Con Đường Tám Ngàn Dặm - Cửu Nguyệt Hi

Chương 48



Ngày hôm sau, Mạnh Quân và Trần Việt lăn lộn trên giường.

Đến trưa, Trần Việt vừa định đứng dậy thì bị Mạnh Quân quắp lấy, hai tay ôm chặt cổ anh không buông, nũng nịu: “Muốn ôm nữa, lâu rồi không được ôm, phải bổ sung.”

Trần Việt thế là lại ôm cô thêm một lúc.

Tia nắng len qua rèm cửa chiếu nghiêng lên trần nhà, những hạt bụi li ti bay lơ lửng trong chùm sáng.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ nhè từ điều hòa thổi ra. Trần Việt ôm Mạnh Quân, mũi áp vào má cô, ngửi mùi hương hoa hồng thoang thoảng trên người cô, trong phút chốc đó chợt có ảo giác như thời gian ngừng lại.

Tựa như cuộc sống tốt đẹp nhất mà anh có thể nghĩ đến chính là thế này. Đáy lòng anh hết đỗi bình yên, bình yên đến độ cơn buồn ngủ lại ập đến, chìm vào giấc ngủ say.

Lúc tỉnh dậy lần nữa, ánh nắng đã rọi lên vách tường.

Mạnh Quân ngủ say trong ngực anh, hơi thở đều đều, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở. Anh không kìm được, ngón tay khẽ vuốt ve trán cô, trượt xuống sống mũi, lướt qua môi cô. Cúi người xuống, hôn cô. Cô bị anh hôn đến mơ màng tỉnh giấc, hờn dỗi đá anh.

Trần Việt cười thầm, nhẹ nhàng vén chăn, định xuống giường. Mạnh Quân lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, túm lấy tay anh.

Trần Việt giải thích: “Nấm còn đang để trong tủ lạnh.”

Mạnh Quân hờn dỗi: “Anh, cái người này, ngủ với em còn nghĩ đến nấm. Em không đáng yêu bằng nấm sao?”

Trần Việt buồn cười: “Anh muốn làm cho em ăn mà.”

Mạnh Quân dẩu môi: “Có cái nấm đen đen kia không ạ?”

Trần Việt cười thành tiếng: “Nó gọi là nấm ganba.”

“Gan ba die*!” Cô chui ra khỏi chăn, dang hai tay chạy đến bên anh, ôm cổ anh, vòng chân quanh người anh.

(*) Từ tiếng Trung ‘干巴爹’phiên âm gần giống ‘Ganbatte’ nghĩa là ‘Cố lên’ trong tiếng Nhật.

Trần Việt nhẹ nhàng đỡ mông cô, bế cô ra khỏi phòng ngủ, đặt cô lên bệ bếp, rót cho cô một ly nước rồi bỏ hai quả trứng gà vào máy hấp trứng, nói: “Lót dạ đã.” 

Anh lấy nấm ganba, nấm tay xanh, nấm đầu xanh trong tủ lạnh ra, đứng bên bồn rửa dùng dao gọt sạch.

Cô uống hết ly nước, nhảy xuống khỏi bệ bếp, nói: “Để em nấu cơm.”

Trần Việt đang cúi đầu cạo đất ở rễ nấm: “Em biết nấu sao? Đừng nấu nửa sống nửa chín hay nấu thành cháo đó.”

“Hứ, xem thường em. Đồ ngốc mới không biết nấu, mực nước một đốt ngón tay là đủ.” Mạnh Quân đứng bên cạnh anh vo gạo, thêm nước, lau khô nước trên thành nồi, bỏ vào nồi cơm điện, điện thoại di động trong phòng ngủ vang lên.

Mạnh Quân đi nghe điện thoại.

Đợi cô đi rồi, Trần Việt tức tốc mở nắp nồi cơm nhìn mực nước, lấy nồi ra đổ bớt một ít nước đi rồi bỏ vào đóng nắp lại, một loạt động tác nhanh chóng gọn lẹ.

