Con Đường Tám Ngàn Dặm - Cửu Nguyệt Hi

Chương 9



Mạnh Quân tắm xong, lúc cầm khăn lau người mới nhớ tới cái khe hở trên tường sớm đã được bít lại bằng xi măng. Bức tường tô xi măng loang lổ ban đầu cũng đã được ốp gạch men vào cuối tuần trước. Hôm thi công, cô ở trên gác xép ngủ nướng, là Trần Việt tự mình lui cui làm.

Từ hôm đó trở đi, lần lượt từng thứ, túi ni lông được thay bằng hộp đựng khăn giấy dán tường, giấy vệ sinh thô mỏng được đổi thành khăn giấy ba lớp.

Chủ nhật tuần trước, một chiếc kệ ba tầng được gắn lên mảng tường bên cạnh chậu rửa mặt, đủ cho Mạnh Quân thỏa sức để đủ thứ đồ dùng vệ sinh cá nhân lỉnh kỉnh của mình. Mà hôm nay, trên mép kệ treo thêm một chiếc túi nhỏ chống thấm nước, bên trong có một chiếc máy sấy tóc mới mua.

Mạnh Quân sấy tóc nửa chừng, thầm nghĩ, hình như anh không ghét cô mà còn chăm sóc cô hết mực.

Cô treo khăn tắm lên ngay ngắn, mặc váy ngủ, khập khễnh lê chân ra ngoài. Cô không muốn vịn vào tường, nghĩ tới cảm giác ẩm ướt và những con rết đáng sợ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào kia, cô thà đi cà lết.

“Mạnh Quân.” Phía sân đối diện, Trần Việt đứng ở mé cửa khuất sáng, hỏi cô: “Chân cậu sao rồi?”

Mạnh Quân chầm chậm kéo lê chân vào nhà, lí nhí trả lời: “Đau.”

Cô lảo đảo nhảy vào nhà chính bằng một chân, vịn ghế mây ngồi xuống.

Trần Việt nối gót đi vào, bưng bát cơm trộn lạp xưởng, thịt xông khói, đậu hà lan và đậu đũa cùng một bát canh cà chua trứng, đặt lên chiếc bàn bên cạnh cô: “Ăn tối trước đã.”

Đã hơn chín giờ tối, quá thời gian của cái gọi là ‘giờ ăn món chính’ của Mạnh Quân, nhưng cô đói meo móp, vội vàng đón lấy chiếc muỗng trong tay anh xúc một muỗng lớn cơm trộn.

Trần Việt thấy cô ăn ngon lành, dợm xoay người bước ra cửa.

Mạnh Quân ngước nhìn bóng lưng anh, lúng búng gọi: “Trần Việt.”

Anh vừa đi đến ngưỡng cửa, quay đầu lại: “Ừ?”

Mạnh Quân cúi đầu, chọc chọc miếng thịt xông khói trong bát: “Hôm nay tớ nhìn thấy nhà của Tây Cốc… liêu xiêu nghiêng đổ, không biết có thể làm chút gì… giúp con bé hay không.”

Trần Việt cười rất nhẹ, nói: “Con bé sẽ không còn ở đó bao lâu nữa.”

Mạnh Quân sửng sốt: “Sao vậy?”

Trần Việt giải thích: “Dự án di dân vào thị trấn đã hoàn thành. Thôn của bọn họ ít nhân khẩu, đường sá xa xôi nên toàn bộ sẽ chuyển đến vùng phụ cận của thị trấn.”

Mạnh Quân chợt vỡ lẽ: “Ồ, là khu làng dân tộc mà tớ đã nhìn thấy lúc sáng?”

“Ở gần đó.”  

“À…” Mạnh Quân gục gặc đầu, hỏi tiếp: “Vậy ngôi làng nhỏ kia sẽ bị bỏ hoang sao?”

“Ừm.”

Mạnh Quân lại cảm thấy có đôi chút tiếc nuối: “Nhìn từ bên ngoài, thôn làng của bọn họ thật xinh đẹp, vẫn còn nguyên vẻ mộc mạc, nguyên sơ, yên bình. Không thể bảo tồn được thì thật đáng tiếc.”

