Hạ Lăng hét lên một tiếng, tỉnh lại khỏi cơn mơ, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Cô run tay bật hết tất cả đèn lên, cuộn tròn người lại rồi núp trong góc tường, ôm chặt lấy người mình. Cô không dám nhắm mắt, vừa nhắm mắt lại thì trong đầu liền hiện ra khuôn mặt của Bùi Tử Hoành, anh xuất hiện giống như thiên thần, mang dáng vẻ đang vung vẩy roi da mà quật cô, dáng vẻ ép buộc chiếm đoạt cô, còn có cả ánh mắt bạo ngược thâm trầm khi nhìn cô trong bệnh viện trước đó nữa...
... Tiểu Lăng, con bướm xinh đẹp của anh, tất cả những gì của em đều là của anh.
... Lệ Lôi, anh bảo vệ cô ấy được một lúc, nhưng không thể bảo vệ cô ấy cả đời.
Trong lúc hoảng hốt, âm thanh trầm thấp và âm u kia lại vang vọng ở bên tai cô, giống như lời thì thầm của ma quỷ dưới vực sâu vậy, không xua đi được.
Cô lảo đảo bước xuống giường, va vào ly nước trên bàn trà, sau đó mò được một cái máy phát nhạc trong góc, cũng không biết đã mở ca khúc nào, giai điệu du dương vang lên. Hạ Lăng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cô ép mình hát theo cái giai điệu kia, liều mạng tập trung sự chú ý của mình vào lời bài hát và âm điệu, rời xa cảnh tượng và ký ức đáng sợ ở trong mơ, không muốn cảm nhận và nhớ về nó nữa...
Ý thức của cô đã trở nên mờ mịt, từng hình ảnh khủng bố và lời bài hát luân phiên hiện ra khiến cô mất khống chế.
Cửa phòng bị mở ra.
Là Lệ Lôi, anh nghe thấy tiếng la hét và tiếng nhạc nên xông tới đây thì nhìn thấy cô đang cuộn tròn người lại.
“Diệp Tinh Lăng, cô bị sao vậy?” anh cúi người xuống, nâng khuôn mặt trắng bệch của cô lên.
Trong miệng cô vẫn còn đang lẩm bẩm những câu hát rời rạc, hai mắt trống rỗng nhìn anh nhưng lại càng giống như đang nhìn về phía hư vô, trong đôi mắt trong veo đó phản chiếu sự hoảng sợ, giống như một con thú nhỏ đang bị thương, bàng hoàng và bất lực.
Nhìn cô yếu đuối như vậy, Lệ Lôi nhíu mày, nơi sâu thẳm trong lòng anh bỗng dưng cảm thấy hơi nhói đau.
“Diệp Tinh Lăng, cô thật sự xem tôi là cu li hay sao.” anh tự lẩm bẩm với mình, sau đó ôm ngang cô lên, người cô rất nhẹ, thân thể hơi run rẩy mà cuộn mình vào trong lồng ngực anh, vô thức dựa vào anh mà hưởng thụ sự ấm áp trong đó.
Lệ Lôi ôm cô lên ghế sô pha trong phòng khách, lại dùng tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo sống lưng cô, an ủi một cách dịu dàng.
Anh vừa mới tắm xong, đang mặc một bộ đồ tắm bằng tơ lụa, làn da ấm áp dán vào cơ thể lạnh lẽo của cô, giống như muốn truyền sức sống và dũng khí của mình sang cho cô vậy. Không biết đã qua bao lâu, cô chỉ cảm thấy những cảnh tượng khủng bố rời rạc ở trong mơ rốt cuộc cũng biến mất, thần trí của cô cũng dần trở về. Lúc này cô phát hiện mình bị anh ôm vào trong ngực với tư thế cực kỳ mập mờ, tiếng tim đập vững vàng của anh truyền đến, phảng phất có một luồng sức mạnh kỳ lạ có thể an ủi lòng người, khiến cô vô thức trấn tĩnh lại.
“Mơ thấy ác mộng à?” anh ta nhẹ giọng hỏi.
Cô khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, nhìn anh với vẻ đề phòng.
Anh nhìn vẻ mặt giống như một con thú nhỏ đang cảnh giác của cô thì buồn cười:
“Mơ thấy ác mộng thì đâu cần phải xấu hổ, cô có cần như vậy hay không?” Thấy cô vẫn đề phòng mình như cũ, sống lưng lại kéo căng ra anh không kìm được mà lắc đầu một cái, buông cô ra.
Hạ Lăng hơi nghi hoặc nhìn anh ta đứng dậy rời đi, chưa được bao lâu, không biết anh ta lấy một cái chăn từ chỗ nào ra, đắp lên người cô. Cảm giác mềm mại chạm vào da thịt, rất thoải mái, sống lưng căng chặt của cô cũng từ từ thả lỏng, Hạ Lăng thở một hơi thật dài.
Lệ Lôi lại rời đi lần nữa.
Đèn trong phòng bếp sáng lên, sau đó là âm thanh mở cửa tủ lạnh, âm thanh bật lửa của bếp.
Hắn bưng một ly sữa bò nóng đến rồi đưa cho cô:
“Uống xong sẽ thoải mái hơn.”
Cô chớp mắt mấy cái, không nghĩ tới hắn lại biết quan tâm đến mức này, quả thực khiến cho cô cảm thấy được sủng ái mà lo sợ... Phải biết rằng, một boss lớn như anh ta rất dễ tặng cho phụ nữ đồ xa xỉ, thế nhưng tự tay xuống bếp hâm sữa bò mới là chuyện hiếm thấy.
