Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 19



Anh ta cúi đầu bật cười.

Tiếng cười ám muội, chọc cô lạnh lùng trừng mắt lườm anh, hai tay ôm ngực càng chặt hơn.

“Không cần đề phòng quá như vậy, tiểu mỹ nhân.” Anh ta thư thái ngồi bên cạnh đống lửa, không nhìn cô nữa, chỉ chuyên tâm hong chiếc áo sơ mi đã bị mưa thấm ướt của mình. Chiếc áo sơ mi được làm bằng lụa xịn, với sự thành thục hong đồ của anh nhanh chóng đã khô rồi, anh tiện tay vứt chiếc áo qua chỗ cô:

“Cầm lấy, thay đồ ướt trên người ra đi.”

Hạ Lăng không ngờ anh ta lại có lòng tốt đến vậy, nhất thời ngây người ra.

“Ngẩn ra gì nữa.” Anh ta cười mà như không nói:

“Hay là, cô thích bán nude trước mặt tôi như vậy?”

“Vô sỉ, cả nhà anh đều…” cô vốn định mắng cả nhà anh ta mới bán nude, nhưng dưới ánh lửa phản chiếu chợt nhìn thấy cơ bắp nửa thân trên của anh ta, không nén được đỏ mặt, vơ vội chiếc áo sơ mi rồi đứng dậy.

Phía sau còn truyền đến tiếng cười thích thú của anh ta.

Hạ Lăng vừa ấm ức tức giận, vừa quay lưng lại với anh ta thay đồ, chiếc áo khoác lưới bên ngoài nhanh chóng được cởi ra, nhưng ngón tay vừa chạm đến chiếc váy liền thì lại có chút do dự, không cởi ra nữa.

“Chiếc bên trong cũng nên cởi luôn ra một thể.” Anh ta lười biếng nói:

“Tôi cao hơn cô, áo sơ mi đó đủ dài, cô không phải lo bị lộ.”

Anh ta nói không sai, chiếc áo sơ mi vừa hay dài tới ngang đùi cô, không lo bị lộ, chỉ là, phần trên, cô từng bị Tử Hoành giam cầm cả một năm trời, trong một năm đó, cô gần như chưa từng được mặc một bộ đồ hoàn chỉnh, cho đến giờ cô luôn cảm thấy sợ hãi và phản cảm khi mặc những bộ đồ thiếu an toàn.

Đặc biệt là trước mặt đàn ông.

Hạ Lăng gằn giọng nói:

“Không cần, thể này là tốt rồi.”

Lệ Lôi như suy nghĩ gì đó nhìn cô. Anh là cháu trai đích tôn nhà họ Lệ, từ nhỏ đã ngậm chìa khóa vàng lớn lên, hai mươi mấy năm nay những người phụ nữ quỵ lụy anh, muốn trèo lên giường anh không ít, thủ đoạn nào cũng đã dùng qua, nhưng từ trước đến nay không có người nào như cô, rõ ràng đã bị mưa ướt toàn thân, cơ hội mê hoặc anh ngay trước mắt, lại quấn mình chặt lại, chỉ sợ anh được lợi… đúng là thú vị.

Khóe miệng anh cong lên khó hiểu, cũng không khuyên cô thêm nữa.

Hạ Lăng chỉ cảm thấy vết thương trên bả vai nhói đau từng cơn, nửa cánh tay hoàn toàn không có sức, dường như không thể nhấc lên nổi. Cô khó khăn lắm mới mặc được chiếc áo sơ mi của anh, gài xong từng nút áo, lại kéo chiếc váy liền ướt nhẹp lên, quay lại bên đống lửa.

Ánh lửa ấm áp bập bùng, làm nổi lên gương mặt tuấn mỹ mờ mờ tỏ tỏ của anh ta.

Cô khách sáo nói với anh:

“Cám ơn!”

Anh nghiêng đầu đánh giá cô một hồi, đột nhiên ngoắc ngoắc tay

“Lại đây.”

Cô hoảng hốt:

“Gì?”

“Lại đây.” giọng nói của anh rõ ràng đầy cợt nhả, lại mang theo uy lực không thể chống đỡ, đó là sự lạnh lùng bá đạo mà những người đứng trên người khác mới có.

Hạ Lăng nghĩ ngợi, không muốn xung đột với anh ta, đành nghi ngờ bước lại chỗ anh ta.

Anh ta lại nói:

“Ngồi xuống.”

Cô ngồi xuống, còn chưa phản ứng lại được là chuyện gì đã bị anh ta kéo vào lòng.

“Anh định làm gì?!” cô bất ngờ kinh ngạc thất thần, theo bản năng đưa tay đẩy anh ta ra, con người này… con người này sao có thể lưu manh như vậy, một tay giữ chặt lấy eo của cô, tay còn lại đã cởi bung nút áo sơ mi!

“Ngoan, đừng động đậy.” giọng anh ta thư thái, dễ dàng trấn áp tất cả sự giãy giụa của cô, hai tay cô bị giữ lại sau lưng. Cánh tay giữ lấy eo cô đồng thời luồn ra sau tóm chặt lấy hai cổ tay, sức mạnh như sắt đá, khiến cô không thể nào nhúc nhích nổi.

“Lệ Lôi, anh buông tôi ra!” Hạ Lăng phẫn nộ cực độ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.