Trần Việt im lặng một lúc, nói: “Đứng trước nghèo đói túng quẫn, cái gọi là nguyên sơ, không đáng để nhắc đến.”

Mạnh Quân thoáng ngẩn người, rồi tư lự: “Cũng phải.”

Đợi cô ăn xơm xong, Trần Việt đi qua thu dọn bát đũa, anh liếc nhìn mắt cá chân của cô, nói: “Cậu đợi tớ một lát.”

Anh quay về nhà mình. Mạnh Quân thò đầu ra dòm, thấy anh cầm cái bình thủy tinh, giống như rượu ngâm, cái thứ ở bên trong kia…

Mạnh Quân ngồi trở lại ghế, hai hàng lông mày không ngừng co giật.

Chưa đầy một giây sau, Trần Việt từ trong sân đi tới, cầm trong tay một cái bát sứ men xanh nhỏ, tiến vào nhà cô. Anh bước đến ngồi xổm xuống trước mặt Mạnh Quân, cái bát đặt dưới đất, bên trong đựng hơn nửa bát chất lỏng trong suốt, giống như nước.

Mạnh Quân lấy làm lạ, thắc mắc: “Cái gì vậy?”

Trần Việt lấy bật lửa ra, bật quẹt, ghé ngọn lửa vào bát, trong bát phụt lên một ngọn lửa màu xanh lam.

Thì ra thật sự là rượu.

Mạnh Quân giật nảy mình: “Cậu làm gì thế?”

Trần Việt ngẩng đầu nhìn cô: “Thoa cho cậu một chút, ngày mai sẽ đỡ.”

Mạnh Quân nắm chặt hai tay vịn, co rụt người vào ghế: “Thoa cái này? Đây là mê tín ma quỷ gì vậy chứ, có phải cậu định làm bỏng chết tớ không?”

Trần Việt dịu dàng thuyết phục: “Không bỏng, thật.”

Mạnh Quân không tin, lắc đầu nguầy nguậy: “Ngày mai tớ đi khám bác sĩ.”

Trần Việt dỗ dành: “Để kéo dài tới mai sẽ nghiêm trọng hơn.”

Mạnh Quân kiên quyết lắc đầu: “Trần Việt, cậu là người được tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến —”

Trần Việt liếc nhìn cái bát kia, lo lắng lát nữa rượu sẽ bị đốt cạn, vì vậy đưa tay nắm lấy lòng bàn chân cô.

“A!” Mạnh Quân phản xạ có điều kiện muốn giãy ra, nhưng tốc độ của Trần Việt cực nhanh, tay còn lại quệt vào cái bát đang bốc cháy, ngón tay mang theo ngọn lửa nhanh chóng xoa lên mắt cá chân sưng tấy của cô.

(*) Đây là phương pháp ‘Tửu hỏa trị liệu’: đổ rượu thuốc vào một cái bát nông rồi châm lửa đốt, thầy thuốc nhúng tay vào rượu đang cháy rồi nhanh chóng xoa bóp lên vùng vết thương, dùng hơi ấm của rượu và lửa để làm tiêu sưng giảm đau.

Mạnh Quân rùng mạnh toàn thân, nhưng — ánh lửa nhảy nhót giữa ngón tay anh và mắt cá chân cô, một cảm giác ấm nóng âm ẩm, vô cùng dễ chịu. Không hề bỏng, cũng không có cảm giác nóng rát. Trần Việt xoa nhẹ vài lần nơi vết thương sưng tấy của cô, ngọn lửa lụi tắt. Anh lại chấm tay vào bát lần nữa, bén lửa, lại dịu dàng xoa lên mắt cá chân cô.

Cơ thể Mạnh Quân thả lỏng.

Anh ngồi xổm dưới đất, nhẫn nại dùng rượu lửa xoa vết thương của cô hết lần này đến lần khác, làn da nơi mắt cá chân vô cùng ấm áp dễ chịu, lòng bàn chân bị anh nắm trong tay, cũng nóng rẫy ẩm ướt.

