Cũng không phải là cô nghĩ thông, mà chỉ là không muốn nghe chị Mạch Na khuyên tiếp nữa. Cô biết rõ chị Mạch Na có ý tốt, vì thật sự suy nghĩ cho cô nên mới đưa ra ý kiến như vậy. Có điều, phần tâm ý này cô cũng chỉ có thể để trong lòng, đoạn quá khứ bên cạnh Bùi Tử Hoành quá phức tạp quá thê thảm, không thể nói với ai, cô cũng không có cách nào nói với chị Mạch Na rằng vì sao mình lại kiên trì từ chối như vậy.
Đợi mấy ngày nữa, chị Mạch Na quên chuyện này rồi, cô xử lý cũng không muộn.
Chị Mạch Na lại cho rằng cô chấp nhận, nên mỉm cười: "Vậy mới ngoan."
Hạ Lăng ôm tâm trạng rối rắm và tập giấy tờ bất động sản quay về chỗ ở, cô nằm trên ghế sô pha, lăn qua lăn lại rồi ngẩn người. Đúng là số 666, căn biệt thự vốn dĩ thuộc về Hạ Vũ, nhưng bây giờ nó lại bị Bùi Tử Hoành tùy tiện lấy ra tặng cho người khác.
Vậy còn số 1314? Vận mệnh của nó sẽ ra sao?
Bùi Tử Hoành cũng sẽ tặng nó cho người khác sao?
Cô say sưa suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Nhị Mao đang nằm lim dim trên mặt thảm đột nhiên mở mắt ra, nhìn cô một cái, lại nhìn về phía cửa, nhẹ nhàng vẫy đuôi.
Hạ Lăng biết ngay là ai đến... Chỉ có Lệ đại boss đến, con thú cưng báo hoa này mới chịu phản ứng một chút: "Nhị Mao, đi mở cửa." Cô lười biếng nói.
Con báo này hiểu tiếng người, quảthật đã được Lệ Lôi nuôi thành một con chó rồi, nó thông thạo đủ loại kỹ năng:chơi ném đĩa, mở cửa, chỉ còn thiếu sủa "gâu gâu" là chưa học được thôi. Nghe cô nói vậy, đại gia Nhị Mao khẽ vẫy hai tai lông xù, tao nhã đứng dậy, bước nhẹ nhàng về phía cạnh cửa, hai chân sau của nó đứng thẳng lên, chân trước nhấn công tắc cửa một cái, cánh cửa yên lặng không tiếng động mở ra.
"Ồ, Nhị Mao." Quả nhiên là Lệ Lôi. Thấy nó mở cửa, anh hoàn toàn không bất ngờ chút nào,chỉ mỉm cười cúi đầu gãi gãi cằm nó, thân mật chào hỏi.
Nhị Mao dùng cái đầu to lớn cọ vàoống quần ông chủ, rồi đi tới nằm xuống tấm thảm.
Lệ Lôi đi đếnbên cạnh ghế sô pha, cúi đầu nhìn Hạ Lăng đang nằm ngang ngược: "Cô lười quá đấy... Dậy rồi thì đi ăn cơm với tôi." Anh cảm thấy mình thật sự là chủ thuê nhà tốt nhất thế giới rồi, chẳng những bao ở, lại còn bao ăn. Cứ khi nào hai người đềuở nhà là anh sẽ kéo cô ăn cơmcùng.
Hạ Lăng không muốn động đậy, cô chậm rãi lật người rồi mới ngồi thẳng dậy.
Theo động tác của cô, một tập giấy bất động sản và hợp đồng dày cộm rơi xuống trải ra đầy mặt đất.
Lệ Lôi ngồi xổm xuống nhặt lên giúp cô, anh nhìn lướt qua nội dung phía trên rồi dừng lại một chút: "Thanh Sơn Thủy Tạ? Bùi Tử Hoành tặng cô một ngôi biệt thự ở đó?"
Hạ Lăng lấy lại giấy tờ từ tay anh, không lên tiếng.
Gần đây quan hệ giữacô và Lệ Lôi đãthân thiết hơn một chút, nhưng cũng có hạn, có thể vừa ăn cơm vừa nói chuyện vui đùa, nhưng lại không thể đề cập đến những vấn đề riêng tư hơn. Chuyện của Bùi Tử Hoành, là bí mật lớn nhất trong lòng cô, vết thương đau đớn nhất, chỉ chạm nhẹ một chút đã đau đến không chịunổi, cô thà rằng để bí mật này vĩnh viễn vụnnát trong bóng tối, chứkhông muốn bị người khác bới móc ra,máu chảy đầm đìa.
Lệ Lôi ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Tại sao Bùi Tử Hoành lại tặng quà cho cô?"
"Không có gì." Cô nhét giấy tờ vào phong bì giấy, đặt sang một chỗ cách xa anh: "Chuyện mắng người lần trước, là anhta hiểu lầm tôi, nên tặng mấy thứ đểxin lỗi."
Thái độ hời hợt của cô khiến mắt anh trầm xuống: "Chỉ là xin lỗi thôi,mà lại tặng biệt thự có giá trị như vậy?"