Anh cúi đầu nhìn lại cô, con ngươi màu xanh sâu thẳm, giống như một hồ nước không đáy, không thể đoán định, cũng khó nắm bắt. Từ đồng tử của anh cô chỉ có thể nhìn thấy chính mình nhợt nhạt… vô thức liền nằm yên.

Anh ta chậm rãi cười, giọng điệu dịu dàng:

“Không cần phải ra vẻ như sắp bị bức vậy, tôi chỉ là muốn giúp cô gài lại nút áo mà thôi, vừa nãy cô gài chưa đúng.” Nói rồi, ánh mắt anh chầm chậm lướt từ mặt cô xuống dưới, tới phần vạt áo ngay ngực cô bị bung ra thì dừng lại vài giây:

“Tôi thừa nhận, dáng người cô cũng được, cũng phù hợp với khẩu vị của tôi…”

Toàn thân Hạ Lăng trong phút chốc như đóng băng.

Anh ta lập tức nhận ra, vỗ vào vai cô như an ủi:

“Đừng sợ, tôi không có hứng thú với người bị cưỡng ép. Chỉ là cô sợ sệt tôi như vậy, thực khiến tôi đau lòng.”

Anh ta vừa nói, vừa thay cô gài lại nút áo, ngón tay ấm nóng không ngừng di chuyển trên người cô, nhẹ nhàng chạm vào da thịt, gần như khiến người ta run rẩy. Thời gian trôi qua một cách chậm rãi, Hạ Lăng khẩn cầu ông trời cho anh ta làm nhanh lên để buông cô ra, nhưng càng gấp gáp thì càng cảm thấy động tác của anh ta càng chậm chạp, không nén được tự hận, có gài nút thôi sao cô không gài cho đúng được, để cho người ta nhân cơ hội? Lại hối hận sao còn nhận áo sơ mi của anh ta làm gì, không thân không thích, hắn là ông chủ lớn lại có lòng tốt như vậy sao?

Dường như cả một vạn năm trôi qua, anh ta cuối cùng cũng gài đến nút áo sau cùng trên cổ, ngón tay cái và ngón trỏ có chút thô ráp gõ gõ vào cằm cô:

“Được rồi.” Giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai, hơi thở như chiếc lông vũ vờn qua má cô.

Cô chỉ cảm thấy thân trên được thả lỏng, anh ta đã buông cô ra.

Cô vội vàng nhổm khỏi lòng anh, nhanh chóng lùi về phía an toàn, hít sâu một hơi. Có nước nhỏ vào mắt, là mồ hôi toát ra đầy trán.

Anh ta vẫn ngồi thản nhiên bên đống củi, một tay vuốt cằm nói với cô:

“Tôi nói rồi, cô không cần sợ đến vậy.”

Hạ Lăng cũng biết mình đã phản ứng thái quá, nhưng không có ai có thể hiểu được, cô ở trong biệt thự của Bùi Tử Hoành đã trải qua những gì, cho đến giờ, từ chối đụng chạm với người khác đã trở thành bản năng của cô. Cô cúi đầu, che giấu những suy tư trong ánh mắt.

Lại nghe tiếng nói vui vẻ của của Lệ Lôi:

“Yo, Nhị Mao.”

Không thể nào, nó lại đến rồi?

Hạ Lăng liền nhìn ra, chỉ thấy hình bóng con báo hoa mạnh mẽ đang im lặng đứng ở phía xa, toàn thân được phủ bởi những vết đốm, cặp mắt hổ phách đang trừng trừng đánh giá bọn họ. Có lẽ nó đã chạy trong cơn mưa đi tìm, bộ lông toàn thân đều ướt sũng, vô số những hạt nước từ trên cơ thể rắn chắc của nó nhỏ xuống thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất.

Hạ Lăng chỉ thấy gai ốc toàn thân dựng đứng, khoảng cách với mãnh thú gần như vậy tuyệt đối không phải là một trải nghiệm thú vị.

Đáng tiếc tiếng cười của Lệ Lôi càng sảng khoái, mở rộng hai tay với con báo hoa:

“Nhị Mao, đến đây.”

Con báo hoa nhẹ nhàng quay đầu chú ý tới Lệ Lôi, dường như đang kiểm tra xem trên người chủ nhân có vết thương mới nào không, sau đó mới mãn nguyện nhíu mắt, lùi lại vài bước, một bước đệm bổ nhào về phía Lệ Lôi.

“Ai ya.” Lệ Lôi bị mãnh thú chồm đến ngã nhào ra đất, giọng nói vẫn đầy sự vui vẻ:

“Nhị Mao, mày bẩn quá đi, người ta mới hong khô lại ướt mất rồi… đừng cọ, bảo mày đừng cọ mà…” anh ta cùng con báo hoa lăn lộn vài vòng trên mặt đất, con báo cọ đầu vào lòng anh ta, còn anh ta thì vuốt ve da nó, chơi đùa rất vui vẻ.

Hạ Lăng há hốc miệng nhìn bọn họ, con báo hoa này… đây đúng thật là báo hoa sao?! Sao, nhìn thế nào cũng chỉ như một con chó cưng to lớn? Chỉ thiếu mỗi không vẫy đuôi với chủ nhân mà thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.