Thời gian cách hôn lễ ngày càng gần, càng nhiều chuyện rườm rà quấn lấy ta, ta thấy phiền phức đến mức từng nghĩ đến bỏ trốn.
Mà trong mấy ngày nay con bé người cá không còn xuất hiện lần nào trước mặt ta nữa, ta chỉ thấy nó một lần ở vườn hoa xa xa. Nhưng Chỉ thoáng qua vậy là đủ rồi, cô ta gầy đến mức dường chu chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể bay mất. Hình như là ốm rồi, ngay cả mái tóc vàng vốn óng mượt giò cũng xơ xác thành màu cỏ khô.
Nghe nói bên người cô ta giờ có thêm ba nữ quan và một vị thầy thuốc riêng, đây là dặn dò của chính vương tử. Có điều trong miệng mọi người thì hành động tựa như quan tâm đó kì thực còn mang ý giám thị và khống chế để đè phòng cô ta lại xông đến trước mặt ta như ngày đó.
Nghe thấy suy đoán như vậy ta chỉ cười nhạo một tiếng. Đàn ông, tất cả đều như vậy, một khi thay lòng cũng sẽ lập tức trở mặt vô tình. Kỳ thực, bất kể chăm sóc hay khống chế đối với Loreley hiện nay cũng đều không còn quan trọng. Cô ta không thể còn có loại động lực nóng cháy và điên cuồng đó để chạy tới trước mặt ta tranh luận, bởi vì cô ta đã thua triệt để từ lâu rồi. Mũi dao cắm ở trong lòng cô ta đó là do Eric, người cô ta yêu tự tay đâm vào.
Điều này đau đớn hơn bất cứ chuyện gì khác, đau đến mức tất cả phản kháng gì đó đều đã biến mất, chỉ muốn chết đi để không cần phải chịu đựng sự hành hạ đó nữa.
Ta cũng hiểu, bởi vì những gì cô ta đang trải qua chính là những gì ta phải chịu đựng mấy trăm năm trước. Nhưng ta đã gắng gượng được, cắn răng rút mũi dao đó ra và dùng nó để đâm vào ngực con gái kẻ thù.
Cô bé ngoan ngoãn đơn thuần kia từ nhỏ đã được bảo vệ quá tốt, độ ngang ngược kiêu ngạo càng kém xa ta, vì vậy cô ta không hề có sức chống đỡ trước sự tấn công như vậy, chỉ còn cách tan thành tro bụi.
Con bé ngốc nghếch, giờ đây có phải ngươi đang hối hận?
Nhớ tới khế ước phép thuật vẫn đang để ở rãnh biển tuyệt cảnh, ta dự định về một chuyến để cầm nó theo người. Mặc dù khế ước phép thuật không thể bị phá hủy được, ngay cả thần tộc cũng không thể xem nhẹ hiệu quả của nó, nhưng chuyện này vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng, huống hồ nó còn quan trọng với ta như thế.
Ta gọi Bảo Bảo và Bối Bối dậy, trong những lúc chỉ có ta và chúng nó, Bảo Bảo đã không chỉ một lần chơi xấu lăn lộn trên mặt đất và keu ca ở trên này khô quá, thật là muốn về dưới biển.
Vì vậy ta mang hai tên này trở lại biển cả xa cách đã lâu, bỏ lại một đám đông nô bộc và hầu gái tất bật chuẩn bị hôn lễ.
Giống như vòng tay của mẹ, nước biển vẫn dịu dàng mà tràn ngập sinh cơ, ta cảm thấy sức mạnh hao tổn sau khi lên bờ bây giờ lại trở về lần nữa, dòng nước lướt qua thân thể khiến ta cảm thấy thoải mái đến từng lỗ chân lông.
Bảo Bảo và Bối Bối biến trở về bản thể cá chình, vui sướng bơi vòng quanh vui đùa ầm ĩ.
Sau khi bị lưu đày mấy trăm năm ở đây, rãnh biển tuyệt cảnh tối tăm sâu thẳm giờ đây lại cũng làm người ta sinh ra cảm giác quen thuộc và an tâm? Chẳng lẽ ta đã coi nơi này là nhà của mình?