Đêm hè yên ả, chỉ có âm thanh của chiếc quạt quay trên đỉnh đầu và tiếng ngón tay anh chốc chốc thoăn thoắt quệt vào rượu lửa, ánh lửa lặng lẽ nhảy múa.

Mạnh Quân thình lình lên tiếng: “Con rết đó có phải bị cậu ngâm vào trong rượu rồi không?”

Trần Việt ngước mắt lên ‘ừm’ một tiếng.

Mạnh Quân nhẹ nhàng: “Hừ!”

Cô ‘khen ngợi’ bằng một giọng đong đầy cảm xúc chân thành: “Cậu đúng là không lãng phí chút nào nhỉ.”

Trần Việt mím môi, lại cúi đầu nhìn xuống chân cô, chỉ là lúc này, ánh mắt lướt qua đùi cô.

Đầm ngủ của cô không dài, chỉ che khuất nửa trên đầu gối. Đôi chân người con gái mảnh mai thon dài, trắng như tuyết, làn da căng bóng nuột nà.

Bàn chân anh đang nắm trong tay, mềm mại, nhỏ nhắn, lành lạnh, tuồng như nhiệt độ của lòng bàn tay anh có thể làm bỏng rát cô.

Chiếc quạt trên trần nhà quay đều nhịp, thổi làn váy ngủ màu đỏ dưa hấu của cô nhẹ phất phơ, mùi hương trên làn da mái tóc vừa tắm gội của người con gái chảy tràn theo gió phả vào mặt anh.

Anh vội vã cúi đầu, hơi thở tắc nghẹn, trái tim ngừng nhịp mà không hay không biết.

Dần dà, trên môi anh rịn lấm tấm mồ hôi, thầm nghĩ, có lẽ là do hơi nóng của ngọn lửa rượu đang bốc cháy.

Mạnh Quân cũng im lặng, ánh mắt chằm chằm nhìn người đàn ông đang ngồi xổm bên chân mình, nhìn thấy gương mặt anh bị ánh lửa hắt chiếu đỏ ửng, hàng lông mi rủ xuống nhẹ chớp. Cô nhìn mãi nhìn mãi, lòng bàn chân bỗng nhồn nhột ngưa ngứa. Nhưng anh không hề cù cô.

Anh xoa đi xoa lại cho cô mười mấy lần, lửa rượu trong bát lụi tắt, chỉ còn lại nước.

Trần Việt đặt chân cô xuống, đứng dậy lùi về sau một bước, nới rộng khoảng cách, nói: “Sáng mai hẳn sẽ không sao nữa.”

Mạnh Quân nheo mắt nhìn anh, hỏi “Vậy nếu có sao thì phải làm thế nào? Cậu sẽ chịu trách nhiệm ư?”

Từ đầu tới cuối cô luôn nhất quán cây ngay sợ gì bị bứng gốc hạnh họe anh, cứ như thể chân cô bị trật là bởi do anh.

Trần Việt không thốt nên lời, chuyển ánh nhìn xuống cái bát dưới đất, dặn dò: “Ngày mai tớ đưa cậu đến trường, tạm thời đừng đi bộ đường dài.”

Mạnh Quân đung đưa cái chân lành lặn, dường như tâm trạng rất vui vẻ, đáp: “Được thôi.”

Trần Việt liếc nhìn cô thật nhanh, toan bước đi đột nhiên dừng lại, chỉ vào cô: “Trên cổ cậu…”

Mạnh Quân giật bắn người, giọng run lắp bắp: “Có côn trùng sao? Nhện… nhền nhện?!”

Không phải, Trần Việt vội vàng chỉ vào cổ mình, “Cháy nắng tróc da.”

Mạnh Quân sờ lên cổ, nóng rát, một lớp da chết nhỏ màu trắng bong ra. Cô đã phơi nắng hơn sáu tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời gay gắt, da không bong tróc mới là lạ.