Mạnh Quân cầm điện thoại đi ra, Trần Việt đứng ở nguyên vị trí chuyên tâm gọt nấm.

Là Lâm Dịch Dương gọi đến, nhờ cô viết bài hát giúp anh ta. Mặc dù album trước hợp tác với Ngũ Tư Hiền rất tốt, nhưng anh ta vẫn muốn phong cách tự do, ngang tàng hơn.

Mạnh Quân ‘Ừ’, ‘Tốt’, ‘Có thể’, ‘Được’, ‘Tuần sau gặp đi’, để điện thoại xuống.

Cô lấy gừng tỏi, rửa sạch ớt xanh, nói: “Lâm Dịch Dương vừa gọi.”

Trần Việt ‘Ờ’ một tiếng.

Mạnh Quân: “Có thể em sẽ hợp tác với anh ta, cùng sáng tác.”

Trần Việt không nghĩ ra câu trả lời nào tốt hơn, thế là lại ‘Ờ’ một tiếng.

Mạnh Quân để ớt xanh lên kệ cho ráo nước, hỏi: “Trong lòng anh có hoảng hốt không?”

Trần Việt biết cô lại sắp bắt đầu vấn đề sinh tử, quyết định nói ‘có’, nhưng chưa kịp nói ra khỏi miệng, thời gian phản ứng một giây đó, Mạnh Quân đã nhìn thấu anh.

“Hừ!” Cô dẩu môi, “Trả lời lấy lệ. Xa nhau hơn một tháng, anh hết yêu em rồi.”

Trần Việt để nấm xuống, lấy khăn giấy lau tay, ngồi lên chiếc ghế cao bên cạnh thở dài.

Anh khác thường như vậy, Mạnh Quân có đôi chút kinh ngạc, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu: “Anh sao vậy?”

Trần Việt thấp giọng: “Không phải em đã nói sẽ không bao giờ bắt nạt anh nữa sao?” Anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt vô tội, còn có cả đôi chút tủi thân, “Sao em nói mà không giữ lời gì hết vậy?”

Mạnh Quân nghệt mặt, không ngờ anh lại học được chiêu thường ngày cô hay dùng. Cô nhìn ánh mắt của anh, vừa mềm lòng vừa áy náy: “Ờ… Cái đó, là em không tốt.”

Cô đi qua ôm đầu anh vào lòng, vuốt ve tóc anh.

Trần Việt ôm eo cô, dụi đầu vào vai cô.

Tim cô mềm nhũn, cô bưng mặt anh, hôn lên mắt anh, nói: “Em đi rửa gừng.”

Trần Việt: “Ừm.”

Mạnh Quân cầm con dao nhỏ gọt gừng, gọt được một lúc mới phát hiện có gì đó không đúng, quay đầu lại thì thấy Trần Việt đang đứng một bên bóc tỏi cố nín cười.

Cô lập tức nhào đến bên cạnh anh: “Chiêu vừa rồi anh bắt chước em!”

Trần Việt không có cách nào nén cười được nữa, che nửa bên mắt, cười đến vai rung lên. Mạnh Quân lay anh: “Không giữ lời nữa, cứ muốn bắt nạt anh!”

“Gừ.” Cô cắn nhẹ má anh, anh cúi người, chống tay lên bồn rửa, cười rung cả người.

Cô vẫn còn đang gặm cắn lung tung trên mặt anh, Trần Việt nghiêng người ôm eo cô, nhẹ nhàng nâng lên, đặt cô lên bàn đá cẩm thạch, hôn môi cô.

Mạnh Quân vòng chân qua người anh, hai tay ôm anh, tựa đầu vào vai anh, vây thành một không gian riêng tư, hôn mãi hôn mãi, dần dần biến thành mơn trớn dịu dàng, hơi thở đan xen, cứ như vậy ôm nhau cười.

Trong nhà rất yên tĩnh, nồi cơm điện đang nấu phát ra tiếng ục ục. Trên người anh có mùi cô thích, còn thoang thoảng mùi thơm của nấm giống như rừng cây. Trên sàn nhà trải đầy ánh nắng, tươi đẹp rực rỡ.

