Con Đường Tám Ngàn Dặm - Cửu Nguyệt Hi

Chương 1



Mùa hè, năm 2018.

Mạnh Quân cảm thấy hối hận.

6 giờ 5 phút chiều, mặt trời như ghim chặt vào bầu trời, vẫn chưa có dấu hiệu lặn xuống.

Ráng chiều đỏ rực cuồn cuộn nơi phía tây đường chân trời, tựa như núi rừng đang bốc cháy.

Thị trấn Lộ Tây nằm giữa lưng chừng núi, dọc theo con đường xi măng mấp mô bong tróc chạy xuyên qua thị trấn là những căn nhà gạch cao thấp không rõ đã có tự bao giờ. Trên những cánh cửa sổ loang lổ cũ kỹ treo đủ loại biển hiệu nhựa ‘Gạo, Dầu’, ‘Cắt tóc đời mới’, ‘Phân bón, hạt giống’…

Cuối đường có một ‘siêu thị tiện lợi’ nhưng không hề tiện lợi, cũng chẳng phải siêu thị. Chủ tiệm chỉ nhận tiền mặt, không hề biết đến khái niệm thanh toán qua di động. Một tiếng trước, sau khi đi vào dạo quanh một vòng, Mạnh Quân chợt nhớ đến Lawson ở tầng dưới căn hộ của mình.

(*) Lawson là chuỗi cửa hàng tiện lợi nhượng quyền của Nhật Bản.

Sáng nay Mạnh Quân xuất phát, từ Hồng Kiều Thượng Hải đến Trường Thủy Côn Minh, chuyến bay kéo dài ba tiếng rưỡi.

Từ Côn Minh đến Địa Châu, ngồi tàu cao tốc hai tiếng.

Từ trung tâm Địa Châu đến huyện Nhược Dương, mất một tiếng trên tàu màu xanh*.

 (*)Tàu màu xanh là loại tàu lửa kiểu cũ ở Trung Quốc. Tàu chậm, ồn ào, không có điều hòa, có mặt từ những năm 1950.

 Từ huyện Nhược Dương đến thị trấn Lộ Tây, ngồi thêm nửa tiếng xe buýt, nửa tiếng xe ngựa.

Lần đầu tiên trong đời Mạnh Quân ngồi xe ngựa.

Một con ngựa màu hạt dẻ, lưng đóng yên, đang kéo thùng xe. Bên trong thùng xe chật hẹp, mười mấy hành khách và một con chó cỏ nhồi đầy trên hai băng ghế được kê sát hai vách trái phải.

Ngoại trừ Mạnh Quân, những người còn lại đều là người địa phương mặc trang phục dân tộc.

Mấy ông bà cụ quấn khăn trùm đầu, những phụ nữ trung niên vì làm lụng vất vả ngoài trời mà gương mặt đã sớm già nua, không nhìn ra được tuổi tác.

Rau củ và vật dụng hằng ngày mua trên huyện chất đầy trong những chiếc gùi nhỏ, nằm chồng lên nhau giữa thùng xe.

Bánh xe xóc nảy, một sọt bí ngô trượt dồn về phía Mạnh Quân. Cô lập tức rụt chân lại nhưng mũi giày vẫn bị dính bẩn.

Người chủ của mớ bí ngô thấy vậy liền vội vàng kéo chiếc sọt lại và nói một câu gì đó, không biết là tiếng địa phương Vân Nam hay ngôn ngữ dân tộc, dù sao Mạnh Quân cũng không hiểu.

Ngựa tung vó khua lộc cộc trên đường, mông lắc lư qua lại, chiếc đuôi dài ngoe nguẩy hất tung đám ruồi nhặng vờn quanh bay tứ tán. ‘Phịch phịch’ hai tiếng, hai bãi phân phọt ra từ dưới gốc đuôi được cái bao bố treo bên mông hứng lấy, bốc lên hơi nóng hăng ngái.

