Con Đường Sủng Thê

Chương 57



An vương thuộc tầng lớp hoàng tử là huynh đệ nhỏ nhất của tiên đế, khi đám người tiên đế đang vội vàng tranh đoạt hoàng vị thì hắn vẫn còn là con nít, ngây thơ vô tri, cuối cùng thành Vương gia duy nhất sống sót sau khi tiên đế đăng cơ. Vì thấy mình đã rất ác độc khi ra tau hãm hại huynh đệ, tiên đế đối với tiểu hoàng đệ nhỏ tuổi chỉ ngang tầm tuổi nhi tử của hắn phá lệ đãi ngộ, lầu gác bên trong vương phủ tráng lệ, tất cả chi phí cũng không thua trong cung. An vương đối với loại an dật phú quý này rất hài lòng, đàng hoàng làm nhàn tản vương gia, rất ít can thiệp chính sự.

Tất cả những điều này A Kết đều nghe được từ Triệu Trầm.

Sau khi vào vương phủ, nàng đi theo bên cạnh Triệu Trầm, phát hiện cảnh trí trong vương phủ kết cấu sáng tạo lại đại khí uy nghiêm(mang khí thế uy nghiêm), Duyên Bình hầu phủ không thể có thể sánh bằng.

Triệu Trầm cũng không ngừng nhìn về phía gã sai vặt áo xám đang dẫn đường. Mùa đông khắc nghiệt, trán gã sai vặt lại toát xuất mồ hôi, cước bộ cũng hư ảo.

Phía trước hẳn là hoa viên vương phủ, Triệu Trầm thuận miệng hỏi: "Có còn xa lắm không?"

Gã sai vặt áo xám hình như rất bất ngờ khi hắn mở miệng, cả kinh khiến mũi giày đụng vào thềm đá hơi nhô, suýt nữa vấp té. Sau khi đứng vững, hắn không quay đầu lại, vừa dùng tay áo lau mồ hôi vừa nói: "Nhanh lắm, chỗ khúc ngoặt phía trước liền đến."

Ngay cả A Kết cũng nhìn ra hắn không đúng, quay đầu nhìn Triệu Trầm, Triệu Trầm cười cười, bất động thanh sắc đến gần A Kết, gần như sánh vai.

Thân hình hắn cao lớn, A Kết an tâm hơn rất nhiều. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, có Triệu Trầm ở bên cạnh nàng, nàng sẽ không sợ.

Rất nhanh đã đến lối rẽ.

Gã sai vặt áo xám chuyển hướng sang con đường nhỏ khác hai bên có đủ loại hoa cỏ, đưa tay trái ra muốn mời bọn họ đi qua, chỉ là hắn còn chưa lên tiếng, 2 nha hoàn mỹ mạo mặc váy lụa đột nhiên cười duyên chạy ra, theo sát phía sau là thiếu niên mang y phục xa hoa. Ánh mắt thiếu niên bị miếng vải đen che kín, chỉ nhìn khuôn mặt trắng nõn đơn thuần lộ ra bên ngoài, dung mạo không tầm thường.

"Ha ha, ta biết các ngươi chạy tới bên này, để xem các ngươi còn muốn trốn đến nơi nào!" Thiếu niên đắc ý hô, đi theo còn có hai nha hoàn phía sau, hướng đến chỗ A Kết bọn họ mà đến. Triệu Trầm vốn là đi bên cạnh A Kết, lúc này trực tiếp nghiêng người chắn trước người A Kết, mắt lạnh nhìn ba người đang chạy tới.

Hai nha hoàn nhìn bọn họ đến ngẩn người, nhưng rất nhanh lại vừa cười vừa chạy tới .

Thiếu niên mang y phục xa hoa mò mẫm đuổi theo, lúc đi qua bên cạnh Triệu Trầm bỗng nhiên dừng bước, hấp hấp mũi nói: "Thơm quá, mùi hương này hình như là từ trên người Liễu nhi, a, ta biết rồi, Liễu nhi ngươi trốn chỗ này phải không?" Nói xong xoay người, trực tiếp xông đến A Kết ở sau lưng Triệu Trầm.