Giờ khắc này, phòng bếp nhà cô có hương vị vĩnh hằng.

Tình yêu hoàn hảo mà cô một lòng mong muốn cũng chỉ như thế này mà thôi, một tình yêu thuần khiết không vụ lợi, không ấm ức, không so đo, không từ bỏ, không giữ lại chút nào.

Cô kề sát vào tai anh, thì thầm: “Trần Việt, anh phải luôn yêu em, yêu em nhất.”

Anh nói: “Anh hứa. Em yên tâm.”

Cô cười rạng rỡ, cất giọng khe khẽ: “Em cũng sẽ yêu anh thật nhiều.”

Trần Việt trêu cô: “Anh thấy nghi ngờ.”

Cô đánh vào vai anh.

Trần Việt nói: “Em xem đi. Bằng chứng.”

Cô lại vội vàng xoa xoa vai anh: “Chứng cớ đã bị tiêu hủy.”

Cả hai cười ngặt nghẽo.

Hơn một tháng không gặp, cả hai dính lấy nhau quấn quýt không rời, từ thứ sáu đến chủ nhật không bước chân ra khỏi nhà.

Ăn hết bữa tiệc nấm thì dựa vào dịch vụ gọi đồ ăn bên ngoài, đến tối chủ nhật, Trần Việt rời khỏi giường, đặt một ít thịt và rau giao đến nhà. Anh ngại đồ ăn bên ngoài nhiều dầu mỡ, dự định làm ba món mặn một món canh.

Tắm rửa xong, anh đi nấu nước. Chuông cửa vang lên, anh nghĩ người giao hàng đến nên ấn mở cửa. Không bao lâu sau, có người gõ cửa.

Trần Việt mở cửa ra, cả người bên trong và người bên ngoài cửa cùng sững sờ.

Mạnh Thư Hoa và Dư Phàm đứng bên ngoài, kinh ngạc nhìn anh. Mạnh Quân trông rất giống ba mẹ cô, Trần Việt vừa nhìn một cái lập tức nhận ra ngay, cất tiếng chào hỏi: “Chào cô chú.” Sau đó lấy dép cho họ.

Mạnh Quân từ phòng ngủ đi ra, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, nhìn thấy ba mẹ mình, khẽ kêu ‘gì vậy chứ’, rồi lập tức lui vào phòng khoác thêm chiếc áo mỏng xong mới đi ra, có chút tức giận: “Sao hai người không tôn trọng con chút nào hết, trước khi đến cũng không gọi điện.”

Mạnh Thư Hoa dỗ dành: “Gọi rồi, chắc điện thoại của con để chế độ im lặng.”

Dư Phàm nói: “Mẹ đến nhà con gái còn phải gọi điện trước? Bộ con làm chuyện gì xấu sao?” Bà ngồi xuống sofa, nhìn Trần Việt không chút khách sáo.

Mạnh Thư Hoa hòa giải: “Quân Quân, ba dẫn mẹ con đi Chu Sơn chơi, tiện đường đến thăm con.”

Nước sôi, Trần Việt rót hai ly nước đặt lên bàn.

Mạnh Quân nắm tay Trần Việt, ngồi xuống cùng anh, nói: “Giới thiệu với ba mẹ, bạn trai con, Trần Việt. Nhĩ Đông Trần, Việt là bộ Mộc thêm vượt trong vượt qua. Tên rất hay phải không ạ.”

(*) Nhĩ Đông Trần 耳東陳 : Chữ Trần được ghép thành từ hai bộ: bộ Nhĩ 耳 hay⻖ở bên trái và chữ Đông 東 ở bên phải. Ngoài nghĩa chỉ họ Trần, chữ Trần này còn có nghĩa là trần thuật, trình bày. Nhĩ Đông có nghĩa là tai nghe ở phía đông. – theo chanhkien.org.

Dư Phàm không nói gì, Mạnh Thư Hoa mỉm cười với Trần Việt: “Chào cháu.”