Mạnh Quân đeo kính râm, hai má phồng lên như con cá nóc.

Chiếc áo khoác Gucci thêu hoa văn chỉ vàng ánh lên vẻ u ám xám xịt.

Cô vịn vali hành lý xóc nảy tiến về phía trước trên chiếc xe nồng nặc mùi mồ hôi, mùi phân ngựa, mùi cá và mùi rau củ quả.

Lúc xuống khỏi xe ngựa, Mạnh Quân choáng váng mặt mày, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn. Sau khi đứng vững, nhìn thấy mênh mang một cõi bốn bề hoang vắng, cô cứ ngỡ mình lạc về thời nguyên thủy.

Đích đến là thị trấn Thanh Lâm vẫn còn cách nơi này một quãng khá xa, không khó để đoán được sẽ còn nghèo và xơ xác tiêu điều hơn.

Đó là nơi cô sẽ ở trong ba tháng tới.

Nhất thời nghĩ quẩn, đăng ký làm giáo viên tình nguyện.

Bây giờ tiến chẳng được mà lùi cũng không xong.

Tựa như cuộc sống hỗn loạn, rối nùi của cô những ngày qua.

Cô mệt thừ, lấy mấy tờ khăn giấy trong túi ra trải lên bậc thềm ven đường rồi ngồi phịch xuống, sau đó bấm dãy số mà người phụ trách Hội từ thiện đã đưa trước đó – người sẽ đến đón cô họ Trần.

Tút… tút

Tiếng chuông chờ vang lên mười mấy lượt nhưng không có ai bắt máy.

Mạnh Quân buồn bực, đang tính cúp máy thì cuối cùng cũng có người trả lời.

Đầu bên kia tiếng gió rít mạnh, thổi vù vù như muốn thổi bay lỗ tai cô.

Nhưng giọng nói của đối phương lại trong trẻo và trầm ấm, tựa hồ có thể làm gió lặng ngừng reo: “A lô?”

Mạnh Quân hỏi: “Có phải anh Trần không ạ?”

Người kia cất giọng dịu dàng: “Cậu… Mạnh Quân?”

Mạnh Quân đáp: “Là tôi. Anh đến đón tôi phải không?”

Đối phương không trả lời ngay mà hỏi: “Cậu đến Lộ Tây rồi sao?”

Mạnh Quân có dự cảm chẳng lành, chậm rãi nhấn nhá từng từ: “Tôi, đến, rồi.”

Giọng bên kia chậm lại, âm điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Xin lỗi, bên tớ gặp phải chút việc. Cậu có thể đợi tớ một lúc được không?”

Bị dội cho một chậu nước lạnh, Mạnh Quân kiềm chế, lạnh lùng hỏi: “Một lúc là bao lâu ạ?”

Bên kia cân nhắc nửa giây, áy náy đáp: “Tối đa bốn mươi phút.”

“Ồ.”

Mạnh Quân cúp máy, vùi mặt vào lòng bàn tay, huyệt thái dương đập liên hồi.

(*) Editor: Vì lúc này nam chính biết nữ chính rồi, còn nữ chính chưa nhớ ra, nên mình để xưng hô của nam chính là ‘tớ-cậu’ còn nữ chính vẫn là ‘tôi-anh’, vì xưng hô trong tiếng Trung chỉ có wo với ni.

6 giờ 20 chiều, mặt trời nghiêng trên mỏm núi.

Mặt đường xi măng hấp thụ ánh nắng gay gắt suốt một ngày dài phả ra hơi nóng hầm hập, toàn thân Mạnh Quân ướt sũng mồ hôi.

Nhã Linh, người đại diện của Lâm Dịch Dương, nhắn tin: [Tới chưa bảo bối? (hôn)]

Mạnh Quân chỉ muốn đáp lại một câu ‘đến mẹ chị’, nhưng ngón tay lại vô cùng lý trí: [Em đang chờ người đến đón.]

