Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 72: Thông Báo Bệnh Tình Nguy Kịch



Lúc Hà Hiểu Hiểu nhận được tin chạy tới nơi đã là sau nửa đêm.

Xe còn chưa kịp dừng cô ấy đã chạy thẳng đến phòng cấp cứu, nhưng lại chỉ nhìn thấy Tiêu Cận Ngôn đang bất lực ngồi dựa vào góc tường bên ngoài phòng cấp cứu, hai tay anh ôm lấy mặt, trông vô cùng đau đớn suy sụp.

Cô ấy đang giận không có chỗ trút liền bước lên cho anh một cái tát: “Tên cặn bã, rốt cuộc anh đã làm gì Cẩm Tinh hả?”

Tiêu Cận Ngôn giống như đã trở thành một con rối, bị đánh mà một hồi sau vẫn không có phản ứng gì, chỉ lệch đầu sang một bên, ánh mắt vẫn ngây dại.

“Cô đến rồi à?” Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi: “Cô nói cho tôi biết rốt cuộc Cẩm Tinh bị làm sao vậy?”

Hà Hiểu Hiểu giận dữ lớn tiếng: “Bây giờ anh mới nhớ phải hỏi à, sao không hỏi sớm hơn?”

“Nói cho tôi biết!”

“Tôi không nói đấy, cho anh cuống chết luôn đi!” Hà Hiểu Hiểu tức muốn chết, sốt ruột nhìn về phía bên trong phòng cấp cứu.

Tiêu Cận Ngôn gần như phát điên, nhìn chằm chằm cô ấy: “Nói cho tôi biết đi! Hà Hiểu Hiểu, coi như tôi cầu xin cô, cô nói cho tôi biết đi, Cẩm Tinh rốt cuộc…”

Hà Hiểu Hiểu đẩy anh ra, ghét bỏ mà lườm anh một cái, thấp giọng nói: “Tôi cũng không biết, Cẩm Tinh nói cậu ấy vừa phẫu thuật cắt ruột thừa, nhưng lúc tôi nhìn thấy bệnh tình cậu ấy phát tác, cậu ấy đau đớn đến mức mồ hôi ướt sũng người, tôi cảm thấy không giống như mổ ruột thừa.

Nhưng con người cậu ấy chắc hẳn anh cũng hiểu hơn tôi, chuyện mà cô ấy không muốn nói ra thì ai hỏi cũng thế thôi.”

Tiêu Cận Ngôn sững sờ lùi về sau một bước, may mà phía sau anh chính là vách tường nên mới có thể chống đỡ cho cơ thể lung lay sắp ngã của anh.

Sao lại như thế này?

Mổ viêm ruột thừa là phẫu thuật nhỏ, miệng vết thương lớn lắm cũng chỉ dài như que diêm thôi, nhưng sao cô lại chảy nhiều máu như thế được?

Giống như tất cả máu trên người đều chảy ra hết vậy…

Tiêu Cận Ngôn đột nhiên nhớ lại một năm trước, đêm đó cô gọi điện thoại bảo anh về nhà, trên ga trải giường hình như cũng có vết máu.

Mà lúc đó cô nói là do cô đi làm lại lớp màng trinh.

Khi ấy anh còn không cảm thấy nghi ngờ chút nào, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ khinh ghét đối với loại chuyện bịt tai trộm chuông này.

Sau đó thì sao?

Sau đó thì anh không chút thương tiếc mà bỏ đi, rất lâu sau cũng không quay về.

Sau đó nữa, Tô Cẩm Tinh dùng tính mạng của Dương Tuyết Duyệt uy hiếp anh, bắt anh về nhà ngắm sao cùng cô.

“Ai là người nhà của Tô Cẩm Tinh?”

Cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng bật mở, bác sĩ đi ra mang theo vẻ mặt nghiêm trọng, trên găng tay toàn là máu tươi.

“Là tôi!” Hà Hiểu Hiểu chạy đến: “Bác sĩ, bạn tôi sao rồi?”

“Bạn? Bạn bè không được, phải là người nhà đến ký tên, tình hình của bệnh nhân cực kỳ nguy hiểm, chúng tôi đã dốc hết sức cứu chữa rồi, cần người nhà ký tên vào giấy thông báo bệnh tình nguy cấp.”

Tiêu Cận Ngôn xoa mặt một cái, đi tới: “Bác sĩ, tôi là chồng của cô ấy.”

