Con Gái Ba Tuổi Đưa Tôi Bay Cao

Chương 23



Phần bình luận.

"Cái gì? Con gái yêu quý của tôi bị đánh? Cuộc họp tạm dừng, tôi phải đi báo thù!"

"Moá nó, dừng phẫu thuật lại, tôi phải đi điều tra vụ này!”

"Tôi muốn xem ai là người có lá gan lớn và giàu có như vậy. Liệu có thể giàu hơn tôi không?"

“Tôi phát hiện ra, chính là Tiền gia, cháu trai tên là Tiền Hạo, mẹ thằng nhóc c.h.ế.t sau khi sinh con, cha làm việc ở bên ngoài, có rất nhiều tiền, và nhiều mối quan hệ. Tiền Hạo được bà nội chăm sóc nên sớm đã bị chiều hư, thường bắt nạt bạn bè, đây cũng không phải lần đầu tiên. Điều đáng nói là mẹ của Tiền Hạo, Thẩm Tâm chính là chị gái của Ảnh đế hiện tại Thẩm Lục. Nhà họ Tiền còn có chút quan hệ là vì Thẩm Lục đứng ở giữa gắn kết.”

"Cháu trai Thẩm Lục? Đây là một cách ép tôi thoát fandom của mình. Thẩm Ảnh Đế, anh tốt nhất nên ra mặt giải thích đi."

"Anh yêu, con gái của anh bị đánh. Anh có thể nhịn, nhưng em không thể! @Thẩm Lục."

"Ừm, hiện tại có lẽ không thích hợp, nhưng tôi rất muốn quỳ xuống cầu Giang Nguyệt mở lớp dạy chửi mắng. Nghe thật hả giận! Đồng thời tôi cũng rất đau lòng cho Lạc Lạc. Ôi, tôi ôm con gái thân yêu của mình. Để tôi cho máy bay hạ cánh xong sẽ lập tức đi báo thù.”

“Thẩm Lục, cháu trai của anh gây chuyện, cần anh ra mặt giải quyết.”

@Thẩm Lục... @Thẩm Lục...

Gần một nửa số người trong khu bình luận đều tag Thẩm Lục.

Tôi không ngờ một nhân vật nổi tiếng như vậy lại xuất hiện.

Sự nghiệp diễn xuất của tôi có thể kết thúc...

Kết thúc thì kết thúc. Con gái yêu quý của tôi không thể bị bắt nạt!

Lạc Lạc thở dài: "Mẹ, mẹ thật bốc đồng, con còn chưa nói xong."

"Sao?"

"Thằng nhóc béo đó đã phải nhập viện sau khi con đánh nó. Con đã c.ắ.n nát mặt nó.”

"Làm tốt lắm!"

"Con muốn dùng đoạn video... Thôi, quên đi. Như thế này cũng tốt rồi.” Lạc Lạc ngập ngừng nói.

Tôi xoa đầu con bé và nói: "Con đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này hãy để người lớn lo. Nếu con suy nghĩ nhiều sẽ không cao được đâu."

Tôi biết rằng Lạc Lạc đang lo lắng cho tôi.

Wow, bảo bối này là con của tôi! Tôi đã sinh ra con bé! Tôi rất hài lòng.

Tiền gia không lập tức giải thích, ngược lại Thẩm Lục đến tìm tôi trước.

"Cô Giang, chúng ta nói chuyện đi."

Anh ta mặc bộ vest đen, uy nghiêm và lạnh lùng.

Tôi cũng rất hâm mộ Thẩm Lục, nhưng chỉ là trước vụ việc của Lạc Lạc.

Thẩm Lục dẫn tôi đến lầu dưới bệnh viện, nói thẳng vào vấn đề: “Thật xin lỗi về chuyện này, tôi có thể lo chi phí điều trị của Lạc Lạc. Tôi cũng có thể giúp cô hẹn gặp Tiền gia. Tôi sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của cô.”

Điều này khiến mọi điều tôi chuẩn bị mắng chửi đều chìm xuống. Cuối cùng, tôi chỉ có thể “A” một tiếng.

Thẩm Lục: “Cô cho rằng tôi tới đây để thu xếp cho êm vụ này sao?”

Tôi gật đầu, dù sao thì đó cũng là cháu trai của anh ta mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-ba-tuoi-dua-toi-bay-cao/c34.html.]

