Con Gái Của Đại Tá

Chương 58



Ngày hai mươi tám tháng mười một, Chu Thần Dật trở về, chủ nhật Hướng Vi có chút việc nên chỉ gọi điện thoại cho anh. Chẳng qua là hôm sau Chu Thần Dật liền qua đây, trực tiếp lái xe đến chờ trước cổng công ty, Hướng Vi đi ra thấy anh đứng đợi trước cửa, giật mình nhảy dựng, may mà người này không ngốc đến nổi ôm một bó hoa đứng đó chờ đấy.

Cùng đi với Hướng Vi và Julie còn có mấy đồng nghiệp, nhìn thấy Chu Thần Dật, Hướng Vi cực kỳ kinh ngạc, Julie thì trừng mắt lên nhìn. Hướng Vi có chút xấu hổ nhìn Julie liếc mắt một cái, Julie thở dài, “Em đi đi.”

Mấy người khác thấy tình huống như vậy, rất ăn ý đều không đến hỏi, chỉ có điều thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn Hướng Vi một chút. Hướng Vi mang theo túi đi tới, “Sao anh lại đến đây? Không phải mới về hôm qua sao?”

Chu Thần Dật cười cười, “Đến thăm em một chút.” Nói xong tầm mắt nhìn về phía Julie, “Julie vẫn chưa muốn gặp anh à.”

“Chị Julie chỉ là… Không có chuyện gì đâu, chị ấy là người không thể nhún nhường được, qua vài ngày thì tốt rồi. Chúng ta đi thôi.”

Chu Thần Dật gật gật đầu, vẫy vẫy tay với Julie xem như chào hỏi rồi mới cùng với Hướng Vi rời đi.

Hai người đi ăn bữa cơm, đi dạo một vài nơi rồi Chu Thần Dật lái xe đưa Hướng Vi về nhà. Chu Thần Dật vuốt vuốt đầu Hướng Vi, “Lên đi, nói với Julie, đối với chuyện trong khoảng thời gian trước, anh ngỏ lời xin lỗi.”

Hướng Vi nháy nháy mắt, “Em sẽ nói với chị ấy, yên tâm đi, do gần đây không có Tiểu đậu đỏ nên chị ấy có chút cô đơn nhàm chán thôi mà.”

Chu Thần Dật cười cười, “Vi Vi, năm nay cùng nhau trở về đi.”

Hướng Vi nghĩ nghĩ, gật đầu, “Được rồi. Nhưng mà giao ước lúc trước anh còn nhớ chứ?”

“Nhớ, nhớ, không nói cho ba mẹ anh biết, em yên tâm. Vi Vi, anh muốn hỏi một chút, vì sao em lại kiên quyết không nói cho bọn họ biết.”

Hướng Vi thấy anh nhíu mày, cười nói: “Không có gì, anh không cần suy nghĩ nhiều. Em chỉ là… Em… Ôi, em sợ xấu hổ!”

“Phốc…”

“Cười, cười cái gì mà cười, có cái gì đáng buồn cười chứ. Em có buồn cười như vậy sao?” Hướng Vi có chút phiền não nhìn anh.

Chu Thần Dật làm bộ ho khan một tiếng, “Không phải cười em, thật không phải cười em.”

“Em lên đây, anh lái xe cẩn thận một chút. Đúng rồi, ngày mai anh đến đón em đi, em qua bên chỗ anh ở, chị Julie đuổi em ra khỏi nhà rồi.”

Chu Thần Dật gật gật đầu, “Được rồi, ngày mai anh sẽ đến đón em.”

“Em lên đây… Anh về đến nhà thì gọi điện thoại cho em.” Hướng Vi mở cửa xe, nghiêng đầu nói với Chu Thần Dật.

Chu Thần Dật hơi hất cằm, “Mau lên đi, bên ngoài lạnh lắm. Đợi lát nữa sẽ gọi điện thoại cho em.”

Julie đứng bên cửa sổ nhìn xuống, thấy Hướng Vi đang nói chuyện với anh, lại thấy anh mở đèn phía trước chiếu sáng cho cô, bóng dáng Hướng Vi có vẻ có chút mờ nhạt, Julie cười cười, bưng cà phê đi mở cửa cho Hướng Vi.

Hướng Vi còn chưa lấy chìa khóa, cửa đã mở ra, Julie nhìn cô cầm túi này túi nọ, nhìn lướt qua, “Ơ, mua nhiều quần áo như vậy à?.”

“Dù sao cũng không phải là tiền của em, ngu sao mà không dùng chứ.”

