Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 6



Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, danh sách trúng tuyển quay MV được công bố xuống dưới, xếp hạng nhất chính là Hạ Lăng. Hạ Lăng trợn mắt há hốc mồm. Không chỉ mình cô, mà tất cả mọi người trong trại huấn luyện đều kinh ngạc rớt cằm, ngoại trừ Lạc Lạc vui sướng không ngừng. Có người nghi ngờ đây là gian lận, trực tiếp đi tìm Đàm Anh tranh cãi, mà Đàm Anh chỉ hời hợt ném ra một câu:

"Đều là Vệ Thiều Âm lựa chọn, muốn quậy thì tìm anh ta mà quậy."

Vì vậy Hạ Lăng mới biết được, người đàn ông đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe là Vệ Thiều Âm, người chế tác của thủ đô âm nhạc Thiên Nghệ, đời trước của cô anh ta chính là bậc thầy trong giới.Nghe nói ca khúc mới cùng MV của Thẩm Mạn Nhiêu lần này đều do một tay Vệ Thiều Âm chỉ đạo.

Chỉ có điều chuyện này hơi kì lạ, giá trị của Vệ Thiều Âm cao như vậy, có biết bao nhiêu người tai to mặt lớn đều không mời nổi anh ta thì làm sao một nữ minh tinh hạng hai lại có thể? Hơn nữa, phong cách âm nhạc của anh ta nổi tiếng là thanh lịch và trữ tình, hoàn toàn khác biệt với sự quyến rũ mê hoặc của Thẩm Mạn Nhiêu, như vậy làm thế nào mà hai người với hai phong cách khác nhau kết hợp lại được?

Tuy là vậy, Hạ Lăng cũng biết được một chút nguyên nhân vì sao mình được chọn. Trong khi những người kia biến tấu ra những điệu nhảy đẹp tựa như hoa, chỉ có mình cô nhảy bừa những điệu tầm thường. Tuy rằng cô thể hiện mình kém cỏi, cũng vô tình nhảy những vũ điệu trữ tình nhưng nhìn vào thì không có gì nổi bật, nếu như nói ánh mắt Vệ Thiều Âm cao như vậy thì làm sao có thể chọn trúng cô?

Dĩ nhiên là không ai dám chất vấn Vệ Thiều Âm, vì vậy mà toàn bộ sự bất mãn của tất cả mọi người trong trại huấn luyện đều nhắm vào Hạ Lăng.

Ai cũng nói có hàng tá người nhảy vũ điệu trữ tình còn tốt hơn Hạ Lăng nhiều, lần này coi như cô gặp vận may thôi. Những người không được chọn đều mắng cô tới tấp, nói cô là tiểu nhân hèn hạ đầu cơ trục lợi, cho dù có được chọn thì bọn họ đều đồng lòng khinh bỉ việc kết bạn cùng cô, giống như nếu họ không làm vậy sẽ bị mất thể diện.

Đối với những điều nhảm nhí này, Hạ Lăng một mực lơ đẹp. Cho đến khi có chuyện xảy ra.

Hôm đó Hạ Lăng như thường lệ đến lớp học văn hóa, phát hiện trên bàn học của mình bị đổ đầy mực nước, bàn ghế lộn xộn, dưới đất thì bừa bộn linh tinh. Mọi người trong lớp nhìn cô thích thú, trên mặt là bộ dạng xem kịch vui. Cô hít một hơi thật sâu:

"Là ai làm? Bước ra đây!" Mọi người cười ầm lên. Có người cất giọng khó nghe:

"Diệp Tinh Lăng, không phải cô rất lợi hại sao? Cô tự đoán xem là ai làm, không phải cô đoán sở thích của ban giám khảo rất chuẩn sao?"

Hạ Lăng nhếch môi cười lạnh:

"Chắc là những kẻ bất tài không có bản lĩnh, ở sau lưng bới lông tìm vết làm phải không?" Cô ngừng một chút lại bổ sung thêm một câu:

"Một đám không ra gì."

Kiếp trước, theo như lời của em gái cô Hạ Vũ, thứ khiến người ta chán ghét nhất ở cô chính là bộ mặt cao cao tại thượng, quả thật chọc tức người ta cực kì hiệu quả.

Quả nhiên, người phía đối diện lập tức nhảy dựng lên:

"Cô nói cái gì?!"

"Ồ, không phải sao?"

"Diệp Tinh Lăng! Cô đắc ý cái gì, Lục Đào lần này cũng trúng tuyển, thành tích lần này của cậu ấy xếp thứ ba toàn lớp, không biết mạnh hơn kẻ đứng thứ hai mươi toàn lớp như cô bao nhiêu."

Có người nói lớn tiếng đến mức nước bọt văng cả ra. Lục Đào là bạn cùng khóa với cô, lúc này cũng có mặt ở trong phòng, hai tay ôm ngực nhìn cô. Cô nhìn thẳng vào Lục Đào:

"Là cậu làm?"

Lục Đào có khuôn mặt đẹp trai, tóc húi cua, thân trên mặc một bộ áo bó sát người, bên dưới mặc một chiếc quần dài rộng rãi, trên cổ và cổ tay gắn không ít trang sức phát ra âm thanh leng keng, rất có phong cách hip-hop đường phố. Anh ta đang dựa vào cửa lớp, nhìn cô khiêu khích:

"Là tôi cầm đầu đấy thì sao?"