Đúng là buồn cười, ta lắc đầu, trong lòng lại một lần nữa nguyền rủa thằng khốn vô sỉ đã cướp mất cung điện thần biển đó. Sau đó ta dọn dẹp, lựa chọn vài loại dược liệu phép thuật có lẽ cần dùng đến, dự định khi lên bờ sẽ mang đi theo.
Đột nhiên, pháp trận ta tiện tay bày ra trước khi vào đây cảm ứng được có người từ ngoài đến. Bảo Bảo và Bối Bối cũng chấm dứt hành động, chuyển sang tư thế đề phòng.
Là ai vậy nhỉ?
Mở gương ra quan sát, mấy bóng dáng người cá lờ mờ xuất hiện.
"Chúng tôi mang thiện ý tới thỉnh cầu phù thủy biển cả Ursula trợ giúp!" Một giọng nói của phụ nữ vang lên.
Ta nheo mắt suy nghĩ trong chốc lát, đưa tay thu pháp trận lại cho phép người đến vào cửa.
Là một đám người cá.
"Xin hỏi ngài có phải là phù thủy biển cả Ursula?" Con bé người cá dẫn đầu lễ phép hỏi thăm. Thoạt nhìn nó có vẻ nhiều tuổi nhất, khuôn mặt có vài phần tương tự Loreley, cũng có một mái tóc vàng.
"Chị cả, khách khí với như vậy con mụ xấu xa này làm gì? Mụ ta sắp hại chết em út rồi!" Một con người cá có mái tóc màu xám bạc chạy lên, ngón tay chỉ vào ta không hề khách khí.
"Dolly, không được vô lễ!"
"Em có nói sai đâu! Chị đến cầu xin con ma bạch tuộc này không bằng tới nói thẳng với phụ vương để phụ vương giết chết con mụ đê tiện này đi..."
Lời còn chưa nói xong, ta đã hất tay bắn ra một tia sét đánh văng nó vào vách tường, sau đó nằm bẹp dưới đất.
Đám người cá còn lại hoang mang bơi tới vây quanh nó, tíu tít thăm hỏi chăm sóc.
Con người cá dẫn đầu đó tỏ vẻ rất lo lắng, nhưng vẫn không thể không tới xin lỗi ta.
Ta ngồi trên chiếc ghế băng vỏ trai của mình ngẩng mặt xem trò khôi hài này. Ta phát hiện con bé nói năng lỗ mãng đó hình như vẫn chưa được giáo huấn, cho dù máu tươi chảy ra khóe miệng nhưng nó vẫn giận dữ trợn mắt nhìn ta.
Ta mỉm cười nhấc tay ngăn lại con bé dẫn đầu đang xin lỗi rồi thay đổi thủ thế vẫy vẫy tay, con bé người cá tóc màu xám bạc như bị ngoại lực mạnh mẽ lôi kéo, từ góc tường nhanh chóng bay về phái ta.
"A..."
"Dolly!"
"Chị hai!"
Đám người cá còn lại kêu lên sợ hãi định tới cứu nó, nhưng ta vẫy tay làm phép khiến tất cả chúng đứng im tại chỗ, chỉ có thể nhìn ta với vẻ hoảng sợ.
Ta đưa tay túm lấy mái tóc màu xám bạc của Dolly, hung ác kéo nó tới trước mặt mình. Nó kêu lên đau đớn nhưng ánh mắt vẫn nhìn ta căm thù không hề sợ hãi.
"Trước khi biết rõ thân phận đối tượng nói chuyện với ngươi, ta đề nghị ngươi tốt nhất vẫn cần phải lễ phép". Ta nói với nó bằng ngữ khí gần như dịu dàng.
Mặt Dolly đã đỏ bừng, liều mạng vùng vẫy, "Ngươi chính là mụ phù thủy tám chân tà ác..."
"Chị hai, đừng nói nữa, chị sẽ bị bà ta giết mất!"
"Dolly, mau xin lỗi đi. Tiểu thư Ursula, xin ngài nhẹ tay, không phải nó cố ý..."
Ta coi thường lời nói của chúng, chỉ hơi nhếch môi, "Vậy thì ngươi hãy nhìn cho rõ". Nói xong, ta biến từ hình tượng bạch tuộc tám chân về hình dáng vốn dĩ của mình - sau khi lấy lại được vương miện sức mạnh của ta đã khôi phục như cũ.
