Con Gái Của Đại Tá

Chương 22



Ngày Hướng Vi khai giảng, cha mẹ nuôi còn đi công tác chưa về nhà, Lưu Khải thì đã đi nhập học, nên cô chỉ có thể tự đến trường một mình.

Trung Truyền không hổ danh là Trung Truyền, hot boy hot girl nhiều như mây, Hướng Vi đối với quyết định đúng đắn của mình mà không nhịn được bật cười. Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, nên trong truờng có rất nhiều anh chị sinh viên cũ đón tiếp.

“Xin chào, bạn học, em học ở khoa nào vậy.” Có đến hơn mười nam sinh vây đến hỏi thăm Hướng Vi.

Hướng Vi cười nói, “Dạ, đàn anh, em là tân sinh viên khoa truyền thanh ạ.”

“A………. Khoa này ở trường chúng ta đúng là rất mạnh, anh là chủ trì phát thanh viên của trường, anh tên Phùng Đào, là sinh viên năm hai. Em mang đến hai cái vali sao? Để anh cầm phụ em nào.”

Hướng Vi cười nói: “Nhưng thưa anh, em với anh cũng không học chung khoa.”

“Có sao đâu em? Nói thế nào thì em cũng là sinh viên trường này, chúng ta đều là bạn học, đi thôi, cũng không xa lắm.”

Sau khi đến nơi, Phùng Đào vỗ vai một nam sinh, “Anh em, đây là đàn em của khoa chú, nhớ chăm sóc cho em ấy thật tốt nhé.”

Phùng Đào nói với Hướng Vi mấy câu rồi tự rời đi, để các anh chị trong khoa dẫn cô đi làm tốt các thủ tục nhập học, sau đó họ còn giúp Hướng Vi mang hành lý đến kí túc xá, rồi mới rời đi.

Phòng của Hướng Vi chứa được sáu người, từ sớm trong kí túc xá đã có người dọn đến ở trước cô.

“Xin chào, mình tên là Hứa Lệ Lệ.”

“Mình là Vương Đan.”

Hướng Vi cười nói, “Mình là Hướng Vi.”

“Ha ha, mình đã dọn giường mình xong rồi, bạn có cần mình giúp bạn dọn giường không?” Cô gái cột tóc đuôi ngựa tên Vương Đan nói.

“Cám ơn, mình có thể tự làm được.” Hướng Vi vừa cầm khăn lông đi ra ngoài, vừa nói.

Chờ sau khi Hướng Vi dọn giường xong, thì có thêm ba nữ sinh nữa lại đến, vậy là phòng bọn họ đã đến đủ sáu người, lần lượt là, Lưu Hàm đến từ Thanh Đảo, Hứa Lệ Lệ đến từ Thạch Gia Trang, Cao Khiết đến từ Tứ Xuyên, Trịnh Lộ Lộ ở Quế Lâm Quảng Tây, còn lại là Vương Đan và Hướng Vi đến từ Bắc Kinh.

Ở mới một ngày, mọi người đã phân được lớn nhỏ, chị cả là Vương Đan, mười chín tuổi, chị hai là Lưu Hàm, mới vừa tròn mười chín tuổi, chị ba là Trịnh Lộ Lộ, chị tư là Cao Khiết, rồi đến cô năm Hứa Lệ Lệ mười tám tuổi, ba người họ chỉ cách nhau mấy tháng tuổi, nhỏ nhất là Hướng Vi, năm nay mới mười sáu tuổi.

Sau khi tân sinh viên vừa nhập học, thì ngay lập tức đã phải đi huấn luyện quân sự, Hướng Vi đối với mấy chuyện này cũng không có cảm giác gì, từ sớm cô đã quen đến việc thổi kèn trong quân đội, nên không hề thấy đặc biệt gì, ngược lại thì mấy cô bạn gái cùng phòng kí túc xá lại thấy vừa vui mừng, vừa khổ sở, hỏi vì sao vui mừng? Đáp án chính là huấn luyện viên của họ lớn lên rất đẹp trai! Hướng Vi vô cùng bi phẫn (bi ai + phẫn nộ), đúng là tin đồn chết tiệt, làm tan nát trái tim trong sáng của rất nhiều thiếu nữ nha!

Kiếp trước Hướng Vi cũng đã đi tập huấn rồi, tất nhiên biết chuyện gì sẽ xảy ra. Suy nghĩ kĩ càng thì mười ngày tập huấn cũng không có chuyện gì lớn lao cả, duy có việc thê thảm nhất chính là vấn đề tắm rửa vệ sinh mà thôi.

