Đi được một đoạn, tôi thấy trong sân có một cặp vợ chồng đang gọi video, trong điện thoại vang lên tiếng cười của một đứa trẻ.
Chờ họ gọi video xong, tôi kéo Lạc Lạc vào trong và giải thích mục đích của mình.
Dì rất nhiệt tình: “Đương nhiên rồi, đứa bé này dễ thương quá, giống cháu gái của dì quá, trắng như sữa.”
Lạc Lạc ngọt ngào kêu lên: "Bà ơi."
Tiếng “bà ơi” hoàn toàn chiếm được trái tim của dì ấy. Dì đến ôm Lạc Lạc không chịu buông ra.
"Ông ơi."
Chú lập tức trả lời: “Ôi, cháu gái ngoan, lại đây, ông sẽ cho cháu món gì ngon ngon.”
Lạc Lạc có cách chiếm được cảm tình của mọi người.
Sau bữa trưa, tổ chương trình gọi chúng tôi tập trung lại và sắp xếp nhiệm vụ đầu tiên.
Nấu bữa tối cho gia đình chủ nhà bằng những nguyên liệu họ có.
Ô hô!
Cơ hội để biểu diễn đã đến!
Mặc dù tôi không nổi tiếng lắm và kỹ năng diễn xuất cũng không tốt nhưng tôi nấu ăn rất giỏi!
Bạn có thể biết điều đó khi nhìn Lạc Lạc trắng trẻo, tròn trịa.
Tôi vào bếp xem và dự định làm món thịt kho, canh trứng gà và bắp cải xào.
Để Lạc Lạc chơi cùng hai vị chủ nhà, còn tôi thì xắn tay áo lên nấu nướng.
Đột nhiên, bên ngoài vô cùng ồn ào, hình như có một vụ nổ.
"Mẹ!"
Khi quay lại, tôi nhìn thấy Lạc Lạc chạy vào và cười phấn khích.
"Dì Trần cho nổ nhà bếp của người ta và bắt đầu cãi nhau ầm ĩ. Mau lên, mau tới xem!"
Xem kịch vui làm sao thiếu tôi được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/con-gai-ba-tuoi-dua-toi-bay-cao/c14.html.]
Tôi nhanh chóng tắt bếp, bế Lạc Lạc chạy ra ngoài, vươn cổ nhìn Trần Mịch.
Vẫn còn xa mới tới mà tôi đã nghe rõ tiếng mắng chửi. Tôi chạy nhanh về hướng đấy, đúng là kích thích.
Khi đến trước nhà kiểu nước ngoài, tôi thấy rất nhiều dân làng đã tụ tập xung quanh, tất cả đều xem kịch vui.
Trong sân, Trần Mịch và bác gái chủ nhà, cả người đều bẩn. Lâm Tử Hiển đứng ở phía sau Trần Mịch, mặt cậu nhóc ngây ngốc như bị doạ.
Bác gái chống tay lên hông giận dữ hét lên: “Tôi đã bảo cô là nồi áp suất phải xả khí trước khi mở. Cô gấp cái mẹ gì mà không làm thế? Giờ thì hay rồi, làm nổ tung cả cái nhà bếp.”
Trần Mịch cũng không yếu thế: “Nếu tôi không nhanh tay kéo bà thì bà đã bị thổi bay luôn rồi. Tôi còn chưa trách cái nồi cũ kỹ của bà doạ c.h.ế.t tôi, ở đó mà còn mắng tôi. Tôi đến nhà bà ở chính là vận tốt của bà rồi, thắp hương cho tổ tiên đi.”
“Ồ, vậy sao, mồm mép thế cũng dám nói chuyện. Lúc nãy, là ai cần xin quay phim đừng quay rồi năn nỉ tôi nấu nồi thịt, sau đó nhận là mình làm? Cô nhìn xem, cô làm cái bếp nhà tôi thành cái dạng gì, còn chưa bắt cô trả tiền thuốc men đấy.”
"Tại sao tôi phải trả tiền? Hãy nhìn xem bà đã làm gì mẹ con tôi. Bà nên cảm thấy may mắn vì đã không phải trả tiền thuốc cho mẹ con tôi đấy!”
Thấy Trần Mịch không hề nhượng bộ, bác gái kia liền chỉ thẳng mặt: “Moá mày! Mẹ con hai đứa mày định giỡn mặt tao đấy hả?”
“Sao bà có thể thô tục như vậy...”
Hai người cứ như vậy mắng nhau, vô cùng khó nghe, nhưng Trần Mịch chung quy vẫn bận tâm hình tượng của mình nên không mắng thô tục.
Tuy nhiên cô ta lại không tính tới Lâm Tử Hiển đang đứng bên cạnh.
Cậu bé chỉ đứng đó, như thể linh hồn đã bị đánh bật ra.
Tôi vỗ nhẹ vào vai nhỏ của Lạc Lạc, con bé lập tức hiểu ý tôi và chạy tới.
Lạc Lạc tuy không thích và miễn cưỡng nhưng con bé vẫn nắm lấy tay Lâm Tử Hiển.
“Đi với tui đi, đứng đây nghe mắng có ích gì?”
Lâm Tử Hiển vô hồn đi theo con bé về phía tôi.
Tôi thở dài, Trần Mịch thực sự không quan tâm đến con trai mình vì mục đích tìm kiếm drama.
Tôi có thể tưởng tượng khi tập đầu chương trình này phát sóng, chắc chắn nó sẽ chiếm vị trí đầu tiên trên hot search.
"Đi thôi, đồ ăn của chúng ta vẫn còn trong nồi."
Lạc Lạc dắt Lâm Tử Hiển đi phía trước, tôi đi theo phía sau, không quên quay lại nhìn Trần Mịch và những người khác.
Cuộc cãi vã của họ quá thấp kém và không có gì khác hơn là bắt đầu chào hỏi tổ tiên hai nhà.