Trần Việt gật đầu: “Dạ, chào chú.”

“Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?”

Trần Việt đáp: “Cho tới hôm nay là vừa tròn ba tháng.”

Mạnh Thư Hoa gật đầu: “Chú nghe Quân Quân nói, cháu là bạn học của nó đúng không?”

Trần Việt: “Dạ.”

Dư Phàm không nói câu nào. Mạnh Thư Hoa trò chuyện với Trần Việt về công việc, lúc thì hỏi về tình hình nghiên cứu sản xuất điện gió, hướng đi của thị trường, lúc thì hỏi tiến độ và tương lai của dự án xóa đói giảm nghèo ở Tây Nam. Ông là người làm ăn, chủ đề nào cũng có thể nói được, còn Trần Việt mặc dù bình thường không nói nhiều, nhưng khi nói đến chuyên môn anh trình bày rất mạch lạc rõ ràng, câu qua câu lại với Mạnh Thư Hoa, trò chuyện vô cùng ăn ý.

Mạnh Quân thấy vậy thì thả lỏng ngồi bên cạnh Trần Việt uống trà sữa, tâm trạng đang rất vui vẻ, Dư Phàm hỏi một câu: “Công việc của cậu, căn bản là phải đi công tác bên ngoài.”

Trần Việt chưa kịp đáp, Mạnh Quân đã cướp lời bênh vực: “Anh ấy chuẩn bị đổi bộ phận, làm nghiên cứu khoa học.”

Dư Phàm nhíu mày, nói: “Suy nghĩ quá đơn giản, không dễ gì đổi được.”

Trần Việt tay nắm đầu gối, Mạnh Quân đặt tay lên tay anh, vừa định nói tiếp, Trần Việt lật tay lại nắm lấy tay cô, khẽ bóp nhẹ.

Anh nhìn Dư Phàm, cất giọng nghiêm túc: “Dạ phải, không dễ đổi, vì vậy chờ sau khi hoàn tất công việc đang làm dang dở, sang năm con sẽ từ chức. Con dự định thi tiến sĩ, nếu thuận lợi thì nửa cuối năm sau có thể nhập học. Đúng lúc khi đó nhiệm kì của con ở thị trấn Thanh Lâm cũng kết thúc, có thể trở về Thượng Hải. Nếu học tiến sĩ thuận lợi, sau này vào công ty năng lượng làm nghiên cứu phát triển, đến lúc đó chức vụ cũng có thể tăng lên một hai cấp. Mặc dù vẫn không thể tránh được chuyện đi công tác ở miền tây, nhưng sẽ tốt hơn nhiều so với bây giờ, ít nhất sẽ có hơn một nửa thời gian ở Thượng Hải.”

Lần này, Dư Phàm không nói gì nữa. Mạnh Quân thì trố mắt nhìn anh.

Lúc này, điện thoại của Trần Việt đổ chuông, nhân viên giao hàng không đọc được bản đồ, loay hoay mãi không tìm được tòa nhà số 7, cuống quít nhìn thời gian. Trần Việt nói: “Không sao, tôi xuống đón cậu.”

Sau khi Trần Việt đi ra ngoài, trong nhà yên tĩnh một lúc, Dư Phàm hỏi: “Cậu ấy chính là người học giỏi nhất lớp con?”

Mạnh Quân kinh ngạc: “Sao mẹ biết?”

Mạnh Thư Hoa nói: “Chẳng phải hồi còn đi học con đã nói sao, thành tích đặc biệt xuất sắc, lúc nào cũng đứng đầu khoa. Nói Hà Gia Thụ bị cậu ấy áp chế, chỉ có thể đứng thứ hai.

Mạnh Quân không nhớ rõ: “Con đã từng nói sao?”

“Ừm.” Mạnh Thư Hoa nói tiếp: “Vậy nên đây chính là kế hoạch của hai đứa? Lúc cậu ấy ở Thượng Hải, con ở Thượng Hải; cậu ấy đi miền tây, con đi miền tây?”

