Con Gái Của Sarah

Chương 1



Đã một tuần trôi qua, Sarah biết rằng mình nên về nhà, nhưng suy nghĩ phải đối mặt với cái nóng như thiêu đốt của tiết trời cuối tháng Tám đã giữ cô ngồi lại trong phòng, dưới không khí mát lạnh phả ra từ chiếc điều hòa kêu rì rì trên đầu. Cô không làm việc nữa, ngồi xoay qua xoay lại chiếc ghế và dành mười lăm phút cuối cùng nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, tận hưởng cảm giác thư thái mà không để ý rằng bên ngoài trời đang tối dần. Mặt trời đã xuống thấp khiến vùng Dallas với những tòa nhà chọc trời bằng kính và thép nổi bật trên nền trời màu đồng thau. Cô lại một lần nữa bỏ lỡ bản tin lúc sáu giờ.

Hôm nay là thứ Sáu nên ông Graham, sếp của cô, đã về cách đây một tiếng đồng hồ và không có lý do gì để cô không hòa vào dòng người đang hối hả dưới phố kia, nhưng cô lại chần chừ không muốn về nhà. Sarah đã bỏ nhiều công sức tạo dựng ngôi nhà của mình để nó trở thành một mái ấm đúng nghĩa và là nơi khiến cô thoải mái. Thế nhưng cô vẫn bị ám ảnh bởi sự trống vắng của nó. Cho dù có thể lấp đầy sự trống vắng bằng âm nhạc, hay thuê vài cuốn phim để xem, hoặc đắm chìm vào mấy cuốn sách và tưởng tượng mình đang ở một đất nước nào khác thì cô vẫn cứ lẻ loi. Cuối cùng, cô lâm vào tình trạng cô đơn, hơn là một người sống độc thân.

Phải chăng là do thời tiết nhỉ, cô mệt mỏi nghĩ. Thời tiết mùa hè thật nóng nực, khiến ai nấy đều kiệt sức, nhưng trong thâm tâm Sarah biết điều khiến mình thành thế này không phải xuất phát từ cái nóng. Chính cảm giác nhàm chán khi nhìn thời gian trôi đi, như khi một mùa hè nữa đi qua và một mùa thu khác lại đến khiến cô thấy mệt mỏi. Ngay cả trong cái nóng bức khó chịu này, hình như cô vẫn có thể cảm thấy cái giá buốt của mùa đông tận sâu trong xương tủy. Không chỉ là sống thêm một mùa nữa mà còn có nghĩa là tuổi xuân của cô cũng đang trôi đi, dù có cố sức níu kéo như thế nào. Năm tháng trôi qua, cô dành hết tâm trí và sức lực vào công việc, vì ngoài nó ra, cô không còn gì khác, và giờ nhận ra tất thảy những gì mình hằng mong muốn đã vuột mất khỏi tầm tay. Cô không hề mơ được giàu có, hay vật chất sung túc. Sarah đã chỉ ước ao có một tình yêu, một người chồng và những đứa con, một ngôi nhà đầy ắp tiếng cười và sự bình yên, những điều mà cô không hề có khi còn bé. Điều đáng buồn nhất là cô vừa nhận ra rằng mình thậm chí đã thôi mơ mộng về những điều đó. Thế nhưng cô chưa bao giờ nhận được một cơ hội thực sự, cô đã yêu một người đàn ông mà mình không thể có được, dường như cô là kiểu phụ nữ chỉ yêu một lần duy nhất trong đời. Điện thoại reo, cô hơi cau mày khó hiểu khi với tay cầm ống nghe. Vào giờ này ai còn gọi đến văn phòng chứ?

“Sarah Harper xin nghe”, cô nói giọng gấp gáp.

“Sarah, Rome đây”, một chất giọng trầm đục vang lên và cô ngay lập tức nhận ra chủ nhân của nó.

Tim cô đập loạn lên khiến cổ họng như có gì chặn ngang. Đâu cần nghe xưng tên mới biết người ở đầu dây bên kia là ai. Giọng nói của anh cô biết tường tận như giọng nói của chính mình - dù đã sống ở miền nam nhiều năm nhưng chất giọng vẫn không nhẹ đi chút nào luôn khiến mọi người dễ dàng nhận ra anh. Cô hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng lưng, vờ như đây chỉ là một cuộc gọi liên quan đến công việc như bao cuộc gọi khác.

“À vâng, có gì không thưa ông Matthews?”

Anh thốt lên một tiếng khó chịu. “Khỉ thật, đừng gọi tôi như thế! Đúng là ở văn phòng thì quả là nên thế, nhưng... chuyện này không liên quan đến công việc.”

Sarah hít một hơi thật sâu và không nói gì cả. Phải chăng cô đã gợi lên trong anh điều gì? Phải chăng việc nghĩ về anh đã dẫn tới cuộc gọi này? Từ nhiều tháng qua anh không hề nói gì với cô ngoài cụm từ “Chào buổi sáng” đầy khách sáo mỗi khi vào văn phòng nói chuyện với ông Graham.

“Sarah?”. Giờ thì Rome khó chịu thực sự, qua cách anh quát tên cô cho thấy cơn giận của anh đang mỗi lúc một tăng.

“Tôi đây. Tôi vẫn nghe.” Cô kiềm chế.

“Tôi đang rao bán căn nhà”, anh nói giọng cộc lốc. “Tôi đang đóng gói tất cả đồ của Diane, đồ của bọn trẻ... Tôi định mang hết cho tổ chức từ thiện. Nhưng có một cái hộp chứa những thứ Diane giữ lại từ hồi còn trung học, những thứ mà hai người đã làm cùng nhau, mấy bức tranh, và tôi nghĩ chắc cô cũng muốn xem qua, cô có thể lấy bất cứ thứ gì từ chỗ đồ ấy nếu muốn, còn nếu không thì...” Anh bỏ dở câu nói, nhưng cô biết, nếu cô không lấy, anh sẽ đốt hết.

Anh sẽ gom tất cả những kỷ vật lại rồi thiêu hủy. Sarah nhói lòng với ý nghĩ sẽ xem hết những món đồ trong chiếc hộp ấy và sống lại những năm tháng đã lớn lên cùng Diane, bởi lẽ sự mất mát đó vẫn khiến cô đau đớn, nhưng cô cũng không thể để anh đốt đi những kỷ vật của Diane được. Có lẽ hiện tại chưa thể xem trong đó có những gì, nhưng cô sẽ giữ chúng lại để những năm tháng sau này sẽ soạn hết ra và hồi tưởng lại mà không quá đau đớn, vì chuyện xưa lúc đó chỉ còn là nỗi buồn và sự luyến tiếc.