Nhã Linh không buồn hao tâm tổn trí lí giải hàm ý trong câu [Em đang chờ người đến đón], chỉ gửi một biểu tượng cảm xúc OK.

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Màn hình tối xuống, Mạnh Quân nhìn thấy khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của mình hiện lên trong màn hình đen ngòm, mascara nhòe ra sắp chảy xuống mặt.

Cô lấy khăn ướt lau mặt sạch sẽ, không quên thoa một lớp kem chống nắng thật dày, rồi kẻ lại lông mày.

Dù sao cũng rảnh rỗi đến vô vị, thôi thì trang điểm cho đỡ nhàm chán.

Lúc đang há miệng chuốt mascara, khóe mắt nhác thấy hai bà cháu người dân tộc thiểu số mặc áo xanh đứng bên vệ đường dòm cô chằm chằm.

Bị phát hiện, bà cụ ngượng ngùng, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười như đóa hoa giấy dúm dó, xoay người bế đứa cháu khờ khạo vào nhà.

Nơi thâm sơn cùng cốc không có khách du lịch, thi thoảng có vài người dân địa phương đi ngang qua tò mò ngó nhìn.

Mạnh Quân không để ý, nghịch điện thoại giết thời gian.

Trong lúc lơ đãng đã vô thức đăng nhập vào Weibo đã lâu không vào.

Tên Weibo của cô là một dãy các chữ cái không có quy tắc, số người theo dõi và fan hâm mộ có dạo đếm đưa đủ mười đầu ngón tay (một thời gian trước số lượng này đã tăng lên).

Trong danh sách không có người quen, ngoại trừ nick phụ của Lâm Dịch Dương – cũng là một dãy chữ cái, nhưng có quy luật: mynytbrwsqnhs.*  

‘Mạnh Quân em không chọc điên anh một ngày em sẽ chết’.

(*) Cụm viết tắt ở trên là chữ cái đầu tiên của mỗi chữ trong câu tiếng Trung bên dưới: Meng Yun ni yi tian bu re wo sheng qi ni hui si.

Đã hai ba tháng nay Mạnh Quân không chọc điên anh ta.

Đăng nhập thành công, một loạt các chấm đỏ thông báo.

Cô đã cài tắt thông báo Weibo.

Không cần đọc cũng biết là fan hâm mộ của Lâm Dịch Dương ân cần thăm hỏi.

Không phải cô không nghĩ tới việc xóa tài khoản. Nhưng tháng trước lúc chuẩn bị bấm nút xóa, chợt phát hiện tài khoản này đã tích lũy hàng trăm bài đăng trên Weibo, hết thảy đều là những việc vụn vặt liên quan tới mối tình bí mật với anh ta.

Cô không hề thoải mái, phóng khoáng như cô nghĩ.

Hôm nay là đêm hội từ thiện, hot search vô cùng náo nhiệt.

“Vương Vũ Tây – Tạo hình tóc vuốt ngược”

“Trương Thu Thi – Váy đuôi cá dải ngân hà xanh biển”



“Lâm Dịch Dương – Kính gọng vàng”

Ngón tay cái Mạnh Quân nằm lơ lửng trên màn hình, khẽ run nhẹ hai nhịp rồi nhấp xuống.

Studio của Lâm Dịch Dương đăng chín bức ảnh với nhiều góc độ và tạo hình khác nhau.

Phải thừa nhận rằng anh ta có vẻ ngoài rất điển trai.

Tất cả bình luận đều là lời cổ vũ đến từ fan hâm mộ.

“Đẹp trai quá anh ơi!” 33 nghìn lượt thích.

“Bây giờ đối với tôi Lâm Dịch Dương là siêu sao hạng A, không màng lý do không cần giải thích, có thể khen tới năm sau không?” 31 nghìn lượt thích.