“Ừ.” Bác sĩ đưa một văn bản cho anh: “Trước đó vợ anh đã làm phẫu thuật cắt bỏ một phần phổi, sao cô ấy lại phải cắt?”

Tiêu Cận Ngôn kinh sợ: “Cắt bỏ một phần phổi?”

“Anh không biết à?”

Anh quả thật không biết.

Trước giờ Tô Cẩm Tinh đều chưa từng nói với anh.

Vậy mà cô đã từng làm phẫu thuật lớn như thế, hơn nữa lại còn vào thời gian sinh Viên Nguyệt.

Vừa sinh con xong đã lập tức làm phẫu thuật cắt bỏ phổi, rốt cuộc là có chuyện gì?

Tháng ở cữ của cô còn chưa hết…

“Bác sĩ, tình trạng cắt bỏ một phần phổi như vợ tôi thường là vì nguyên nhân gì?”

Bác sĩ cẩn thận nói: “Bây giờ chúng tôi vẫn chưa thể khẳng định, tuy nhiên chúng tôi vừa kiểm tra qua cho cô ấy, phần phổi khuyết thiếu cực kỳ lớn, bây giờ phổi đã co nhỏ lại rất nhiều, bình thường căn bản không thể vận động quá mạnh, tốt nhất cũng không nên làm tâm trạng cô ấy sa sút, nếu không sẽ không thể hít thở được.

Nhưng đây chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng nhất là vết thương ở trước ngực cô ấy quá lớn, sau cuộc phẫu thuật thì vốn phải ở trên giường tĩnh dưỡng cho khỏe, sao có thể xuống đất đi lại được?”

“…” Tiêu Cận Ngôn không biết phải trả lời thế nào.

“Nếu như đã phải cắt một phần phổi lớn như vậy, tỉ lệ cao là ung thư di căn.” Bác sĩ nói tiếp: “Nhưng vẫn phải đợi kết quả xét nghiệm cụ thể mới có được câu trả lời.

Anh này, vợ anh bị bệnh nặng như vậy, anh không biết gì hết sao?”

“Tôi…”

“Cần phải cắt một phần phổi, e rằng đã đến giai đoạn cuối rồi! Anh có biết bệnh ung thư giai đoạn cuối đau đớn đến thế nào không? Loại đau đớn đó không phải thứ người bình thường có thể chịu đựng được đâu! Cô ấy đã trải qua đau đớn như thế mà anh không cảm nhận được chút nào sao?”

“Ung thư…” Tiêu Cận Ngôn lẩm bẩm hai chữ này, toàn thân như bị rơi xuống hầm băng.

Ung thư?

Sao lại thế được?

Cô mới hai mươi sáu tuổi, đang ở những năm tháng thanh xuân tươi đẹp, sao lại bị ung thư được?

Hà Hiểu Hiểu ở bên cạnh cũng kinh ngạc đến há hốc miệng, một hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Ung thư? Bác sĩ, bác sĩ nói Cẩm Tinh bị ung thư phổi sao?”

Bác sĩ gật đầu: “Chắc hẳn là vậy, nếu không thì không có lí do gì lại phải cắt đi một phần phổi lớn như thế cả.

À đúng rồi, bình thường cô ấy hay uống thuốc gì? Các người đưa cho tôi xem một chút.”

Tiêu Cận Ngôn như tỉnh mộng, nhưng rồi anh lại đột nhiên phát hiện, ngay cả việc Tô Cẩm Tinh phải uống thuốc mà anh cũng không biết chút gì.

“Tôi từng thấy rồi!” Hà Hiểu Hiểu nói: “Bác sĩ, tôi từng nhìn thấy lọ thuốc ấy, tôi nhận ra chữ tiếng anh trên lọ, hình như là…”

Cô ấy gõ mấy từ lên điện thoại, giơ đến trước mặt cho bác sĩ xem: “Chính là cái này, bác sĩ xem xem, lần trước cô ấy nói với tôi là vitamin.”

Bác sĩ nhất thời nhíu chặt lông mày: “Vitamin cái gì! Đây là thuốc giảm đau! Lại còn là loại thuốc mạnh nhất trên thị trường nữa!”

“Gì cơ…”

Bác sĩ tức giận, nói với vẻ cạn lời: “Cô ấy đã đến mức phải uống loại thuốc này mới có thể sinh hoạt bình thường được, rốt cuộc anh làm chồng kiểu gì vậy?”