Cô đau lòng nhìn lớp da chết kia, vội vàng chỉ huy Trần Việt, “Cậu vào nhà tắm, lấy giúp tớ cái lọ màu xanh lá cây, hình dáng giống như cái ống bóp nhỏ giọt và cái chai nhỏ giọt trên ngăn kệ thứ hai đi.”

Cô ngồi đó miêu tả về khoa học kỹ thuật, Trần Việt chỉ một giây đã hiểu, tìm thấy chính xác.

Mạnh Quân bóp một lượng kem dưỡng phục hồi bằng nửa lòng bàn tay, thoa khắp cổ tai mặt mũi, bi thương lẩm bẩm: “Không bôi đủ kem chống nắng, thế nào cũng bị cháy đen, xấu xí như ma.”

Trần Việt nghiêm túc nhìn cô, khẽ nói thầm: “Không xấu.”

Mạnh Quân héo hắt: “Tớ có trở nên xấu xí cậu cũng đâu nhận ra.”

Quạt trần quay vù vù, con mèo báo thấy Trần Việt kề cà không chịu về, nhẹ nhàng mon men bước tới ngưỡng cửa, nhưng không đi vào, đứng trong bóng đêm nhìn Trần Việt. Cái con mèo kia lại không vui, mặt mày cau có xù hết lông lên.

(*) Bạn Vân Đóa là giống mèo báo. Chúng được gọi là mèo báo do lông có đốm như báo ở tất cả các phân loài.

Mạnh Quân thấy vậy, tặc lưỡi: “Tình nhân bé nhỏ độc tài quân phiệt của cậu tới.”

Trần Việt đưa mắt nhìn con mèo, nói: “Trẻ con vùng núi đôi chân rất khỏe mạnh dẻo dai, Tây Cốc có thể tự mình đi được, sao cậu cứ nhất định phải đưa con bé về?”

Mạnh Quân đang quệt chút serum cuối cùng trên mu bàn tay, không trả lời.

Trần Việt nói tiếp: “Bởi vì chuyện ở thôn Tưởng Lâm? Là tớ nặng lời, cậu đừng để trong lòng. Cũng đừng vì để chứng minh bất cứ điều gì mà cố gắng làm những việc ngoài khả năng của mình.”

“Không phải.” Mạnh Quân ngước mắt nói: “Tớ rất thích Tây Cốc.”

Cô mím môi nói tiếp: “Cô bé là người đầu tiên thích tớ ở nơi này.”

Trần Việt không nói gì.

“Không phải vì trách nhiệm của một giáo viên, cũng không phải để chứng tỏ mình là người có tấm lòng cao cả.” Dưới ánh sáng của ngọn đèn sợi đốt, đôi mắt Mạnh Quân đen trắng rõ ràng, ánh lên vẻ cương nghị: “Con bé rất thích tớ, tớ cũng rất thích con bé, vì vậy muốn đưa con bé về, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Anh gật đầu, tỏ ý đã hiểu: “Nhưng lần sau hãy làm những gì trong khả năng của mình.”

Mạnh Quân ngáp một cái, thở thượt: “Ừm, làm những việc trong khả năng, bây giờ tớ không thể lên cầu thang được, nên sẽ cuộn chiếu ngủ dưới nhà.”

Trần Việt bỗng bật thốt: “Tớ cõng cậu lên.”

Mạnh Quân thoáng sửng sốt, bản thân anh cũng hơi sững sờ, che giấu rất tốt.

Cô ngó nghiêng anh một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: “Cậu cõng nổi sao?” Đây là câu nói lảm nhảm, lúc chiều anh đã bế bổng cô một cách dễ dàng. Mà không hiểu vì sao, nơi nào đó trong lòng cô… lại có đôi chút muốn để anh cõng.  

Trần Việt không trả lời, nhưng cơ thể đã ngồi xổm xuống trước mặt cô, lưng khom xuống, dưới lớp áo phông, sống lưng của người đàn ông giống như một cánh cung.

Mạnh Quân mím chặt môi thành đường thẳng, ngoan ngoãn nằm úp lên lưng anh.  