Mạnh Quân dẩu môi: “Chẳng phải mẹ muốn con làm giáo viên sao, bây giờ con làm rồi đó.”

Dư Phàm nói: “Con có bằng cấp dạy học sao?”

Mạnh Quân: “Mẹ không biết học sinh thích con nhiều đến mức nào đâu, quà chất đầy cả ba thùng.”

Dư Phàm phớt lờ: “Sao con cứ khăng khăng chọn một người bơ vơ không gia đình?”

Mạnh Quân đau lòng nói: “Anh ấy không bơ vơ, anh ấy có gia đình, con chính là người nhà của anh ấy.”

Dư Phàm nhíu mày: “Cái gì mà người nhà, chuyện chưa đâu vào đâu ——”

“Con yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu con.” Mạnh Quân ngắt lời, hai mắt đỏ hoe: “Con chưa bao giờ vui vẻ thoải mái như bây giờ, mẹ có thể nào, dù chỉ một lần, để con vui vẻ một chút không?”

Cô kích động đến nỗi khóe môi run run. Mạnh Thư Hoa vội vàng đến ngồi cạnh cô, vỗ lưng cô dỗ dành: “Con bé này, mẹ con có nói gì đâu, con cuống gì chứ?”

Mạnh Quân quýnh quáng: “Con mà không cuống thì mẹ sẽ lập tức nói ra. Muốn nói thì mẹ về nhà nói, không được ở chỗ của con nói xấu anh ấy. Anh ấy không hề bơ vơ cũng không đáng thương. Anh ấy rất tốt! Tốt hơn Lâm Dịch Dương, tốt hơn con rể hoàn mỹ Hà Gia Thụ trong lòng mẹ gấp vạn lần!”

Dư Phầm bị con gái trách hờn, lại hiếm khi không trả lời.

Mạnh Thư Hoa lại xoa đầu con gái, dỗ dành: “Được rồi được rồi, mẹ con không nói gì mà, uống trà sữa, đừng giận mà, lát nữa Trần Việt trở lại thấy con giận cậu ấy sẽ nghĩ thế nào?”

Câu phía sau rất có hiệu quả, sắc mặt Mạnh Quân lập tức dịu lại, lấy trà sữa lạnh chườm lên má.

Lúc Trần Việt trở lại, bầu không khí trong nhà vẫn như bình thường. Anh vừa đặt túi ni lông lên bệ bếp, Mạnh Thư Hoa và Dư Phàm đứng lên, nói tối rồi phải về Hàng Châu.

Mạnh Quân không hề có ý giữ lại một chút nào, Trần Việt nói: “Cô chú không cùng ăn cơm tối ạ?”

Mạnh Thư Hoa cười nói: “Trước khi đến đây đã ăn rồi, chủ yếu là không nghĩ tới trong nhà này có cơm ăn, nếu không đã đến sớm hơn.” Quay sang nhìn Mạnh Quân, Mạnh Quân trừng mắt với ông.

Dư Phàm nhàn nhạt hỏi một câu: “Cậu nghỉ đến khi nào?”

Trần Việt: “Dạ thứ tư.”

Dư Phàm: “Ừ, ở Thượng Hải chơi vui vẻ.”

Trần Việt gật đầu: “Dạ.”

Sau khi ba Mạnh mẹ Mạnh đi rồi, Trần Việt lấy dưa leo, tôm noãn, đậu hũ, cá diếc ra, nói: “Đói bụng không, sẽ nhanh…”

Mạnh Quân bất ngờ ôm lấy anh từ phía sau.

Trần Việt nắm tay cô, quay đầu lại: “Sao vậy?”

Mạnh Quân ngửa mặt: “Hừ, thì ra anh định thi tiến sĩ.”

Trần Việt cười: “Đang ôn tập, định khi nào chắc chắn trăm phần trăm rồi mới nói cho em biết.”

Mạnh Quân hỏi: “Sao bây giờ nói rồi?”

Trần Việt mím môi: “Nhìn thấy ba mẹ em, sợ cô chú không đồng ý, có hơi hốt hoảng. Muốn biểu hiện tốt một chút, bằng không sao bọn họ có thể yên tâm.”

