Con Đường Tám Ngàn Dặm - Cửu Nguyệt Hi

Chương 4



Khóa tập huấn quân sự của sinh viên năm nhất kéo dài một tháng, địa điểm là doanh trại huấn luyện nằm ở vùng ngoại thành.

Ngày lên đường, các cô gái thu dọn xong đồ đạc, kéo lê va li xuống lầu. Mấy nam sinh trong lớp đã đứng chờ sẵn từ sớm, giúp họ chuyển hành lý nặng nề lên xe buýt.

Khoa tiếng Trung sống bên cạnh ký túc xá của Mạnh Quân, trong lớp nữ nhiều nam ít, không có được đãi ngộ này, một nhóm các nữ sinh đứng xếp thành hàng dài không ngừng thở dài đánh thượt. 

Ngoài ga mền và những vật dụng cần thiết hàng ngày, Mạnh Quân còn mang theo một cây đàn ghita.

Dương Khiêm nói, thầy dạy quân sự thông báo những bạn sinh viên có sở trường nhớ mang theo dụng cụ, lúc biễu diễn tiết mục văn nghệ trong thời gian nghỉ giải lao sẽ cần dùng đến.

Nơi đóng quân vô cùng rộng lớn, căng tin, nhà tắm, ký túc xá nam và nữ nằm chia ra ở hai đầu thao trường.

Buổi sáng vừa ổn định chỗ ở, ăn cơm trưa xong, buổi chiều đã bắt đầu tập huấn dưới cái nắng gay gắt như thiêu như đốt, lấy lớp học làm đơn vị tiến hành. 

Sĩ quan huấn luyện khá thông cảm cho bọn họ, tiến hành theo tuần tự, đứng nghiêm nửa tiếng, nghĩ ngơi mười lăm phút.

Mặc dù vậy, những chàng trai cô gái đã quen được nâng niu từ bé kia cũng không chịu nổi.

Tập luyện tới cuối ngày, ai nấy đều mệt mỏi chán chường, bụng đói cồn cào, lúc được thả cho đi ăn cơm không khác gì bầy gấu giành mật.

Ăn tối xong, mọi người giải tán.

Các nam sinh lao về phòng, đổ ập người xuống giường, không còn sức lực để quan tâm tới việc toàn thân đang nhễ nhại mồ hôi.

Trần Việt không lên giường, anh ngồi dưới đất nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ. Doanh trại chỉ có một nhà tắm, không phân biệt nam nữ, quy định trước bảy giờ nữ sinh tắm, sau bảy giờ thu dọn sạch chiến trường trả chỗ cho nam sinh.

Nhìn thấy đã 6 giờ 55 phút, Trần Việt lấy thau, khăn tắm, xà phòng và quần áo sạch dưới gầm giường ra.

Hà Gia Thụ thấy vậy, chật vật nhảy xuống giường, kề vai bá cổ đi theo anh.

Trước cửa nhà tắm, một nhóm nam sinh đứng xếp hàng. Số phòng có hạn, ai đến trước được tắm trước.

Trần Việt liếc nhìn thời gian, đã bảy giờ. Phòng tắm bên trong đang được dọn dẹp, tốp năm tốp ba nữ sinh chậm chạp đi ra.

Đám con trai đang đứng xếp hàng không khỏi tò mò liếc nhìn. Các bạn nữ không hề ăn mặc hở hang, nhưng mái tóc lòa xòa xõa tung cùng khuôn mặt trong veo mộc mạc cũng có một nét đẹp rất riêng.

Hà Gia Thụ khịt mũi xem thường ‘khả năng tu dưỡng bản thân’ của các đồng chí anh em, im lặng lắc đầu, đá mắt với Trần Việt. Giây tiếp theo, chính mình lại dòm chằm chằm về hướng đó.  

Trần Việt nhìn sang, thấy Mạnh Quân.

Cô mặc một chiếc đầm hai dây màu xanh nhạt, mái tóc ướt chưa chải buông xõa trên bờ vai, những giọt nước đọng không ngừng rơi xuống nơi đuôi tóc. Không biết do tác động của tia mặt trời gay gắt buổi trưa hay do hơi nước bốc lên trong phòng tắm mà gương mặt trắng nõn của người con gái đỏ hây, phần cổ, cánh tay và bắp chân trần tựa như phát ra ánh sáng trắng hồng.

Cô lê đôi dép tông dưới chân, vừa đi vừa ngoẹo đầu uể oải, lơ đãng vuốt những giọt nước còn đọng trên vành tai.

Trong hàng dài đứng xếp hàng phía sau Trần Việt chợt vang lên tiếng huýt sáo trêu chọc, ánh mắt Mạnh Quân thoắt cái nghiêng sang, vẻ mặt vô cùng hung dữ, nhanh chóng cầm lấy cốc súc miệng trong chậu, một cốc nước hắt thẳng tới không chút khách khí. 

Hai ba tên con trai la oai oái, nhảy loạn xạ né tránh. Đám đông phá lên cười hóng chuyện vui.

Một phần nước dội xuống đất bắn tung tóe lên ống quần Trần Việt, vài giọt bắn vào cằm anh. Anh vừa vô tội vừa kinh ngạc, cúi đầu nhìn vệt nước trên ống quần rồi ngẩng đầu nhìn Mạnh Quân.

Mạnh Quân đang trừng mắt dòm đám đầu têu kia không chút khoan nhượng, thoáng thấy Trần Việt ‘đạn lạc thọ thương’ cũng không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ ném lại cho đám người kia ánh mắt kiêu ngạo rồi bỏ đi. Mấy nam sinh bị ‘nhìn bằng nửa con mắt’ cười ha hả rồi nhảy lại vào hàng, tiếp tục ‘ôm bom cảm tử’ huýt sáo trêu chọc. Mạnh Quân không quay đầu lại, giơ tay đưa thẳng ngón giữa lên trời.

“Wow, hổ báo nha.” Mấy nam sinh ngoài cuộc thích thú hú hét, cười nhạo những kẻ khơi mào.

Hà Gia Thụ hừ một tiếng: “Não tàn.”

Trần Việt không nói lời nào, trong đầu chợt hiện lên cụm từ tiếng Anh mới học hôm qua – collateral damage.

(*) Collateral damage (thiệt hại ngoài dự kiến): Đây là từ chỉ các thiệt hại gây ra cho một bên thứ ba ngoài dự kiến của người tiến hành hành động, ví dụ như một trận không kích nhắm vào các mục tiêu quân sự nhưng lại vô tình làm thiệt mạng dân thường hay phá hủy các cơ sở dân sự. – nghiencuuquocte.org

Những ngày tập huấn quân sự trôi qua không sóng không gió.

Ban ngày đứng nghiêm, đi đều, năm ba bữa là quen. Thỉnh thoảng vào buổi tối, thầy chỉ huy lại kéo mọi người ra thao trường, ngồi quây thành vòng tròn, các khoa thi hát với nhau.

Khoa kỹ thuật bên này nhiều nam sinh, dùng hết sức bình sinh gào rú, tiếng ca chọc thủng bầu trời, thoạt nhìn khí thế tựa non cao. Nhưng đối phương là khoa ngoại ngữ, các bạn nữ không cần gọi gió hô mây, giọng trầm bổng nhẹ nhàng cất lên phiêu lãng trong gió đêm. Đám con trai vừa nghe thì đã biết bên mình thua rồi.

Dương Khiêm ấm ức, nói cách làm vừa rồi quá thô kệch hoang dã, chi bằng hát ‘Bạn cùng bàn’, để Mạnh Quân đệm guitar.     

Một đám những chàng trai to xác cất giọng trầm thấp, hòa trong âm điệu du dương sâu lắng của tiếng guitar: “Ai đã cưới cậu, cô gái đa sầu đa cảm… ai ủi an cậu những lúc mắt ướt mi hoen.”

Gỡ lại một bàn.

Mạnh Quân nhanh chóng nổi danh trong số tân sinh viên năm nhất, nhưng Trần Việt không thể lý giải được ấn tượng của mình về cô.

Lúc huấn luyện, anh chưa từng phân tâm xao nhãng; thi hát buổi tối, anh ngồi ở hàng cuối cùng, các nam sinh phía trước đầu lắc lư nghiêng ngả như những chú chuột nhắng nhít, hau háu dòm Mạnh Quân. Anh tựa hồ nhìn thấy loài động vật bị điều khiển và chi phối bởi kích thích tố nam trong sách giáo khoa sinh học.

Mạnh Quân trong mắt anh là một nhân vật chỉnh thể của ‘có chút không biết tự lượng sức mình’, ‘muốn mời anh ăn kem’, ‘đưa khăn giấy cho anh’, ‘hắt nước vào người anh’, ‘giơ ngón giữa’, ‘xinh đẹp’, ‘bướng bỉnh’. Điều này có ý nghĩa gì, anh không thể hiểu được.

Cho đến một tuần sau.

Tập luyện quân sự vô cùng khô khan đơn điệu, từ sáng đến tối ngoài đứng nghiêm và đi đều thì không còn trò giải trí gì khác.

Đám con trai không chịu nổi, lúc nào cũng có thể tìm ra thú vui trong những lúc rảnh rỗi.

Cạnh sân huấn luyện có một bãi cát, một cây cột điện thẳng đứng. Trong thời gian giải lao giữa các buổi tập, không biết nam sinh nào đầu têu, ấn bàn tay vào vôi bột, dùng sức nhảy bật lên đập mạnh vào cột, để lại dấu tay.