Trên người anh rất nóng, phả ra hơi nóng ẩm như gió mùa tây nam vừa vượt qua vùng biển xích đạo.

Sực nhớ mình đang mặc váy, giữa lúc đương lúng túng gượng gạo, hai cánh tay của anh đã vòng ra sau, hai bàn tay nắm lại thành nắm đấm, không chạm vào cô. Anh dùng ‘bàn tay lịch thiệp’, chỉ sử dụng cổ tay để đỡ kheo chân cô, nhẹ nhàng cõng cô lên.

Mạnh Quân thoáng ngây người. Từ trước đến giờ cô chưa từng được người con trai nào đối xử lịch sự, ôn tồn, lễ độ như vậy. Bởi vì ngoại hình của mình, cô luôn phải đối mặt với những lời trêu chọc sàm sỡ. Trong lòng chợt dâng lên cảm giác ấm áp.

Cầu thang gỗ rất hẹp, rất dốc.

Trong ánh sáng lờ mờ, anh bước từng bước chậm rãi mà vững vàng.

Mạnh Quân nằm úp trên lưng anh, có cảm giác hết đỗi tin cậy an toàn, cả thể xác và tinh thần đều thư thái thả lỏng.

Cô chợt khẽ gọi: “Trần Việt.”

“Ừm?”

“Cảm ơn cậu. Tớ không nghĩ ở nơi này lại có người sẵn lòng lặn lội một quãng đường xa như vậy để tìm tớ.” 

“Không có gì.”

“Cậu cho rằng vì giận dỗi cậu nên tớ mới đưa cô bé về, trong lòng cậu cảm thấy áy náy nên mới đi tìm tớ phải không? Cậu, cái người này sao mà….” Cô không tìm được từ ngữ nào để hình dung, chuyển sang thở dài nói: “Có điều, may mà cậu cho rằng tớ giận dỗi cậu, nếu không cậu đã không đi tìm tớ. Nói không chừng, bây giờ tớ đã bị sói tha mất rồi.”

Trần Việt muốn phủ nhận, nhưng…

Anh chỉ nói: “Nơi này không có sói. Nhưng có gấu.”

Mạnh Quân cười khúc khích.

Anh thật sự là một người rất tốt, tốt đến mức cô bỗng nhiên cảm thấy có đôi chút tiếc nuối, giọng cảm khái: “Vì sao thời đại học chúng ta lại không quen nhau nhỉ, sao lại không làm bạn bè ngay khi đó.”

Trần Việt: “Không sao. Làm bạn cùng lớp cũng rất tốt.”

Đúng vậy, chỉ cần được làm bạn cùng lớp với cô thôi cũng đã tốt lắm rồi.

Huống gì ở trong lòng anh, khi đó bọn họ chính là bạn bè. Chỉ là cô đã quên.

Trần Việt đi vào phòng, đặt cô xuống giường. Đầm ngủ của Mạnh Quân không tránh khỏi bị xốc lên, cô vội vàng đè gấu váy xuống vuốt lại ngay ngắn, nhưng anh đã lường trước tình huống bất tiện khi đặt cô xuống nên từ đầu tới cuối anh không hề xoay người lại, đưa lưng về phía cô nói: “Tớ xuống đây. Cậu ngủ sớm một chút.”

Mạnh Quân thấy lòng ấm áp như chứa đựng cả một mùa hè: “Ừm.”

Anh vừa bước đến cửa, nghe thấy cô phát ra tiếng gió khe khẽ trong miệng: “X… uýt…”

Anh vội quay lại: “Sao vậy?”

Bắp chân cô va vào thành giường: “Không có gì, bị đụng phải.”

Trần Việt đứng ở cửa, nghĩ đến lượng vận động của cô hôm nay, thoáng ngần ngừ.

Mạnh Quân thấy lạ: “Sao vậy?”

Trần Việt nói: “Có thể ngày mai chân của cậu sẽ không thể bước xuống đất được.”