Julie cười cười, “Chị thấy em và anh ấy làm hòa rất nhanh nha, tối hôm nay em hãy lo dọn dẹp đồ đạc ngày mai dọn qua thôi.”

“Em nói này chị Julie, chị cứ như vậy mà nhanh chóng đuổi em đi?”

Julie nhún nhún vai, “Ngược lại ngày ngày các người dính nhau đến buồn nôn, thật là không nghĩ đến chị đây đang cô đơn lẻ loi một mình. Ôi… Chị đây cũng đã làm sư cô mấy tháng nay rồi, em không có ở nhà, chị cũng được ra ngoài tìm niềm vui mới!”

Hướng Vi khinh bỉ nhìn cô một cái, “Chị Julie, chị nói xem chị điều kiện của chị cũng không phải là không có, sao không tìm một người đàn ông tốt mà sống cho đàng hoàng? Mà lại đi tìm những người đó.”

“Đi đi đi, lại tới giảng đạo lý cho chị rồi đấy. Dạo này, ba bên bốn bể đều là chân con cóc, chân đàn ông tốt đâu có dễ tìm như vậy chứ, càng đừng nói là chị còn dẫn theo một đứa bé. Hơn nữa, tìm đàn ông quản nhiều không được thoải mái, có cần thì đi tìm bên ngoài, có chia tay cũng không cần phải đánh nhau.”

Hướng Vi đầu đầy vạch đen, “Vâng, đúng rồi. Chị trâu bò, chị lợi hại được chưa. Ngày mai anh ấy sẽ đến đón em, chị Julie chị cũng đừng có bày cái sắc mặt khó chịu mà nhìn anh ấy, khiến em ở giữa rất khó xử.”

“Được, dù sao thì anh ấy cũng là ba nuôi của Tiểu đậu đỏ, chị còn đang hy vọng Tiểu đậu đỏ trở về sẽ hung hăng bóc lột anh ấy một phen đây.”

Hướng Vi đắc dĩ nhìn Julie, “Chị Julie, không có ai giống như chị vậy.”

Ngày hôm sau, bởi vì Julie còn có việc ở lại công ty nên không có nhà, lúc Chu Thần Dật tới thì Hướng Vi đã thu dọn xong, sau khi hai người qua bên đó xong thì nấu hai tô mì coi như xong bữa.

Bắt đầu sống chung một lần nữa, Hướng Vi đã quen với việc có đàn ông trong nhà, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua cũng có tư vị, có đôi khi Hướng Vi và Chu Thần Dật cũng đến nhà Thôi Mạn ăn cơm, rồi đi gặp mấy người đồng đội của anh. Thôi Mạn thấy hai người làm hòa nhanh như vậy thì cười không khép miệng lại được, trước mặt Hướng Vi còn dạy dỗ Chu Thần Dật hai lần, khiến con trai chị Mạn mỗi lần nhìn thấy Chu Thần Dật đều vỗ tay hô đánh, đánh.

Giữa tháng mười hai, bản quyền phim truyền hình của Hướng Vi đã được bán đi, nhưng vẫn có một ít đạo diễn muốn được gặp mặt để bàn bạc, vốn dĩ Hướng Vi không muốn tham gia, nhưng Julie nói cô như vậy thì mọi người sẽ nói cô làm bộ làm tịch, vì vậy Hướng Vi mới miễn cưỡng đi gặp. Sau khi hai bên ký hợp đồng xong thì đi ăn bữa cơm, nói chuyện phiếm một hồi, thú vị là nhóm đạo diễn này lại chính là nhóm đạo diễn mà năm đó Hướng Vi bán kịch bản lần đầu tiên.

Ngày hai mươi tháng mười hai, Hướng Vi vừa đến công ty, Julie vừa cười vừa đi đến phòng của cô, “Vi Vi, có tin tốt muốn nói cho em biết, có muốn nghe hay không?”

Hướng Vi vừa mở máy tính lên vừa cười nói: “Hả… Chị Julie, chẳng lẽ Tiểu đậu đỏ đã về rồi à?”

“Qua lễ giáng sinh Tiểu đậu đỏ mới về. Tin tức chị muốn nói chính là, hì hì… Long Đằng muốn dùng kịch bản của chúng ta để làm thành trò chơi, sẵn tiện nói cho em biết người yêu năm đó của em đã trở lại.”

Hướng Vi dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn Julie, “Hả… Vậy chị hãy phụ trách bàn bạc những chuyện có liên quan đi.”

“Này, em còn giả bộ với chị làm gì, bạn trai trước của em đã trở lại nha. Em không muốn một chút gì về anh ta sao?”

