Tại phòng giặt đồ Ninh Vương Phủ, vào một ngày hè oi bức ở quốc gia Nam Dạ.
“Đại nương, người xem Tam Tư này là như thế nào đây? Bắt đầu từ buổi sáng đến giờ cũng chưa mở miệng nói một
câu.”
Khi Tô Ngân Tú bê một chậu giặt quần áo vào trong phòng, chỉ thấy Lâm Tam Tư nằm ở trên giường, đôi lông mày
thanh tú của nàng không khòi nhíu lại. Trong hoán y cục có khoảng hơn hai mươi mấy nha hoàn, nàng và Lâm Tam Tư có
quan hệ thân mật nhất. Hành động kỳ quái của Tam Tư làm cho nàng hơi bận tâm.
Người được gọi là đại nương là Tào mẹ, bà phụ trách trong nom phòng giặt đồ ở Ninh Vương Phủ. Nói là trông nom
không bằng nói là giám thị tất cả các nha hoàn bởi vì một nửa được mua đến với giá rẻ, còn nửa còn lại là nữ quyến của
gia đình tội thần bị sung tì. Tào mẹ được phân công tới đây để phòng ngừa các nàng chạy trốn.
Tào mẹ đưa mắt khó chịu nhìn Lâm Tam Tư - người đang nằm cương cứng trên giường, nói:
“Sáng sớm nay, Lưu công
công muốn tuyển một người từ trong các ngươi đưa sang Đông viện. Phỏng chừng Tam Tư đang cân nhắc chuyện này.”
“Đông viện?”
Tô Ngân Tú đem chậu để sang một bên trên mặt đất, xoa xoa tay, chậc lưỡi nói:
“Cái này thì có cái gì để suy
nghĩ a!
Vị ở Đông viện đã bị cấm túc hai năm, ngay cả đứa ngốc cũng nghe nói lúc này còn đang bị bệnh. Ngay cả bà vú
của người đó dều không thể chăm sóc tới nơi, còn có ai nguyện ý đi? Lại nói nghe nói vị kia có tiếng là hung tàn, giết
người không chớp mắt, đi tới đó là tương đương đi chịu chết à!”
“Ai nói không ai đi?”
Tào mẹ theo thói quen cầm khăn tay màu trắng xám nhẹ nhàng phe phẩy trên ống tay áo, bộ quần áo
màu tím đen trên người đã có lâu năm sớm đã không thể nhìn ra màu ban đầu. Làm việc ở hoán y cục đều là những cô
nương nhà nghèo hoặc con gái của tội thần nên chẳng có ai có thể kính biếu mụ cái gì. Tuy rằng tiền bạc những con gái
của tội thần thường bị đoạt nhưng Tô Ngân Tú và Lâm Tam Tư trong tay lại có một chút bạc. Các nàng cũng có đưa một
chút cho mụ nên mụ tự nhiên sẽ chiếu cố các nàng hơn. Dù hôm nay Lâm Tam Tư nằm ở trên giường hơn nửa ngày, mụ
cũng không chỉ trích một câu. Thu hồi khăn tay trong tay, Tào mẹ đảo ánh mắt qua người Lâm Tam Tư , biết được nàng
đang tính toán cái gì trong lòng nhưng mụ thực sự không đành lòng để nàng đi. Nàng mà đi thì mụ sẽ ít đi một phần tiền,
mụ còn hy vọng có thể kiếm được một khoản trước khi ra khỏi phủ a. Huống hồ nha đầu Tam Tư quả thật được lòng mụ.
Tào mẹ thở dài, thâm thuý nói:
“Người a, có đôi khi có thể chăm sóc cho mình đã là không sai rồi, còn tâm tư quan tâm
người khác làm chi a!”
Lâm Tam Tư mở đôi mắt vô thần ra nằm ở trên giường. Những lời nói của Tô Ngân Tú cùng với Tào mẹ truyền vào tai
nàng đứt quãng làm cho nàng có loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Dùng sức bấu vào đùi, cảm giác đau đớn khiến
cho nàng hiểu mọi chuyện đều là sự thật. Đây không phải là một giấc mơ!
Kiếp trước khi xuyên qua, nàng sinh ra là đích
nữ của Lâm Phủ. Cha mẹ thì sủng nàng vô pháp vô thiên, còn đại ca và đai tỷ che chở nàng như trân bảo. Sau này khi đại
tỷ vào cung, đại ca nhập ngũ, rồi một thời gian sau khi đại tỳ tử vẫn, đại ca bị sung quân ra biên cương và cha mẹ bị tống
vào đại lao, nàng thì bị bán vào Ninh Vương Phủ trở thành thô sử nha hoàn. Không thể tưởng tượng nổi, sau một hồi
xuyên qua, cư nhiên trời đất xui khiến để nàng trở về trong thân thể Lâm Tam Tư khi mới vào hoán y cục.
Lâm Tam Tư thực sự dở khóc dở cười!
Tronng đầu nàng đều là hình ảnh khi đệ đệ phát sốt nằm trong lòng nàng, khi nàng bị bán vào Ninh Vương Phủ làm thô
sử nha hoàn, khi Tuyên nhi và cha mẹ bị đưa vào đại lao. Một tháng đã qua đi, cũng không biết bọn họ hiện giờ ra sao?
“Hoàng Đế chiếu viết, Thái Tử Hoắc Dực hiện nhiễm tật ở Vu nội phủ nên đặc cách triệu một tội thần chi nữ vào phủ hầu hạ, lấy công chuộc tội.”
Giọng nói đặc biệt lanh lảnh của thái giám lại một lần nữa vang lên bên tai Lâm Tam Tư, nàng hoảng hốt từ trên giường
ngồi dậy nhưng ánh mắt lại bình tĩnh nhìn về phía Tào mẹ:
“Đại nương, phiền toái người nói với Lưu công công rằng nô tỳ
nguyệt đi hầu hạ Thái Tử điện hạ.”
Tào mẹ bất đắc dĩ thở dài, cho dù không nguyệt để cho nàng đi nhưng mụ cũng không thể ngăn cản:
“Ngươi đã suy nghĩ
kĩ chưa? Kia không phải là địa phương người bình thường có thể sống được. ”
Ngặm chặt đôi môi đã trắng bệch nhưng ánh mắt Lâm Tam Tư lại đặc biệt kiên định:
“Đại nương, nô tỳ đã suy nghĩ kĩ.”
Tô Ngân Tú đi đến bên giường, đưa tay sờ vào trán Lâm Tâm Tư, lo lắng nói:
“Tam Tư, muội ngủ nhiều nên hồ đồ rồi hả?
Tỷ muội chúng ta ở đây không phải đang rất tốt sao? Có Tào Đại nương chiếu cố, ăn uống không lo, bây giờ muội tự
dưng muốn đi. Muội chẳng lẽ không biết, Thái Tử điện hạ…”
“Muội biết.”
Lâm Tam Tư đánh gẫy lời Ngân Tú nói. Một đôi mắt đen toả sáng:”