Thế nhưng cô lại không thích uống sữa bò, khẽ lắc đầu, cô yếu ớt nói:
“Không uống đâu.”
Anh nhíu mày:
“Không uống?”
Lời nói còn chưa dứt, cái bóng ở trong phòng khách từ từ đi ra, đó là một con báo hoa có bộ lông vằn xinh đẹp, bước đi của nó vừa tao nhã lại lười biếng, nó như một đấng quân vương đi đến bên cạnh chiếc ghế sô pha.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy lông tơ của mình cũng dựng hết luôn rồi, khoảng cách quá gần, thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng hít thở của con báo.
“Nhị Mao, không phải cho mày đâu.” Lệ Lôi thân mật xoa đầu Nhị Mao.
Con báo hoa chăm chú nhìn ly sữa bò trong tay anh ta, gầm nhẹ một tiếng trầm thấp, dường như có vẻ rất tủi thân.
Lệ Lôi nhét sữa bò vào trong tay Hạ Lăng:
“Cô uống hết đi, tôi đi lấy cho Nhị Mao phần của nó. Nếu như cô không uống...” anh ta khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng:
“Thì cô đút cho Nhị Mao uống đi.”
Hạ Lăng nhìn cốc sữa bò trong tay, lại nhìn về phía Nhị Mao rồi yếu ớt nói:
“Tôi uống.”
Lệ Lôi nở nụ cười hài lòng, anh gọi Nhị Mao đi với mình.
Đèn trong phòng bếp lại sáng lên lần nữa, Hạ Lăng uống từng ngụm sữa nhỏ, nghe thấy hắn vừa cho Nhị Mao uống vừa nói:
“Nhị Mao, được rồi được rồi, đã bảy tuổi rồi mà còn làm nũng nữa, không phải tao chỉ lấy trộm của mày một chút sữa bò thôi sao...”
Cái gì, trộm ư?
Hạ Lăng nhìn sữa bò trong tay mình, vẻ mặt mờ mịt.
Không lâu sau, một mình Lệ Lôi quay lại bên cạnh cô, anh thấy cô đã uống hết sữa thì vô cùng hài lòng. Thế là anh ta mang ý tốt quá độ mà an ủi cô:
“Đừng sợ, Nhị Mao ăn khuya xong thì sẽ không ở trong phòng khách nữa, nó có phòng riêng của mình.”
Nhưng mà...
Hạ Lăng cẩn thận hỏi:
“Sữa bò mà anh cho tôi uống là lấy trộm?”
Lệ Lôi ngẩn ra rồi nở nụ cười:
“Còn không phải là trộm sao.” Anh ta nói:
“Xưa nay tôi không hề uống thứ này, tất cả sữa bò trong nhà đều là chuẩn bị cho Nhị Mao, đó là đồ uống riêng của nó.”
Hạ Lăng lập tức không biết nên nói gì, mùi vị của loại sữa bò này rất đặc biệt, nếu cô nhớ không lầm thì đây là một nhãn hiệu rất tốt của nước ngoài, kiếp trước khi em gái cô là Hạ Vũ bị bệnh nặng nó cũng từng được uống thứ này một thời gian. Loại sữa bò này cần phải đặt trước, còn là loại có giới hạn, vị trí đặt hàng mỗi năm đều bị người ta cướp đoạt đến vỡ đầu... Bao nhiêu người cầm tiền tranh cướp giành giật cũng không mua được, hắn lại cho thú cưng uống?
“Nghĩ gì thế?”anh ta hỏi cô.
“... Có tiền, thật thoải mái.” Cô nói.
Anh ta nở nụ cười, có vẻ rất vui, không nhịn được mà trêu cô:
“Nếu như cô đi theo tôi thì cũng có thể có tiền tùy hứng như vậy.”
Hạ Lăng tức giận lườm anh một cái:
“Không có ai có thể ép tôi làm điều mà tôi không muốn.”
“Đừng căng thẳng vậy chứ, người đẹp.” Lệ Lôi cười với vẻ nghiền ngẫm:
“Tôi nói muốn ép cô lúc nào? Tôi là người biến thái như vậy hay sao? Tôi sẽ chờ... cuối cùng sẽ có một ngày cô tự nguyện đồng ý.” Từ trước đến giờ anh luôn là một người thợ săn vô cùng kiên nhẫn, nhất là ở trước mặt con mồi mà mình vừa ý, anh cũng không ngại chơi một trò chơi đuổi bắt không ảnh hưởng đến toàn cục.
Hạ Lăng tỏ vẻ vô cùng hoài nghi về độ tin cậy trong lời nói của anh ta, cô đã không còn là con người ngây thơ cả tin như kiếp trước nữa, cô biết ở trước quyền thế và địa vị cách biệt như vậy, tất cả mọi lời hứa hẹn đều trở nên mờ nhạt, không có trọng lượng.
“Có điều.” anh ta vẫn ung dung khoát tay:
“Tôi phải nhắc nhở cô, cô từ chối tôi một lần, tôi cứu cô một lần, vì vậy tổng cộng cô đã nợ tôi hai lần. Quá tam ba bận, lần sau, nếu cô còn gặp phải phiền toái gì, đừng có hy vọng rằng tôi sẽ giúp đỡ cô vô điều kiện nhé.”
Cô nghe được ý ẩn trong lời nói của anh, lần sau nếu cô còn muốn xin giúp đỡ thì chỉ có thể dùng thân thể để giao dịch.
“Sẽ không có ngày đó.” Cô nói với vẻ lạnh lùng.
Anh ta bật cười, nhìn cô gái vừa yếu đuối lại kiêu ngạo trước mắt mình: