"Hello! Xin hỏi có ai ở đây không?" Âm thanh ngập ngừng và khiếp sợ của con bé người cá vang lên bên ngoài rãnh biển, vẫn là tần suất quen thuộc đó. Không sai, chính là âm thanh tuyệt vời của ta trước kia.
Ta cố gắng kiềm chế sự nóng vội - đã không thể tỏ ra ta chờ đợi đã lâu, lại không thể thật sự để nó bỏ cuộc. Loại khống chế tế nhị đối với chờ đợi này chính là sự thưởng thức đối với lòng người.
Tiểu công chúa người cá, ta đã chuẩn bị cho ngươi miếng mồi ngọt ngào nhất. Cắn câu, cắn câu, cắn câu đi nào!
Đến lúc cảm thấy đã được rồi ta mới dặn dò Bối Bối ngoan ngoãn nghe lời đi dẫn nó vào, không để ý tới Bảo Bảo đang khóc lóc lăn lộn bên cạnh. Dù sao đây cũng là một vở kịch cực kì quan trọng, ta không thể để loại không có đầu óc như Bảo Bảo hủy diệt cơ hội ta chờ đợi đã lâu này ngay từ khi vừa bắt đầu được.
"Nếu như ngươi không phục thì cứ đi trang điểm cho dễ thương một chút, đừng dọa khách của chúng ta". Trong thời gian chờ đợi khách vào nhà ta thấp giọng nói với Bảo Bảo, mục đích là đuổi nó đi chỗ khác.
Tên đó vội vàng lui vào trong đống bảo bối sưu tầm của nó để chọn lựa, chỉ còn lại cái đuôi vẫn ngoe nguẩy bên ngoài.
Rốt cục, con bé người cá có lớp vẩy đuôi màu bạc và mái tóc vàng - giống bà mẹ ngu xuẩn của nó như đúc - xuất hiện trong tầm mắt ta.
Ta vội vã qua lại giữa giá sách phép thuật và nồi thuốc đang sôi ùng ục, hai tay đảo nồi thuốc, mà tám cái chân cũng không nhàn rỗi, vừa lật sách vừa lấy các loại dược liệu. Ta cố ý không chú ý đến nó, dùng một dáng vẻ bận rộn để đón chào đối tượng ta chờ đợi đã lâu này.
"Chào ngài, xin hỏi ngài có phải cô Ursula, phù thủy biển cả không?" Con bé người cá mở miệng, giọng nói ấp úng nhưng vẫn mang theo vẻ tò mò.
Cô - Ursula - phù - thủy - biển - cả!!!
Đây là kiểu xưng hô ngu ngốc nào vậy?
Ta suýt nữa bóp nát cái muôi trên tay, trong lòng điên cuồng gào thét phải hắt nồi thuốc phép nóng bỏng trước mặt này lên cái đầu tự cho là lễ phép đó của nó.
"Đúng vậy. Ta chính là Ursula". Ta nghe thấy giọng nói hơi cao ngạo của mình, không hề có hành động gì mang tính thương tổn đối với con bé người cá. Trong lòng tự khâm phục chính mình, xem ra kiếp sống lưu đày mấy trăm năm đã làm cho một con người kiêu ngạo không ai bì được như ta học được cách che giấu và nhẫn nại.
Nhưng ta sẽ không để danh hiệu của chính mình từ con gái biển cả biến thành phù thủy biển cả. Biết không? Ngươi mới là kẻ trộm cắp, con bé người cá ạ!
"Ngươi là ai? Có chuyện gì không? Nên biết là nơi này của ta đã mấy trăm năm không có khách tới nhà rồi". Ta tiếp tục hỏi nó. Vì một câu thăm dò ý đồ đến đay của nó này mà ta và Bảo Bảo đã tranh luận rất lâu.
Nó nói, ta nên nói với con bé người cá thế này: Cô có gì cần ta phục vụ không? Và lập tức bị ta vung chân đánh bay. Ta tuyệt đối không thể nói ra loại ngôn ngữ với tư thế người hầu này, nhưng Bảo Bảo lại nói ta như vậy sẽ dọa con bé người cá chạy mất.
Ha ha, có chạy mất không? Cứ để rồi xem!
"Tôi... Chào ngài, tôi là Loreley, cha tôi là Poseidon. Tôi tới đây là để thỉnh cầu sự trợ giúp khẳng khái của ngài, chỉ có ngài với phép thuật thần kỳ mới có thể giúp tôi được".
"Ngươi muốn ta giúp đỡ thế nào? Sự giúp đỡ của ta không phải không cần trả giá đâu đấy!" Ta vẫn nghe thấy tiếng trả lời lạnh nhạt của mình, nhưng Bối Bối đã phát hiện được sự tức giận trong đó, dịu dàng bơi qua bơi lại bên người ta để vỗ về xoa dịu. Không sai, một thằng người cá mà dám giả danh cha ta, đúng là vô sỉ đến cực điểm!!