"Tôi không phải trẻ con. Tôi vẫn có thể phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai. Cô không cần lo lắng vì đụng đến tôi mà sau này không có chỗ đứng trong giới giải trí. Bởi vì cô đã nói và làm đúng.”

Tôi có chút xúc động.

Đúng là tôi hâm mộ không nhầm người!

"Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Đó là giải quyết chuyện này và họ phải xin lỗi Lạc Lạc.”

"Được rồi, để đó cho tôi."

Thẩm Lục làm việc rất hiệu quả, ngày hôm sau nhà họ Tiền đến bệnh viện, mang theo Tiền Hạo băng bó khắp mặt.

Bà già không còn kiêu ngạo như ngày hôm qua nữa, nhưng vẫn nhìn tôi với ánh mắt oán hận.

Tiền Hạo không muốn xin lỗi Lạc Lạc nhưng vẫn phải làm: "Thực xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lạc nghiêng qua một bên: “Tôi không tha thứ.”

Tiền Hạo liền tức giận: "Tao đã xin lỗi rồi, mày còn muốn cái gì nữa? Đừng quá vô lý. Mặt tao không phải bị mày cắn sao, con nhỏ khốn nạn này!”

Tôi đẩy thằng nhóc ra, lạnh lùng nói: "Cháu xin lỗi thì Lạc Lạc phải tha thứ sao? Cháu bắt người ta ăn cớt còn bắt người ta ỉa ra à?”

Lão bà chỉ vào tôi: "Giang Nguyệt, cô đừng đi quá xa!"

"Làm sao tôi đi xa bằng bà? Đây là xin lỗi sao? Nhìn vào người ta còn tưởng mấy người đến đòi nợ đó.”

Cha của Tiền Hạo vốn im lặng lại ho khan hai tiếng, ung dung mở miệng: “Tiền Hạo đã xin lỗi rồi, tôi cũng có thể bồi thường. Cô nên xóa video đi. Vì nó mà công ty chúng tôi bị tổn thất rất nhiều.”

"Tiền tổng hình như có gì đó hiểu lầm.”

Ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo, chính là Thẩm Lục.

Anh ấy bước vào, theo sau là vài người và họ đi về phía sau tôi, dường như muốn hỗ trợ tôi.

"Tôi gọi Tiền tổng đến đây không phải để dàn xếp mà là để giải quyết vấn đề."

Anh ta phất tay, luật sư bên cạnh nói: “Tiền tổng, công ty của ông có liên quan đến việc trốn thuế, và đây là lệnh triệu tập của t.ò.a á.n. Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ điều tra việc ông lợi dụng mối quan hệ với vợ mình là Thẩm Tâm để nhận h.ố.i l.ộ và h.ố.i l.ộ người khác. Chúng tôi yêu cầu ông không được rời khỏi tỉnh trong thời gian này và phải phối hợp lệnh triệu tập bất cứ lúc nào. Cuối cùng, liên quan đến việc Tiền Hạo tụ tập đánh người, dù là trẻ vị thành niên nhưng đã tạo ảnh hưởng không tốt. Chúng tôi cũng triệu tập ông đến cục cảnh sát để phối hợp xử lý theo quy định của p.h.á.p l.u.ậ.t."

Tiền tổng nghe xong tức giận đến vẹo cả râu, chỉ vào Thẩm Lục: “Mày... mày...”

Nhưng hồi lâu thì ông ta cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Cuối cùng, ông ta chỉ nghẹn được một câu: “Tao là anh rể của mày!”

Thẩm Lục chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”

Cuối cùng, người nhà họ Tiền tuyệt vọng bỏ chạy, những người khác cũng rời đi, để lại Thẩm Lục một mình trong phòng bệnh.

Anh ta đi tới giường bệnh, giơ tay xoa đầu Lạc Lạc: “Cháu không sao chứ?”

Lạc Lạc gật đầu: “Cảm ơn chú đã quan tâm, cháu không còn đau nữa.”

Thẩm Lục thở dài, đưa tay xuống nhéo vào khuôn mặt đầy thịt của Lạc Lạc, nhưng khi nhìn thấy vết bầm trên đó, anh ta liền kìm lại.

Anh ta quay lại nhìn tôi: “Đừng lo, tôi sẽ giải quyết mọi việc.”

Tôi gật đầu và nảy ra một ý tưởng táo bạo trong đầu.

Thẩm Lục có phải là fan của... Lạc Lạc không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.