“Có”, cô cất giọng khàn khàn, cố thốt ra thành lời, “Có, để tôi lấy”.

“Tôi chuẩn bị về nhà để đóng gói cho xong. Tối nay cô có thể đến lấy cái hộp đó bất kì lúc nào.”

“Tôi sẽ đến. Cảm ơn anh”, cô nói giọng khẽ khàng. Anh gác máy, để mặc cô với chiếc ống nghe vẫn còn áp sát bên tai và tiếng tít tít của đường dây bị ngắt.

Tay run rẩy, cô đặt ống nghe xuống, rồi đột nhiên nhận ra rằng mình không còn ngồi trên ghế nữa, sự căng thẳng của cuộc nói chuyện đã khiến cô đứng bật dậy tự lúc nào. Cô vội cúi xuống lấy chiếc ví ở ngăn kéo bên dưới, khóa tủ bàn, tắt hết đèn, khóa cửa phòng, rồi ra về.

Không chỉ tay mà toàn thân Sarah cũng đang run rẩy. Lúc nào nói chuyện với Rome cô cũng bị như thế. Dù suốt mấy năm qua cô luôn cố nhắc nhở mình không được nghĩ về anh, ngay cả trong mơ cũng không được phép, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói của anh cũng đủ khiến cả người cô đông cứng lại. Làm chung công ty cũng đủ tệ lắm rồi, mặc dù cô đã chuyển sang bộ phận khác để không phải thường xuyên nhìn thấy anh, nhưng cuối cùng kết quả lại ngược với mong chờ của cô. Anh được thăng chức đều đều và hiện giờ là một trong những phó chủ tịch của công ty. Còn cô làm thư ký cho một phó chủ tịch thâm niên nên luôn phải liên hệ với anh. Điều duy nhất cứu rỗi cô là lúc nào anh cũng đối xử với cô theo kiểu công việc, và cô cũng ép mình phải đối xử với anh như vậy. Có thể làm gì khác khi cô đã dại dột đến nỗi đi yêu chồng của bạn thân?

Mặc dù nhiệt độ bên trong tầng thượng của bãi đỗ xe nhiều tầng thấp hơn dưới phố ít nhất là mười độ, nhưng sức nóng vẫn táp vào mặt khi cô thong thả bước ra xe, một chiếc gầm thấp hiệu Datsun 280-ZX đời cuối. Cô e rằng chiếc xe cũng là một minh chứng cho thói quen sưu tập đồ đạc để lấp đầy sự trống rỗng trong ngôi nhà của cô - thói quen đang có chiều hướng ngày một lớn dần lên. Cả đời mình cô đã thề sẽ tránh xa sự giả dối lạnh lùng của ngôi nhà mà ba mẹ cô đã ở, nhưng càng lớn lên cô càng cố lấp đầy những chỗ trống trong nó bằng đồ đạc. Chiếc xe thật tuyệt và nó đưa cô tới nơi cần đến nhanh hơn mức cần thiết. Cô thích lái nó, thích nó, nhưng không hề cần nó. Chiếc xe cô mang đi đổi để lấy chiếc Datsun 280-ZX là một chiếc chạy tốt, và cũng mới hơn chiếc này.

Thay vì đến thẳng ngôi nhà Rome và Diane từng sống, tại một trong những khu sang trọng ở Dallas, Sarah cố tình chạy xe tới một nhà hàng và ở đó giết thời gian một tiếng rưỡi đồng hồ. Miệng nhấm nháp từng chút hải sản trong khi bản năng đang gào thét, giục giã cô nhanh chóng đến gặp Rome. Nhưng cô lưỡng lự không muốn bước chân vào ngôi nhà anh đã sống với Diane, nơi cô và Diane đã cùng nhau chơi đùa với bọn trẻ. Hai năm rồi cô không vào lại ngôi nhà ấy. Vụ tai nạn xảy ra đã gần hai năm...

Khi kim đồng hồ điểm tám giờ, cô thanh toán rồi lái xe đi, thật chậm, thật cẩn thận. Tim cô đập dồn dập và thấy hơi nôn nao trong lòng. Lòng bàn tay ướt mồ hôi, cô cầm vô lăng chặt hơn để đảm bảo nó không trượt đi dưới nắm tay mình.

Cô trông thế nào nhỉ? Cô đã không xem lại vẻ ngoài của mình. Son môi đã trôi hết, nhưng cô cũng chẳng buồn tô lại. Cô đưa tay lên vuốt lại mái tóc xem có lọn tóc nào tuột ra khỏi đuôi sam mà cô đã tết từ sáng hay không, nhưng khi thấy nó vẫn còn khá gọn gàng, cô thở phào rồi bỏ tay xuống.

Chiếc Mercedes màu xanh sẫm của Rome đang đỗ trên lối vào nhà, cô đỗ xe bên cạnh rồi bước ra, đi thong thả trên vỉa hè, bước lên năm bậc thềm và nhấn chuông. Cô nhận thấy cỏ vẫn được chăm sóc, những bụi cây đã được cắt tỉa khiến ngôi nhà không có vẻ gì trống vắng nhưng nó thực sự đã để lại một nỗi trống trải đến nhói lòng.

Một lúc sau, Rome mở cửa và né sang một bên nhường chỗ Sarah bước vào. Cô liếc nhìn anh và cảm tưởng như có ai đó vừa thoi một cú thật mạnh vào bụng mình. Cô không hề mong đợi anh sẽ mặc bộ com lê công sở, nhưng không hiểu sao lại quên mất anh cường tráng đến thế nào, trong chiếc quần jeans bó sát anh trông rắn rỏi đến khó tin. Anh đi giày thường, không tất, quần jeans cũ, áo thun trắng cộc tay để lộ những cơ bắp và trong mắt cô, anh đẹp một cách hoàn hảo.

Anh nhìn cô, để ý đến bộ đồ công sở cô vẫn đang mặc. “Cô chưa về nhà à?”, anh hỏi.

“Chưa. Trên đường đến đây tôi có dừng lại ăn tối, chứ chưa về nhà.”

Trong nhà hơi nóng bức, do anh mở cửa sổ nhưng không bật điều hòa.

Cô cởi chiếc áo khoác bằng vải lanh sáng màu và định mắc vào giá treo như vẫn làm mỗi khi đến thăm Diane, nhưng rồi lại vắt nó lên tay vịn cầu thang. Khi anh bước lên lầu, cô nới lỏng cổ chiếc áo lụa trắng và xắn tay áo lên đến khuỷu.