Hướng Vi cười cười, “Chị Julie, bây giờ em đã có bạn trai, còn nữa vài năm trước Lý Bác đã kết hôn rồi. Em và anh ta đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa!”

“Chậc chậc… Lòng dạ thật là tàn nhẫn nha. Chị cũng không đùa em, nói cho em biết, Lý Bác muốn gặp mặt em, vậy theo em có nên gặp hay không?” Julie lấy ra một tờ giấy để lên trên bàn làm việc, “Đây là số điện thoại liên lạc của anh ta. Không còn chuyện gì nữa thì chị đi làm việc của chị đây.”

Julie vừa mới bước đi được vài bước, Hướng Vi liền gọi cô lại, “Chị Julie, em muốn hỏi, ngoài Long Đằng ra thì còn có công ty nào muốn mua bản quyền kịch bản của chúng ta nữa không?”

Julie nghĩ nghĩ, “Có, làm sao vậy…?”

Hướng Vi nhìn Julie, “Thôi đi, tặng cho Long Đằng, hóa đơn này chúng ta không cần tính tiền.”

“Em…”

“Chị Julie, làm phiền chị rồi. Chị phải biết là em nợ anh ta.”

“Ôi… Thôi, chị để cho em xử lý vậy. Đúng rồi, anh ta hỏi số điện thoại của em, chị… Đã nói cho anh ta rồi, có chuyện gì thì em hãy gặp mặt anh ta mà nói cho rõ ràng, về phần Chu Thần Dật, tự em suy nghĩ đi. Chị ra ngoài trước.”

Hướng Vi mờ mịt nhìn Julie một trận, cuối cùng chỉ biết thở dài, “Em biết rồi.”

Julie gật gật đầu, đi ra ngoài. Hướng Vi ngồi trên ghế, đưa một tay lấy tờ giấy lên nhìn thoáng qua, rồi ném vào thùng rác luôn.

Hôm nay Hướng Vi trở về đặc biệt sớm, vừa về đến nhà Hướng Vi liền đeo tạp dề, bắt đầu rửa rau nấu cơm. Đợi đến khi Chu Thần Dật trở về, trên bàn đã bày sẵn cơm lành canh ngọt, và một chai rượu vang đã mở sẵn.

Chu Thần Dật cởi áo khoác, nhìn Hướng Vi, “Hôm nay là ngày gì mà làm nhiều món ăn như vậy?”

Hướng Vi cười cười, bước tới cầm lấy áo khoác của anh treo lên, “Không có gì, em ngứa tay thôi, nhìn xem tay nghề của em thế nào, không thể sánh bằng anh đâu.”

Chu Thần Dật vuốt vuốt đầu cô, “Bà xã đại nhân làm đồ ăn nhất định là ngon hơn anh rồi. Anh muốn ném thử.” Vừa nói vừa cúi đầu hôn lên môi Hướng Vi một cái.

“Đi, đi, nhanh đi rửa tay rồi trở lại ăn cơm, bớt lắm mồm, nếu ngon em sẽ cho anh ăn hết sạch luôn.”

Khóe miệng Chu Thần Dật giật giật, “Ăn hết sạch? Đã ăn hết rồi anh làm gì còn khí lực mà ăn em?”

“Anh nói bậy bạ cái gì thế? Nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm.”

“Chỉ nhìn mà không cho anh ăn, giờ anh nói còn không được sao.”

“Chu, Thần, Dật anh ngứa da có phải không?” Hướng Vi ngoài cười nhưng trong không cười đưa tay cầm lấy cây chổi lông gà để một bên huơ huơ.

“Anh sai rồi, anh sai rồi… Nói bậy, nói bậy.” Chu Thần Dật vội vàng chạy vào phòng bếp rửa tay ngay.

Chu Thần Dật đi ra, Hướng Vi đã rót cho mỗi người một ly rượu vang, “Tới nếm thử đi, đây là rượu năm 86 đấy, em đã lấy mấy chai rượu tốt của chị Julie đem qua đây luôn, hi hi… Tuyệt đối không thể tiện nghi cho một người đàn ông nào, chị Julie vội vàng đuổi em ra ngoài như vậy, không để cho chị ấy ra một chút máu em liền không mang họ Hướng, hừ… Em mới không phải là người tốt như vậy.”

Chu Thần Dật thấy cô cười gian trá, “Em nha… Rượu này có niên đại rất lâu thôi, nào có cái tên nào đâu?”

Hướng Vi lắc đầu, “Không biết, tất cả đều là tiếng Pháp, em xem không hiểu.”

