Nhưng may mà lý trí vẫn còn, anh đưa tay nắm chặt tay cô.
Lục Chi Ưu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt bối rối, vẫn chưa phản ứng lại.
“Không cần lau, không sao.” Thẩm Trường An khàn giọng lên tiếng.
Chợt nhận ra mình vừa làm gì, cô rụt mạnh tay mình ra sau, khăn giấy trong tay gần như bị cô xé nát.
Mặt cô vụt đỏ bừng, thậm chí ngay cả tai cũng nhiễm sắc đỏ nhàn nhạt.
Tuy bình thường cô luôn ra vẻ tùy tiện với Thẩm Trường An nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với anh như vậy, dù da mặt cô có dày đến đâu đi nữa, lúc này cũng không khỏi đỏ bừng hai má.
Cô nhất thời cảm thấy xấu hổ, bầu không khí trong xe bỗng nhiên căng thẳng, ai cũng không biết phải nói gì, cứ mãi im lặng như thế.
Thẩm Trường An cố gắng bình ổn tâm trạng của mình,
Anh là người đầu tiên phá vỡ cục diện xấu hổ này, "lái xe đằng trước chắc chắn chưa có bằng lái…"
Trên mặt Lục Chi Ưu vẫn còn vài vệt đỏ khả nghi, nhưng đầu óc bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng cứ nghĩ đến cảnh tay mình đặt trên ** của anh sờ lung tung, cô lại cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ lan khắp cơ thể.
Cô vội vàng cầm lấy hộp sữa chua, theo thói quen tự mình hút một hơi, nhưng sau khi uống xong cô mới phát hiện, cái hộp sữa mà mình vừa uống hết chính là hộp sữa lúc nãy cô đút cho Thẩm Trường An, nói như vậy, nghĩa là cô và Thẩm Trường An coi như là hôn gián tiếp rồi!!
Đầu óc vốn tỉnh táo bây giờ lại loạn lên rồi.
Vừa lúc gặp đèn đỏ, Thẩm Trường An nghiêng đầu nhìn Lục Chi Ưu, phát hiện mặt cô vẫn còn đang đỏ, dáng vẻ ngại ngùng như cô vợ nhỏ, bình thường luôn thấy cô trong dáng vẻ to gan lớn mật, không ngờ cô cũng có thể ngại ngùng như thế, không biết tại sao anh lại muốn trêu cô, "Hôm nay em đánh cả hộp má hồng lên mặt à?"
Bởi vì Lục Chi Ưu vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ, cho nên không nghe ra ý trêu chọc của Thẩm Trường An, cô nhìn anh ngây ngốc.
"Hả?"
"Ha ha ha" Thẩm Trường An cuối cùng nhịn không được mà bật cười.
Dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác của cô đáng yêu thật.
Một lát sau, Lục Chi Ưu mới có phản ứng, cô vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Trường An, "Anh mới đánh cả hộp má hồng ấy."
Thẩm Trường An chỉ cười, cũng không tranh cãi cùng cô.
Lục Chi Ưu không thèm để ý đến anh, trút giận lên miếng bánh sandwich, tự mình ăn, không thèm đút anh nữa.
Thẩm Trường An khóe miệng cong cong, "Em không đút tôi ăn nữa à? Không phải em vừa mới nói không ăn sáng thì sẽ bị đau dạ dày hay sao?"
"Vậy cứ để anh bị đau dạ dày đi, em mua cho anh cái dạ dày mới là được."
Thẩm Trường An buồn cười.
Rất nhanh xe đã chạy đến studio của Lục Chi Ưu, Thẩm Trường An không có chạy thẳng đến trước cửa studio mà dừng xe ở bên đường cách đó không xa.
"Em đi đây."
"Ừ, tạm biệt"
"Bye bye ~"
Sau khi xuống xe, Lục Chi Ưu tạm biệt Thẩm Trường An liền vội vã chạy vào studio,
Thẩm Trường An nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô thì cảm thấy buồn cười, khó mà có được những lúc cô nhóc này xấu hổ như thế.
Anh bỗng nhớ đến độ ấm của ngón tay cô khi chạm vào đầu lưỡi anh, không biết tại sao trong lòng lại rung động.
Di động trong túi bỗng nhiên rung lên.
Anh lấy ra xem, là Mục Lạc gọi đến.
"A lô."
"A lô. Thẩm Trường An, cậu chết ở đâu vậy, cậu không biết sáng nay sẽ có cuộc họp sao, bây giờ đã mấy giờ rồi, viện trưởng đến rồi, cậu còn không mau đến đây." Giọng nói của Mục Lạc đè thấp xuống.
Thẩm Trường An nhìn đồng hồ, f***, gần 8 giờ rưỡi rồi, anh nhíu nhíu chân mày, "Tớ biết rồi, cúp đây."
