Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 165



Lạc Lạc?

Cái tên này khiến cho bước chân Hạ Lăng khựng lại, ngay sau đó cô liền tăng tốc lao tới chỗ rẽ.

Trong góc vắng vẻ đó, quả nhiên có một người đàn ông đang túm lấy Lạc Lạc, bàn tay thô lỗ sờ mó lung tung trên người cô. Lạc Lạc ra sức vật lộn, vành mắt đỏ lên kèm theo những tiếng khóc thút thít: “Thả tôi ra! Triệu tổng, tôi không phải loại người như anh nghĩ đâu!” “Không phải?” Triệu tổng nở nụ cười dâm đãng: “Đừng giả bộ nữa, tôi không thích chơi mấy trò lạt mềm buộc chặt đâu, chúng ta cứ đơn giản trực tiếp một chút là được... Cô em lẳng lơ này, không phải cưng bảo Hạ Vũ giúp cưng tìm chỗ dựa hay sao? Hạ Vũ đã nói với tôi rồi, cưng yên tâm, chỉ cần cưng ngoan ngoãn hầu hạ tôi, cuộc thi nhạc hội Tinh Vân lần này sẽ khiến danh tiếng của cưng bùng nổ...”

Sao lại liên quan tới Hạ Vũ chứ?

Hạ Lăng ngây người, sau khi suy nghĩ một chút liền hiểu ra, chắc chắn là Lạc Lạc không biết từ lúc nào đã đắc tội với Hạ Vũ, với tính cách đen tối của Hạ Vũ, rất có khả năng là đã dụ dỗ con quỷ háo sắc này tới đây để trả thù Lạc Lạc. Nghĩ thông suốt việc này, Hạ Lăng lập tức nổi giận, lý nào lại như vậy, không ngờ bọn họ lại dám bắt nạt bạn của mình!

“Buông cô ấy ra!” Hạ Lăng lớn tiếng quát, sải bước xông lên, nắm lấy tay của Triệu tổng rồi hất ra.

Triệu tổng kia bị tiếng quát lớn của cô làm cho khiếp sợ, bất ngờ không kịp đề phòng nên bị cô hất ra, lạch bạch lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã dập mặt. Khó khăn lắm hắn ta mới đứng vững được, nhìn thấy người hất mình ra là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, sao có thể không cảm thấy mất mặt, thế là thẹn quá hóa giận: “Cô nghĩ cô là ai mà lo đi chuyện bao đồng hả!”

“Cút, nếu không tôi sẽ gọi người tới.” Hạ Lăng một tay bảo vệ Lạc Lạc, một tay lấy di động ra.

Ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén khiến cho trái tim của Triệu tổng run rẩy, thật là kỳ lạ, rõ ràng chỉ là một cô gái trẻ, nhưng khí thế lạnh thấu xương trên người cô là gì chứ? Kiêu ngạo lạnh lùng, không coi ai ra gì lại còn xem đó là chuyện đương nhiên, dường như đã là việc mà cô muốn làm thì sẽ không có chuyện không làm được.

Triệu tổng sợ cô sẽ gọi người thật, liền căm hận trừng mắt với cô: “Hai con nhỏ kia, chúng mày chờ đấy, tốt nhất đừng có rơi vào tay tao!”

Nhìn hắn ta rời đi, Hạ Lăng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Lạc nhào vào lòng cô khóc lớn: “Tiểu Lăng, hu hu hu... Tớ, tớ sợ lắm...” Cô ấy vừa khóc vừa kể lại cảnh ngộ của mình cho Hạ Lăng nghe, nói mình đang đi yên ổn trên hành lang thì đột nhiên bị người ta kéo tới cái góc này, Triệu tổng nói một tràng không đâu vào đâu với cô ấy, rồi động tay động chân.

“Cũng may mà cậu tới, hu hu hu...” Lạc Lạc khóc đến độ thở không ra hơi: “Nếu không tớ cũng không biết phải làm sao nữa.”

Hạ Lăng hỏi cô ấy: “Gã vừa rồi có nhắc tới Hạ Vũ, gần đây cậu đã đắc tội với Hạ Vũ sao?” “Hả?” Lạc Lạc ngây người, nghĩ lại một hồi lâu, vẻ mặt đột nhiên trở nên phức tạp: “Hình như... lần trước khi chúng ta đổi phòng trang điểm ấy, tớ thấy cậu nên rất vui mới ra nói chuyện với cậu một lúc, trong lúc vô tình thì phát hiện ra chị Hạ Vũ đang nhìn tớ, ánh mắt đó... tớ cũng không thể diễn tả nổi, rất đáng sợ.”

Vậy thì đúng rồi.

Hạ Lăng cười khổ, xem ra là mình đã làm liên lụy đến Lạc Lạc. Sự căm hận của Hạ Vũ với cô quá sâu đậm, cho nên cô ta đã trút lên người Lạc Lạc vô tội.

“Còn Triệu tổng kia là ai?” Cô hỏi.

“Triệu tổng?” Lạc Lạc lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Hắn ta là người của đài truyền hình. Phụ trách vòng tranh vé hồi sinh, mấy vòng tuyển chọn trước đã sàng lọc được mười mấy người, cộng thêm vòng cuối cùng của tối nay, đoán chừng sẽ có gần hai mươi người phải vào vòng tranh vé hồi sinh. Những người này đều do Triệu tổng phụ trách, sắp xếp thứ tự lên sân khấu, các hạng mục bài hát.”

Vậy thì quyền hạn của Triệu tổng này cũng không coi là ít, thảo nào ông ta cho rằng Lạc Lạc muốn tìm chỗ dựa.