Rome dừng lại trước cửa phòng ngủ của mình và Diane, đôi mắt thoáng trở nên u ám, môi mím chặt khi nhìn vào cánh cửa đang đóng im ỉm. “Trong đó”, anh nói ngắn gọn. “Trong tủ quần áo, tôi qua phòng bọn trẻ để gói đồ, cô cứ thong thả xem.”

Sarah đợi đến khi anh đi vào phòng khác rồi mới từ từ mở cửa bước vào phòng ngủ của Diane, cô bật đèn và đứng lặng một lúc nhìn xung quanh. Mọi thứ vẫn được giữ nguyên kể từ hôm xảy ra vụ tai nạn. Quyển sách đọc dở vẫn nằm trên chiếc bàn cạnh giường. Chiếc váy ngủ vẫn vắt ngang chân giường. Rome đã không ngủ đêm nào ở đây kể từ khi Diane qua đời.

Sarah kéo chiếc hộp ra khỏi tủ quần áo rồi ngồi bệt xuống sàn để xem lại những thứ trong đó. Mắt cô nhòe nước khi bức ảnh đầu tiên cô và Diane chụp chung được lấy ra. Chúa ơi, nếu mất đi một người bạn đã khiến cô đau đớn thế này thì cảm giác của Rome sẽ đến mức nào nữa? Anh đã mất vợ và hai con trai. Suốt những năm tháng học trò, Sarah và Diane lúc nào cũng là đôi bạn thân thiết. Diane là một cô gái sôi nổi, hay cười, hay nói khiến cho cuộc sống của Sarah vốn tĩnh lặng trở nên sôi động. Đôi mắt xanh của Diane luôn rực sáng, mái tóc xoăn màu nâu óng mượt bồng bềnh và niềm yêu đời, yêu cuộc sống trong cô như thắp sáng mọi thứ xung quanh, lan truyền sang những người tiếp xúc với mình, ôi, những kế hoạch cô đã vạch ra! Cô sẽ không bao giờ kết hôn, cô muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng và được đi du lịch vòng quanh thế giới. Còn Sarah chỉ mơ về một gia đình thực sự, chan chứa tình thương yêu. Nhưng rồi kế hoạch của hai người lại chuyển sang một hướng hoàn toàn khác. Diane yêu một chàng trai thành đạt, trẻ trung, cao ráo với đôi mắt xanh sâu thẳm, làm cùng công ty với Sarah và cũng từ lúc đó Sarah biết rằng giấc mơ của mình sẽ không bao giờ thành hiện thực. Diane hi sinh niềm đam mê trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng để bù lại cô có được Rome Mathews, cô đã sinh cho Rome hai cậu con trai kháu khỉnh và đắm chìm trong tình yêu của anh.

Còn Sarah, cô âm thầm tập trung hết tâm trí và sức lực cho công việc, bởi đó là niềm khuây khỏa duy nhất trong cuộc đời cô.

Cô đã cố ngăn mình không được yêu Rome, nhưng lại nhận ra rằng cảm xúc là thứ gì đó không dễ dàng điều khiển được. Nếu như không yêu anh trước khi anh gặp Diane, cô đã có thể giữ không cho tình cảm của mình lớn dần lên thành điều gì đó nghiêm túc, nhưng cô đã phải lòng anh ngay từ lần gặp đầu tiên. Từ giây phút gặp anh, tận trong sâu thẳm trái tim mình, cô biết rằng anh sẽ không chỉ là một người bạn đồng nghiệp mà có ý nghĩa hơn thế rất nhiều. Cô nghĩ mình đã bị chinh phục bởi đôi mắt anh, đôi mắt xanh sâu thẳm, ẩn chứa những xúc cảm mãnh liệt. Rome Caldwell Matthews không phải là người tầm thường. Anh là người có nghị lực và đầy tham vọng, cộng với sự thông minh nhạy bén khiến anh nổi bật hơn hẳn trong đội ngũ quản lý. Mà anh đâu có đẹp trai: gương mặt góc cạnh dữ dằn, đôi gò má quá cao và sắc, sống mũi từng bị gãy một lần, còn quai hàm thì rắn như một mảnh đá granite. Anh là người đàn ông luôn kiểm soát được cuộc sống của mình và sắp đặt nó theo cách anh muốn. Anh rất thân thiện với cô, nhưng Sarah biết cô quá mờ nhạt và lặng lẽ, không thể hấp dẫn được người đàn ông đầy cá tính như anh. Một mùa hè, Sarah rủ Diane đi picnic cùng công ty mình và không ngờ rằng anh lại để ý đến vẻ đẹp đầy sức sống của Diane và cố tìm cách chiếm được cảm tình của cô. Nhưng chuyện đã xảy ra đúng như thế. Năm tháng sau, Diane và Rome làm đám cưới, ba tháng sau lễ kỉ niệm đầu tiên, Justin ra đời và hai năm sau đến lượt Shane. Hai cậu bé xinh xắn được thừa hưởng cặp mắt của mẹ và tính quả quyết từ cha. Sarah đã rất yêu thương chúng, đơn giản vì chúng là con của Rome.

Cô vẫn gần gũi với Diane như trước, nhưng luôn dè chừng để không xâm phạm vào thời gian Rome dành cho gia đình. Anh đi công tác suốt và cô chỉ đến nhà họ chơi vào những ngày anh đi vắng. Cô luôn cảm thấy anh không tán thành tình bạn thân thiết giữa cô và Diane, cho dù biết rằng anh không hề đả động gì về điều này. Có lẽ anh không thích cô dù cô chưa làm điều gì để đáng phải bị như thế. Sarah cố tránh mặt anh hết sức có thể và chưa bao giờ nói cho Diane biết cảm giác của mình. Nói ra cũng chẳng để làm gì, bởi nó chỉ khiến Diane đau khổ và làm sứt mẻ tình bạn của hai người mà thôi.

Sarah cũng từng hẹn hò và vẫn còn hẹn hò, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức thông thường. Thật không công bằng cho người đàn ông nào đấy muốn tiến xa hơn với cô trong khi cô không thể nào đáp lại được tình cảm của người ấy. Mỗi khi có ai trêu chọc hỏi cô đến bao giờ mới chịu lấy chồng thì cô đều vô tư đáp lại rằng, do mình quá yêu công việc nên không có thời gian giặt tất bẩn cho bất kì một người đàn ông nào. Câu trả lời luôn được cô thủ sẵn để bảo vệ trái tim đang tổn thương của mình, nhưng nó hoàn toàn không thật lòng. Cô đâu có muốn làm công việc này, nhưng ngoài nó ra cô không có gì khác để làm nên đã dành hết tâm huyết cho nó. Câu trả lời đó đánh lừa được tất cả mọi người, trừ bản thân cô.