"A lô, Thẩm Trường..."
Còn chưa kịp nói hết đã bị Thẩm Trường An cúp điện thoại.
Mục Lạc nghe tiếng "tút tút tút" từ bên kia, đầu đầy vạch đen.
Thẩm Trường An, cậu ngon đấy!
Ông đây đã có lòng tốt gọi điện thoại mật báo, cậu còn dám ngắt điện thoại của ông, đến đây coi ông tính sổ với cậu.
Mục Lạc tức giận mắng thầm trong lòng.
Lục Chi Ưu vừa mới bước vào studio liền có người gọi lại.
"Chị Chi Ưu, chào buổi sáng."
Lục Chi Ưu xoay người, đúng là Lâm Tuệ, cô cười với cô ấy, "Chào buổi sáng."
Không biết tại sao, sau khi Lâm Tuệ chủ động xin lỗi với cô, mối quan hệ giữa hai người tự nhiên tốt hẳn lên, không những tương tác trên weibo mà thỉnh thoảng còn giúp đỡ lẫn nhau, fan 2 nhà cũng chung sống với nhau vui vẻ hơn.
Chơi với nhau lâu rồi, Lục Chi Ưu mới phát hiện, Lâm Tuệ mặc dù có tính tình đại tiểu thư nhưng con người cũng không xấu, tính tình ngay thẳng, đấu tranh cũng rất sôi nổi, quan trọng là, về khoản ăn uống cô rất hợp với Lục Chi Ưu.
Lâm Tuệ đến bên cạnh Lục Chi Ưu, nở nụ cười bí hiểm.
Lục Chi Ưu nhìn cô đầy nghi ngờ, "Sao vậy?"
"Chị Chi Ưu, em thấy hết rồi nha."
"Thấy cái gì?"
"Hôm nay người đưa chị đến đây không phải là Khương Thang đúng không, soái ca đi Lamborghini màu trắng, hơn nữa với thị lực 10/10 của em, người ngồi trong xe là một đại soái ca, chị Chi Ưu, thẳng thắn được khoan hồng."
Lục Chi Ưu cười khúc khích, "Thẳng thắn khoan hồng cái gì, em nghĩ nhiều quá rồi."
"Hừ, chị không thể như thế được, không có nghĩa khí gì cả, mau nói cho em biết đi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em đi mà."
"Là hàng xóm của chị mà thôi, bởi vì hôm nay chị dậy trễ, Khương Thang lại nghỉ phép, đúng lúc gặp được anh ấy nên người ta tốt bụng chở chị đến đây thôi."
"Thật không vậy?" Lâm Tuệ rõ ràng là không tin cô.
"Đương nhiên là thật, được rồi, cô cũng không nhìn xem đã mấy giờ, còn không chịu đi thay đồ, nếu như chị nhớ không nhầm, lát nữa chúng ta có một cảnh quay chung, cô còn không mau đi xem lại kịch bản."
"á, chết, chị không nói là em quên rồi, em phải đi make up đây, lát nữa gặp, lát nữa gặp nha." Nói xong Lâm Tuệ chạy như điên về phòng hóa trang trên đôi giày cao gót 10 phân.
Có thể mang giày cao gót chạy như bay, Lục Chi Ưu rất khâm phục Lâm Tuệ.
*
Lục Chi Ưu đến studio lúc 8 giờ 10, may mà lúc ấy đạo diễn Lý đang bận chỉ huy nhân viên công tác sắp xếp đạo cụ, cho nên không để ý đến cô, vì thế cô liền nhân cơ hội ấy chuồn êm vào phòng hóa trang.
Sau khi được chuyên gia trang điểm make up, Lục Chi Ưu liền ngồi ở chỗ của mình bắt đầu im lặng đọc lại kịch bản của phân cảnh sau.
Vì đây là một cảnh quay quan trọng, có thể nói đó là một bước ngoặc trong cuộc đời của Nghê Thường, từ một nữ tử hồn nhiên, tấm lòng thiện lương trở thành một người thâm trầm đầy mưu mô.
Hà Cẩn Duyên đang ngồi make up ở bên cạnh, thấy cô đang ngồi đọc kịch bản thì nhíu mày, chằng phải cô luôn xem thường việc dợt kịch bản hay sao?
"Hôm nay sao lại ngồi dợt kịch bản thế này? Không phải cậu từng nói với tôi đã nghiên cứu nát kịch bản rồi sao?"
"Hôm qua tôi vui quá nên quên mất, bây giờ không thể coi lại sao?" Lục Chi Ưu cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Hôm qua vui quá? Hôm qua cậu làm gì?" Hà Cẩn Duyên hỏi nhỏ.
"Cậu quản tớ?"
Hà Cẩn Duyên, "..."
Đến khoảng 9 giờ Lục Chi Ưu mới bắt đầu quay phim.