Mạnh Quân đau lòng, nói: “Đồ ngốc.” Rồi nói thêm: “Kỳ thật, ba em rất tốt. Lúc ông mười lăm tuổi, ông bà nội em mất, ông cũng tự mình dốc sức làm việc.”

Trần Việt nói: “Mẹ em cũng rất tốt.”

Mạnh Quân không đáp, dụi đầu vào lưng anh: “Trần Việt, anh muốn học tiếp sao?”

“Muốn chứ.” Anh nói rất tự nhiên: “Học tiến sĩ, làm nghiên cứu cũng là sở thích của anh, sau này tìm việc cũng chủ động hơn. Sau này anh lên núi, em đi theo anh; em về thành phố, anh về cùng em, có được không?”

“Dạ được, không thể được hơn ~” Mạnh Quân hạnh phúc nói.

Trần Việt: “Hi vọng em không cảm thấy đi miền tây quá cực khổ.”

Mạnh Quân cọ má vào người anh: “Đâu có khổ, em đó, chạy khắp nơi, cảm hứng dâng trào, là chuyện tốt mà. Nếu không một năm bốn mùa ở lì trong thành phố cũng không có ý nghĩa. Đi đó đây tìm cảm xúc, góp nhặt tinh hoa từ kho tàng âm nhạc dân gian đồ sộ mới có thể trở thành nhạc sĩ giỏi.”

Trần Việt không nhịn được cười.

Mạnh Quân: “Anh cười gì chứ?”

Trần Việt nói: “Cái miệng này của em thật lợi hại.”

Mạnh Quân chui người qua đứng trước mặt anh, giọng mềm như tơ: “Cái miệng này của em, ngoại trừ nói chuyện, còn có chỗ lợi hại hơn. Lợi hại hơn ở đâu, chỉ có anh biết nha.”

Trần Việt che mắt, cười ngửa người ra sau, vành tai đỏ ửng.

Mạnh Quân cười khanh khách, không trên chọc anh nữa, đi phụ trách hành tỏi gừng.

Trần Việt đứng bên cạnh nhặt rau, điện thoại của Mạnh Quân lại đổ chuông. Cô nói không nên lời: “Hiếm khi em làm được chút chuyện.” Vừa đi vừa ngoái đầu lại nói: “Lát nữa để em nấu cơm, hôm qua em nấu cơm quá xuất sắc, trời sinh là một tay nấu cơm thiện nghệ.”

Trần Việt cong môi, suy nghĩ làm thế nào để giúp cơm của cô gian lận.

Thấy người gọi tới là Mạnh Thư Hoa, Mạnh Quân đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính.

“A lô, ba.”

Giọng Mạnh Thư Hoa ấm áp: “Quân Quân à, có còn giận không?”

Mạnh Quân khó hiểu: “ Giận gì ạ?”

Mạnh Thư Hoa tự nhủ: “Xem ra tình cảm đúng là rất tốt.”

Mạnh Quân không hiểu: “Dạ?”

Mạnh Thư Hoa cũng không giải thích, chỉ nói: “Hôm nay ba thấy con ở bên cậu ấy rất vui vẻ thoải mái, con vui vẻ ba cũng không có gì để nói.”

Hàng lông mày thanh thoát của Mạnh Quân nhướng cao, ngón chân trong dép ngóc lên, cô hỏi: “Vậy mẹ thì sao ạ?”

“Mẹ con vẫn không ủng hộ lắm, nhưng cũng không nói gì gay gắt.”

Mạnh Quân hừ một tiếng: “Thật hiếm lạ.”

“Không phải con không biết, mẹ con thích thông minh hiếu học, người học hành giỏi giang, mẹ con sẽ không nói gì quá đáng. Lần trước con không nói vào trọng điểm, vẫn là ba nhớ cậu ấy là người có thành tích xuất sắc nhất lớp con, thủ thỉ bên gối mẹ con mấy tháng. Có điều mẹ con rất cố chấp, không thích gia cảnh cậu ấy, từ từ rồi nói sau.”   