"Cần trả giá cái gì? Chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi thì tôi nhất định sẽ chấp nhận!" Con bé người cá hơi lắc lắc mái tóc màu vàng của nó, trong mắt tràn ngập khẩn cầu.
Đích xác là một tư thế rất mê người, ta hơi nghiêng đầu nhìn nó, khóe mắt lộ ra vả ngạo mạn và không cho là đúng.
Đáng tiếc, ta sẽ không mềm lòng.
Dường như sợ ta không tin, nó lại bảo đảm một lần nữa, "Thật sự, chỉ cần tôi có thể làm được. Tôi muốn có một đôi chân, xin hỏi tôi cần dùng thứ gì trao đổi?"
Nghe vậy, ta cười rồi. Ta cố gắng làm cho nụ cười này tỏ ra nhã nhặn thân thiết mà không phải lạnh lùng và thỏa mãn vì đạt được ý đồ.
"Đừng căng thẳng, Loreley. Chỉ là một đôi chân thôi mà, yêu cầu này nói đơn giản cũng rất đơn giản, chỉ cần xem ngươi có sẵn sàng chịu trả giá hay không thôi. Ta với phụ thân ngươi cũng coi như là người quen, ta sẽ ưu đãi ngươi".
"Thật sự có thể chứ? Cảm ơn ngài, ta muốn một đôi chân từ lâu rồi", gần như nó sắp sửa bật khóc vì quá vui, trên mặt lộ vẻ cuồng nhiệt và vui sướng, ta rất quen với vẻ mặt này, giống như lúc ta yêu Ceto trước kia.
"Có điều ngươi phải trả giá bằng giọng nói của mình. Hơn nữa, loại thuốc phép có thể biến ra đôi chân cho ngươi có tác dụng phụ, ta không biết ngươi có thể chịu đựng được hay không".
"Bằng ...giọng nói của tôi??" Nó tỏ ra hơi chần chừ, xoa xoa cổ họng mình.
Ơ này, lẽ nào ngươi không biết mình có tiếng ca tuyệt vời là vì chiếc vương miện ngọc trai trên đầu ngươi sao? Ngươi nên sờ không phải là cổ họng! Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng mình sinh ra đã có sẵn âm thanh của tự nhiên đó hay sao? Đúng là một con cá ngu ngốc.
Không sao, nó đã không biết ý nghĩa của vương miện ngọc trai thì ta càng dễ thu hồi lại.
"Ha ha, đừng căng thẳng. Ta đã nói sẽ ưu đãi với ngươi mà. Chúng ta trò chuyện một chút cho thoải mái nào. Vì sao ngươi lại muốn có một đôi chân? Không, đừng vội trả lời, để ta đoán. Ngươi, thích một loài người, một nam giới loài người xuất sắc, cực kì đẹp trai, thậm chí, còn là một vương tử??"
Nó hầu như tỏ ra sùng bái vì thấy ta liệu sự như thần, "Đúng, đúng vậy, không sai. Ngài nói đúng hoàn toàn. Quả nhiên ngài có phép thuật thần kỳ. Từ khi nhìn thấy anh ấy tôi đã biết chỉ có anh ấy mới là người trong mơ của tôi. Anh ấy thật là cao lớn, thật là đẹp trai. Hơn nữa cuộc sống trên mặt đất sẽ vô cùng mới lạ và thú vị..."
"Theo đuổi tình yêu tốt đẹp là điều nên được khuyến khích. Vậy thì, Loreley, nếu như khi ngươi không thể nói chuyện mà vẫn có thể làm cho anh ta yêu ngươi thì ta sẽ trả lại giọng nói cho ngươi. Có điều ta còn muốn chiếc vương miện ngọc trai của ngươi, để làm trao đổi, ta có thể cho ngươi một đống đồ trang sức và đá quý mà chỉ phụ nữ loài người mới có, làm cho ngươi trở nên lấp lánh xinh đẹp ngay từ khi mới xuất hiện. Như thế nào? Điều kiện rất hậu đãi đúng không?"
Nghe thấy điều kiện mê người như thế, Loreley hầu như chuẩn bị lập tức đáp ứng.
"Đừng vội, còn có điều kiện. Nếu một khi anh ta yêu người khác thì ngươi sẽ bị biến thành bọt nước. Hơn nữa tác dụng phụ của thuốc nước sẽ làm cho mỗi một bước ngươi đi đều đau đớn như dao cắt. Như vậy ngươi còn đồng ý trao đổi không?"
Hậu quả tà ác đáng sợ như vậy vẫn không hề ngăn cản được nó. Bé Loreley đã mù quáng vì tình yêu.
Nó ký tên lên trên khế ước. Khế ước phép thuật, không thể đổi ý hay huỷ bỏ.
Trên khế ước ghi rõ, Ursula sẽ nhận được vương miện ngọc trai, còn sau khi Loreley nhận được tình yêu của vương tử sẽ có thể nhận lại được âm thanh của chính mình. Là âm thanh - của - chính - cô - ta.
Mà không phải âm thanh của tự nhiên có trong vương miện ngọc trai. Bởi vì đó là thứ thuộc về con gái biển cả, Ursula.