"Nào, tất cả mọi người chuẩn bị, 5 4 3 2 1 Action!"
Đạo diễn Lý vừa hô một tiếng, cả trường quay đều im phăng phắc.
Bên trong đình nghỉ mát.
"Lạc Nghê Thường, ngươi có biết cả gia đình ngươi đã chết như thế nào hay không?"
Lục Chi Ưu thoáng dừng bước chân, xoay người lại liền thấy cô ta.
Khóe môi Lâm Tuệ vẽ lên một nụ cười trên gương mặt xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không phải là nụ cười ấm áp.
"Là lệnh của hoàng thượng" Đôi môi mỏng tiếp tục thốt ra những lời ác độc.
"Khôngkhông thể nào...ngươi gạt ta..." Sắc mặt Lục Chi Ưu trắng bệch trong chớp mắt, cô thì thào.
"Là thật đó! Tất cả đều là sự thật! Gia đình ngươi chết dưới tay của người mà ngươi yêu nhất, lòng ngươi bây giờ chắc là đau lắm! Ngươi bây giờ đau khổ lắm đúng không?"
Lâm Tuệ bước đến trước mặt Lục Chi Ưu, tay cô nắm chặc cổ tay mảnh khảnh của Lục Chi Ưu, móng tay đỏ thẫm cơ hồ đâm vào da thịt của cô.
Lục Chi Ưu dường như không có cảm giác đau, ánh mắt tràn ngập sự hoảng hốt.
"Ngươi gạt takhông...không phải..."
"Đúng vậy! Là thật đó! Ngươi mau tỉnh lại đi! Nhan Khanh vốn dĩ không yêu ngươi, từ đầu đến cuối, hắn chỉ lợi dụng ngươi mà thôi, người hắn yêu nhất chính là ta!" Lâm Tuệ bỗng nhiên điên cuồng nắm lấy bả vai cô mà lắc.
Lục Chi Ưu bỗng hét lên một tiếng, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, dường như mất đi tất cả chỗ dựa cùng với hy vọng, cô lập tức rơi vào một mảnh đen tối, thân thể mảnh mai ngã xuống đất.
"Cắt, cảnh này qua! Chi Ưu, Lâm Tuệ, hai cô hôm nay diễn rất tốt."
Đạo diễn vừa dứt lời, Lâm Tuệ vội vàng chạy đến nâng Lục Chi Ưu dậy.
"Chị có sao không?"
"Hỏi nhảm, trang sức trên đầu của chị suýt chút nữa bị cô lắc cho bay hết rồi."
"Ha ha, lúc em lắc vai chị, trang sức của em mém tí cũng rụng hết rồi, của em còn nặng hơn chị đấy."
Lục Chi Ưu đỡ mấy món trang sức sắp lung lay trên đầu mình, nói: "Đi thôi, nghỉ một tí, lát còn chuyển phân cảnh nữa."
"Được"
Thế là hai người đều quay về chỗ của mình nghỉ ngơi.
*
"Thẩm Trường An, sao hôm nay cậu tới trễ vậy?"
Vừa ra phòng họp, Mục Lạc liền hỏi Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An cầm tài liệu trong tay, mắt không chớp đi về phía trước.
"Có chút việc"
"Việc gì?" Mục Lạc hỏi tiếp.
"Ai cần cậu lo?" →_→
Mục Lạc:... 〒_〒
"Tôi không phải lo lắng cho cậu sao?"
"Cậu cứ quan tâm cậu trước đi."
"Tôi thì có cái gì để quan tâm chứ?" Mục Lạc buồn bực hỏi.
"Không phải đợt trước cậu trêu Hạ Căng giận rồi sao? Thế nào rồi? Cô ấy hết giận cậu chưa?"
"Ha ha, cậu không cần nhắc, Hạ Căng đã hết giận tôi lâu rồi."
Nhưng rốt cục thì anh đã làm gì khiến Hạ Căng hết giận, có ngu anh mới kể cho Thẩm Trường An nghe, nếu cậu ấy mà biết, thể nào anh cũng bị cười cho thúi mũi, chắc chắc về sau anh sẽ không ngóc đầu lên nổi.
"Vậy à"
".."
Thẩm Trường An đi vào phòng, anh thuận tay đặt tài liệu lên trên bàn.
Mục Lạc ngồi xuống chỗ của mình mở weibo lên xem.
"Dạo gần đây Lục Chi Ưu hot thật." Mục Lạc bỗng nhiên lên tiếng.
Vì nghe thấy tên của Lục Chi Ưu, cho nên Thẩm Trường An phản xạ có điều kiện, ngẩn đầu lên nhìn Mục Lạc, Mục Lạc nhìn anh với anh mắt soi mói, sau đó cầm điện thoai đi đến chỗ anh.