Dần dà, như tín đồ hành hương về đất thánh, các nam sinh người sau tranh nhau với người trước in dấu tay lên đó, xem ai nhảy cao hơn. Ngày qua ngày, chơi đến quên trời đất.

Chưa tới mấy ngày, trên thân trụ điện đã in đầy dấu tay.

Ngày hôm đó, một đám nam sinh lớp Điện khí 1 tụ tập xung quanh cây cột điện xem ai nhảy cao hơn, ngay cả Trần Việt cũng tham gia.

Mạnh Quân và mấy cô gái ngồi dưới bóng râm nghỉ ngơi, nhìn đám con trai lớp mình bu quanh cây cột điện nhảy lên nhảy xuống giống hệt như khỉ thì câm nín thốt không nên lời: “Mấy cậu có cảm thấy con trai lớp mình quá sức ấu trĩ không?”

Chu Tiểu Mạn: “Hành vi của học sinh tiểu học.”

Khương Nham: “Thật bái phục, con trai đúng là tinh lực dồi dào.”

Cách đó không xa, Trần Việt hơi ngửa đầu nhìn lên thân cột điện, lùi lại nửa bước, đột nhiên vọt tới trước một bước, giậm đà, thiếu niên trong bộ đồng phục ngụy trang bật người nhảy vọt lên cao, như thực hiện một cú Dunk*, giơ tay đập vào cột điện, dấu tay màu trắng in trên cùng, ở nơi cao nhất.

(*) Dunk gọi đầy đủ là Slam Dunk, dịch tạm sang tiếng Việt thì đây có nghĩa là ‘một cú úp rổ mạnh’.

Cả đám vỡ òa lên hú hét: “Wow!”

Chàng thiếu niên từ trên không rơi xuống, tiếp đất, mái tóc đen bay xòa lòa trong gió.

Mấy nữ sinh dán mắt nhìn đăm đăm.

Mạnh Quân chặc lưỡi, đưa ra bình luận: “Trần Việt đúng không? Tớ còn tưởng cậu ấy là người chín chắn, điềm đạm nhất lớp mình.”

Khương Nham chợt hỏi: “Quân Quân, cậu cảm thấy Trần Việt và Hà Gia Thụ ai đẹp trai hơn?”

Mạnh Quân nhíu mày suy ngẫm: “Trần Việt gầy quá…”

Còn chưa kịp dứt lời, phía bên kia cột điện bỗng truyền tới tiếng ồn ào náo loạn.

Dương Khiêm lấy dấu tay của Trần Việt làm mục tiêu thách thức bản thân, cũng giậm nhảy, cậu lùi lại mấy bước, lao tới, dồn sức nhảy vọt lên, ‘bộp’ một tiếng vỗ lên thân cột điện, hai bên bất phân cao thấp. Vì vậy, Trần Việt nhảy lại lần nữa, lần này, anh còn nhảy cao hơn lần trước, in dấu tay ở vị trí trên cùng.

Nhưng khi tiếp đất anh loạng choạng không đứng vững, vô tình va phải một cậu bạn lớp khác đi ngang qua. Anh lập tức nói xin lỗi nhưng người kia quá cục cằn thô lỗ, vung tay xô mạnh Trần Việt, đầu Trần Việt đập vào cột điện, phát ra một tiếng ‘cộp’ khô khốc nặng nề.  

Hà Gia Thụ giơ chân đạp thẳng một cú vào tên kia.

“Trời hỡi!” Mạnh Quân loáng cái đứng bật dậy, còn chưa kịp nhìn rõ, đám người kia đã xông vào đánh nhau túi bụi, đất cát bay mịt mù.



Toàn bộ thời gian giải lao buổi chiều của lớp Điện khí 1 bị hủy bỏ, cả lớp bị phạt đứng nghiêm giữa thao trường, cả ba cô gái cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Hai giờ chiều, mặt trời thiêu đốt mặt đất, hơi nóng hầm hập bốc lên từ khắp nơi.

Thầy chỉ huy đứng trước toàn đội, hét to những lời răn dạy ‘kỷ luật’, ‘đánh nhau’, ‘tập thể’, ‘nội quy’…

Không biết đã nghe được bao lâu, Dương Khiêm bỗng nhiên hô to: “Báo cáo chỉ huy!”

Thầy hướng dẫn nghiêm giọng: “Nói!”

Dương Khiêm: “Xin thầy cho các bạn nữ rời hàng!”

Thầy hướng dẫn hỏi: “Các bạn không phải cùng một lớp? Không phải là một tập thể hả?!”

Dương Khiêm im lặng.

