Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 139



Không cần quay đầu lại, cô cũng biết là ai, giọng nói này luôn xuất hiện trong cơn ác mộng sâu nhất vào đêm khuya của cô, quanh quẩn không dứt.

Lệ Lôi xoay người, nhìn thấy rõ người đang bước đến: “Anh Bùi có gì chỉ bảo?”

Hạ Lăng không thể không xoay người lại, sau lần bị Bùi Tử Hoành bắt cóc và cho uống thuốc câm đó, thì đây là lần đầu tiên cô đối diện với anh ta gần như vậy. Dưới ánh sáng kiều diễm của đèn thủy tinh, gương mặt anh ta như được chạm khắc rõ nét hơn, tuấn mỹ mà tràn ngập uy nghiêm, chỉ cách vài bước im lặng nhìn cô đã khiến cô có cảm giác áp bức rất lớn, còn có…

Sợ hãi.

Đối với anh ta dường như cô có một loại sợ hãi gần như là bản năng, đã thâm nhập đến cốt tủy. Thân thể cô hơi căng thẳng, sự lãnh đạm và kiêu ngạo khi đối mặt với cha con nhà họ Cố vừa rồi đã tan thành mây khói, bây giờ, cô căng thẳng đến mức cứng đờ cả người.

Lệ Lôi nhận ra sự bất ổn của cô, anh tiến lên nửa bước che phía trước cô.

Tầm mắt Bùi Tử Hoành bị ngăn cản nên rất không vui, nhưng anh ta không thể hiện ra.

“Hai vị muốn đi sao?” Anh ta trầm giọng hỏi.

“Tôi đã nói rồi, Tiểu Lăng thấy không khỏe.” Lệ Lôi nhíu mày.

“Cô cũng tên là Tiểu Lăng.” Bùi Tử Hoành tiến lên một bước, đến rất gần Hạ Lăng, ánh mắt anh ta nhìn cô có đôi chút phức tạp: “Thật trùng hợp, người đã chết kia cũng tên là Tiểu Lăng.”

Trong đại sảnh, cửa kính xa hoa được mở rộng, gió lạnh lúc chiều hè thổi vào, bỗng nhiên có chút âm u.

Trong nháy mắt, rõ ràng biết không thể nào, nhưng Hạ Lăng vẫn có một loại cảm giác, giống như Bùi Tử Hoành đã nhìn thấu kiếp trước kiếp này của cô, từ trên người cô tìm kiếm Tiểu Lăng thuộc về anh ta.

“Tiểu Lăng của anh, đã chết rồi.” Cô cầm chặt cánh tay Lệ Lôi, có chút run rẩy.

Khách khứa xung quanh hít vào một hơi, cô gái này điên rồi sao? Sao lại nói chuyện với Bùi Tử Hoành như thế, phải biết rằng, Bùi Tử Hoành không phải giống cha con nhà họ Cố, đó là gia tộc có thế lực lớn nhất ở thành phố này, thậm chí là trong nước, đương gia nhà họ Bùi, trưởng tộc đấy! Càng không nói đến chuyện xưa nay anh ta nổi tiếng lạnh lùng và tàn độc, phàm là người đắc tội với anh ta, đều không có kết cục tốt.

Không ít người thầm mặc niệm cho Hạ Lăng.

Hạ Lăng vừa nói ra khỏi miệng, cũng biết bản thân đã kích động, cô thấy trong mắt Bùi Tử Hoành hiện lên sương mù, đó là điềm báo cho thấy anh ta thực sự nổi giận. Hạ Lăng rất sợ hãi, không khỏi lùi lại một bước về phía sau Lệ Lôi, nếu không phải Lệ Lôi nắm tay cô, nói không chừng bây giờ cô đã sợ đến mức không đứng được rồi. Một năm bị nhốt đó đã mang đến cho cô nỗi ám ảnh quá lớn, tuy không bị hội chứng Stockholm(*) như anh ta mong muốn, nhưng dấu hiệu vặn vẹo của loại tinh thần quỷ dị này vẫn xuất hiện trên người cô.

(*) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.

Nó khiến lúc cô đối mặt với Bùi Tử Hoành, vẫn kinh hãi giống như một con thỏ nhìn thấy hổ vậy.

Nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, sương mù trong mắt Bùi Tử Hoành dần dần biến mất. “Ngoại trừ cô ấy, cô là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy.” Bùi Tử Hoành chậm rãi nói: “Không… Cô căn bản kém hơn cô ấy, nếu cô ấy gây ra họa, cũng hề biết sợ hãi.” Vẻ mặt anh ta trở nên mờ mịt, lại có chút đau thương, giống như rơi vào hồi ức xa xôi.

Hạ Lăng trầm mặc.

Đời trước, trước khi bị anh ta nhốt, cô cả gan làm loạn, ngang ngược vô cùng, cho dù nói sai trước mặt người khác, cũng có thể ra vẻ dửng dưng như không, làm như đó là chuyện hợp tình hợp lý. Không giống hiện tại, vì một câu buột miệng nho nhỏ mà câm như hến?

Nhưng mà, cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, khinh thường cô cũng được, nói cô không giống cũng được…

Chỉ cần không bị nhận ra, cô đã cám ơn trời đất rồi.

Vì lý do này, nên sau khi Hạ Lăng hoảng sợ, cũng miễn cưỡng bình tĩnh được một chút.

“Xin lỗi, chúng tôi muốn cáo từ.” Nói xong, cô định kéo Lệ Lôi rời đi.

Bùi Tử Hoành lại nói: “Tiệc rượu mới tiến hành được một nửa, bây giờ rời đi, không cảm thấy thất lễ sao?”

