Con Gái Gian Thần

Chương 101: Thiếu niên bận rộn



“CHỈ CẦN CHÀNG LƯỚT QUA BÊN CẠNH, LIỀN MANG TRÁI TIM EM ĐI MẤT.”

Chu Nguyên là một kẻ rất bận rộn, thường xuyên dẫn theo một đám người mở party, không muốn để ý tới hắn cũng khó.

Chu Nguyên rất bất đắc dĩ, con gái Tể tướng, sao có thể muốn gặp là gặp được? Đưa thiếp tới tướng phủ, còn chẳng được bước chân vào thư phòng, huống chi gặp con gái người ta. Đâu có ông bố nào ngốc vậy, bộ thấy bạn văn hay chữ tốt thì liền gọi con gái cưng tới để trò chuyện với bạn hả? Thế thì đành phải ‘vô tình gặp gỡ’ vậy.

Nào ngờ Trì Tu Chi đã mua chuộc được cha mẹ vợ, từ khi các tài tử đến Hi Sơn, chỉ cần Trịnh Diễm ra khỏi nhà, chắc chắn sẽ có nam đinh Trịnh gia đi theo sát bên, đôi khi là chính bản thân Trì Tu Chi, phải đảm bảo sạch sẽ chu vi tám trượng xung quanh tiểu mỹ nữ. Nhiều người có cái phẩm chất là càng ngăn cấm càng gan dạ, miễn có chút tình ý, chịu thất bại hai lần liền khai hỏa toàn bộ mã lực.

“Kia là ai thế?” Trịnh Diễm đã quên Chu Nguyên, hơn hai mươi tài tử, có khoảng hai, ba người tương tự Chu Nguyên, chẳng qua Chu Nguyên có vẻ nổi bật hơn mà thôi.

Hôm nay người đi theo là Trịnh Đức Hưng đang được nghỉ phép: “A! Là Chu Nguyên.”

Trịnh Diễm suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ hắn là ai: “Là hắn à ----” giọng điệu kéo dài có vẻ rất mờ ám.

“Đúng, đúng, là hắn đấy.” Rốt cuộc trong lòng Trịnh Đức Hưng vẫn có vài phần hướng tới thế gia, tuy bây giờ không còn là cậu nhóc ngờ nghệchngày trước, nhưng vẫn khá để ý. Ở phương diện này, trình độ săn tin của cậu chẳng kém cạnh gì Trịnh Đức Khiêm.

“Giọng điệu của cháu là sao thế?” Trịnh Diễm khinh bỉ nói, “Hắn có gì hay đâu?”

“Không nói vậy được,” Trịnh Đức Hưng liều mạng phản bác, “Trong số các tài tử, Chu Nguyên được xem là người khá lắm đấy, sau khi đến Hi Sơn, danh tiếng của hắn còn nổi hơn cả Lạc Tễ Tân,” như thành sếp đại diện mới vậy, “Hắn vốn là con cháu thế gia, gia cảnh không tệ, lại có tài. Những câu thơ hắn viết khiến lòng người ngứa ngáy, nhưng rất được các tiểu nương tử ưa thích.”

Xì! Nhìn là thấy ghét, từ đầu đến chân có chỗ nào để người ta ưa được?”

Trịnh Đức Hưng nghiêm túc đáp: “Hắn cũng không dễ dàng gì.”

“Hử?

Trịnh Đức Hưng thấy Trịnh Diễm không tin, ra sức phân trần --

Văn chương ghen ghét mệnh tài, những lời này không sai. Chu Nguyên sinh ra trong một gia đình như vậy, phải nói là khá may mắn, nhưng tiếc thay bà nội lại không thích mẹ hắn. Mẹ hắn không phải con gái thế gia, chẳng qua lúc đó ông ngoại có ân tình với nhà nội, hai nhà kết thân, tính mẹ hắn lại cứng cỏi, thế gia như cha hắn nào chịu được người vợ như vậy? Đặc biệt cưng chiều mỹ tì, trong nhà huyên náo rối tung, liên lụy khiến chính tử đích tôn như hắn trở nên chẳng ra gì.