Tiêu Cận Ngôn cúi đầu, nghiến chặt răng, hai bàn tay buông lỏng bên người nắm chặt lại, khớp ngón tay trắng bệch ra.

“Thôi bỏ đi, chuyện nhà mấy người tôi không quản được, anh nhanh chóng ký tên đi, ký xong tôi còn phải vào tiếp tục cấp cứu cho cô ấy nữa.”

Tiêu Cận Ngôn nhìn sáu chữ lớn: “Thông báo bệnh tình nguy cấp”, mấy lần nắm chặt lấy cây bút nhưng lần nào cũng bị rơi xuống đất.

Hà Hiểu Hiểu nói: “Để tôi ký!”

“Không, tôi ký.” Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi, nhanh chóng ký tên mình xuống: “Bác sĩ, mong mọi người tận lực cấp cứu, bất kể dùng thuốc gì, tốn bao nhiêu tiền cũng được.”

Bác sĩ tức giận đáp lại: “Bệnh ung thư là bệnh phóng tiền là có thể chữa khỏi được à? Thế thì đã sớm chữa xong rồi.”

Bác sĩ quay trở lại phòng cấp cứu, cánh cửa lại khép lại trước mắt họ.

Hà Hiểu Hiểu khóc hu hu, khàn cả giọng, hỏi: “Ung thư? Sao lại bị ung thư được? Tại sao… Tiêu Cận Ngôn, Cẩm Tinh tốt xấu gì cũng sinh cho anh một đứa con gái, anh có nhân tính một chút đi có được không! Rốt cuộc anh đã làm gì với cậu ấy vậy?”

“Tôi…” Anh mấp máy miệng nhưng cổ họng như bị vải bông bịt kín lại, không thể thốt ra được một lời.

Đúng thế, Cẩm Tinh còn sinh ra cục cưng Viên Nguyệt cho anh.

Bệnh ung thư đến giai đoạn cuối cũng cần có thời gian.

Như vậy tính ra lúc cô đang mang thai Viên Nguyệt đã biết mình bị ung thư rồi.

Nhưng sao cô lại không nói chứ?

Reng reng reng.

Điện thoại di động bỗng reo lên.

Anh bắt máy: “Alo?”

“Chủ tịch Tiêu, tôi chặn được một phần chuyển phát nhanh từ trong nước gửi tới nước M, vốn được gửi từ một năm trước nhưng bởi vì địa chỉ không có dấu xác thực nên bị hoãn lại.

Là cô Tô gửi đi một năm trước ạ.”

“Mở ra!”

“Vâng, chủ tịch Tiêu.”

“Là cái gì?”

“Là… mấy cái USB.”

“Tìm máy tính, xem xem bên trong có gì.”

Lúc này Hạo Đặc đang ở trong phòng làm việc, nhanh chóng kết nối USB với máy tính, anh ta thấy trên màn hình hiển thị nội dung liền báo cho Tiêu Cận Ngôn: “Chủ tịch Tiêu, là file ghi âm ạ.”

“Cục cưng, là mẹ đây, không biết con có thể xem được đoạn video này không nữa.

Nếu như có thể, chắc hẳn mẹ đã không thể ở bên con nữa rồi.

Nhưng con đừng đau lòng nhé, mẹ chỉ đến một thế giới khác thôi, ở đây có hoa thơm cỏ mượt, có núi xanh nước biếc, đẹp lắm, cũng rất… yên tĩnh.”

“Cục cưng, hình như mẹ tìm được cách để gọi bố con về rồi.

Con phải ngoan ngoãn nghe lời chú Diệp và chị hộ sĩ nha, cố gắng giữ sức khỏe.

Đợi bố biết được tất cả chuyện năm đó, mẹ sẽ đưa bố con đến thăm con.

Mẹ còn có thể cố gắng sinh em trai hoặc là em gái cho con nữa, sau đó sẽ chữa khỏi bệnh cho con.

Con có vui không?”

“Mẹ thật sự vui lắm, lúc trước bảy ngày mẹ mới có thể cược một lần, nếu như bố con đã biết hết rồi, vậy thì mẹ có thể có vài lần cược trong bảy ngày, cũng có thể tăng cao cơ hội mang thai em trai hoặc em gái con.

Cục cưng, mẹ thật sự rất rất yêu con, cũng rất rất yêu bố con…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.