“Chị Mạch Na?” Thợ trang điểm của Lục Đào nhìn thoáng qua. Cách đó không xa, chị Mạch Na đang đứng nói chuyện với Eric:
“Chị ấy là một người đại diện rất nghiêm khắc nhưng lại là người rất tốt. Người được chị ấy quản lý, không ít người đã trở thành ngôi sao nổi tiếng. Vận may của cô đúng là không tệ.”
Hạ Lăng vẫn mỉm cười.
Anh ta nói không sai. Mặc dù chị Mạch Na vô cùng nghiêm khắc, hơi ác khẩu một chút nhưng tính cách lại rất tốt, rất có trách nhiệm với công việc. Mỗi một khâu đều được chị sắp xếp chu đáo. Hạ Lăng chỉ hy vọng lần này cô thật sự may mắn, có thể tìm được một người đại diện đáng tin cậy mà không phải loại người cặn bã như Sở Sâm.
Mạch Na nói chuyện với Eric xong liền dẫn anh ta đến giới thiệu với Hạ Lăng.
Eric là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, sạch sẽ, trên người còn có mùi nước hoa nam thương hiệu Chanel:
“Tôi đã xem qua tư liệu về cô”. Anh ta nói với Hạ Lăng:
“Thời kỳ đầu mới ra mắt, phong cách của cô còn chưa thành hình. Nhưng khí chất của cô lại khác với người bình thường, vừa lạnh lẽo lại vừa thần bí, không thích hợp phô trương quá mức. Ngoài ra, gương mặt của cô thuộc loại mi thanh mục tú, rất phù hợp với khung xương. Nếu cô theo phong cách lạnh lùng, cô sẽ rất có ưu thế.”
Hạ Lăng gật đầu đồng ý với ý kiến của anh ta, mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm.
Anh ta lựa chọn cho cô mấy loại mỹ phẩm và màu sắc, đề nghị cô sau này cứ dựa theo đó mà phối hợp, sau đó bắt đầu trang điểm cho cô, đặc biệt nhấn vào khóe đuôi lông mày để thu hút sự chú ý của người khác. Tiếp đó, anh ta bắt đầu chỉnh lại mái tóc của cô, cắt ngắn hơn, nhuộm highlight một số cọng, giúp Hạ Lăng vừa đẹp vừa lạnh lùng hơn.
Sau khi làm xong tất cả, Hạ Lăng đứng dậy, nhìn mình trong gương.
Hạ Lăng trong gương mặc một chiếc váy hoa màu trắng nhạt, cổ đeo một sợi dây chuyền mặt hổ phách. Nhìn cô bây giờ rất hoàn mỹ, bất luận chụp ảnh từ bất kỳ góc độ nào cũng không tìm được chút tì vết trên người cô.
Hạ Lăng thật sự hài lòng.
Mạch Na cũng rất hài lòng:
“Cô cuối cùng cũng ra dáng nghệ sĩ rồi đấy.”
Dẫn Hạ Lăng đến chính giữa chỗ chụp ảnh, Mạch Na nói:
“Mấy ngày tiếp theo, cô theo tôi đến gặp một số nhạc sĩ để làm quen. Quan trọng nhất là chúng ta sẽ tìm ra được nhạc sĩ nào thích hợp sáng tác bài hát ra mắt cho cô.”
Hạ Lăng nhớ đến lời hẹn mấy tháng trước với Vệ Thiều Âm.
“Chị Mạch Na.” Hạ Lăng nói:
“Vệ Thiều Âm đã từng nói sẽ sáng tác bài hát cho em.”
Mạch Na giật mình, kinh ngạc nhìn Hạ Lăng:
“Cô quen với Vệ Thiều Âm? Cậu ta đã lâu rồi không sáng tác bài hát cho người mới. Cậu ta là loại người cực kỳ bắt bẻ, không bao giờ kiên nhẫn cầm tay chỉ điểm cho người mới đâu.”
Hạ Lăng gọi điện thoại cho Vệ Thiều Âm trước mặt Mạch Na:
“Alo, A Vệ phải không? Anh nói anh sẽ sáng tác một bài hát cho tôi. Không biết lời hứa này của anh có còn được tính hay không?”
Đầu dây bên kia, Vệ Thiều Âm ngơ ngác:
“Tiểu Lăng, nhanh như vậy mà cô đã ra mắt rồi sao? Quá trình xét duyệt của công ty từ lúc nào trở nên nhanh gọn như vậy? Lời hứa đó tất nhiên là còn hiệu lực rồi. Tôi vẫn đang chờ cô đây.”
Hạ Lăng cúp điện thoại, gật đầu với Mạch Na.
“Cô quen A Vệ, tôi cũng rất yên tâm.” Mạch Na dường nghĩ tới chuyện gì đó, vành môi cong lên một nụ cười ranh ma.
“Cậu ta đã tư mình nhận lời, tôi đưa ra yêu cầu cũng sẽ dễ dàng hơn.”
Hạ Lăng không để ý Mạch Na là có ý gì, cho đến khi gặp được Vệ Thiều Âm.