Chỗ huấn luyện của Hướng Vi nằm sát bên, huấn luyện viên họ Lý, mặt tròn trịa, da rất đen, tính tình rất hòa nhã, chỉ là vừa vào sân tập, đã trở mặt. Vừa mới huấn luyện được mấy ngày, có không ít các bạn nữ trong liên đội bị té xỉu, mỗi tối khi các cô gái tụ tập với nhau cùng một nơi đều cùng nhau oán trách, vụng trộm mắng huấn luyện viên không phải là người.

Đối với mấy việc như đi đều bước này mà nói với Hướng Vi thì đơn giản như ăn cơm, nói thế nào thì ba cô cũng là một quân nhân anh hùng, cô là con gái ông thì phải để thể diện lại cho ông. Huấn luyện mới mấy ngày, Hướng Vi được huấn luyện viên gọi cô và một cô gái khác gia nhập vào đội quân danh dự.

Cuộc sống huấn luyện khô khan trong quân đội rất làm cho người ta chán ghét, lúc này việc khiến cho mọi người thích chính là buổi tối sẽ có những cuộc so tài ca hát của các bạn sinh viên, có lúc mọi người cũng sẽ náo động tới cả huấn luận viên, khiến bọn họ cũng so tài với các sinh viên. Thời điểm cuộc so tài lên cao, lá gan của mấy nữ sinh cũng lớn hơn một chút, trực tiếp tự mình đứng lên đối đầu với nam sinh, Hướng Vi chú ý thấy ở liên đội hai có một cô gái học phát thanh, đang dẫn đầu nhóm nữ sinh, tên là Lưu Phỉ Phỉ, một mình cô ấy đã đứng lên hát đối kháng mấy lần với các nam sinh.

Lưu Phỉ Phỉ hát rất hay, lại giống như đã từng học múa, ở trong quân đội không ai là không biết cô. Sau khi cô ấy mở đầu cuộc so tài ca hát của các bạn sinh viên tối nay, thì sau đó có rất nhiều cặp đã so tài với nhau. Còn lại thì đại đa số mọi người đều giống như Hướng Vi, chỉ ngồi làm quần chúng xem náo nhiệt mà thôi!

Sau khi gia nhập đội quân danh dự, mỗi buổi tối Hướng Vi đều cùng một bạn nữ tên là Điền Nguyễn đi kiểm tra các phòng, rồi phải sắp xếp nhân viên quét dọn vệ sinh, có lúc còn phải đảm đương việc hòa giải tranh cãi xảy ra giữa các bạn học trong lớp. Ở dưới có cô bé nào làm không tốt, thì huấn luyện viên Lý đều tới tìm đội quân danh dự mà hỏi tội, Hướng Vi và Điền Nguyễn cũng vì thế mà bị phạt không ít lần.

Ngày huấn luyện thứ mười một, cả trường huấn luyện đều như lâm vào dầu sôi lửa bỏng, đối với việc huấn luyện học viên đặc biệt nghiêm khắc, tìm hiểu nguyên nhân, thì ra là do có một vị lãnh đạo xuống dưới đây kiểm tra, nên các huấn luyện viên đều lấy ra hết một trăm phần trăm tinh thần của mình, đặc biệt nghiêm túc, so với sự cà lơ phất phơ của mấy ngày trước, thì hôm này vô cùng sung mãn.

Chỗ Hướng Vi tập huấn là bộ binh, nên đến thời điểm tập luyện đều đa phần là tập tháo dỡ và lắp ráp súng, tập thao diễn quân binh, còn những chuyện khác thì lơ được thì lơ. Tổng cộng hơn trăm người thao diễn, vậy mà đến lúc chân chính tham gia hội diễn thì chỉ còn không chừng hai mươi người, thế nên huấn luyện viên Lý lại càng lựa chọn gắt gao, chọn lại chọn. Hướng Vi cười khổ, tốc độ tháo súng của cô còn nhanh hơn cả huấn luyện viên, lần đầu tiên cô thực hiện việc tháo súng đã dọa cho huấn luyện viên Lý sững sờ chết lặng một lúc lâu, Hướng Vi im lặng, điều này có thể trách cô sao? Ai nói cha cô là quân nhân, hơn nữa ông còn muốn bồi dưỡng cô trở thành người nối nghiệp của ông, nên cô đã được ông huấn luyện qua rất nhiều lần, cho đến khi cô tỏ ý không muốn làm lính ông mới thôi.