Sau đó tính tình trở nên phóng đãng không thể kiềm chế, tác phong sinh hoạt ngày càng tồi tệ đến mức bê tha. Cứ thế mãi, không chỉ khiến con gái nhà người ta lén đi theo, còn tán tỉnh các ca cơ vũ cơ, đến nỗi các thiếu phụ cô đơn nơi khuê phòng, hắn cũng dụ dỗ không ít. Chỉ cần người ta có chỗ nào hấp dẫn, hắn liền vui vẻ đi xơ múi, lời hay ý tốt, tán thưởng, thưởng thức một cách không có dục niệm, để các chị em phụ nữ được tự tin, an ủi tâm hồn cô đơn.

Khiến người lọt tròng mắt chính là, các chị em phụ nữ hung hãn thời này lại chết đứ đừ vì cái bộ của hắn! Còn coi hắn là thần tượng! Tán thưởng yêu thích thì thành tâm đầu ý hợp, không phải dục niệm ham muốn, mà là sự kết hợp của tâm hồn và xác thịt.

Nghe Trịnh Đức Hưng giải thích xong, Trịnh Diễm rất muốn đập cháu mình một trận! Cái gì gọi là ‘Lưỡng tình tương duyệt’ chứ? Chẳng qua là phích cắm đa năng thôi chứ gì?

Bỗng Trịnh Diễm phun ra một câu: “Cháu hâm mộ lắm sao?” Giọng điệu hắc ám.

Trịnh Đức Hưng lắc đầu nguầy nguậy: “Không có không có, một chút cũng không.” Trực giác động vật giúp cậu thề thốt phủ nhận.

Chậc~ Cháu chỉ thấy kẻ trộm ăn thịt mà không thấy hắn chịu đòn, biết thân thích của Vệ vương không?”

“Dạ?”

“Về nhà bảo Ngũ lang giải thích lại đi, để xem cháu còn dám hay không.”

Trịnh Diễm liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, sau đó buông rèm.

Từng có một thời kì như thế, đi đâu cũng thấy nam chính loại này. Nhân vật nam tính, dù cười tà mị hay sầu muộn bi thương, thì mức độ sử dụng sẽ tỉ lệ thuận với khả năng làm nam chính. Hơn nữa, nhất định nam chính phải có thân thế bi kịch, càng khao khát tình mẹ càng tốt. Các anh nam si tình có gia đình hòa thuận hạnh phúc đều trở thành nam phụ bi cmn thương, thà để cho mấy tên ngựa giống ấy ngược, cũng không chịu sống những ngày vui vẻ cùng một người đàng hoàng, thật chả hiểu nữ chính bị động kinh kiểu gì.

Nếu lấy tiểu thuyết thời kì đó làm tiêu chuẩn nhận xét, có thể Chu Nguyên sẽ thành nam chính. Nhưng càng về sau thì các em gái não tàn càng ít, ít người ngu, mô tuýp lừa đảo sẽ không được ưa thích nữa.

Thật không ngờ, các cô em hung hãn là thế mà cũng có lúc mắt bị kèm nhèm.

Trịnh Diễm càng không để ý, Chu Nguyên càng cố tiến tới tiếp cận, viết thơ tình gửi tới Trịnh gia đúng là ném đá xuống biển, bị cản lại toàn bộ. Đến khi trên đường Trịnh Diễm vào cung Thúy Vi thăm Miêu phi thì lại bị chặn đưa thư tình.

Nhưng vẫn không sao! Hai dặm xung quanh Hoàng đế thuộc phạm vi radar của Trì Tu Chi, có người nhanh chóng báo cho chàng, mà người mật báo lại chính là Hoàng đế. Không biết ngài có ý định gì, báo tin cho Trì Tu Chi: “Ta nói rồi mà, A Diễm định thân sớm quá, xem ra A Diễm cũng có người để ý, không chỉ có mình khanh được các tiểu nương tử ném trái cây đâu nha?”