“Ha ha, mẹ mà còn có thể từ từ nói?”

“Sao lại không? Có lẽ mẹ cảm thấy hai đứa không yêu nhau được bao lâu.”

Mạnh Quân không nói nên lời: “Không phải con nói chứ ông Mạnh, vợ ông thật sự có chút vấn đề. Tình cảm của hai người tốt như vậy, sinh thêm một đứa nữa đi ạ. Đừng có tóm chặt quản lý một mình con được không?”

Mạnh Thư Hoa nói: “Vậy thì không được, lỡ như mối quan hệ với đứa sau còn tệ hơn, vậy có còn sống nổi hay không chứ?”

Mạnh Quân cười phá lên.

Mạnh Thư Hoa còn nói: “Trong đời ba đã gặp rất nhiều người, nhìn người rất chuẩn.”

Lần này Mạnh Quân vui ra mặt, nhỏ giọng: “Ý ba là, ba thấy anh ấy rất được ạ.”

Mạnh Thư Hoa: “Con nói xem.”

Mạnh Quân đang muốn cười, lại nghe ông nói: Con có thể yêu đương với người ta được bao lâu lại là chuyện khác.”

Mạnh Quân: “Ba!”

Mạnh Thư Hoa cười: “Không nói nữa, ba phải lái xe.”

Mạnh Quân vội nói: “Lên cao tốc chú ý an toàn, đến nơi nhắn tin cho con.”

Mạnh Quân hài lòng đi ra, Trần Việt đang đứng trước bếp xào thịt bò với cần tây, mùi thơm lan tỏa bốn phía. Cô vớt cải thảo đang ngâm trong thau ra, màn hình điện thoại của Trần Việt ở trên bàn sáng lên.

Mạnh Quân nhìn thoáng qua, là thông báo WeChat. Tên của đối phương là ‘Bạn cùng lớp nghiên cứu sinh…’, tên quá dài, không nhìn thấy được phần phía sau.

WeChat của Trần Việt không cài đặt quyền riêng tư, cho nên thấy được đối phương nhắn gì.

‘Woa, nghe nói cậu về Thượng Hải rồi hả? (đáng yêu)’

Lại hiện lên một tin khác, ‘Ngắn ngày hay dài ngày vậy, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đi. (đáng yêu)’

Sau đó là [hình ảnh], chắc là meme.

Tiếng máy hút mùi át đi tiếng tin nhắn WeChat, Trần Việt không nghe thấy.

Mạnh Quân bóc tỏi, thầm nghĩ đây có lẽ là cô bạn nghiên cứu sinh mà Lí Đồng từng nhắc đến.

Trần Việt trái lại hoàn toàn không để ý, làm thịt bò xào cần tây, tôm nõn Long Tỉnh, canh cải thảo dưa leo, múc hai chén cơm để lên bàn, lúc này mới có thời gian nhìn điện thoại.

Mạnh Quân ngồi ở bàn, múc thịt bò trộn với cơm, khóe mắt nhìn thấy Trần Việt đi tới bồn rửa tay vuốt điện thoại, đọc tin nhắn. Anh gõ mấy chữ, rất ngắn gọn.

Mạnh Quân đang khuấy muỗng trong chén, đoán xem anh nhắn lại thế nào. Còn đang mải nghĩ ngợi, Trần Việt đã đi tới nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Anh nắm tay cô, dùng camera điện thoại chụp ảnh.

Mạnh Quân không hiểu: “Anh làm gì vậy?”

Trần Việt đánh nhanh mấy chữ, nói: “Đăng lên vòng bạn bè.”

Mạnh Quân chồm đến cạnh anh, vừa nhìn thì thấy ảnh đã được đăng. Trong ảnh, mu bàn tay cô nhỏ nhắn trắng trẻo, năm ngón tay của Trần Việt ở bên trên đan vào tay cô. Nền là bàn ăn làm mờ.