Hạ Lăng cau mày: "Boss, đây là chuyện riêng của tôi." Cô không thích dáng vẻ hiện tại của anh, giống như đang thẩm vấn một phạm nhân vậy. Nói cho cùng, chuyện này không liên quan đến Lệ Lôi, dựa vào đâu mà cô phải giải thích nhiều với anh?
"Trả lại." Lệ Lôi nói.
Sắc mặt Hạ Lăng cũng lạnh đi: "Tôi nói rồi, đây là chuyện riêng của tôi."
"Tôi nói trả lại." Anh cứng rắn.
Trên mặt thảm, Nhị Mao đang lim dim cũng hơi ngẩng đầu lên, có chút cảnh giác nhìn họ.
"Không." Cô nói, cô không thích người khác can thiệp vào chuyện riêng của mình, hơn nữa sự can thiệp này của Lệ Lôi thực sự là quá giới hạn. Vẻ mặt cô mang theo mấy phần xa lánh và lạnh nhạt nhìn anh, không nhượng bộ chút nào.
Lệ Lôi hơi khó chịu: "Tiểu Lăng, cô thích căn biệt thự đó? Tôi tặngcô một cănlà được. Bùi Tử Hoành không phải người tốt, đồ của anhta cô không thể nhận được, bây giờ cô lập tức trả lại, ngay lập tức!"
"Anhta có phải người tốt hay không trong lòng tôi hiểu rõ." Hạ Lăng nói: "Còn nữa, tôi không cần biệt thự anh tặng."
"Cô không nhận của tôi, nhưng lại nhận của anh ta?" Sắc mặt Lệ Lôi căngthẳng.
Hạ Lăng nhìn ánh mắt anhthấy hơi sợ hãi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Đây là hai chuyện khác nhau, Lệ Lôi." Cô quá bực mình nên không gọi anh là boss, mà gọi thẳng tên: "Hơn nữa, Lệ Lôi, anh là gì của tôi? Nói tặng biệt thự làtặng, anh cho rằng thứ anh đưa ra là một cái kẹp tóc hay một túi quà vặt?"
Vô duyên vô cớ tặng khối tài sản kếch xù như vậy, cô làm sao dám nhận?
Lệ Lôi trầm giọnghỏi: "Vậy anhta là gì của cô?"
Hạ Lăng mím chặt môi, không nói.
Bùi Tử Hoành là gì của cô? Ừm, chuyện này quá phức tạp, phức tạp đến mức căn bản không thể dùnglời để nói rõ ràng. Vướng mắc giữa họ kéo dài tận hai kiếp, đã ăn sâu vào xương máu, dù cô giãy giụa muốn thoát ra, khóa chặt hình bóng của anh ta, nhưng người đàn ông đó lại xuất hiện ở khắp mọi nơi...
Thậm chí giờ phút này, còn bị Lệ Lôi nhắc tới.
Thấy cô không nói, lòng Lệ Lôi cũng từ từ trùng xuống. Anh không phải người ngu, từ rất lâu trước đây, anh phát hiện trong lòng cô đã có một người... lần đó tránh mưa trong núi, cô phát sốt, trong miệng lẩm bẩm gọi anh Bùi...
Họ Bùi này rất hiếm thấy, người xuất hiện trong cuộc sống của cô, chỉ có một mình Bùi Tử Hoành.
Sau đó, anh cẩn thận để ý, mỗi lần nhắc đến tên Bùi Tử Hoành, cô đều sẽ lộ ra vẻ mặt khác thường. Tuy đã che giấu rất tốt, nhưng anh vẫn nhìn ra được.
"Bùi Tử Hoành rốt cuộc là thế nào với cô?" Anh tra hỏi.
Hạ Lăng vẫn quật cường ngẩng đầu: "Không liên quan gì tới anh."
"Được thôi." Lệ Lôi vô cùngtức giận, nhưng anhlại mỉm cười, cầm lấy giấy tờ của ngôi biệt thự được tặng trên bàn, xé liền hai ba cái biến nó thành giấy vụn! Vụn giấy bay lả tả khắp nơi, rơi xuống giữa hai người.
"Anh!" Hạ Lăng vừa sợ vừa giận, không nghĩ tới anh sẽ như vậy.
"Tôi sẽ tặng cô cái khác." Lệ Lôi nói: "Còn cái này, cô không được nhận."
"Của anh, tôi càng không muốn." Hạ Lăng cũng tức giận, cô cười lạnh: "Lệ Lôi, anh bớt tự cho mình là đúng đi, có mấy đồng tiền thối đó thì ghê gớm lắm sao, có thể lấy đồ của tôi làm như của anh, anh muốn làm gì thì làm à? Anh dựa vào đâu mà cho rằng thứ anh tặng tôi nhất định sẽ thích, nói cho anh biết, cho dù anh tặng tôi một trăm cái, một nghìn cái, cũng không bằng một cái này!"
Không sai, cô không muốn Bùi Tử Hoành tặng biệt thự, nhưng không có nghĩa là cô có thể dễ dàng bỏ qua việc anh tùy tiện xé bỏ nó!
Cho dù cô không cần nữa, ngôi biệt thự này bây giờ cũng là tài sản của cô, anh có tư cách gì mà xé bỏ?