Trì Tu Chi xăn tay áo ngay tại trận, vốn Hoàng đế muốn nhìn gương mặt bình tĩnh tự tin của Trì Tu Chi bị nứt ra. Bây giờ bể thì bể thật, lại còn ghép nối, nhăn nhó khủng khiếp. Hoàng đế ở đằng sau giậm chân: “Khanh muốn làm gì?” Kéo lê chiếc hài, Hoàng đế tung ta tung tẩy đi xem trò vui.

Trịnh Diễm choáng váng, tại sao tên này lại nhảy ra đây? Vẻ mặt Chu Nguyên thành khẩn, mang theo vài phần xấu hổ ngượng ngùng: “Nghe tiếng Nương tử giỏi xem chữ bình người, kẻ hèn này có tự viết một bức, không biết có thể nhờ Nương tử xem qua được không?”

“Sao cơ? Anh là người thế nào mà cũng không tự biết sao?” Bệnh gì thế không biết! Bình cái đầu chứ bình, chịu ảnh hưởng của Cố Ích Thuần, Trịnh Diễm không tùy tiện nhận xét ai cả, lời nói ra như bát nước hắt đi, phải cẩn thận.

“Gần đây thường mê muội, muốn tìm trí giả giải thích nghi hoặc này giúp cho. Thuở nhỏ ta từng nghe không ít lời tán dương, nhưng vẫn cảm thấy không đúng hoàn toàn, Tiểu nương tử vừa xinh đẹp lại thông minh, xin hãy chỉ bảo cho ta.”

Trịnh Diễm nhất định không đồng ý, đang trước cung Thúy Vi, không thể quá điêu ngoa, đánh người hay gì đó sẽ có đồn đại không tốt. “Tuổi ta còn nhỏ, sao dám bình luận về tú sĩ nổi danh?”

Chu Nguyên thở dài trong bụng, tiểu nương tử sống trong cảnh đất thiêng có người tài, thể nào khi lớn cũng sẽ xinh đẹp bậc nhất, muốn có chút quan hệ gần gũi. Hiện tại không thành, trước mặt mọi người mà bám riết không rời như vậy cũng chẳng ổn. Đành thở dài một tiếng, vẻ mặt cô đơn: “Ta đã cưỡng cầu.” Hai tay vẫn cầm tờ giấy, lưu luyến không thu về.

Mặt trời dần buông, trên người có hiệu ứng đổ bóng.

Lúc này Trì Tu Chi xông tới, được lắm, thấy vợ bị kẻ khác chận lại, còn định đưa thư tình nữa cơ à! Tưởng ta chết rồi chắc?

“Chu tiên sinh, đang bận gì thế?” Giọng điệu thật hung hăng.

Chu Nguyên ngẩng đầu, cười nhã nhặn: “Trì xá nhân.”

Nội tử được Quý phi gọi vào, không tiện dây dưa.”

“Là sơ sót của ta, mong Tiểu nương tử tha lỗi. Đợi khi Nương tử rảnh rỗi, sẽ lại xin được chỉ bảo.”

Dưới bầu không khí kì quái, cuối cùng Trịnh Diễm cũng sực hiểu: Cái tên chết tiệt không lễ tiết kia muốn tán tỉnh nàng! Khiến bình giấm củachồng chưa cưới nhà nàng bốc chua!

Loại người này không thể dây vào!

Tiểu mỹ nhân nhẹ nhàng kéo tay áo tiểu thiếu niên, dịu dàng thủ thỉ bên tai chàng: “Chỉ cần chàng lướt qua bên cạnh, liền mang trái tim em đi mất.” (*) Trì Tu Chi không kiềm được nhếch môi, khẽ gật đầu với Chu Nguyên: “Tiên sinh cứ tự nhiên, ta đưa nội tử vào trong.” Vui vẻ nắm tay bạn gái, đưa vào cung.