Lệ Lôi: “Tôi nói rồi…”

“Tôi biết, cô Diệp thấy không khỏe.” Bùi Tử Hoành cắt ngang lời nói của anh: “Trên lầu có phòng nghỉ, còn có ba vị bác sĩ tư nhân chờ lệnh, cô Diệp có thể lên nghỉ ngơi một lúc, sau đó xuống nhảy một điệu.”

Dựa theo lễ nghi bình thường của loại tiệc rượu này, khách mời chưa khiêu vũ đã rời đi, quả thực vô cùng thất lễ, yêu cầu mà Bùi Tử Hoành đưa ra không quá đáng. Nhưng mà, Lệ Lôi không muốn ở lại nơi quỷ quái này thêm một giây nào nữa, Bùi Tử Hoành không xuất hiện còn tốt, vừa xuất hiện thì anh chỉ muốn dẫn Tiểu Lăng đi càng nhanh càng tốt.

Bùi Tử Hoành như nhìn ra suy nghĩ của anh, anh ta dùng tay ra hiệu, cửa kính lớn đã bị đóng lại.

Lệ Lôi tức giận: “Anh Bùi làm gì vậy?”

“Xin các người tôn trọng buổi tiệc rượu cuối cùng của cô ấy.” Bùi Tử Hoành trầm thấp nói.

“Cô ấy” là chỉ ai, không cần nói cũng biết. Đúng vậy, rất nhiều khách khứa cùng gật đầu, đây là cuộc họp báo cuối cùng tuyên bố ca khúc mới, cũng là di khúc cuối cùng của thiên hậu Hạ Lăng, tâm trạng muốn làm chuyện này thật hoàn hảo của Bùi Tử Hoành hoàn toàn có thể hiểu, đây cũng là sự tôn trọng tối thiểu đối với thiên hậu Hạ Lăng.

Bản thân Hạ Lăng chính là Hạ Lăng nên không chú ý đến chuyện này; còn Lệ Lôi vẫn luôn lưu tâm cô, căn bản xem nhẹ buổi tiệc rượu này có ý nghĩa đặc thù như thế nào. Bây giờ, Bùi Tử Hoành trịnh trọng nhắc đến chuyện này, anh cũng không kiên trì muốn đi nữa, anh nhìn Hạ Lăng thăm dò, muốn xem ý định của cô.

Nếu cô muốn ở lại, anh sẽ ở lại với cô.

Nếu cô muốn đi, cho dù có đắc tội tất cả mọi người, anh cũng sẽ dẫn cô đi.

Hạ Lăng đương nhiên là muốn đi, nhưng vào lúc này, có một người đàn ông mặc âu phục màu đen thẫm đi ra từ trong đám đông, là Phượng Côn: “Ông Lệ, cô Diệp.” Anh ta nói: “Tôn trọng người đã khuất, hi vọng hai vị có thể thông cảm với tâm trạng của mọi người trên dưới Đế Hoàng chúng tôi.”

Vẻ mặt Phượng Côn mang theo nỗi thống khổ và bi thương không thể che giấu.

Nhìn thấy người bạn cũ như vậy, trái tim Hạ Lăng cũng vô cùng đau đớn, không phải vì chính mình, mà vì người trước mắt này, sau khi cô chết vẫn tưởng nhớ cô lâu như vậy.

Cô do dự một chút, không đành lòng tổn thương Phượng Côn, đành gật đầu nói: “Được.”

“Cảm ơn.” Phượng Côn nhìn cô, đáp lại một cách thành khẩn.

Lệ Lôi lại bất mãn: “Chỉ cần khiêu vũ một điệu thì có thể rời đi trước đúng không?” Không khiêu vũ thì xác thực có chút thất lễ, nhưng chỉ cần khiêu vũ, lễ nghi cũng kết thúc, hơn nữa Tiểu Lăng không khỏe, nếu rời đi, cũng không ai có thể phàn nàn gì.

Phượng Côn có chút áy náy nhìn họ: “Đúng, mời hai vị khiêu vũ một điệu. Tôi biết cô Diệp không được khỏe, làm phiền rồi.” Từ trước đến nay, anh ấy vẫn luôn cư xử chu toàn, lần này, từ thái độ đến lời nói đều rất ôn hòa, khiến người ta muốn tức giận cũng không tìm được lý do.

Hạ Lăng cũng không muốn gây khó dễ cho anh ấy nên gật đầu: “Vậy khiêu vũ một điệu.”

Cô một lòng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, liền kéo tay Lệ Lôi tiến vào sân nhảy.

Tiếng nhạc bị gián đoạn do trận tranh chấp vừa rồi lại vang lên, tay Lệ Lôi đặt lên eo Hạ Lăng, thấp giọng hỏi: “Biết nhảy không? Đừng căng thẳng, cứ theo bước chân anh.”

Tất cả mọi người đều đang nhìn họ, theo lý mà nói, một minh tinh như cô sẽ biết khiêu vũ, nhưng anh chưa nhìn thấy cô khiêu vũ bao giờ nên không biết trình độ của cô thế nào, liệu cô có bị phạm lỗi trước những ánh mắt đang nhìn chằm chằm kia không?

Anh tận lực chăm sóc cô, điều chỉnh chậm tiết tấu.

Hạ Lăng không nói gì, dính chặt vào thân thể của anh, nhẹ nhàng khiêu vũ. Dáng người duyên dáng thành thạo, căn bản không giống một người mới học, chỉ một cú xoay vòng, rất nhanh đã khiến tất cả mọi người không thể rời mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.