Thầy hướng dẫn khiển trách: “Cho các bạn học quân sự để làm gì? Kỷ luật nghiêm minh, tập thể đoàn kết. Các bạn thì sao?! Các bạn bao nhiêu tuổi rồi, học sinh cấp ba ư? Còn kéo bè kéo lũ đánh nhau! Với tư chất như thế này, có còn là sinh viên đại học không, tôi thấy các bạn không khác gì một đám côn đồ!”

Mạnh Quân đột nhiên hô to: “Báo cáo chỉ huy!”

Thầy hướng dẫn phớt lờ, tiếp tục quở trách: “Các bạn là một tập thể!”

Mạnh Quân cất giọng cao hơn: “Em không xin rời hàng, em chỉ muốn nêu lên ý kiến! Em không đồng ý với những lời thầy vừa nói! Thầy không công bằng!”

Thầy hướng dẫn gắt giọng: “Không công bằng chỗ nào?”

Mạnh Quân dõng dạc trả lời: “Em chứng kiến, là người bên lớp Kỹ sư dân dụng 1 ra tay trước! Nếu bị phạt thì lớp bọn họ cũng phải cùng chịu phạt! Em không phục!”

Bầu không khí chìm vào im lặng, im lặng đến độ tựa hồ có thể nghe thấy tiếng oằn mình nứt nẻ của mặt đất dưới chân.

Cả hàng ngũ yên bặt như tờ, hai mươi ba con người đứng thẳng tắp sống lưng.

Thầy hướng dẫn chằm chằm nhìn cô một lúc: “Ai không phục thì chạy mười vòng quanh thao trường. Tuân phục thì ngoan ngoãn đứng yên ở đó.” Vừa nói vừa quét mắt liếc sang đám nam sinh: “Tôi không quan tâm các bạn học trường đại học nào, nhưng đánh nhau ở nơi này, chính là…”

“Chỉ huy không công bằng! Em không phục!” Một loạt giọng nữ đầy tức giận đồng thanh bùng nổ trong đội.

Ngay giây tiếp sau đó, Mạnh Quân rời khỏi hàng, lao vào đường chạy bắt đầu thực hiện hình phạt.



Có điều, mọi chuyện không hề Happy Ending khiến người ta hả giận như trong tiểu thuyết.

Ngược lại, cái kết làm cho người ta bị đập tan không ít nhuệ khí, vừa mệt tâm lại mệt luôn cả thân — cả lớp Điện khí 1 bị phạt chạy mười vòng.

Song, cũng giống như hầu hết các bộ phim được yêu thích, sự việc này cũng có một stinger* — hai mươi lăm thành viên trong lớp Kỹ sư dân dụng 1 cũng nhận được một gói quà không nhỏ là hình phạt đứng nghiêm suốt buổi chiều và chạy mười vòng quanh thao trường.

(*) Stinger hay After credit là một đoạn phim ngắn xuất hiện sau khi kết thúc phần hậu đề của phim. Chúng đề cập đến những chi tiết thú vị trong phim thường bị bỏ qua nếu không quan sát kỹ nhưng lại là điểm sáng của phim (thường là một số cảnh hài hước hoặc cốt truyện liên quan đến phần phim tiếp theo.) – Baidu

Đêm đó, sau khi ký túc xá tắt đèn, các nam sinh không ngớt lời ‘đàm đạo’ về sự kiện kinh thiên động địa gây chấn động toàn thể sinh viên năm nhất, hiển nhiên không thể không nhắc đến Mạnh Quân.

Bên khoa Thông Tin có người nói: [Mạnh Quân lớp mấy cậu cũng quá khảng khái đó.]

[Chưa từng thấy cô gái nào dũng mãnh như vậy.]

Không biết ai nói câu này: [Ai là bạn trai của cô ta, chắc chắn không chịu nổi.]

Tức thì một loạt ‘Ơ’ ‘ơ’ ‘xùy’ ‘xùy’ hiện ra — là âm thanh phản đối, xua đuổi: [Đừng có nói như vậy nha.]

Dương Khiêm cũng vô cùng bao che khuyết điểm của người nhà, vênh mặt: [Con gái lớp bọn này đều là bảo vật vô giá, không đến lượt các cậu quan tâm vớ vẩn.]

[Tôi thấy cô ấy rất đáng yêu.]

[Đúng vậy. Còn đáng yêu tương phản*.]

(*) Từ gốc là tương phản manh: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, dùng để chỉ thuộc tính đáng yêu được tạo nên từ sự tương phản hoàn toàn giữa nội tâm và bề ngoài, những thuộc tính này mâu thuẫn với nhau tạo ra sự tương phản nhưng lại làm nổi bật lên sự đáng yêu.- baidu

Mà Trần Việt đang nằm trong bóng đêm, trong đầu chỉ có cụm từ ‘collateral damage’ kia mồn một hiện lên.

Hôm đó, là ngày 13 tháng 8 năm 2010.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.