Rome đã sống hết mình vì Diane và bọn trẻ. Nhưng vụ tai nạn xảy ra trên đường cao tốc gần hai năm trước dường như hủy diệt hoàn toàn con người anh. Nó đã làm biến mất nụ cười trên môi và cả sự ấm nồng trong đôi mắt anh. Một buổi sáng sớm, khi Diane đang đưa bọn trẻ đến trường thì một gã say đi ngược chiều đột ngột chuyển làn đường đâm thẳng vào xe của cô. Nếu gã không chết ngay tức khắc, Sarah nghĩ Rome cũng sẽ bóp cổ gã bằng đôi tay rắn như gọng kìm của mình, anh đã phát cuồng lên vì đau đớn khi biết chuyện. Justin chết ngay vì bị va đập mạnh, hai ngày sau Shane cũng đi theo anh trai mình. Rồi Diane cũng mất sau hai tuần bất tỉnh và không hay biết gì về sự ra đi của hai con mình. Suốt hai tuần, Sarah tranh thủ dành nhiều thời gian nhất có thể để túc trực bên cạnh người bạn thân nhất của mình. Cô giữ chặt đôi tay mảnh dẻ của bạn và cầu nguyện cho cô ấy tỉnh lại, nhưng cũng lại nơm nớp rằng Diane sẽ cứ thế mà đi. Rome ngồi bất động phía bên kia giường, nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của Diane, mặt anh u sầu và tái xám, nén chặt mọi cảm xúc bên trong. Diane là tia hy vọng cuối cùng, là ánh sáng cuối cùng còn lại của anh, nhưng tia sáng mỏng manh ấy đã tắt lụi, biến mất mãi mãi để lại anh với màn đêm đen tối.

Sarah lần lượt nhìn lại những bức ảnh cô và Dinae chụp chung thời thơ ấu và thời thanh niên, lẫn trong đó là ảnh của hai đứa nhỏ khi chúng còn sơ sinh, lúc chập chững biết đi, khi trở thành những cậu bé nghịch ngợm. Cũng có vài bức của Rome, lúc anh nô đùa với bọn trẻ, lúc rửa ôtô, lúc cắt cỏ, hay lúc làm những công việc bình thường của một người cha, một người chồng. Sarah nán lại bức ảnh anh đang nằm dài trên cỏ, chỉ mặc mỗi chiếc quần soóc ngắn, bồng Justin đu đưa trên đầu mình. Đôi tay rám nắng khỏe mạnh vững chắc nâng thằng bé lên, và rõ ràng nó cảm thấy an toàn trong đôi tay của cha. Justin đang cười ngặt nghẽo. Sát bên cạnh, Shane đang chồm lên người cha, nắm chặt đám lông trên ngực Rome bằng đôi tay mũm mĩm nhỏ xíu và cố tự đứng lên. “Có tìm thấy thứ gì cô muốn giữ lại không?”

Câu hỏi khiến Sarah giật mình làm rơi bức ảnh vào hộp. Cô nhận thấy anh chỉ hỏi hú họa chứ không để ý cô đang nhìn ngắm bức ảnh của anh với niềm khát khao nhức nhối, nhưng đôi mắt màu lục sẫm của cô vẫn mở to thận trọng khi đứng lên vuốt lại váy cho thẳng thớm.

“Có. Tôi sẽ lấy cái hộp này. Có rất nhiều ảnh của Diane và bọn trẻ trong này... nếu anh không...”

“Cứ lấy đi”, anh nói cộc lốc, bước hẳn vào trong phòng. Anh dừng lại giữa phòng, đưa mắt nhìn quanh như thể chưa từng ở đây bao giờ, ánh mắt trống trải và nụ cười tắt lịm trên môi. Thực ra Sarah nhận thấy đôi lúc anh cũng cười nhưng chỉ là một cử động lịch sự của đôi môi vô cảm. Dĩ nhiên, nụ cười không bao giờ xuất hiện trên đôi mắt anh để thổi bùng ngọn lửa âm ỉ trước đây từng hiện hữu.

Anh thọc tay vào túi quần như cố giữ chúng không siết lại thành hai nắm đấm. Hai vai gồng lên căng cứng, cố gắng kìm nén những hồi ức anh đã có trong căn phòng. Anh đã ngủ trên giường với Diane, ân ái với cô, đùa giỡn với hai con trai vào những buổi sớm thứ Bảy khi chúng ùa vào phòng đánh thức anh dậy. Sarah vội cúi xuống bê cái hộp lên, tránh nhìn vào mặt anh để không phải chứng kiến nỗi khổ anh đang chịu đựng.

Nỗi thống khổ tràn ngập trong cô cũng nhiều ngần ấy. Cô yêu anh đến nỗi mong Diane sống lại, để nụ cười lại xuất hiện trên môi anh. Dù thế nào anh vẫn luôn là của Diane, vì cái chết không hề khiến anh ngừng yêu cô ấy. Anh vẫn đau buồn, khốn khổ vì mất Diane.

“Tôi dọn xong phòng bọn trẻ rồi”, anh nói giọng lạnh nhạt. “Mọi thứ đã được cho hết vào thùng. Tôi... Tôi...” Đột nhiên giọng anh vỡ òa, khiến trái tim Sarah cũng tan vỡ theo. Anh hít vào, hơi thở giật cục, ngực nhấp nhô nặng nề vì cố kìm nén cảm xúc.

Đột nhiên mặt anh co rúm lại vì cơn đau dữ dội, anh xoay nắm tay đấm mạnh xuống bàn trang điểm, những lọ nước hoa và mỹ phẩm vẫn để bừa bãi bật tung lên rơi xuống kêu loảng xoảng. “Khốn kiếp, những thứ này giờ chẳng còn tích sự gì nữa!” Anh hét lên thô bạo, rồi mò mẫm sắp xếp lại các thứ trên bàn, thân mình oằn xuống dưới sức nặng của cơn giận dữ và nỗi đau buồn. Anh chưa từng nếm trải thất bại cho đến khi mất hết gia đình. Cái chết không báo trước của vợ và hai con trai đã giáng cho anh một đòn chí mạng, phá hủy hoàn toàn và vĩnh viễn cuộc sống anh đã cố công gây dựng.