Khóe miệng Chu Thần Dật giật giật, “Em thật đúng là…”

“Nhà chị Julie kinh doanh rượu vang, chị ấy không thèm để ý những thứ đó đâu, lần trước em còn làm cho chị ấy thua một chai rượu vang năm 82 nữa cơ.” Hướng Vi cười nói.

Lại một lần nữa đầu Chu Thần Dật đầy vạch đen, gặp một cô gái đem rượu quý uống như nước khoáng thì anh còn có thể nói gì nữa. Julie gặp phải cô gái này cũng thật sự là đủ bi kịch rồi.

Chu Thần Dật còn nhớ rõ chuyện cô uống say lần trước, chờ sau khi cô uống được nửa ly thì thế nào cũng không để cho cô uống nữa. Rượu vang có tác dụng chậm nhưng công lực rất lớn, Hướng Vi uống chưa được nửa li mà đã có chút hoa mắt choáng váng đầu rồi.

Chờ Chu Thần Dật thu dọn đồ ăn, dọn dẹp phòng bếp xong ra ngoài nhìn thấy Hướng Vi đã vùi gương mặt đỏ ửng nằm trên ghế sa-lon rồi. Chu Thần Dật thở dài, có chút đau đầu, “Vi Vi, vào phòng ngủ, đừng để bị cảm.”

Gương mặt Hướng Vi hồng hồng, ánh mắt mông lung nhìn Chu Thần Dật cười khúc khích. Chu Thần Dật thấy cô có điểm là lạ, vội vàng chạy vào phòng để rượu kế bên, lấy chai rượu khi nãy vẫn chưa uống hết ra nhìn, Chu Thần Dật đen mặt, “Hướng, Vi!”

Thật sự là Hướng Vi uống nhiều, nghe tiếng của Chu Thần Dật, từ trên ghế lập tức cắm xuống dưới, Chu Thần Dật bị dọa sợ lật đật chạy tới ôm cô vào phòng, vội vàng lấy nước ấm lau mặt lau tay cho cô.

Hướng Vi cười khúc khích nhìn anh lau mặt, lau tay cho cô, mặt Chu Thần Dật đen thui, “Lần sau không được uống nhiều rượu như vậy nữa có biết không? Nếu còn có lần sau, anh nhất định sẽ cấm em uống rượu đấy biết chưa hả?”

Chu Thần Dật cúi đầu cách Hướng Vi rất gần, Hướng Vi cười khanh khách không ngừng, đôi tay vòng lên ôm cổ anh, đầu cọ tới cọ lui. Chu Thần Dật mở miệng, “Ngoan, thả tay ra, anh giúp em lau mặt.”

Hướng Vi không chịu buông, khuôn mặt dán vào cổ anh, “Không chịu, anh nói đi anh không chịu đụng vào em là do anh không được?”

Mặt Chu Thần Dật đen như nồi tro, “Hướng, Vi!”

Hướng Vi cười khanh khách, vòng hai chân ôm chặt vòng eo của anh, há mồm ngậm vành tai anh. Toàn thân Chu Thần Dật căng thẳng, hai mắt bốc lửa, quát, “Đừng náo loạn!”

Miệng Hướng Vi đang ngậm, bị anh quát một tiếng nước mắt liền rơi xuống, nhưng vẫn gắt gao ôm cổ anh, “Anh không yêu em, tại sao anh không chịu cùng em làm cái đó…”

Chu Thần Dật sững sờ, vuốt vuốt mặt Hướng Vi, “Ngoan, anh làm sao lại không yêu em. Đừng nghĩ ngợi lung tung, mau ngủ sớm đi, ngày mai e còn phải đi làm nữa.”

Hướng Vi mở to đôi mắt sương mù, trực tiếp vừa gặm vừa cắn Chu Thần Dật. Chu Thần Dật thở dài, đưa lưỡi ra quấn lấy lưỡi cô, dẫn dắt cô từ từ mút thỏa thích…

Chu Thần Dật đưa tay vuốt ve trên lưng Hướng Vi, tiếng thở dốc nặng nề vang vọng bên tai Hướng Vi, đầu óc cô một mảnh mơ hồ. Mấy phút sau, Chu Thần Dật hít thở sâu, sờ sờ mặt Hướng Vi, có chút thất bại nhìn cô chằm chằm rồi nhìn ra bên ngoài, vội vàng chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh, trên giường Hướng Vi đã ngủ say rồi.(Tội nghiệp anh Chu Thần Dật phải đi dập lửa.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.