Hạ Lăng chợt dừng bước, nhịp tim cũng như dừng lại.
Giọng điệu của Sở Sâm bình tĩnh, không gợn sóng: “Không ngờ cô có thể chạy xa như thế, suýt nữa thì bỏ lỡ rồi.”
Cô không nói lời nào, lui về phía sau, lùi nữa…
Chợt xoay người một cái định chạy ngược lại, nhưng lại vô tình đụng phải hai tên vạm vỡ, lồng ngực cứng như sắt khiến cô phát đau. Bọn họ vặn cô lại bắt lấy, dùng lực cực mạnh, gần như muốn bóp nát xương cốt cô.
Sở Sâm thản nhiên đi tới.
“Diệp Tinh Lăng, đừng uổng phí sức nữa.” Anh ta mỉm cười: “Thứ mà ông chủ muốn sẽ không thể chạy thoát được.”
“Sở Sâm, anh sẽ gặp báo ứng.” Hạ Lăng cắn răng, biết có xin anh ta cũng vô ích, người này ý chí sắt đá, máu lạnh tàn nhẫn.
Anh ta lại cười rộ lên: “Cô gái à, cô lại tin cái này sao? Đừng ngây thơ nữa… Đúng rồi, cho cô một lời khuyên, so với việc lo cho tôi, cô nên lo cho bản thân cô thì hơn, một số việc cô làm gần đây khiến ông chủ rất không thoải mái.”
Dứt lời, không đợi cô phản ứng liền dặn dò hai tên vạm vỡ kia: “Đưa cô ta lên xe.”
Hạ Lăng cố sức giãy giụa, há miệng định lớn tiếng kêu cứu.
Một bàn tay to thô ráp phía sau bịt miệng cô lại, lập tức cô chỉ thấy gáy đau nhói, rồi mất đi tri giác.
Khi tỉnh lại.
Trong một căn phòng ngủ kiểu châu Âu thời cổ, ánh sáng đèn trần thủy tinh u ám, cửa gỗ vừa dày vừa nặng đóng im lìm. Cô nằm trên một chiếc giường lớn, bảy tám người cùng nằm xuống có khi vẫn dư chỗ, trên đầu giường, rèm cửa tua vàng tua bạc rũ xuống trùng điệp, phản chiếu một bóng dáng quỷ dị trên giường nệm nhung tơ.
Xung quanh rất yên tĩnh, trừ cô ra không có một bóng người.
Hạ Lăng từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu kinh hoảng phát hiện, quần áo trên người đã bị thay thành bộ khắc, áo thun và váy màu be đã không thấy đâu, thay vào đó là một chiếc áo lụa mượt mà trơn tuột, màu đỏ vô cùng mê hoặc, trang trí thêm những sợi ren công phu, vô cùng rộng, cổ áo mở rất lớn, cô phải dùng tay túm lấy mọi lúc mới không trượt xuống khỏi bờ vai trắng nõn nà.
Nhưng điều này vẫn không phải thứ khiến cô sợ hãi và xấu hổ nhất.
Điều khiến cô sợ hãi và xấu hổ là cái áo choàng này chỉ miễn cưỡng che được nửa người trên, vạt áo chỉ đến bắp đùi, chỉ cần khẽ động một cái cũng rất dễ dàng để lộ chỗ nguy hiểm. Cô chỉ cảm thấy máu trong người đều chảy ngược, cơn ác mộng trước kia lại hiện lên lần nữa.
Sương mù, biệt thự, chiếc lồng…
Ký ức khủng khiếp vượt núi băng sông mà tới, cô thở khó khăn, tim đập vừa gấp vừa loạn, dùng cả tay chân bò xuống khỏi giường, lảo đảo đi tới trước cửa phòng ngủ vừa dày vừa nặng, đưa tay kéo chốt cửa mạ vàng đậm.
Cửa gỗ không xê dịch gì.
Hạ Lăng vô cùng sợ hãi, giống như nổi điên dùng cơ thể tông vào nó, hung hăng từng cái từng cái… Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên cửa bị mở ra từ bên ngoài, cô không phòng bị, không kịp thu thế lại, lập tức ngã vào một cái ôm cứng rắn.
Ngẩng đầu, thấy rõ mặt của người kia.
Cực kỳ đẹp trai, uy nghiêm mà vẻ mặt âm trầm, là ác ma như hình với bóng trong cơn ác mộng sâu thẳm kia của cô.
Hạ Lăng ngơ ngác nhìn anh, trong đầu trống rỗng. Sau đó mất cảnh giác, trên mặt đau xót, trong tai nổ ầm một tiếng, cơ thể rớt ra ngoài, nặng nề đánh đổ hai cái ghế dựa lưng cao bằng gỗ lim, lại ngã xuống chiếc thảm dưới sàn.
Trước mắt hoàn toàn mơ hồ, một lúc như vậy, cô tưởng là cơ thể đã tan biến.
Bùi Tử Hoành chậm rãi bước đến trước người cô, ngồi xổm xuống.
Cô vất vả lắm mới nhìn anh, nhìn khóe miệng anh cong lên, sau một lúc mới có âm thanh truyền vào tai.