"Rất tốt." Oan có đầu nợ có chủ, cô chợt cười:

"Cậu cảm thấy bản thân mình rất giỏi phải không? Có dám đấu với tôi một trận không?"

"Cô muốn đấu cái gì?"

Lục Đào hình như không nhận ra cô đang khiêu chiến anh ta, hào hứng hỏi:

"Nếu như các người đã nói rằng tôi được chọn đóng MV là do may mắn, còn nói vũ đạo của tôi không chịu nổi một đòn, vậy chúng ta thi đấu vũ đạo đi." Hạ Lăng lạnh nhạt nói.

Bị người ta ức hiếp đến mức này, nếu còn không cho bọn họ biết tay thì sau này ai ai cũng có thể chà đạp cô hay sao? Cho nên dù cô không muốn gây chuyện, lần này cũng phải chống trả.

Lục Đào cùng nhóm thực tập sinh xung quanh giống như nghe được chuyện cười, tất cả cười ầm lên:

"Không nhầm chứ? Cô muốn cùng anh Lục so vũ đạo sao? Anh Lục tùy tiện nhường cô mấy chiêu, cô liền thua đến nổi không tìm được đường về nhà rồi! Ha ha ha ha ha ha..."

Một đám người vừa nói vừa cười ha hả lên.

Hạ Lăng đứng yên không nhúc nhích, vẫn nhìn thẳng Lục Đào như cũ:

"Sao nào, không dám à?"

Lục Đào nhếch môi, từ cửa lớp đi lại:

"Có gì không dám? Cô ra quy định đi, tôi theo."

"Vậy nhào lộn đi, sở trường của cậu."

Nhào lộn là kiểu xoay tròn diện rộng, độ khó cao, những người luyện hiphop đều thích khoe cái này. Không phải là cô cố tình tìm hiểu sở trường của anh ta, mà anh ta mỗi ngày đều khoe khoang khoác loác ở lớp học, không biết cũng khó. Lục Đào ngẩn người, những người khác mặt cũng ngu luôn rồi.

"Cô không nhầm lẫn đó chứ? Diệp Tinh Lăng, cô chỉ là một cô gái, hướng phát triển lại không phải hip-hop, khoan nói đến nhào lộn, điệu xoay cơ bản thôi cô có thể xoay được mấy vòng?"

Người đứng kế bên Lục Đào nhìn cô như nhìn một con ngốc:

"Đừng có mà khoe khoang khoác loác nữa, đến lúc gãy xương rồi thì đừng có mà khóc lóc tố cáo với huấn luyện viên."

"Tất cả hậu quả tôi sẽ tự chịu." Hạ Lăng vẫn như cũ nhìn Lục Đào,

"Chúng ta thi xem ai lộn được nhiều vòng hơn. Nếu như cậu thua thì phải quỳ xuống xin lỗi tôi, còn nếu tôi thua, tùy cậu xử lý."

"Quỳ xuống xin lỗi?" Lục Đào vốn còn đang do dự nghe vậy lập tức cười:

"Diệp Tinh Lăng, tôi còn muốn khuyên cô từ bỏ, dù sao cũng có nhiều người bị thương lúc nhào lộn, sơ ý một chút là tàn tật suốt đời... nhưng xem ra là tự cô tự tìm đường chết." Lục Đào đưa tay chỉ cô, bộ mặt ngạo mạn:

"Được thôi, nếu như tôi thua, tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi cô, nếu cô thua thì cút ra khỏi trại huấn luyện này cho tôi."

Hạ Lăng cười nhạt:

"Được."

Lục Đào không ngờ tới điều kiện như vậy mà cô cũng đồng ý, có chút giật mình. Phải biết rằng, một khi rời khỏi học viện thì không còn cơ hội nhập học lần nữa, không kể đến uổng phí một năm trời vất vả, mà rất có thể phải từ giã giới văn nghệ từ đây. Nhưng đến nước này, anh ta cũng chỉ có thể hừ một tiếng, quay đầu đi đến phòng tập nhảy. Hạ Lăng lấy quần áo tập nhảy của mình sau đó cũng đi theo. Trong phòng tập nhảy có tốp năm tốp ba thực tập sinh đang tập luyện, thấy đám người bọn họ đến, nghe qua là chuẩn bị thi đấu so tài liền rối rít nhường sân. Hạ Lăng thay xong quần áo đứng đối mặt với Lục Đào, bắt đầu đứng tại chỗ làm nóng người. Người xung quanh tụ tập lại càng nhiều, Hạ Lăng có thể nghe được tiếng bọn họ xì xào bàn tán ——

"Cô ta là Diệp Tinh Lăng à? Nghe nói nhờ gặp may mới được chọn quay MV phải không?"

"Cô ta muốn so tài nhào lộn với Lục Đào ư? Bị điên sao? Dù Lục Đào có nhường cô ta 30 vòng đi chăng nữa, cô ta cũng chẳng thắng nổi đâu."

"Đúng rồi, đây không phải là tự tìm chết sao, trước khi Lục Đào vào trại huấn luyện thì cậu ấy đã là quán quân cuộc thi hip-hop toàn quốc rồi đó."

"Chúng ta đặc cược đi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.