“Có thể nói, mất bọn trẻ còn tồi tệ hơn mất Diane.” Anh nghẹn ngào. “Hai đứa còn quá nhỏ, chúng chưa có cơ hội để tận hưởng cuộc sống. Chúng sẽ không bao giờ biết chơi thể thao thời trung học là gì, vào đại học ra sao, hay cảm giác lần đầu tiên hôn bạn gái thế nào. Hai đứa cũng chưa biết làm tình, chưa được nhìn thấy con chúng ra đời. Chúng không bao giờ còn cơ hội nữa.”

Sarah ôm chặt cái hộp vào ngực. “Justin đã hôn bạn gái rồi”, cô run run nói với nụ cười yếu ớt cố nhú lên trong nỗi đau đớn. “Con bé tên là Jennifer. Lớp nó có bốn Jennifer, nhưng nó quả quyết với tôi là Jennifer của nó xinh nhất. Nó đã hôn lên môi con bé và hỏi cưới con bé, nhưng con bé sợ quá chạy mất. Thằng bé nói, nó nghĩ con bé chưa sẵn sàng lấy nó nhưng nó bảo sẽ để mắt đến con bé. Tôi nhắc lại đúng nguyên văn lời nó đấy”, cô nói thêm, khẽ cười. Cô bắt chước giọng nói của Justin, lè nhè và lộn xộn của một đứa trẻ lên bảy. Miệng Rome giần giật. Anh liếc nhìn cô. Rồi đội nhiên, cặp mắt nâu sẫm bừng lên vàng rực. Nghe như trong cổ phát ra âm thanh nghèn nghẹn, rồi anh bật cười thành tiếng, ngửa hẳn cổ ra sau.

“Ôi trời, thằng nhỏ mới tí tuổi mà đã hám gái”, anh bật cười chua chát. “Tội nghiệp cho Jennifer, con bé không còn cơ hội nữa.”

Sarah cũng đáng thương, tội nghiệp như vậy. Justin đã thừa hưởng tất cả sức quyến rũ chết người từ cha mình.

Tiếng cười của anh khiến lòng cô đau nhói, tiếng cười lần đầu tiên trong suốt hai năm qua cô mới lại nghe thấy. Anh không bao giờ nói chuyện về bọn trẻ hay Diane kể từ sau vụ tai nạn. Anh dồn giữ trong lòng tất cả hồi ức cùng nỗi đau đớn, như thể phải khóa chặt chúng ở đó để có thể giữ được thăng bằng mà tiếp tục tồn tại và làm việc.

Cô dợm bước, vẫn ôm chặt cái hộp. “Chỗ ảnh này... anh có thể lấy chúng bất cứ lúc nào.”

“Cảm ơn.” Anh khẽ nhún vai, như cố xoa dịu sự căng thẳng trên đôi vai rộng. “Điều này thật nặng nề. Gần như... Vượt quá sức chịu đựng của tôi.”

Sarah cúi đầu, câm lặng, không dám nhìn anh vì sợ mình sẽ bật khóc.

Điều này thật quá đau đớn đến nỗi cô bắt đầu nghi ngờ chuyện mình có thể vượt qua nó, nhưng lại không thể làm gì để giảm bớt nỗi đau nơi anh. Có lẽ cô cũng sẽ chết điếng trong lòng nếu như thấy anh khóc. Sau vụ tai nạn, nỗi đau cô đang chịu đựng một phần là cho Rome, khi biết anh phải chịu đựng như thế nào. Cô chưa bao giờ có thể chia sẻ với anh bằng một vòng tay ôm; anh đã dựng xung quanh mình một hàng rào vững chắc, khuôn mặt luôn nhợt nhạt khi cố nén nỗi buồn khổ lặn sâu vào bên trong để không ai có thể dò tới được. Rome cứ thế lầm lũi không chia sẻ với ai.

Khi cô ngước nhìn lên, Rome đã ngồi trên giường, tay đang nắm chiếc áo ngủ bằng lụa. Anh ngồi gục đầu, các ngón tay liên tục mân mê chiếc áo ngủ, vuốt qua vuốt lại.

“Rome...” Cô ngập ngừng. Cô có thể nói gì lúc này?

“Tôi vẫn thường chợt tỉnh lúc nửa đêm và với tay tìm cô ấy,” anh nói giọng nặng nề. “Chiếc áo ngủ này cô ấy đã mặc vào đêm cuối chúng tôi ở cùng nhau, lần cuối cùng tôi ân ái với cô ấy. Tôi không thể quen được việc cô ấy không còn ở đây. Đấy là một nỗi đau trống rỗng không dễ nguôi, dù tôi có ngủ với đàn bà nhiều thế nào đi chăng nữa.”

Sarah thở dốc, cặp mắt xanh như nước sông Nile mở to bối rối. Anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt cay đắng. “Điều đó làm cô sốc sao, Sarah? Chuyện tôi có những người đàn bà khác? Tôi đã một lòng một dạ với Diane suốt tám năm, thậm chí chưa bao giờ hôn một phụ nữ nào khác, mặc dù nhiều lần đi công tác xa tôi đã nằm thao thức cả đêm vì thèm khát đàn bà. Nhưng không thể là ai khác, nhất định phải là cô ấy. Nên tôi cố nén lòng đợi đến khi về nhà để thức trắng đêm cùng cô ấy.” Cổ họng Sarah nghẹn lại, một nỗi đau khủng khiếp đột ngột xuyên qua người khiến cô bước giật lùi ra xa.

Cô không muốn nghe điều đó. Cô đã luôn cố không nghĩ tới cảnh anh lên giường với Diane, cố nén không ghen tỵ với cô bạn, thường xuyên đấu tranh với bản thân để lòng ghen tuông không làm hỏng đi tình bạn giữa hai người. Cô đã thành công khi Diane còn sống, nhưng bây giờ lời nói của Rome khiến lòng cô nhói đau, và trong đầu đột nhiên xuất hiện những hình ảnh không mong muốn. Cô quay người, ngoảnh mặt đi và cố vờ như không nghe những lời của anh. Chiếc giường kêu ken két khi anh đứng lên, rồi đột nhiên anh nắm chặt hai cánh tay, kéo giật cô quay lại đối diện với mình. Khuôn mặt anh tái mét vì giận dữ, các mạch máu trên thái dương giật giật. “Chuyện gì xảy ra với cô vậy Thánh nữ Sarah? Có phải cô đã tự nhốt mình trong tu viện tâm tưởng lâu đến mức không thể chịu nổi chuyện phải nghe một người bình thường nói rằng anh ta thích thú những hành động tình dục tội lỗi?” Anh gầm gừ, Sarah đông cứng người vì bị ghì chặt. Cô sửng sốt trước sự giận dữ đang bùng nổ trong anh. Cô lờ mờ nhận ra anh đang nổi giận không phải với cô mà là với định mệnh đã cướp đi người vợ, để lại mình anh với vòng tay trống rỗng, nhưng dù thế nào thì lúc này anh cũng rất đáng sợ.