(*) Đây là câu nói nổi tiếng của vua Ai Cập Ramesses đệ nhị nói với Hoàng hậu của mình. Ghi chú thêm, vị vua này có n bà vợ.

***

“Ha ha ha ha, con nói thế thật à?” Trên mặt Trưởng công chúa Khánh Lâm đầy ý cười, “Ta nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp Tu Chi là lúc Thập lang không có mắt, thế nào, nếu Thập lang không mở miệng trước, con cũng muốn đi xuống chòng ghẹo Tu Chi sao? Vậy thì lúc trước con từng gặp nó rồi à? Lúc đó con bao tuổi? Bấy giờ đã động lòng người như thế, trưởng thành rồi còn đến mức nào nữa? Sau này Tu Chi sẽ thế nào nữa đây~”

Trịnh Diễm hếch mặt sang chỗ khác không thèm để ý tới bà.

Một lời của Trưởng công chúa Khánh Lâm thành lời tiên tri.

Chu Nguyên bị mất mặt một lần, đương nhiên đám fan của hắn sẽ hướng về thần tượng, có kẻ nói cặp đôi Trì Tu Chi tự mình đa tình, tập trung công kích vào Trịnh Diễm. Trì Tu Chi không dông dài, chọn ngay buổi giao lưu gặp gỡ của Chu Nguyên và các fan hâm mộ mà đi lướt qua. Với gương mặt của Trì Tu Chi, đúng thời điểm, thu hút biết bao nhiêu con mắt.

Chu Nguyên rộng lượng: “Trì xá nhân.” Mời người ta tới ngồi chơi một chút.

Trì Tu Chi càng rộng lượng hơn: “Làm phiền rồi, hẹn nhau chẳng bằng vô tình gặp gỡ.”

Chu Nguyên có ý muốn giao du, còn Trì Tu Chi thì một lòng muốn đập hắn. Tuy Chu Nguyên là tài tử nhưng cũng không phải vòi nước, mở van thì phun ra, thậm chí dù là vòi nước, cũng có lúc bị cúp, trò chuyện về vài tin tức thú vị, phong nhã. Trì Tu Chi theo học Cố Ích Thuần, ở phương diện này, trình độ của chàng chỉ có cao chứ không thấp hơn hắn. Nói một hồi lâu, Chu Nguyên phát hiện, tên này tới cướp fan mình sao?

Sai rồi, tới để đập ngươi thì có.

Sĩ tử giao du, ngoài bàn thơ luận đạo, còn dùng võ kết bạn. Chỉ cần thích là làm, chơi kiểu nào cũng có, không câu nệ hình thức là đặc điểm của thời đại này. Hai người nói chuyện đến đề tài nào đó về chinh chiến, nói tới võ nghệ, sau đó dẫn đến đồng ý thử tài Chu Nguyên một phen.

Công khai đánh Chu Nguyên thành đầu heo, đánh xong nghênh ngang rời đi, mà đặc biệt lại vô cùng phóng khoáng.

Cũng do Chu Nguyên gặp xui, nếu người đánh hắn là Tiêu Lệnh Đức, có khi bây giờ hung thủ vẫn chưa được thả ra. Nhưng hiện người đánh hắn là Trì Tu Chi, phủi mông rời đi, con mắt của đám anti fan chuyển hết thành trái tim, suýt nữa thốt lên ‘Soái quá’.

Tin tức truyền tới tai Hoàng đế, Hoàng đế còn nói: “Bụng dạ khanh quá hẹp hòi, Trịnh Diễm là bé ngoan, có thiếu niên thương mến là chuyện bình thường. A Diễm không coi trọng hắn, khanh gấp gáp làm gì, có chuyện gì đâu nào.”