Mấy ngày này Hạ Lăng chìm đắm trong cảm xúc của bản thân mà không chú ý tới tiến triển hiện tại của cuộc tuyển chọn, lúc này cô nhớ tới mới hỏi Lạc Lạc: “Cậu đã thông qua vòng tuyển chọn chưa?” “Tớ á?” Lạc Lạc nhắc đến việc này là lại muốn khóc: “Hu hu hu Tiểu Lăng ơi, chị Hạ Vũ thật sự rất quá đáng, chị ấy đổi lấy số thứ tự đẹp của tớ, hôm qua đã lên sân khấu và thông qua vòng tuyển chọn rồi, chị ấy đưa cho tớ số thứ tự xấu nhất, chính là số 54, người cuối cùng lên sân khấu, là như vậy đó, chị ấy còn tìm Triệu tổng làm hại tớ, hu hu hu.”

Cái gì, Lạc Lạc là người cuối cùng lên sân khấu?

Hạ Lăng cảm thấy tình hình có chút không ổn, người cuối cùng, ai mà biết được những nhà sản xuất kia đã chọn đủ người hay chưa, tình huống tệ nhất chính là tất cả các đội đều đã đủ quân số, người cuối cùng căn bản không tới lượt so tài.

Mà vòng tranh vé hồi sinh, gần hai mươi tuyển thủ, chỉ có thể hồi sinh một người.

Tỉ lệ bị loại cao đến kinh người.

Hạ Lăng nhìn cô gái đang ôm mình khóc rất thương tâm, rốt cuộc thường ngày cô ấy đã phải chịu bao nhiêu uất ức ở Đế Hoàng đây? Cùng là người mới ra mắt, Hạ Vũ muốn đổi số thứ tự của cô thì đổi, còn cô ấy ngoại trừ việc khóc lóc thì không thể làm được gì hết.

Không, nhất định không thể để Lạc Lạc bước vào vòng tranh vé hồi sinh.

Tính cách của Lạc Lạc rất trong sáng và lương thiện, hơn nữa, vòng tranh vé hồi sinh vô cùng nguy hiểm, còn có Triệu tổng nhìn cô ấy chằm chằm như hổ đói.

Được rồi được rồi, chuyện này là do cô gây ra, nếu như không phải Lạc Lạc thân thiết với cô thì Hạ Vũ cũng sẽ không nhằm vào Lạc Lạc. Hạ Lăng thoáng suy nghĩ rồi nói với Lạc Lạc: “Được rồi được rồi đừng khóc nữa, cậu có biết số áp chót, chính là người lên sân khấu trước cậu ấy, là ai không?”

“Là Vương Quân, sao vậy?” Trong mắt Lạc Lạc vẫn ngấn lệ, khó hiểu nhìn cô.

“Không có gì, thuận tiện thì hỏi thôi.” Hạ Lăng tiện tay xoa đầu cô ấy: “Mau trở lại thôi, cậu khóc làm trôi lớp trang điểm rồi này, đi sửa lại đi, cố gắng vượt qua vòng tuyển chọn, tớ đi vào nhà vệ sinh một chút, sắp đến lượt tớ lên sân khấu rồi.”

“Hả, ừa.” Không giống Hạ Lăng, Lạc Lạc để ý tới số thứ tự của cô từ rất sớm, biết cô ở số 47, quả thật sắp phải lên sân khấu. Cô sợ sẽ làm lỡ việc quan trọng của Hạ Lăng nên vội vã tạm biệt rồi rời đi.

Nhưng Hạ Lăng không tới phòng vệ sinh, sau khi xác nhận Lạc Lạc đã rời đi hẳn, cô chuyển hướng, đi tìm Vương Quân.

Vương Quân sau khi nghe được mục đích đến của cô thì rất kinh ngạc: “Từ trước đến nay đều là số thứ tự xấu muốn đổi cho số thứ tự đẹp, số thứ tự của cô đẹp như vậy, sắp lên sân khấu rồi, tại sao lại muốn đổi với số áp chót của tôi?” Số áp chót và số cuối cùng không có sự khác biệt, đều là số thứ tự xui xẻo có khả năng trực tiếp bị đẩy đến vòng tranh vé hồi sinh.

Hạ Lăng nói: “Việc này cậu không cần quan tâm, đổi hay không đổi?” Thời gian cấp bách, bỏ qua cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào nữa, có lợi mà không nhận thì quá là ngu ngốc, Vương Quân quyết đoán đổi số thứ tự với cô.

Hạ Lăng tận mắt nhìn thấy anh ta cầm số thứ tự của mình lên sân khấu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tốt quá rồi, đổi thành số áp chót, chỉ cần không phải sáu nhà sản xuất đủ người, đẩy hai số thứ tự cuối cùng vào vòng tranh vé hồi sinh thì cô sẽ có cơ hội bảo vệ Lạc Lạc.

Ban đầu cô định trực tiếp đổi số của mình cho Lạc Lạc, như vậy hệ số an toàn sẽ lớn hơn, thế nhưng Lạc Lạc đã đổi số một lần với Hạ Vũ, mất đi cơ hội đổi, cô chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

Mong rằng, mọi thứ có thể thuận lợi, cô thầm cầu nguyền trong lòng.

Cầm số thự tự đã đổi đi về phía phòng trang điểm, cô đẩy cửa ra, tất cả mọi người ở Thiên Nghệ đều nhìn cô, vẻ mặt kỳ lạ.

“Diệp Tinh Lăng em điên rồi!” Chị Mạch Na xông lên đầu tiên, cô ấy tức giận dùng ngón tay chỉ vào người đàn ông đang hát trên màn hình phát sóng: “Em làm cái trò gì vậy? Sao lại đưa số thứ tự của mình cho Vương Quân?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.