Trạng thái: ‘Tám ngàn dặm đường, Quân và Việt.’

Mạnh Quân cười tươi rói, sau đó chỉ trong nháy mắt, trong vòng bạn bè của anh tuôn ra vô số lượt thích và bình luận. Trong đó có vài người là bạn đại học mà Mạnh Quân biết, một loạt: ‘Gì chứ!’ ‘Gì chứ!’ ‘Gì chứ!’

‘Trời, yêu rồi? Thả ảnh!’

‘Sống lâu, cuối cùng cũng có ngày này?’

‘Tớ còn chưa thoát kiếp FA, sao cậu có thể đi trước tớ hả Trần Việt?!!!’

‘Đến cả Trần Việt cũng yêu đương rồi, chắc tớ ế suốt đời quá…’

‘Tớ cứ nghĩ cậu xuất gia làm hòa thượng rồi chứ. Không nói nhiều, ra mắt đi.’

‘Đây là Mạnh Quân sao?’

‘Tớ nhớ lúc tập huấn quân sự, cậu ấy cõng Mạnh Quân về doanh trại, tám năm, vậy mà ở bên nhau rồi, tớ lại tin vào tình yêu.’

Hà Gia Thụ cũng nhấn thích, bình luận: ‘Phải hạnh phúc nha, bạn.’

Chu Tiểu Mạn nhấn thích.

Khương Nham: ‘Mạnh Quân, con nhỏ này!’

Còn có mấy người là bạn nghiên cứu sinh, thầy cô và đồng nghiệp cô không biết.

Lí Đồng và Bách Thụ cũng để lại lời nhắn.

Lí Đồng nói: ‘Chậc chậc chậc, ngọt chết đi được.’

Bách Thụ nói: ‘Chừng nào ăn kẹo mừng đây?’

Lí Đồng trả lời Bách Thụ: ‘Anh có muốn phát kẹo mừng trước không.’

Mạnh Quân vui vẻ đọc bình luận, điện thoại của mình vang lên, Khương Nham và Chu Tiểu Mạn thay nhau oanh tạc trong nhóm chat ký túc xá. Mạnh Quân tay chân luống cuống, nhưng Trần Việt lại vô cùng bình tĩnh, nhìn tin nhắn của lớp và nhóm ký túc xá, không vội trả lời, nói: “Ăn cơm trước đã.”

Mạnh Quân ăn cơm trộn tôm nõn thơm phức, húp canh anh múc, vùi đầu trả lời tin nhắn, vui đến mức không có thời gian ngó ngàng tới anh ở bên cạnh.

Khương Nham nói: ‘Mạnh Quân, cậu nhất định sẽ hạnh phúc. Đàn ông như Trần Việt, một khi thích cậu, sẽ thích cả đời.’

Cô nhắn lại meme chú mèo mở to đôi mắt đáng yêu, nói: ‘Điều tớ muốn, từ đầu đến cuối, chỉ là yêu.’

Hà Gia Thụ vốn định gặp Trần Việt và Mạnh Quân, nhưng đang đi công tác nên đành phải hẹn lần sau.

Thứ tư, Trần Việt trở về Vân Nam. Mạnh Quân tiễn anh ra sân bay, đứng ở cửa an ninh ôm anh một lúc lâu mới buông ra, nói chờ tháng chín cô sẽ đi thăm anh.

Trên đường từ sân bay trở về thành phố, Mạnh Quân và Nhã Linh nói chuyện điện thoại trao đổi về việc thử giọng và chỉnh sửa bài hát mới, để điện thoại xuống, cô nhìn qua cửa sổ xe thấy những tòa nhà cao tầng san sát nhau, phồn hoa đô hội. Bầu trời trên đầu xanh nhạt, không biết máy bay từ hướng nào bay vút qua để lại một vệt trắng dài.

Mạnh Quân mỉm cười.

Tuy không nỡ xa nhau, nhưng hướng đi đã kiên định. Cô chưa bao giờ cảm thấy tự do và vững tâm như lúc này. Bởi vì, tương lai đã rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.