Trầm nâng cằm nàng lên, nhìn vào mắt nàng: "Đừng nghĩ nhiều, không có nếu, ta thích vẻ đẹp của nàng, cũng thích sự ngây thơ thánh thiện của nàng, cũng thích sự ngốc nghếch của nàng, dù sao thì cuối cùng là ta thích nàng, người ngoài dù có hơn nàng, chỉ cần đó không phải là nàng, ta cũng không thèm nhìn nhiều hơn, nàng hiểu chưa?"

A Kết nhìn hắn, muốn gật đầu thì bên ngoài truyền vào tiếng nhắc nhở của Tưởng ma ma.

Nàng liền nói không nên lời, nhưng trong đôi mắt hoa đào xao động đã nói thay tất cả thỏa mãn và ngọt ngào mà ngôn ngữ không diễn tả được.

Triệu Trầm hôn nhẹ nàng, khóe miệng cong lên, "Đi thôi, trở về rồi ta sẽ nghe nàng nói tiếp."

~

Hai phu thê bước vào Vinh Thọ Đường của Thái phu nhân thì trong gian nhà giữa đã đầy người ngồi.

Nghe nha hoàn báo đại gia và đại phu nhân đến, mọi người không khỏi đều đã nhìn ra phía cửa, Triệu Trầm và A Kết đến chậm, từ từ bước vào cửa, người từng trải như Thái phu nhân, kẻ bình tĩnh trang nghiêm như Triệu Duẫn Đình khi nhìn đến trang phục lộng lẫy của con dâu trưởng Triệu gia đều sửng sốt một chút.

Mà người ngồi bên dưới Triệu Duẫn Đình, Tần thị đang âm thầm vò khăn tay, toàn bộ khổ sở hôm nay của nàng đều do Triệu Trầm mà có, hắn càng tốt càng đau mắt nàng.

Thái phu nhân thì không nhìn A Kết nhiều lắm, mà là nhìn Triệu Trầm đến xuất thần. Quá giống, hai phụ tử thực giống nhau, trước đây chưa trưởng thành còn chưa nhìn rõ, bây giờ cháu trai trưởng anh khí bừng bừng ngọc thụ lâm phong thật giống phụ thân hắn năm nào. Mặc dù cháu trai trưởng lớn lên tại nông thôn nhưng khí phách toàn thân không thua bất kỳ thiếu gia công tử nhà nào, vừa thấy đã biết có bản lĩnh.

Nhìn hai cháu trai khác bên cạnh, một là con vợ lẽ, một thì vẫn còn nhỏ, miệng còn hôi sữa, đột nhiên nhìn thấy một cháu trai trưởng chỉ cần đưa ra ngoài thì có thể thu hết thỏa mãn, trong lòng Thái phu nhân dâng lên niềm tự hào, lô ra tươi cười có phần xuất phát từ nội tâm, kêu: "Thừa Viễn, nhanh đưa nàng dâu của con đến đây tổ mẫu nhìn một cái, lại nói con, sao cứ phải ở bên ngoài nhiều năm như vậy, làm tổ mẫu như ta cũng sắp hỏng đến nơi."

Khóe miệng Triệu Trầm giật giật, nhìn Triệu Duẫn Đình đang ngồi trên ghế đối diện, dẫn A Kết đi đến.

Khổ sở của mẫu thân có một nửa từ Thái phu nhân, nếu lúc Quốc Công Phủ ám chỉ việc kết thân mà Thái phu nhân quả quyết cự tuyệt, Quốc Công Phủ chưa chắc sẽ ra tay với Ninh gia, đúng là hai phe nội ứng ngoại hợp, phụ thân mới tiến thóai lưỡng nan. Nhưng mà Thái phu nhân khác với Tần thị, nàng là tổ mẫu danh chính ngôn thuận của hắn, triều đại trọng hiếu, hắn ở bên ngoài làm trái thì không sao, nhưng A Kết ở trong Hầu phủ, ồn ào ầm ĩ có thể làm tổn hại đến thanh danh của nàng, bởi vậy không có cách nào trở mặt hoàn toàn với Thái phu nhân. Nhưng nếu bảo Triệu Trầm dùng khuôn mặt tươi cười đối diện với nàng thì Triệu Trầm làm không được, Thái phu nhân hỏi thì hắn trả lời, lời ít mà ý nhiều, không nói nhưng lời dư thừa.