Rome ghì chặt lấy cô và lắc mạnh, như muốn trừng phạt cô vì trước mặt anh là người đàn bà ấm áp, sống động trong khi Diane đã mãi mãi ra đi. “Tôi vẫn không thể ngủ được với người phụ nữ nào khác”, anh rít lên đau đớn. “Ý tôi không phải là tình dục. Tôi đã lên giường với người đàn bà khác chỉ hai tháng sau khi Diane qua đời, và tôi đã tự căm thù bản thân ngay sáng hôm sau... khốn nạn, ngay khi xong thì đúng hơn!

Cảm giác như thể tôi đã phản bội cô ấy. Tôi cảm thấy mình đầy tội lỗi khi trở về khách sạn và bắt đầu nôn mửa. Tôi thậm chí không thực sự thích thú làm vậy, nhưng đêm sau tôi vẫn lặp lại chuyện đó, và lại cảm thấy tội lỗi. Tôi đã cố khiến bản thân mình phải đớn đau, phải trả giá vì được sống tiếp trong khi cô ấy đã chết. Kể từ đó, tôi đã lên giường với nhiều đàn bà, bất cứ lúc nào cần... tình dục, lúc nào cũng có một người đàn bà muốn ăn nằm với tôi. Tôi cần tình dục và tôi đã được thỏa mãn, nhưng tôi không thể ngủ cùng họ. Xong là tôi bỏ đi ngay. Trong tâm trí, tôi vẫn là chồng của Diane và không thể ngủ cùng giường với một người đàn bà nào khác ngoài cô ấy.”

Sarah cảm thấy ngạt thở, chết lặng khi anh ghì chặt cánh tay cô, phả hơi thở nóng bỏng lên má, ghé bộ mặt cuồng nộ vào sát mặt cô. Cô vùng thoát ra khỏi anh, hai bàn tay nắm chặt. Cô không thể chịu đựng việc nghe anh kể chuyện anh lên giường với những người đàn bà khác, hàng tá đàn bà. Cô nhìn Rome bằng ánh mắt bối rối và tuyệt vọng nhưng anh không để ý. Anh quỳ thụp xuống sàn kèm theo một tiếng rên rỉ, hai tay bưng mặt, vai run lên bần bật.

Căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt, cô thở gấp, cảm giác như phổi đang nở rộng để lấy thêm oxy cho cơ thể.

Sarah cảm thấy choáng váng như muốn lả đi, nhưng cố ghìm lại. Rồi không biết từ lúc nào, cô nhận ra mình cũng quỳ xuống bên cạnh anh, vòng hai cánh tay ôm lấy anh như đã nhiều lần cô hằng mong mỏi. Ngay lập tức, hai cánh tay mạnh mẽ của anh cũng ghì chặt, ôm siết cô vào người mạnh đến nỗi xương sườn như muốn gãy vụn. Anh ấp mặt vào khuôn ngực mềm mại của cô khóc rứt lên, những tiếng nức nở bật ra từ cơ thể đang rung lên dữ dội. Sarah ôm lấy anh, vuốt ve mái tóc, để yên cho anh khóc. Anh được quyền làm thế, vì anh đã cô đơn quá lâu và không chịu chia sẻ cùng ai nỗi đau của mình. Mắt nhòa lệ nhưng cô không hề để ý những giọt nước mắt nóng hổi đang tuôn đầm đìa trên mặt.

Lúc này anh là mối quan tâm duy nhất. Cô chỉ im lặng, nhẹ nhàng vỗ về anh, nhưng sự hiện diện của cô cũng đủ giúp anh thoát khỏi nỗi cô đơn đắng cay từng khiến trái tim như bị vùi chặt trong vùng đất hoang lạnh. Anh dần dần bình tâm trở lại và nhích vào gần cô, miết ngược hai bàn tay lên lưng cô. Sarah cảm thấy trên lồng ngực anh những hơi thở sâu như giãn ra, rồi biến thành sự ấm áp lướt qua ngực mình. Theo bản năng, ngực cô căng lên bên dưới chiếc áo sơ mi lụa cùng nịt ngực bằng ren - một sự hưởng ứng đáng xấu hổ, và cô đan chặt tay vào tóc anh.

Anh ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn ướt, đôi đồng tử mở rộng đến khi màu nâu biến mất hoàn toàn. Anh nhìn chằm chằm vào cô, rồi nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên hai má cô. “Sarah”, lời anh nhẹ như hơi thở và anh đưa môi chạm vào môi cô.

Cô bất động, hơi thở như ngừng lại, hàng nghìn lời cầu nguyện đã linh nghiệm trong cái chạm nhẹ ấy. Cô đưa tay lên vai, móng tay bấu chặt lấy những lớp cơ nổi căng trên mình anh. Đấy chỉ đơn giản là một nụ hôn thay lời cảm tạ, nhưng cô không kìm được lòng mình, đầu óc trống rỗng chỉ còn lại cảm xúc đang bao trùm. Cô buông thân thể mềm mại của mình áp sát vào anh trong lúc hai người quỳ trên sàn. Theo bản năng, anh đỡ lấy cô, cánh tay rắn chắc vòng quanh những đường cong nữ tính trên thân thể cô, ôm sát vào anh. Anh lui lại để nhìn cô, ánh mắt sắc sảo như nhận ra cảm xúc của cô. Anh là người đàn ông từng trải nên nhận ra ngay sự hưởng ứng rất nữ tính nơi cô. Ánh mắt đắm đuối nhìn khuôn miệng rộng đang run rẩy, đôi môi mở hờ hững, rất tự nhiên, anh cúi xuống uống trọn sự ngọt ngào của đôi môi ấy và trao một nụ hôn khao khát và mãnh liệt. Sarah thở hổn hển, rồi anh đẩy lưỡi vào miệng cô với tất cả ham muốn và thành thạo, một nụ hôn thân mật làm cô sung sướng đến đê mê. Cô rên lên khe khẽ trong miệng anh. Hai cánh tay anh âu yếm ôm sát cô, làm chủ cơ thể cô rồi ngả ra thảm.