A Kết từ lúc bị thiếu niên đề cập đến chuyện hương vị giống cái gì Liễu nhi thì mặt liền trắng, lúc này thấy thiếu niên thật sự là đang nói nàng, chạy tới chỗ nàng, không khỏi trốn đến phía khác của Triệu Trầm, bắt lấy cánh tay hắn.

Triệu Trầm lại trực tiếp giơ chân đá vào ngực thiếu niên, đem người đá ra ngoài vài bước, mặt lạnh như sương.

Bởi vì con đường này cũng là một dốc thoải nho nhỏ, thiếu niên kêu thảm thiết, sau khi ngã xuống đất lại tiếp tục lăn tới phía trước một khoảng mới bị bụi hoa thấp bé cao bằng đầu gối ở bên đường ngăn trở, đáng tiếc lúc này đầu óc hắn cũng đã choáng váng, chỉ có thể che ngực nằm dưới đất ngao ngao kêu đau.

"Còn thất thần cái gì? Còn không bắt hắn lại giao cho vương phi hỏi tội đi?" Triệu Trầm chuyển ánh mắt, nhìn về trên người gã sai vặt dẫn đường, "Hôm nay vương phi mời khách, người này lại ở trong vườn chơi nháo náo động mạo phạm đến khách nhân, truyền đi thì sẽ là vương phi không biết quản giáo. Điêu nô làm bại hoại thanh danh chủ nhân, nếu là ở hầu phủ, tội này sẽ bị đánh chết."

Hắn ánh mắt âm ngoan, gã sai vặt dẫn đường bị hù được muốn động cũng không động được, vẫn là nha hoàn mang váy màu thét lên quay trở lại đến bên cạnh thiếu niên kêu nhị gia, hắn mới lấy lại tinh thần, âm thanh run rẩy nói: "Đại công tử, kia, đó là nhị gia của vương phủ chúng ta a, người, người, làm sao người có thể đánh hắn?" Nói xong chạy tới cùng hai cái nha hoàn đỡ thiếu niên, trong miệng hô to "Người tới".

Nhị gia Vương phủ ư? Chẳng phải chính là Đường Cử con trai ruột của vương phi sao?

A Kết có chút lo lắng. Vương phi vốn cũng không thích bọn họ, lúc này Triệu Trầm lại đả thương Đường Cử, chắc chắn quan hệ hai nhà sẽ trở nên kém hơn đi?

Triệu Trầm nhéo nhẹ tay nàng, thấp giọng nói: "Lát nữa nàng không cần phải nói gì cả, nhìn ta thôi."

Vừa cất lời, xa xa đã thấy nam nhân một người mặc cẩm bào màu đỏ eo buộc đai ngọc đi tới, "Xảy ra chuyện gì?" Trong thanh âm chứa đựng khí thế uy nghiêm của kẻ có chức trọng(chức cao).

"Thưa thế tử, nhị gia đang ở trong vườn chơi bịt mắt bắt dê(nguyên văn sờ người mù), đi ngang qua bên người Triệu đại công tử thì nhận nhầm đại phu nhân thành Liễu nhi, muốn đến bắt người, sau đó liền bị đại công tử đá một cước..." Gã sai vặt dẫn đường quỳ xuống nói, "Tiểu nhân không thể đúng lúc nhắc nhở nhị gia và đại công tử, kính xin thế tử tha mạng!"

"Người tới, đỡ nhị gia trở về phòng trước, lập tức báo cho vương gia và vương phi mời thái y lại đây." Thế tử An vương phủ Đường Anh không để ý đến gã sai vặt, trầm giọng nói.

Những người đi theo phía sau hắn liền nhận lấy Đường Cử từ hai nha hoàn, một người ngồi chồm hổm xuống, một người khác thật cẩn thận đỡ Đường Cử đến trên lưng hắn. Đường Cử lại không muốn đi, tháo xuống mảnh vải đen căm tức nhìn Triệu Trầm: "Mắt ngươi mù sao? Gã sai vặt nhà ai có thể ăn mặc như vậy? Ta..."

"Đường Cử, dì ba dạy dỗ ngươi như vậy sao? Lại dám vô lễ với huynh trưởng?" Triệu Trầm lạnh giọng khiển trách, "Đừng nói là vừa rồi ta không biết thân phận của ngươi, dù biết đi nữa, ngươi dám bất kính với anh trai và chị dâu, ta cho ngươi một cước ngươi cũng phải nhận."