Thái phu nhân không ngốc, hiểu rõ trong lòng cháu trai cũng có những bất mãn, tất cả những bất mãn này chắc chắn đều do Ninh thị xúi giục. Nghĩ đến con dâu trước tưởng chết lại còn sống, tươi cười trên môi Thái phu nhân dần nghiêm túc, ánh mắt chuyển sang phía A Kết.

A Kết nhu thuận để nàng đánh giá, xinh đẹp nhã nhặn lịch sự, cười lên giống như đóa hoa.

Lòng Thái phu nhân trầm xuống.

Nàng biết, một cô nương ở nông thôn nếu không có dung mạo xuất chúng thì sao có thể hớp hồn cháu trai trưởng Hầu phủ chứ? Nhìn hiền lành cũng chưa chắc sẽ không dùng thủ đoạn quyến rũ người khác. Quét mắt nhìn hoa lan trên y phục của A Kết, Thái phu nhân chợt phát hiện cháu dâu này rất giống Ninh thị, lại càng không thích hơn nữa. Một đứa con trai bị Ninh thị hớp hồn còn chưa đủ sao, giờ còn thêm một cháu dâu như vậy nữa chứ?

Cố tình bới móc hai câu, nhìn nhỉ tử đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, Thái phu nhân nhịn xuống những lời muốn nói, cười khen ngợi A Kết vài câu, sau đó sai nha hoàn chuẩn bị bồ đoàn, mời đại gia và đại phu nhân kính trà.

Kính Thái phu nhân trước, Thái phu nhân không dùng đến vòng tay Phỉ Thúy mà đại nha hoàn đã sớm chuẩn bị tốt, mà đem chuỗi tràng hạt đã đeo trên tay nhiều năm được cao tăng đắc đạo khai quang làm từ trầm hương đeo lên tay A Kết. Mặc dù không thích cháu dâu này, nhưng nàng là muốn mượn sức cháu trai trưởng này.

Triệu Trầm nhìn lướt qua, cùng A Kết nói cảm ơn, bất động thanh sắc đi đến chỗ Triệu Duẫn Đình. Cúi đầu lạy phụ thân, sau đó quay về phía đối diện Triệu Duẫn Đình, trước ghế trống của Ninh thị cúi lạy. Lúc hay phu thê làm lễ, mọi người trong phòng yên lặng nhìn, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt vẫn không thay đổi biểu tình.

Triệu Duẫn Đình đã cho riêng đồ tốt, lần này chỉ cho A Kết phong bao lì xì, sau đó thay Ninh thị tặng con dâu đồ trang sức vàng ngọc, trang phục đẹp, bỏ đầy một tráp.

Triệu Trầm lặng lẽ nhày mắt với thê tử, thành hôn một lần, kính trà ba lần, thê tử nhận được không ít đồ tốt.

Kế tiếp đến lượt Triệu Thanh và Triệu Nghi, quà gặp mặt đã được chuẩn bị tốt, A Kết lấy quà từ tay Cẩm Thư và Cẩm Mặc đưa cho hai người.

Triệu Hàm và Tần thị ngồi ở một bên đều không cần chào hỏi.

Xong xuôi, Triệu Duẫn Đình mở miệng: "Được rồi, đã gặp hết mọi người trong nhà, ngày mai Thừa Viễn hay đưa thiếp mời đến hai di nương, nhân dịp này đến thăm viếng nàng dâu của con."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.