“Ca khúc ra mắt phải nằm vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng ca khúc mới, ca sĩ cũng phải xếp vị trí thứ nhất luôn.” Mạch Na ngồi bắt chéo chân trên ghế salon của phòng thu, một tay nâng ly rượu vang, duỗi đầu ngón tay sơn màu hồng phấn ra, khí thế vô cùng:
“Tổng lượng tiêu thụ bài hát phải nằm trong top 3. Giải thưởng dành cho nghệ sĩ mới hàng năm cũng phải lấy được luôn.”
Vệ Thiều Âm khúm núm, hoàn toàn không còn biểu hiện kiêu căng như lúc trước.
Anh ta dường như rất sợ chị Mạch Na, cũng không biết vì sao?
Tuy nhiên, khi anh ta nghe đến yêu cầu cuối cùng của Mạch Na, anh ta liền phản kháng:
“Mặc dù tôi sản xuất âm nhạc, heo hát nhạc của tôi cũng có thể xếp vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng…”
Hạ Lăng trừng mắt nhìn Vệ Thiều Âm. Này, anh nói ai là heo vậy?
Vệ Thiều Âm không thèm nhìn, nói tiếp:
“Những yêu cầu trước của chị đúng là không thành vấn đề. Nhưng giải thưởng dành cho nghệ sĩ mới hàng năm… Năm nay là dành cho Hạ Vũ của Đế Hoàng.”
Hạ Vũ
Cái tên này khiến cho Hạ Lăng im lặng một chút.
Trước kia, cô luôn tránh Hạ Vũ. Cho đến bây giờ, cô không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này. Từ nay về sau, cô sẽ chính thức cạnh tranh với Hạ Vũ. Thời gian hai người ra mắt cách nhau quá gần, sẽ không tránh khỏi bị người ta đem ra so sánh. Giới giải trí là một nơi rất tàn khốc, ‘khôn sống mống chết’. Đối với chuyện này, sẽ không có ai nhượng bộ.
Lồng ngực Hạ Lăng có chút đau nhức. Tâm trạng vui vẻ vì được ra mắt đột nhiên tiêu tan hơn phân nửa.
Vệ Thiều Âm cẩn thận giải thích với chị Mạch Na:
“Chị xem, giải thưởng dành cho nghệ sĩ mới chỉ có những người ra mắt trong vòng hai năm mới có tư cách tham gia. Hạ Vũ ra mắt vào năm ngoái, rất phù hợp với tiêu chí bình chọn năm nay. Đế Hoàng lại ra sức nâng đỡ cô ta, cô ta nhất định sẽ giành được giải thưởng đó.”
Anh ta nói tiếp:
“Nhưng Tiểu Lăng thì… Dựa theo tiến độ trước mắt, ca khúc mới của cô ấy tối thiếu cũng phải đến giữa hoặc cuối năm mới có thể chính thức đưa ra thị trường. Cô ấy so với Hạ Vũ thua mất nửa năm, muốn giành được giải thưởng này quả thật rất khó. Nếu dời mục tiêu sang năm sau, tôi thấy phù hợp hơn.”
Lời nói của anh ta rất hợp tình hợp lý, ngay cả Hạ Lăng cũng phải gật đầu đồng ý.
Mạch Na nhìn lướt qua hai người, ánh mắt hiện lên sự khinh thường:
“Tầm mắt của các người chỉ được bấy nhiêu đó thôi sao? Diệp Tinh Lăng, tôi nói cho cô biết, nếu năm nay cô không dành được giải thưởng cho nghệ sĩ mới, cô có tin tôi đóng băng cô luôn không?”
Hạ Lăng:
“…”
Được thôi, cô không dám biểu hiện thái độ nào, chỉ cúi đầu giả ngoan.
Mạch Na quay sang nhìn Vệ Thiều Âm:
“Còn cậu nữa, Vệ Thiều Âm, tôn nghiêm của người chế tác âm nhạc hàng đầu của cậu đâu rồi? Nhiều năm như vậy, cậu còn định trơ mắt nhìn Phượng Côn giẫm lên đầu cậu làm mưa làm gió sao? Trước kia là Hạ Lăng. Được, tạm thời cho rằng cậu đấu không lại anh ta, bởi vì cậu không có con át chủ bài, nhưng bây giờ đổi thành Hạ Vũ, nếu cậu còn chơi không lại anh ta, cậu còn mặt mũi mà lăn lộn nữa không? Tôi nghĩ cậu nên đổi nghề bán đậu hũ đi cho xong.”
“Tôi không thèm so đo với Phượng Côn!” Vệ Thiều Âm nghiến răng nói.
Mạch Na lại càng khinh thường:
“Có khi nào cậu dám liều với anh ta không? Cậu có biết đã rất nhiều năm rồi không? Phượng Côn luôn là người xếp hạng nhất, còn cậu là người xếp hạng hai. Tôi thấy cậu sợ anh ta thì đúng hơn, hay là cậu không có lòng tin đấu lại anh ta? Bây giờ, ngay cả giải thưởng dành cho nghệ sĩ mới cậu cũng không có can đảm liều.”
“Không phải chỉ là giải thưởng dành cho nghệ sĩ mới thôi sao? Ai nói tôi không thể thắng?” Vệ Thiều Âm nổi giận nói.
“Nói hay lắm!” Chị Mạch Na vỗ tay, mỉm cười thỏa mãn:
“Vậy tôi sẽ chờ xem, giải thưởng dành cho nghệ sĩ mới năm nay sẽ rơi vào nhà nào?”