“Hoan nghênh mọi người thưởng thức single ‘Máy đếm thời gian’ mới nhất của Lâm Dịch Dương, single đứng ở vị trí số một trên bảng xếp hạng âm nhạc XX, anh xứng đáng lắm!” 39 nghìn lượt thích.

Một loạt những bình luận đã được kiểm soát và hình ảnh spam, hết sức tẻ nhạt vô vị.

Đột nhiên Mạnh Quân nhìn thấy tên mình trong một bình luận chỉ có 2 lượt thích:

“Hai cái acc clone yêu đương đó thực sự là do anti fan tự biên tự diễn hả? Tôi nghi ngờ mấy bài đăng đó là thật đấy! Nick phụ của phía nhà trai dịch ra là ‘MY em không chọc điên anh một ngày em sẽ chết’. MY* này rất có thể chính là Mạnh Quân, người sáng tác ca khúc “Trên biển”. Nhìn vậy mà lại yêu đương với đồng nghiệp công ty, nhà chế tác phía sau cánh gà, Lâm Dịch Dương đúng là đáng thất vọng!”

(*) Mạnh Quân đọc là “Meng Yun” – MY.

Người hâm mộ A trả lời: “Studio đã đưa ra tuyên bố, ‘Độc thân, xào couple’, đọc không hiểu hả? Chỉ là chiêu trò của phía đối thủ! Mấy năm nay anh tôi càng ngày càng nổi tiếng, các bài hát cũng vượt ra khỏi vòng fan mọi người đều biết tới, bây giờ tung scandal của anh với nhân viên, ý đồ rành rành như vậy mà không nhìn ra à?”

“Ha ha, lúc fan yêu cầu studio không được cho ca khúc do Mạnh Quân viết vào album sao không thấy nói như vậy.”

“Vì cô ta không đủ trình độ, những bài hát cô ta sáng tác khó nghe, không xứng tầm. Chuyện nào ra chuyện đó. “Máy đếm thời gian” của chúng tôi là do nhà sản xuất hàng đầu trong ngành – Ngũ Tư Hiền – viết đấy nhé!”

Mạnh Quân cất điện thoại, dõi mắt nhìn xung quanh.

Đối diện là tiệm bán gạo, một bà cụ đang ngồi trên băng ghế nhỏ ăn đậu phộng, vỏ đậu rơi vãi khắp mặt đất.

Mấy con gà nhọc công mổ vào đống vỏ nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Thị trấn nhỏ yên tĩnh như cái chết, những cụ già vừa đi làm đồng trở về, tấm lưng còng oằn cong gánh lúa, từng bước đi từng nhịp thở khó nhọc, lặng lẽ đi qua trước mặt Mạnh Quân.

Mạnh Quân tựa như đang nhìn họ, nhưng trong mắt chỉ có sự trống rỗng vô hồn.

Cô ngồi yên lặng thật lâu, thỉnh thoảng lại chớp mi, cho thấy vẫn còn dấu hiệu của sự sống.

Đã 6 giờ 40 phút, người họ Trần kia vẫn chưa đến.

Sự phiền muộn trong lòng đã lên đến đỉnh điểm. Cô đứng bật dậy, kéo hành lý toan bước đi.

Nhưng, biết đi đâu?

Trở lại công ty, tình thế khó xử, cũng không có chỗ dành cho cô.

Về nhà, chịu đựng sự sỉ nhục của mẹ.

Cô bỗng đứng im bặt tại chỗ.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp nóng vội, càng đến gần càng chậm lại.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước đến cạnh cô, đứng dưới bậc thềm, nhìn cô.

Người đó đội mũ lưỡi trai, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, cất lời xin lỗi: “Xin lỗi, đã để cậu phải đợi lâu.”

Mạnh Quân lập tức chất vấn: “Sao anh lại như vậy chứ? Không đúng giờ chút nào hết!”

Cô quên mất hội từ thiện bên kia đã nói rõ là khoảng 5, 6 giờ.

“Tớ thật sự xin lỗi, bất ngờ xảy ra việc đột xuất.” Đối phương lộ ra vẻ lúng túng, giọng áy náy: “Cậu… uống nước không?”

Người đó đưa cho cô một chai nước, Mạnh Quân không nhận.

Anh thoáng bối rối, hạ giọng hỏi: “Có đói bụng không, hay là đi ăn cơm trước?”

Thoạt đầu Mạnh Quân không nói gì, sau đó tâm trí lấy lại được sự tỉnh táo, cô “ừm” một tiếng.

Anh ngập ngừng đưa chai nước cho cô lần nữa, lần này cô nhận lấy.

Nắp chai đã được anh vặn sẵn trước đó, cô mở ra vô cùng dễ dàng, uống một hơi hết hơn nửa chai nước.

Người đó vội vàng xách va li của cô lên, đi về phía trước.

Mạnh Quân thấy vậy, cơn giận trong lòng cũng tan đi một nửa, nhẹ nhàng nói: “Vali của tôi nặng lắm, có thể kéo được.”

“À.” Lúc này anh mới sực phản ứng, kéo tay cầm ra, kéo vali đi phía trước dẫn đường.

Trong thị trấn không có hàng quán chuyên kinh doanh ăn uống, chỉ có một quán nhỏ nấu ăn kiểu gia đình, ngay cả biển hiệu cũng chẳng có, nhưng có đến hai ba bàn có khách.

Một bác gái ngồi xổm trước chậu nước to ở cửa, hai tay khua khuấy trong chậu nước đầy bọt, lướt xoẹt một vòng miếng rửa chén qua bát đĩa rồi thảy đi xả nước.

Bọt xà phòng chảy tràn khắp mặt đất.

Lúc anh kéo vali đi qua, bánh xe làm nước bắn tung tóe, anh xách vali lên để không bị dính bẩn.

Mạnh Quân nhìn thấy nhưng chỉ im lặng không nói gì.

Bóng lưng của người đàn ông cao ráo, dáng người trông hơi gầy nhưng rắn rỏi đầy sức mạnh, tay xách vali, chân sải bước thong dong nhẹ nhàng.

Không gian của quán khá nhỏ, chỉ kê được ba chiếc bàn, đã ngồi kín hết chỗ.

Trong tiệm có đặt một chiếc tủ mát không cửa, bên trong để các nguyên liệu nấu ăn đã được sơ chế cắt thái – đây cũng chính là thực đơn.

Anh đứng trước tủ mát, quay đầu nhìn cô: “Cậu qua đây xem muốn ăn gì?”

Mạnh Quân đang nhíu mày nhìn bàn ăn đầy dầu mỡ của người khác, nghe thấy vậy bèn quay đầu lại, chạm phải ánh mắt đen láy của người đàn ông. Trong nhất thời, cả hai thoáng sững sờ.

Giây phút đó, anh đang suy nghĩ ‘trong thị trấn này còn nơi nào khác có quán ăn’; còn Mạnh Quân trong khoảnh khắc bị anh bắt gặp vẻ ghét bỏ (quán ăn này) ánh lên trong mắt, cũng đồng thời nhận ra anh.

Vừa rồi cô phiền muộn rối rắm, đầu óc không thông suốt, cũng không nhìn anh kỹ.

Không thể trách cô được.

Anh trưởng thành hơn so với thời đại học, bờ vai rộng lớn, đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên góc cạnh, rõ ràng.

Hơn nữa anh còn đội mũ, vành mũ đã che khuất hàng chân mày và đôi mắt anh.

Mạnh Quân thoắt cái che giấu những suy nghĩ trong đầu, sải bước đi đến bên cạnh anh, ra vẻ điềm nhiên nói: “Trần Việt, tớ đang giảm cân, chỉ ăn rau thôi được không?”

Trần Việt nghe thấy cô gọi tên mình, anh thoáng quan sát cô giây lát rồi nhẹ nhàng trả lời: “Được.”

Mạnh Quân lướt mắt nhìn tủ mát một vòng, toàn là những loại rau lạ lùng hiếm gặp, chưa kể còn đính kèm thêm mấy con sâu kỳ dị khiến hai hàng chân mày của cô nhíu tít lại.

Từ nhỏ cô đã không đụng tới việc nhà, càng không phân biệt được rau củ, đứng ngẩn người trước tủ mười mấy giây vẫn không quyết định được.

Trần Việt cũng không giục, kiên nhẫn chờ đợi.

“Đây là ngọn ngọn đậu hà lan phải không?” Cô chỉ.

“Ừm.”

“Cái này là đọt đọt bí đỏ?”

“Ừm.” Trần Việt chợt hỏi, “Sao cậu nói tên rau củ mà phải lặp lại từ vậy?”

Mạnh Quân đĩnh đạc trả lời: “Nhập gia tùy tục, mình xem trên mạng thấy người ta bảo người dân ở đây nói như vậy.”

Trần Việt mỉm cười, dịu dàng giải thích: “Là nói Tứ Xuyên.”

Mạnh Quân nhất thời nhớ tới thời đi học không hãnh diện vẻ vang gì cho cam của mình, tự hỏi không biết nụ cười của anh có ẩn ý sâu xa gì không: “À, vậy lấy hai loại đó đi, thêm cái này nữa.” Cô chỉ vào một loại rau mình không nhận ra, hắng giọng: “Nhìn no bụng.”

Trần Việt nói: “Đây là rau đắng, sợ cậu không ăn đắng được.”

“Gian khổ còn chịu được mà, sao lại không ăn đắng được chứ?*” Mạnh Quân nghi ngờ câu nói đó có hàm ý khác, nhưng nhìn nét mặt điềm đạm tĩnh lặng của anh, cô lập tức gạt đi suy nghĩ đó.

(*) Trong tiếng Trung, đắng và khổ cùng 1 chữ 苦.

Trần Việt chiều theo cô: “Vậy thì thử một chút, giúp thanh nhiệt.”

Trong quán hết chỗ, chủ quán kê thêm một chiếc bàn nhỏ cho hai người ngồi tạm bên vệ đường.

Đường núi nghiêng dốc, Trần Việt nhặt hai viên đá nhỏ chèn dưới bánh xe của vali. Làm xong, anh mượn vòi nước rửa tay, rồi ngồi xuống chỗ đối diện bên kia bàn, cởi mũ lưỡi trai ra vuốt vội qua loa mái tóc.

Vầng trán cao rộng của người đàn ông bỗng chốc hiện ra.

Anh nhận ra Mạnh Quân đang nhìn mình, ánh mắt thoáng dừng lại trên khuôn mặt cô một giây ngắn ngủi rồi lại đội mũ lên.

Không ai nói lời nào.

Mạnh Quân chủ động phá vỡ bầu không khí lúng túng, ngữ điệu thật khó để nói rằng không phải đang đối phó: “Thật trùng hợp mà. Bạn học cũ lại tình cờ gặp nhau ở nơi này, cậu làm gì ở đây vậy?”

Trần Việt nhất thời không nói gì.

Mạnh Quân ngắc ngứ: “Tốt nghiệp… bốn năm rồi nhỉ, lâu lắm rồi không liên lạc.”

Trần Việt tựa hồ đang do dự không biết có nên nói ra những suy nghĩ trong lòng, hay cứ giả vờ như không biết sẽ tốt hơn.

Cuối cùng, anh vẫn nói: “Vừa rồi cậu không nhận ra tớ phải không.”

Anh ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua vành mũ đen nhìn về phía cô, dè dặt mím môi cười: “Cậu quên tớ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.