Con Gái Ba Tuổi Đưa Tôi Bay Cao

Chương 7





Mọi người miễn cưỡng giao điện thoại và tiền mặt của mình.

Theo lời Đạo diễn, “Đi thôi”, năm camera theo chúng tôi vào làng.

Cuối thôn có một con ch.ó lớn màu vàng, nhìn thấy chúng tôi liền tru lên, khiến con gái Kiều Lan sợ đến phát khóc.

Người quay phim giúp đuổi con ch.ó lớn màu vàng đi, Kiều Lan bế con gái lên, trầm giọng an ủi.

Lạc Lạc bước tới và lấy ra một cục kẹo như trò ảo thuật: “Chị sẽ cho nếu em không khóc nữa.”

Cô bé kiễng chân lên đưa kẹo cho Tiểu Nhu. Kiều Lan ngồi xổm xuống để Tiểu Nhu nhận kẹo và mỉm cười với Lạc Lạc: "Cảm ơn."

Tiểu Nhu vừa khóc vừa cảm ơn con bé.

Kiều Lan đi về phía tôi, có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn, Lạc Lạc rất đáng yêu.”

"Tiểu Nhu cũng rất đáng yêu."

Cứ như vậy, chúng tôi đi cùng nhau.

Sau khi những người khác vào làng, họ tản ra và đi tìm nhà để tá túc.

Làng toàn những ngôi nhà trệt, đường đất, ruộng rau và hầu như nhà nào cũng nuôi chó.

Đi một hồi lâu cũng không tìm được chỗ thích hợp để ở.

Kiều Lan nghi ngờ hỏi tôi: “Vừa đi ngang qua, có mấy nhà trông khá tốt.”

Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Có con thì phải tìm nhà có con, nếu không thì lấy đâu ra quần áo thay cho bọn trẻ?"

Chúng tôi không mang theo bất cứ thứ gì, nên quần áo cũng không có.

Kiều Lan đột nhiên ý thức được: "Cô thật chu đáo."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-ba-tuoi-dua-toi-bay-cao/c13.html.]

Tôi mỉm cười và tiếp tục đi sâu vào làng.

Cuối cùng, tôi tìm thấy một ngôi nhà đang phơi quần áo trẻ em trong sân, vừa định bước vào thì Kiều Lan đã đi trước tôi.

"Xin chào có ai ở đây không?"

Tôi dừng lại và nhìn thấy có người ra chào Kiều Lan, trong họ rất nhiệt tình.

Tôi quay người đi nơi khác, Lạc Lạc bên cạnh phàn nàn: "Con tưởng dì Kiều là người tốt, không nghĩ dì ấy lại cướp nơi chúng ta tìm trước.”

Tôi cúi đầu xoa xoa đầu con gái: “Không sao đâu, chúng ta tìm lại lần nữa đi.”

Hơn nữa, có thể gia đình ấy cũng không phải là tốt nhất.

"Con mệt à? Có muốn mẹ bế con không?”

Lạc Lạc lắc đầu.

Bình luận bay đến.

[Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu, đừng cướp của con gái tôi, nhưng tôi vẫn nghĩ Kiều Lan là một người rất tốt.]

[Con gái tôi mạnh mẽ quá, suốt chặng đường thậm chí còn không nhờ mẹ bế.]

[Giang Nguyệt thật vô trách nhiệm, Lạc Lạc mới ba tuổi, ngay cả bế cũng không chịu làm!]

[Tôi nghĩ Kiều Lan không đơn giản.]

[Giang Nguyệt không có mắt nhìn người!]

[Trần Mịch đã tìm được nhà hai tầng cách đó không xa. Bà chủ nhà nhìn không dễ sống cùng chút nào.]

[Đúng đúng, bà dì đó nhìn rất chanh chua, lại thích tám chuyện. Trong làng tôi cũng có một người như thế này. Ánh mắt và vẻ mặt của bà dì ấy rất dễ nhận ra.]

[Chanh chua đối đầu với chanh chua. Có kịch hay để xem rồi đấy!]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.