Mạnh Quân thoáng sửng sốt: “Nghiêm trọng như vậy sao? Tớ cũng chỉ đi…” sáu tiếng trên đường núi, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trần Việt suy nghĩ một lúc, đi về phía cô, nhìn chân của cô, rồi lại vội vàng nhìn vào mắt cô, hỏi: “Muốn tớ ấn cho cậu không?”

Mạnh Quân nghĩ ngợi giây lát, duỗi bắp chân ra cho anh.

Trần Việt hạ thấp giọng: “Có thể sẽ hơi đau, cậu cố chịu một chút.”

Mạnh Quân hít sâu một hơi, gật mạnh đầu như tráng sĩ màng chi sống chết: “Không sao đâu, tớ không sợ đau.”

Trần Việt ngồi xuống mép giường, nâng bắp chân cô lên, ngón tay ấn mạnh vào bắp chân cô.

“A — đau đau đau đau đau!” Mạnh Quân kêu thảm thiết.

Trần Việt dừng lại, Mạnh Quân thở hổn hển: “Híc, cậu đừng dừng lại. Không cần để ý đến tớ.”

Đang nói, cửa hông ngoài sân vang lên tiếng động, là Bách Thụ về tới.

Mạnh Quân lại một tràng nức nở nghẹn ngào: “A ~ ~ ~ ~ đau ~ ~ ~ ~ ưm ~ ~ ~ ~ a ~ ~ ~ ~ không được, cậu nhẹ một chút!”

Trần Việt giảm bớt lực ấn, Mạnh Quân nước mắt lưng tròng, ngúc ngoắc nói: “Hình như nhẹ không có hiệu quả, vẫn nên mạnh một chút đi.”

Trần Việt một từ cũng không thốt, cũng không nhìn cô, chỉ cúi đầu xoa nhấn ấn day, sững sờ kinh ngạc trước sự mềm mại của con gái, lòng bàn tay như đang cầm một viên thạch rau câu.

Mạnh Quân đau đến hụt hơi, nước mắt tuôn trào, vẫn còn có tâm trạng để hỏi: “Bách Thụ sẽ không cho rằng chúng ta đang làm chuyện xấu chứ?”

Trần Việt không phản ứng kịp: “ Chuyện xấu gì?”

Mạnh Quân im thít.

Nhưng Trần Việt đã từ từ thấu triệt, gương mặt vốn ưng ửng giờ càng đỏ kè, nhất thời không biết nên tiếp tục xoa bóp hay phải làm thế nào. Nhưng ngón tay vẫn không dừng lại.

Mạnh Quân sợ Bách Thụ nghe thấy sẽ hiểu lầm, mím chặt môi chịu đựng không la lên nữa, đau đến không chịu nổi thì vùi mặt vào gối, nhỏ giọng rên: “Ưm ~ ~ ~ ~”

Trần Việt: “…”

Ờm, cái này… hình như càng không ổn.

Anh đỏ mặt, im lặng không hó hé, vờ như mình là một cái máy mát xa vô cảm.

Day ấn một lúc, bắp chân cô không còn đau nhức nữa. Anh lật đật nói một câu chúc ngủ ngon rồi nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Mạnh Quân nghe thấy tiếng bước chân anh vội vã bước xuống lầu, tắt quạt, tắt đèn, đóng cửa; nghe thấy anh băng qua sân, đi về phía đối diện. Con mèo báo kêu mấy tiếng trong đêm. Rồi sau đó là tiếng nước chảy róc rách từ nhà tắm truyền đến.

Không biết qua bao lâu, việc xoa bóp phát huy tác dụng, cảm giác đau nhức và tê mỏi ở bắp chân dần tan biến, toàn thân thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều. Cô nằm trên giường, giơ chân lên, làn váy trượt xuống.

Cô xoay cổ chân không bị thương của mình trong không khí, rồi từ từ hạ hai chân xuống, trở mình, bắp chân nong nóng, là hơi nóng trong lòng bàn tay anh; mà lồng ngực tựa như vẫn còn hơi ấm nơi bờ lưng anh.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.