Đám người cá kia đều sững sờ, trên mặt toàn là vẻ nghi hoặc, như thể chúng không thể hiểu được con quái vật nửa người nửa bạch tuộc này làm sao có thể hoàn toàn biến thành hình người được. Ta mỉm cười thu lại phép định thân nhưng tất cả bọn chúng vẫn không hề nhúc nhích.
"Đây mới là hình dạng chân thực của thần tộc. Đám người cá các ngươi mới là loại nửa người nửa thú thấp hèn, vậy mà còn dám tự nhận là người thống lĩnh hải dương, đúng là buồn cười đến cực điểm".
"Ngươi nói bậy! Phụ vương ta rõ ràng chính là..."
Bốp!
Nó còn chưa nói xong đã bị ta ngắt lời bằng một cái tát.
"Đừng nhắc tới cha các ngươi trước mặt ta", ta ngừng lại một chút, nhìn con bé giương nanh múa vuốt trên tay mình, "Tốt nhất ngươi nên thu lại ánh mắt kiểu này". Có điều nó vẫn chỉ hừ một tiếng, như hận không thể ăn tươi nuốt sống được ta.
"Ôi, đúng là một con bé không nghe lời".
"A!" Cuối cùng nó cũng sợ hãi nhắm mắt lại khuất phục, bọn người cá còn lại cũng kêu lên sợ hãi. Bởi vì mấy cái móng tay dài đỏ tươi của ta đã đưa tới sát mắt nó, dường như có thể móc mắt nó ra bất cứ lúc nào.
"Nếu không, ta cũng không ngại móc nó ra!" Đe doạ xong, ta buông mái tóc nó ra, đẩy nó về phía mấy chị em nó, bọn chúng vội vàng đỡ lấy.
"Còn cha các ngươi đã làm chuyện hèn hạ gì ta cũng không muốn nhắc đến nữa. Các ngươi chỉ cần biết rằng hắn là một tên trộm cắp vô sỉ là đủ rồi".
"Nếu như các ngươi đến nơi này của ta chỉ để chọc giận ta thì các ngươi đã thành công rồi. Ta sẽ rất sẵn lòng giết chết tất cả các ngươi, ý các ngươi thế nào?"
Có lẽ sợ hãi vì lời nói và biểu hiện tàn bạo của ta, bọn chúng cúi đầu không dám nói gì nữa. Cuối cùng vẫn là con bé dẫn đầu xin lỗi ta và nói rõ mục đích đến đây bằng giọng nói run rẩy.
"Chúng tôi muốn xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ, đừng thật sự bắt em út Loreley của chúng tôi biến thành bong bóng".
"Khế ước là nó tự nguyện ký vào, không thể nuốt lời huỷ bỏ. Ta cũng lực bất tòng tâm".
"Không, xin đừng nói như vậy, ngài nhất định có biện pháp..." Viền mắt con bé tóc vàng đã hơi rơm rớm.
"Dựa vào cái gì mà tới xin ta? Lời nói suông thì ai chả nói được!"
Thấy ta làm khó dễ như vậy, nó như chợt nhớ ra ddieuf gì đó, vội vàng quay đầu gọi mấy đứa em cầm một cái hộp đến. Ta chỉ thấy cái hộp đó tinh xảo vô cùng, có điều trên đó có một cái khóa lớn nặng nề.
Con bé tóc vàng nhìn ta cầu xin, "Trong này là bảo vật cha tôi coi trọng nhất, bình thường ông ấy vẫn cất dưới gối, ai cũng không được phép động đến. Chúng tôi không ai biết nó là cái gì, chỉ biết cứ cách một thời gian ông ấy lại đuổi hết mọi người đi để một mình mở ra xem. Cho nên chúng tôi đã lấy trộm nó để mang tới đây đổi lấy khế ước của em út".
Ta nhún vai từ chối cho ý kiến, làm phép mở khóa. Cái khóa nặng nề đó phải mất một hồi mới mở ra được. Quả nhiên là được bảo vệ chắc chắn, không biết trong đó là cái gì?
Bình luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=84031&page=69