Cảm giác quay cuồng, giống như trong những giấc mơ mà cô từng có, đến nỗi quên hết mọi thứ xung quanh, không biết mình đang ở đâu, ngoài người đàn ông đang cúi xuống bên trên với đôi môi nóng bỏng và tràn ngập đam mê. Cô bấu tay vào vai anh phát tín hiệu cho biết mình đang hưởng ứng, toàn thân cô ấm lên, cong oằn để đón chờ sức nặng anh.

Mất cảm giác về thời gian và không gian, chỉ còn sự ham muốn thân xác đang bùng cháy giữa hai người, bất ngờ và ngoài tầm kiểm soát. Cô cảm thấy bàn tay anh trên cơ thể mình, chạm vào ngực, trượt dần vào bên trong váy rồi miết ngược lên hai đùi rồi nhẹ nhàng vuốt ve vào giữa, khiến cô bật lên tiếng kêu rên rỉ đầy khao khát. Tâm trí hoàn toàn không còn chút phản kháng nào. Cô phó mặc thân mình cho anh, không để tâm gì khác ngoài sự thích thú từ đôi tay sành sỏi của anh. Rome biết rõ phụ nữ, sự thành thạo của anh khiến cô phát cuồng. Cô dâng trọn thân hình mảnh dẻ của mình cho anh, trong cô giờ chỉ còn sự khoái cảm ngọt ngào và nóng bỏng khi được nằm gọn trong vòng tay, tận hưởng nụ hôn và sự âu yếm của anh.

Anh đứng dậy, đôi tay cơ bắp nhẹ nhàng nhấc bổng tấm thân mảnh dẻ. Chỉ vài bước gấp gáp anh đã đến bên giường, đặt cô nằm xuống và ngả người bên cạnh. Miệng bật ra tiếng gầm gừ khe khẽ khi anh đẩy cô nằm bên dưới, dùng chân tách hai chân cô rồi áp vào người cô bằng một động tác tự nhiên và thành thục. Sarah bám chặt vào Rome, quay cuồng trong sự thèm khát do anh khuấy động. Miệng mềm mại và nồng nhiệt dưới miệng anh. Cô đã yêu anh quá lâu và trong giây phút này tất cả những mong ước thầm kín dưới ánh sao băng đã thành hiện thực. Cô sẵn sàng để anh đi đến tận cùng với mình. Và cô biết điều anh muốn. Cô có thể cảm nhận được cơ thể cường tráng đầy nam tính khi anh ập mạnh vào cô. Những lớp quần áo giữa họ trở nên vướng víu, ngăn cách da thịt đang hừng hực khát khao của họ.

Đột nhiên thiên đường biến mất. Người anh co cứng lại. Anh lăn xuống và ngồi dậy nơi mép giường, hai tay ôm đầu gục xuống. “Khốn nạn”, giọng anh đùng đục nhuốm vẻ ghê tởm, “Cô là bạn của cô ấy, mà lại lăn lộn với chồng cô ấy, ngay trên giường của cô ấy như thế này đây.”

Sững sờ, Sarah ngồi dậy, sửa lại quần áo cho ngay ngắn và gạt chỗ tóc đang rủ xuống mắt. Cô cảm nhận được lời buộc tội trong giọng nói của anh và hiểu rằng lúc này cô không thể nổi giận với anh được; cô biết anh cảm thấy tội lỗi ra sao và dễ bị tổn thương đến thế nào sau những mất mát vừa qua. “Tôi đã là bạn thân nhất của cô ấy”.

“Hành động của cô đâu nói lên điều ấy!”

Cô trườn ra khỏi giường, đứng dậy, hai chân run rẩy. “Cả hai ta đều đau khổ”, cô nói với mái đầu đang cúi gục, giọng cũng run rẩy. “Chúng ta chỉ hơi mất kiểm soát thôi. Tôi yêu Diane như chị em gái, và cũng nhớ cô ấy.” Cô dợm chân bước ra, không thể đứng đây thêm chút nào nữa. Cô có cảm giác một đêm thế này là quá đủ cho cả đời người, chiếc lưỡi dường như không phải của mình nữa, cứ lắp bắp, “Không có gì tội lỗi cả, chẳng có gì thực sự liên quan tới nhục dục. Đó chỉ vì chúng ta cùng quá đau khổ...”.

Anh đứng bật lên khỏi giường, mặt đầy cuồng nộ. “Chẳng có gì là nhục dục ư? Chết tiệt! Tôi đã ở giữa hai chân cô! Chút nữa thôi là chúng ta đã làm chuyện ấy với nhau rồi! Theo cô đó là cái gì? Chúng ta ‘an ủi’ nhau à? Trời đất, như vậy mà cô còn cho rằng đó không phải là tình dục! Cô quá lạnh lùng nên không biết gì về đàn ông, hay họ muốn gì!”

Sarah lảo đảo, mặt tái nhợt, đôi mắt xanh lục ánh lên vẻ đau đớn. Miệng run rẩy. “Tôi không đáng bị như vậy đâu”, giọng khẽ khàng, cô mở chốt cửa, rồi chạy như bay xuống cầu thang trước khi anh nhận ra mình đang bỏ đi. Anh gầm lên, phóng người đuổi theo.

“Sarah!”, anh hét lên hung hãn, rồi lao ra cửa, vừa đúng lúc cô xoay khóa, nổ máy, giật cần số và quay xe lao đi, lốp cao su rít lên trên mặt đường nhựa. Anh đứng lại, trông theo ánh đèn đỏ nhấp nháy phía sau xe cho đến khi chúng khuất sau khúc quanh, rồi đóng sập cửa lại, rủa sả hằn học một lúc. Phát hiện ra cô đã bỏ quên áo khoác, anh cầm nó lên. Khốn nạn! Sao anh lại có thể nói như thế với cô? Cô nói đúng, cô không đáng bị như vậy. Anh đay nghiến cô vì tội lỗi của chính mình, không chỉ vì chuyện xảy ra tối nay, mà nhiều năm qua anh đã nhòm ngó và khao khát lên giường với cô, dù cô là bạn thân nhất của Diane.

Rome nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác đang cầm trên tay, miệng mím chặt. Lẽ nào Sarah không biết trông cô thách thức thế nào với đàn ông hay sao? Cô quá lạnh lùng, nhợt nhạt và xa vắng, quá khép kín. Cô quá tận tâm với công việc, khiến ai cũng có thể dễ dàng nhận thấy rằng cô không muốn đi xa hơn quan hệ thông thường với một người đàn ông nào. Trong nhiều năm, người ta đồn rằng cô là tình nhân của ông chủ tịch điều hành, nhưng Diane không nghĩ vậy và anh tin vào cách nhìn nhận của vợ mình. Diane cho rằng Sarah hẳn đã có một mối tình trắc trở, nhưng như cô từng nói, Sarah là người sâu sắc và thường giữ kín chuyện riêng tư.