"Hướng Vi, đến đây. . . . . ." Huấn luyện viên Lý vẫy tay gọi Hướng Vi.

Hướng Vi nhìn nụ cười nịnh nọt trên mặt huấn luyện viên Lý mà trong lòng sợ hãi, “Huấn luyện viên………”

“Hướng Vi, thầy tính thế này, khi lãnh đạo đến sẽ để em lên biểu diễn, trong mọi người em là người rành rõi nhất, nếu để những người khác lên chung một lúc, thì không phải là làm mất mặt bộ binh chúng ta hay sao. Dù sao hôm nay thủ trưởng đến cũng chỉ nhìn sơ qua chút thôi, cách hội diễn chân chính vẫn còn một khoảng thời gian, chờ qua ngày hôm nay, thầy sẽ gia tăng huấn luyện, đến ngày hội diễn chắc là sẽ kịp…..”

“Huấn luyện viên, thầy nói là để một mình em trình diễn trước mặt toàn bộ các bạn sao? Cái này…… cái này……. Huấn luyện viên, như thế khác nào là bắt em nhảy vào hố lửa ? Nếu như làm không tốt, biểu diễn thất bại, thì không phải sẽ khiến thầy xấu mặt với thủ trưởng của thầy sao.” Mặt Hướng Vi nhăn như cái bánh bao nói.

“Hướng Vi, coi như là thầy năn nỉ em được không? Chỉ có em thôi, chỉ mình em làm được, sau khi qua hôm nay, khụ khụ…….. Thầy mời em ăn một bữa cơm nhé, em đừng nói cho người khác biết nha.”

Hướng Vi nhìn khuôn mặt giống như con sói xám đang dụ dỗ chú thỏ nhỏ của huấn luyện viên Lý, chỉ có thể vô cùng bi ai mà gật đầu một cái, “Dạ, được rồi, nhưng thầy phải nhớ thầy thiếu một nhân tình của em nhé.”

“Được, được, được, bà cô của tôi ơi, chỉ cần em đồng ý là được.” Thật ra huấn luyện viên Lý cũng chỉ mới mười chín tuổi, xấp xỉ tuổi với các bạn học khác, nên cũng thường hay nói giỡn với mấy học viên.

Hai giờ chiều, tất cả tập trung, đi đều bước nghiêm chỉnh theo lệ thường xong, thì bắt đầu chuyển đến việc biểu diễn các tiết mục đã thao diễn để lãnh đạo xem qua.

Hướng Vi khẩn trương, rất oán hận nhìn huấn luyện viên Lý, vì sao người ta đều là một nhóm một nhóm lên, còn ở đây thì chỉ có một mình cô đứng lên mà thôi …..? Hướng Vi đã có thể biết sau này cô sẽ được nổi tiếng như thế nào rồi, mẹ ơi, thật sự cô không hề muốn được mọi người chú ý như thế này đâu.

Các chàng trai bên kia bắt đầu biễu diễn trước, sau khi phần nam sinh biễu diễn xong, thì đến lượt biểu diễn của các cô gái, cũng may là bắt đầu từ các liên đội lớn. Hướng Vi vô cùng khẩn trương, nên cô không còn tinh thần nào mà nhìn mọi người thao diễn.

“Hướng Vi, bạn nhìn xem, họ biễu diễn thật quá đẹp………” Lưu Hàm ngồi phía sau Hướng Vi, nhỏ giọng nói.

“Um………. ừ”. Hướng Vi không còn hơi sức đâu mà trả lời nữa.

“Hướng Vi, đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, mọi người rất có lòng tin với bạn. Bạn chính là thần tượng của chúng ta nha……….” Lưu Hàm lại nói. Vừa nghe đến việc lần này chỉ có mình Hướng Vi phải biểu diễn, tất cả các bạn nữ khác đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy quyết định này của huấn luyện viên Lý quả thật là vô cùng sáng suốt!

Hướng Vi trưng gương mặt đau khổ, bắt đầu suy nghĩ viễn vong, đợi đến khi liên đội hai ra sân, huấn luyện viên Lý nghiêng đầu nhẹ nhàng gọi Hướng Vi, thì lúc này cô mới hồi phục lại tinh thần, lập tức đứng dậy chạy đi gánh lấy trách nhiệm của mình.