“Hắn phiền phức như vậy, đối với thanh danh của A Diễm cũng không tốt. Đánh một trận, để hắn khiêm tốn lại bớt.”

“Vốn không có gì, nhưng khanh đánh như thế, thật ra lại không hay, chẳng lẽ là tốt cho A Diễm sao? Sẽ có người nói với A Diễm đó.”

“Chuyện này có gì để nói? Một nữ tử như vậy, có nam tử như thần ra mặt cho nàng, đó là vì nàng đã đủ tốt.” Trì Tu Chi nói với Hoàng đế như thế, lại còn nói rất rõ ràng, nên được truyền bá đi rất nhanh.

Danh tiếng của vợ chàng bị chàng ‘đánh’ cho vang.

Cái gì gọi là ‘đã đủ tốt’ chứ? Từ đó về sau Trì Tu Chi càng bận rộn, cái tên mới nhất vừa được liệt vào sổ đen chính là Lạc Tễ Tân.

Khác với Chu Nguyên phẩm hạnh chả ra sao, Lạc Tễ Tân không có tai tiếng gì với phụ nữ cả. Trịnh Diễm và anh ta cùng bắt đầu sáng tác văn.

Trịnh Tú lên làm Thứ sử, đôn đốc khuyến khích phát triển nông nghiệp, nhận mai táng hài cốt thất lạc của những người đã gặp nạn trong cuộc hỗn loạn lưu dân gây ra. Để tưởng nhớ quần chúng đã mất mạng trong chiến loạn, sau khi cho mai táng tập thể, anh muốn lập bia, hòng để lại những lời cảm hóa, viết nguyên nhân kết quả của cuộc loạn ly, cam đoan sẽ đối xử thật tốt với quần chúng nhân dân, đương nhiên, quần chúng cũng chớ nên hở tí là quẩy lên đòi cách mạng.

Nghĩ tới nghĩ lui, để một người quyền cao chức trọng viết văn bia như vậy thì không bằng cho người giỏi văn sáng tác, dùng văn để truyền tải, chứ không phải ỷ mình là quan cao, cứ viết ra là xong, có thể khiến mọi người đều nhớ tới. Trịnh Tú nhớ hiện nay các tài tử đứng đầu thiên hạ đều được gom về kinh thành, liền viết thư gửi về, để cả nhà giúp cho một tay, mời một người giỏi giang, nhân phẩm tốt viết giúp một bài.

Yêu cầu này rất hợp lý, Trịnh Tĩnh Nghiệp chọn Lạc Tễ Tân viết, đương nhiên cũng chuẩn bị nhuận bút rất hậu. Bởi vì ông đang bận điều phối công tác cho các liêu thuộc của chư vương, nên chuyện sửa chữa phê bình giao cho Trịnh Diễm.

Đối với chuyện kiếm được nhuận bút thế này, Lạc Tễ Tân không từ chối, múa bút làm ngay. Sáng tác văn thơ cho quyền quý cũng có chỗ không tốt, nếu nhà quyền quý mù chột, đưa tiền tới, thấy viết thế là ổn, vậy thì coi như xong. Còn nếu gia đình quyền quý ấy có chút trình độ thưởng thức, sẽ bảo bạn sửa đi sửa lại.

Trịnh Diễm đọc qua, thấy câu nào không ổn, liền đưa ra ý kiến sửa đổi. Thái độ làm người của Lạc Tễ Tân cũng khá quân tử, không dụ dỗ tiểu cô nương, chỉ nói với tiểu thiếu niên. Đối với tài tử ‘có phẩm hạnh’ như thế, Trịnh Diễm khá là tán thưởng, thường xuyên qua lại, hai người trở thành bạn qua thư.

Trì Tu Chi nhức đầu, đau khổ nhăn nhó tìm Cố Ích Thuần: “Thầy ơi, thầy ơi, nhạc phụ đại nhân có thể đồng ý để A Diễm xuất giá sớm một chút được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.