Anh vẫn nhớ lần đầu tiên ham muốn Sarah chính là ở đám cưới của mình. Anh đang nôn nóng muốn cùng Diane rời khỏi buổi tiệc, thì bất chợt trông thấy Sarah, đứng với vẻ hơi cô đơn như thường lệ, mái tóc vàng sáng màu búi lên đỉnh đầu, khuôn mặt nhợt nhạt ẩn dấu sau vẻ lịch sự. Chẳng lẽ cô không bao giờ cuồng nhiệt hay luống cuống sao? Anh tự hỏi. Không bao giờ bồn chồn ư? Anh chợt nghĩ trông cô sẽ thế nào nếu ở trên giường cùng mình, mái tóc sáng rối tung vì đam mê cuồng nhiệt, miệng đỏ mọng sau những cái hôn, thân hình mảnh dẻ lấm tấm mồ hôi.

Cơ thể đột nhiên rạo rực, cương cứng vì thèm muốn khiến anh phải quay đi để che giấu tình trạng đáng xấu hổ đó. Vậy mà anh lại bực bội với Sarah, trong khi tại đám cưới của mình anh đã ham muốn cô như thế. Năm tháng vẫn không cải thiện được tình hình. Cô vẫn luôn xa cách, lạnh lùng. Cô lảng tránh khỏi anh mỗi khi anh về nhà đúng lúc cô đến chơi với Diane. Anh yêu Diane và chung thủy với cô ấy, hoàn toàn hài lòng với cô ấy trên giường, nhưng tận sâu trong tâm thức, sự ham muốn Sarah vẫn còn đó. Nếu cô bật đèn xanh cho anh, liệu anh có còn giữ được lòng chung thủy với Diane không? Anh rất muốn nghĩ là có, nhưng cũng không dám chắc, xem chuyện gì đã xảy ra khi lần đầu tiên anh hôn Sarah! Anh đã sẵn sàng đi đến tận cùng ngay lúc đó, ngay trên sàn, nhưng khoảng thời gian tận hưởng làn da mềm mại và lúc mang cô lên giường đã giúp anh định thần và kịp dừng lại. Nhưng cô không hề lạnh lùng và dè dặt trong vòng tay anh mà ấm áp và cuồng nhiệt hưởng ứng, không do dự mở hai chân ra đón đợi. Hai má đỏ hồng, vài lọn tóc đã rơi ra khỏi búi, xoăn xoăn hai bên thái dương trông thật đáng yêu.

Anh ham muốn cô chỉ bởi lúc đó hình tượng một phụ nữ lúc nào cũng tươm tất hoàn toàn bị phá hủy. Có lần anh đi công tác về nhà sớm, lúc đó cô đang bơi trong hồ cùng Diane và bọn trẻ. Cô cười và đùa giỡn như trẻ con, mái tóc dài xõa tung bồng bềnh như đám mây. Anh thay đồ bơi và tham gia cùng họ, nhưng khi anh vừa xuất hiện, Sarah liền thôi cười. Cô trở về với nét mặt thản nhiên xa cách. Cô xin lỗi Diane, bơi vào bờ và nhanh chóng lau khô người rồi vội mặc chiếc quần soóc jeans khiến đôi chân dài yêu kiều càng thêm nổi bật. Hình ảnh Sarah trong bộ bikini màu vàng nhạt khiến anh rung động đến nỗi phải ngụp lặn xuống hồ, khi ngoi lên thì cô đã bỏ đi rồi.

Một người đàn ông không thể đòi hỏi người vợ nào hơn Diane, hay một người tình nào hơn cô ấy. Nhưng dù anh có yêu cô thế nào, ham muốn cô bao nhiêu, anh vẫn khao khát Sarah. Đó không phải là tình yêu, những tình cảm tinh tế không có mặt trong thứ xúc cảm anh dành cho cô. Sức hút từ cô đối với anh chỉ đơn thuần là ham muốn bản năng. Anh đay nghiến cô chỉ bởi lẽ khi anh đến với cô, tình dục sẽ trở thành sự phản bội nhiều hơn so với những người đàn bà vô danh khác. Họ chỉ có thân thể mà không có phẩm cách. Nhưng anh biết Sarah và không thể xoá hình ảnh của cô ra khỏi tâm trí. Anh muốn lên giường, muốn nhìn thấy cô trở nên cuồng nhiệt bên dưới mình, muốn nghe thấy cô gọi tên anh trong từng đợt sóng đam mê dữ dội. Nhưng cô lại là bạn thân nhất của Diane.

Nhiều giờ sau, Sarah vẫn nằm cuộn tròn trên giường lặng lẽ khóc, những giọt nước mắt cuối cùng cũng cạn, nhưng cô không ngủ được. Cô cảm thấy quá mệt mỏi, lòng tan nát vì tổn thương. Khi điện thoại reo, cô cố phớt lờ vì lúc này không muốn nói chuyện với ai cả. Nhưng hai giờ sáng mà có ai gọi thì chắc là có chuyện gấp, nên cuối cùng cô cũng với tay nhấc ống nghe. Khi cát tiếng a lô, cô nhăn mặt khi thấy giọng nói của chính mình đang khản đặc vì khóc.

“Sarah, anh không định...”

“Tôi không muốn nói chuyện với anh”, cô cắt ngang, giọng nói trầm trầm khiến mớ cảm xúc rối bời mà cô đã cố kiềm chế vỡ òa trở lại và tiếp tục khóc. Nghe giọng cô có tiếng nức nở khe khẽ mặc dù đã cố nén. “Có thể tôi không biết gì về đàn ông thật, nhưng anh cũng đâu biết gì về tôi! Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, anh nghe rõ chưa?”

“Chúa ơi, em đang khóc ư.” Anh lẩm bẩm, chất giọng khàn khàn đầy nam tính khiến cô vừa đau đớn vừa khao khát.

“Đã bảo là tôi không muốn nói chuyện với anh cơ mà!”

Không hiểu sao anh đoán được ý định của cô nên đột ngột hét lớn: “Đừng gác máy, nghe anh nói đã!”. Nhưng cô vẫn gác máy rồi vùi mặt vào gối và khóc đến khi hai mắt cạn khô và bỏng rát.

“Anh đâu biết gì về em”, cô nói to trong bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.