Hướng Vi hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, mới vác súng đi vào bãi đất, mọi người thấy tự nhiên chỉ xuất hiện có một cô nữ sinh bé nhỏ, nên rất không tốt bụng bật cười hì hì, lập tức liền bị các huấn luyện viên khác trợn mắt, nhanh chóng ngậm miệng.

Lúc trước Hướng Vi ở phía dưới cảm thấy vô cùng hồi hộp, vậy mà chân chính lúc này đây cô lại cảm thấy tâm của mình thật tĩnh, ngay cả âm thanh giễu cợt ở bốn phía xung quanh cũng không làm cô phân tâm, trong mắt cô chỉ còn có cây súng. Trong đầu Hướng Vi lúc này chỉ còn lại là những gì mà ba cô đã dạy cô khi tháo lắp súng, mỗi động tác của ba, mỗi câu nói, Hướng Vi vừa nhớ lại, động tác trong tay cô cũng không chậm lại, giống như lúc này ba đang đứng bên cạnh ra lệnh cho cô thực hiện.

Một khẩu súng hoàn chỉnh, trong khoảnh khắc bị hướng Vi tháo gỡ ra, nhắm mắt lại, lập tức bắt đầu lắp rắp thật nhanh, tốc độ tháo súng vẫn còn thua với tốc độ lắp súng của cô. Cả đại đội vô cùng yên tĩnh, nguyên bản mấy bạn học lúc đầu còn có ý định cười nhạo cô thì lúc này cũng không nhịn được phải nín thở.

Một đặc công nếu bị che mắt mà tháo gỡ và lắp ráp súng cũng phải mất 30s mới hoàn thành. Khâu Thịnh Trạch nhìn đồng hồ đeo tay của mình, cô gái nhỏ này hoàn thành việc này cũng chỉ mất có 30s. Điều này làm anh rất kinh ngạc, đợi sau khi mọi việc kết thúc, Khâu Thịnh Trạch đi xuống, đứng ở bãi đất trống nơi thao diễn.

“Các bạn học, hôm nay tôi rất vinh hạnh và vui mừng vì có thể được quan sát các bạn thao diễn, các bạn đều rất lợi hại, làm cho tôi rất kinh ngạc, tôi tin tưởng, mấy ngày sau chính thức tổ chức hội diễn, các bạn sẽ có thể biễu diễn tốt hơn. Mặc khác, cô bạn nhỏ, em làm tôi thật sự cảm thấy rất khiếp sợ, đúng, là khiếp sợ, cả quá trình em chỉ dùng đúng ba mươi giây, cô gái nhỏ, tôi muốn được gặp em.” Khâu Thịnh Trạch hướng ánh mắt nhìn về phía Hướng Vi.

Sắc mặt Hướng Vi vẫn còn chưa bình tĩnh lại, đã bị người bên cạnh dùng tay đẩy ra ngoài, thiếu chút nữa té ngã trên đất, những người đó lại còn cười to dụ cô ra ngoài.

Hướng Vi ổn định thân thể, ngay ngắn đến trước mặt thủ trưởng, đứng nghiêm, chào, Khâu Thịnh Trạch nhìn cô gái nhỏ gầy yếu, trong lòng càng thêm thưởng thức.

Trên mặt Hướng Vi vẫn bất động, nhưng trong lòng lại rối muốn chết, người thủ trưởng này, muốn gặp thì anh không thể kín đáo hỏi thăm một chút sao, ngay trước mặt đông đảo mọi người thế này, rõ là…… Về sau muốn không nổi tiếng cũng không được rồi.

“Em gái, em rất lợi hại, em sờ súng này đã bao lâu?” Nhìn bản lĩnh của cô mà bắt Khâu Thịnh Trạch tin tưởng cô là tân thủ, anh không tin.

Hướng Vi suy nghĩ một chút, nói: “Báo cáo thủ trưởng, mười năm, từ sau khi học lớp mười một mới không sài súng nữa.”

Phía dưới lại dội lên một tràng cười, cộng thêm không ít các âm thanh chậc chậc hâm mộ.

“Trong nhà ai dạy em?”

Hướng Vi nhìn vào mắt thủ trưởng, không rõ lắm trong lòng anh ta đang tính toán điều gì, đây không phải là đang điều tra hộ khẩu sao? Trong lòng Hướng Vi rất không thoải mái, nhưng vẫn thành thật đáp: “Báo cáo thủ trưởng, là ba dạy ạ, ba em là quân nhân.”