Đường Cử mở to hai mắt nhìn, đánh giá Triệu Trầm từ trên xuống dưới, lập tức oán hận phun một bãi nước miếng: "Phi, ta chỉ có một người đại ca, ngươi tính là huynh trưởng ư? Sa cơ thất thế được nuôi lớn ở nông thôn, còn dám tới vương phủ thiết lập quan hệ, ngươi..."

"Câm miệng!" Đường Anh hét to một tiếng, nhíu mày nói với hạ nhân: "Nhị gia ngã choáng đầu, các ngươi nhanh chóng đưa nhị gia về phòng đi!"

Trong vương phủ, lời nói thế tử tương đương vương gia, 2 hạ nhân không dám chậm chạp, không để ý Đường Cử hùng hùng hổ hổ, nhanh chóng rời đi.

Đường Anh đã đứng ở trước người Triệu Trầm, áy náy nói: "A Cử không tốt, là ta không giáo dục tốt, khiến hiền đệ và đệ muội(em dâu) bị sợ hãi."

Triệu Trầm đứng trước người A Kết, cười lạnh nói: "Đường đường là con dòng chính của vương phủ đã như thế, thế tử là huynh trưởng, bình thường quả thật nên có lòng hơn. Hôm nay vốn định bái kiến(ra mắt) vương gia và vương phi, khổ nỗi nội tử(vợ) chưa nhìn thấy người thì đã bị cách đãi khách của vương phủ doạ, kính xin thế tử thay mặt xin lỗi vương gia và vương phi hộ, chúng ta đi hồi phủ trước, ngày khác trở lại bái phỏng(thăm hỏi)."

Nói xong liền muốn rời đi.

"Hiền đệ chờ đã!" Đường Anh vừa cất bước ngăn trước người Triệu Trầm, tầm mắt rơi đến trên người A Kết bên cạnh Triệu Trầm, ôn hòa cười nói: "Nếu đệ muội khiếp sợ, không ngại nghỉ tạm ở vương phủ một lát có được không? Hai vợ chồng các ngươi khó được hồi kinh, mẫu thân chờ mong đã lâu, hôm nay tới lại không gặp được, e là mẫu thân sẽ càng thêm băn khoăn."

Hắn nói chuyện cùng Triệu Trầm, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt A Kết, rất là vô lễ.

A Kết trắng mặt trốn về phía sau Triệu Trầm. Lúc trước khi Triệu Trầm ép buộc nàng, nàng cảm thấy ánh mắt Triệu Trầm như rắn, âm ngoan lãnh lệ, lúc này chống lại ánh mắt Đường Anh, nàng lại cảm thấy cả người không thoải mái, ngoại trừ sợ hãi còn có sự phản cảm mãnh liệt, không rõ lý do.

Triệu Trầm sẽ không cùng Đường Anh dây dưa, chỉ dõi theo ánh mắt của hắn nói: "Tránh ra."

Đường Anh cười cười, lui qua một bên: "Một khi đã như vậy, lần sau lúc hiền đệ lại tới, ta sẽ chiêu đãi ngươi cùng đệ muội thật tốt."

Triệu Trầm bước nhanh, A Kết vội vàng đi ở trước mặt hắn.

Đến bên ngoài vương phủ, Triệu Trầm đỡ A Kết lên xe, sau khi hai người ngồi ổn Trần Bình lập tức đánh xe đi.

Trong xe hoàn toàn yên lặng.

A Kết nhìn về phía Triệu Trầm, hắn đang ngồi một bên xe, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, sắc mặt âm trầm không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khẩn trương qua đi, A Kết cũng rơi vào trầm tư.

Như lời của Đường Cử, Triệu Trầm không có khả năng nhìn không ra thân phận của Đường Cử, Triệu Trầm thông minh nhường nào, nàng lại rất rõ ràng. Còn Đường Cử, hắn nhìn thì như đang bịt mắt, lại có thể phán đoán chính xác vị trí của nàng, rõ ràng cho thấy là đã có thể thấy rõ, hơn nữa gã sai vặt dẫn đường cũng quái lạ, rõ ràng là bọn họ lập bẫy, mục đích, không phải là muốn cho bọn họ xấu hổ sao.

