Nửa đêm, tôi bị đánh thức.
Khi tôi bật đèn ngủ lên, tôi thấy Lạc Lạc đang ngồi trên gối, nghiêm túc nhìn tôi.
Ánh mắt của con bé không giống ánh mắt của một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, khiến tôi hơi giật mình.
"Mẹ còn ngủ được à?”
Khi con bé mở miệng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
"Mẹ kiếp!"
Tôi lùi lại vì sốc, và nhiều suy đoán ngẫu nhiên nhanh chóng hiện lên trong đầu tôi.
Bị quỷ ám, bị ma nhập, hay hoán đổi thân x.á.c?
Lạc Lạc thở dài, dịch cái m.ô.n.g nhỏ của mình và chuyển đến trước mặt tôi.
“Mẹ à, con đã du hành ngược thời gian trở lại hai mươi năm trước.”
Tôi choáng váng và chạm vào trán con bé.
Bé con không sốt sao lại nói bậy, chắc là bị ám rồi!
Lạc Lạc dùng bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm hất tay tôi ra, giận dữ nói: “Con là con gái của mẹ, và đó là sự thật. Cha con sức khỏe yếu, mất sớm. Mẹ vì quá yêu nên cha có thế nào thì mẹ cũng phải ngủ với cha. Hai người chưa kết hôn đã gạt ông bà ngoại ở với nhau. Sau khi có thai, cha qua đời thì một mình mẹ nuôi con, cũng không dám cho ông bà ngoại biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/con-gai-ba-tuoi-dua-toi-bay-cao/c1.html.]
Đậu moá, tôi chưa từng nói với con bé về những điều này.
Tôi chỉ nói với con bé là cha con bé đã c.h.ế.t mà thôi.
“Con thật sự trở về quá khứ à?”
Lạc Lạc gật đầu.
"Vậy hai mươi năm sau, chúng ta sẽ sống như thế nào? Có phải mẹ sẽ trở thành nữ diễn viên xuất sắc nhất, giàu có tột bậc, bước lên đỉnh cao cuộc đời?”
Thật bất ngờ, Lạc Lạc lắc đầu.
“Mẹ muốn diễn nhưng lại không có tài diễn xuất, có nhan sắc nhưng lại không dùng được, cuộc sống cứ thế trôi qua vô cùng khó khăn.”
“Khi già đi, muốn gửi tiết kiệm lại không đủ tiền, muốn đẹp nhưng không thể làm đẹp, lại không có kỹ năng gì cả. Cuộc sống của con như địa ngục. Nhưng con không phải đi rửa bát ở nhà hàng hay khách sạn vì con có học bổng.”
Tôi chớp mắt nói: “Con khổ quá… Khi lớn lên, mẹ có thể giúp thực hiện ước mơ của con. Con đợi mẹ giàu sẽ mang con phất lên.”
Lạc Lạc mở to mắt, chỉ vào tôi và chửi bằng giọng nũng nịu trẻ con: "Hai mươi năm sau, mẹ cũng nói y vậy đó!”
"Nhưng vạch xuất phát của mẹ thua người ta. Nuôi chính mình đã khó khăn, huống chi là nuôi thêm con, khó càng khó.”
"Mẹ phải dựa vào chính mình chứ không phải dựa vào người khác. Đó mới là chỗ dựa vững chắc, mẹ hiểu không?"
Tôi vội vàng gật đầu: “Được, được, mẹ hiểu, mẹ hiểu.”
Lạc Lạc gật đầu và nói: "Để thực hiện ước mơ làm giàu của mẹ, từ nay mẹ phải nghe lời con."