“Em tên Hướng Vi, vậy ba em là ?”

“Ba em tên là Hướng Khai Hoa.”

Khâu Thịnh Trạch mở trừng hai mắt, vẻ mặt kích động, ngay cả âm thanh cũng lớn hơn nhiều “Ba em là Hướng Khai Hoa? Hướng Khai Hoa của quân đoàn 38? Hiện tại được điều đến quân khu ở Thành Đô, mới vừa được thăng lên làm đại tá Hướng Khai Hoa ?”

Trong lòng Hướng Vi cảm thấy rất phiền, loại chuyện riêng thế này bị người thủ trưởng này nói trắng hết trơn? Trong lòng cô vô cùng khinh bỉ anh ta, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Dạ, thưa thủ trưởng………” Hai chữ thủ trưởng cô đặc biệt cắn mạnh răng mà nói.

Thần trí Khâu Thịnh Trạch lập tức trở về, vẻ mặt đã bình thường lại, nhìn chung quanh, cũng cảm thấy mới vừa rồi mình quá kích động. Khâu Thịnh Trạch gật đầu, để Hướng Vi đi xuống, rồi đi tới bên đại đội trưởng nói gì đó, người đại đội trưởng kia bày vẻ mặt ngạc nhiên liếc nhìn Hướng Vi, không ngừng gật đầu.

Chờ sau khi Khâu Thịnh Trạch rời đi, đại đội trưởng mới lớn tiếng nói: “Các bạn, hôm nay các bạn biễu diễn rất tốt, mọi người cực khổ rồi, thời gian còn lại không huấn luyện nữa, mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt, giờ cũng đến giờ cơm tối mọi người lập tức có thể đến căn tin.”

Đại đội trưởng nói xong liền đi về phía trước, rỉ vào tai huấn luyện viên Lý mấy câu, huấn luyện viên Lý lập tức gọi Hướng Vi quay lại.

Mấy phút sau………..

“Ngồi đi, không cần phải câu nệ như vậy.” Khâu Thịnh Trạch cười nói.

Hướng Vi có thể không cảm thấy gò bó sao? Vị thủ trưởng này mặc dù tuổi tác không lớn, nhìn cũng hơn ba mươi tuổi, nhưng dù sao cũng là lãnh đạo.

"Ngồi ngồi ngồi, hai chúng ta nói chuyện một chút."

Hướng Vi chỉ có thể đặt mông ngồi xuống, thân thể vô cùng cứng nhắc thẳng tắp.

“Ba em có khỏe không?”

“Sức khỏe ba em cũng không tệ lắm, thân thể vô cùng tốt.”

Khâu Thịnh Trạch gật đầu, nhìn Hướng Vi, “Không ngờ con gái của đại đội trưởng đã lớn như thế này rồi. nhất định là em rất tò mò tại sao anh lại biết ba của em?”

Hướng Vi gật đầu, không lên tiếng, mở đôi mắt to nhìn vị thủ trưởng.

Khâu Thịnh Trạch như đang nhớ lại quá khứ, qua thật lâu, mới nói: “Đội trưởng Hướng là một lãnh đạo tốt, anh là cấp dưới của ba em, ba em đã từng cứu mạng của anh, còn vì anh mà bị thương, đội trưởng Hướng vĩnh viễn đều là người đội trưởng tốt của anh.”

Hướng Vi suy nghĩ một lát, liền hiểu, năm đó thì ra ba vì người này mà bị thương, chỉ là Hướng Vi không biết đối phương là ai. Vào lúc này nghe lời nói của thủ trưởng, thì cô mới hiểu được.

Hướng Vi gật đầu, tỏ ra đã hiểu. Khâu Thịnh Trạch cười nói: "Được rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm thôi."

Hướng Vi thụ sủng nhược kinh nhìn anh ta, không biết nên nói điều gì mới phải.

Khâu Thịnh Trạch cười nói: " Anh nhỏ tuổi hơn ba của em, về sau em cứ gọi anh là anh Khâu được rồi.”

Hướng Vi gật đầu, sắc mặt hơi cứng, chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự khiến cô tiêu hóa không trôi

Khâu Thịnh Trạch nói nhân viên bảo vệ đi vào, rồi nói với Hướng Vi: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, sau đó anh sẽ cho người đưa em về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.