Mà Đường Anh xuất hiện đúng lúc như vậy, phải chăng hắn cũng biết tính toán của Đường Cử? Có lẽ, hai huynh đệ Đường gia bàn mưu muốn làm bọn họ xấu hổ phải không?

"Đang suy nghĩ cái gì?" Vừa quay đầu lại liền thấy thê tử mặt co mày cáu, Triệu Trầm ôm nàng đến trên đùi, hôn lên môi nàng.

Sắc mặt hắn bình tĩnh, A Kết lại đau lòng, ôm tay hắn nói: "Lời Đường Cử mắng chàng, chàng chớ để ở trong lòng, loại người như hắn vậy, không đáng để chàng tức giận."

Triệu Trầm cười , "Còn cần nàng khuyên ta sao?"

A Kết cũng biết mình nói thừa, trán tựa vào ngực hắn nói: "Chuyện này, thiếp phải nói chút gì a..."

"Đúng vậy, nhưng mà nàng nên nói với ta rằng huynh đệ Đường gia nói bậy, sau đó để ta giáo huấn bọn họ một phen mới đúng." Triệu Trầm nhẹ nhàng nói bên tai thê tử.

A Kết ngẩng đầu nhìn hắn: "Ý chàng nói là, việc này đúng là hai người bọn họ bàn bạc với nhau sao?"

Triệu Trầm có chút ngoài ý muốn khi nàng đã đoán được một ít, thấy trong mắt nàng đầy nghi vấn, vuốt cằm nói: "Đường Cử chỉ là kẻ ngu dốt, chỉ biết cáo mượn oai hùm, ở trong vương phủ cũng không có uy tín, nếu sai bải hạ nhân họ cũng không dám làm, sợ cuối cùng chắc chắn chọc giận vương gia và vương phi, nhưng Đường Anh lại không giống với hắn, vương gia cũng không quản được hắn, hạ nhân tự nhiên nghe theo hắn."

A Kết mím môi, nhỏ giọng nói: "Bọn họ là thiếu gia vương phủ, chàng đối phó với bọn họ, không có chuyện gì sao?"

Đây chính là đồng ý việc Triệu Trầm trả thù .

Vô duyên vô cớ đi khi dễ người khác, vốn là thiếu dạy dỗ.

Triệu Trầm thật vui mừng khi thê tử không phải người chịu đựng người khác ức hiếp mình, cười nói: "Chờ coi đi, bây giờ không phải là lúc, về sau khẳng định ta sẽ thay nàng dạy dỗ bọn họ."

A Kết còn có lo lắng khác, "Vương phi thì làm thế nào?" Đường Cử dù không tốt nhưng hắn cũng là con trai độc nhất của An vương phi, hôm nay bị Triệu Trầm đánh , An vương phi có thể thầm oán Triệu Trầm không? Bao che khuyết điểm là việc không quản đạo lý nhất, khi còn nhỏ đệ đệ đánh nhau với người ta, nàng mặc dù sẽ răn dạy đệ đệ, trong lòng vẫn thầm oán đối phương xuống tay ác độc.

Triệu Trầm không trả lời ngay, sau một lát mới nói: "A Kết, thật ra nương cùng ta đối với An vương phi cũng có chút áy náy. Triệu gia hại Ninh gia, dì cùng chúng ta là chí thân, nàng không trách chúng ta là nàng thương chúng ta, nhưng An vương phi không ưa chúng ta cũng là do có chuyện bên trong, cho nên biết rõ An vương phủ có chướng khí mù mịt, ta cũng muốn đưa nàng đi ra mắt An vương phi, hoàn thành lễ nghĩa của hậu bối(thế hệ sau)."

A Kết lẳng lặng nghe.

"Đáng tiếc vương phủ không chỉ có dì. Đường Anh và Đường Cử đều không an phận, lần sau không chừng sẽ làm ra chuyện gì. A Kết, ngày sau nếu vương phủ mời khách, ta tự mình đi, nàng cứ lấy cớ thoái thác, nếu gặp vương phi trong phủ, cứ làm tốt lễ nghĩa là được."

A Kết thở dài, tựa vào vai hắn, nói: "Vậy chàng cẩn thận một chút."

Đường Cử coi trời bằng vung, Đường Anh âm hiểm vô lễ, An vương phủ, nàng quả thật không dám đi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.