“Cái tát này là cho Hạ Lăng.” Anh âm trầm nói: “Cô là cái thá gì cũng dám nhục mà cô ấy?”
Hạ Lăng bối rối, từ lúc nào mà mình nhục mạ chính mình? Cho dù đã sống lại ở kiếp khác, cô cũng không rảnh như vậy. Nhưng nghĩ lại cô liền hiểu, nhất định là Hạ Vũ… Tin tức gần đây ồn ào náo nhiệt, không phải Hạ Vũ vẫn luôn vu oan cho cô, nói cô mắng “chị gái thân yêu” của cô ta sao?
Vừa nghĩ tới đây, cô run giọng mở miệng: “Tôi không mắng…”
Còn chưa dứt lời lại bị một cái tát nặng nề rơi xuống, đánh vào bên mặt vừa nãy của cô. Cô đau đến mức thốt lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy nửa gương mặt đều nóng bừng bừng, vừa tê vừa sưng, trong miệng, trong mũi toàn là mùi máu tươi, có chất lỏng âm ấm chảy ra theo khóe môi, dọc theo làn da trắng không tì vết chảy xuống.
Bùi Tử Hoành đưa tay, dịu dàng xoa gương mặt bị thương của cô.
Vừa mới đụng vào cô đã đau đến co rúm người lại.
“Còn dám chối.” Anh nhẹ nhàng nói, lòng bàn tay mơn trớn khóe môi cô, dính một vệt máu, đưa lên môi của mình.
“Diệp Tinh Lăng.” Anh từ từ liếm vết máu trên đầu ngón tay: “Vốn dĩ tôi có thể cho cô hưởng vinh hoa phú quý vô tận, đảm bảo cho cô cả đời không phải lo cơm áo. Nhưng cô hết lần này tới lần khác không biết trời cao đất rộng, nhiều lần từ chối thì cũng thôi, còn dám nhục mạ người của tôi? Diệp Tinh Lăng, cô sẽ phải chịu đủ sự dạy dỗ, chính vào đêm nay, tôi đảm bảo.”
Anh cúi người nhìn cô, ánh mắt quá xa lạ.
Khi cô vẫn là Hạ Lăng đời trước, anh chưa bao giờ nhìn cô như vậy. Cho dù là lúc cuối cùng trong cuộc đời cô, trong một năm kinh khủng nhất đó, bất chấp tất cả, trong ánh mắt anh nhìn cô có sự xâm chiếm hung ác, có dục vọng nóng rực, cũng có ý chí mạnh mẽ không thể kháng cự… Nhưng đều không giống như bây giờ, ánh mắt anh cứ như nhìn một đồ vật đã chết.
Sự lạnh lẽo trong lòng Hạ Lăng nổi lên bốn phía, lấy cùi chỏ đỡ mình, lui lại về phía sau.
Anh giữ cằm cô: “Muốn chạy?”
Bỗng dưng anh thô bạo nâng cô lên. Cô chỉ cảm thấy trời đất chao đảo một trận, còn chưa kịp giãy giụa đã bị ném lên chiếc giường to lớn trong phòng ngủ, rèm cửa bị cô đè xuống một nửa, gấm vóc và tua rèm phủ đan xen trên người cô.
Anh lại đè áp cô lần nữa, một tay nắm lấy hai cổ tay cô, cố định trên đỉnh đầu, tay kia thản nhiên gạt toàn bộ gấm vóc và tua rèm ra, ánh mắt dừng lại trên bộ áo xốc xếch của cô. Vừa rồi giằng co một hồi đã khiến áo choàng lụa màu đỏ chảy xuống bờ vai cô, làn da trắng nõn lộ ra, run rẩy dưới tầm mắt anh.
Anh nhẹ giọng cười nhạt: “Kẻ mắng Tiểu Lăng của tôi sẽ phải trả giá thật lớn.”
“Tôi thật sự không mắng cô ấy.” Hạ Lăng hoảng loạn vô cùng, sợ hãi vô cùng, cố nén giọng nức nở của mình lại: “Tôi mắng cô ấy cái gì? Rốt cuộc tôi mắng cô ấy cái gì?”
Sắc mặt anh biến đổi, lấy tay cố định cổ cô lại: “Cô còn có gan hỏi tôi? Diệp Tinh Lăng, tôi cho cô biết, cô mới là loại thối tha leo lên giường người khác, đồ đê tiện không biết liêm sỉ! Đáng đời không được chết yên thân!”
Trời ơi…
Cô ngây ngẩn cả người, lại là những lời ác độc khó nghe như vậy.
Trong lúc nhất thời, ngay cả cái cổ bị hắn bóp chặt cô cũng không cảm thấy gì. Mãi đến khi huyết quản như sắp nổ tung ra, hơi thở sắp đứt đoạn cô mới giãy giụa theo bản năng, anh mới buông tay ra.
Cô ho khan đến tê tâm liệt phế, liều mạng thở dốc.
Thật vất vả tỉnh lại, lại cảm thấy bi ai. Rốt cuộc cô cũng biết nguyên nhân Bùi Tử Hoành nổi điên, nhưng…
“Tôi cũng không biết, thì ra có người mắng Hạ Lăng lại khiến anh… không vui.”