Trên đầu toàn bộ mọi người trong kinh thành như nghe đánh một tiếng sấm.
Mụ nội nó!
Trong lòng mọi người đều muốn chửi mọe mày!
Chỉ có Trịnh Tĩnh Nghiệp vừa nghe tin này, lấy tay đỡ trán: “Trời cũng giúp ta.” Đại khái thì trừ Hoàng đế và nhà mẹ Miêu phi thì ông là người duy
nhất nghe tin này không nổi giận giậm chân.
Nghe cái tin khiến người ta muốn giậm chân rầm rầm như vậy, không cần nói
người trực tiếp ở hiện trường như Thái tử phi ngạc nhiên thế nào. Cố
gắng bình tĩnh mà kéo khóe miệng nở nụ cười: “Thật chúc mừng Quý phi.”
Miêu phi đang lúc vui vẻ, mừng rỡ cười toe toét, không để ý đến vẻ mặt cứng
ngắc của Thái tử phi. Lúc này, Miêu phi nhìn gì cũng thấy thuận mắt,
trời trong cỏ xanh mây trắng, gió ngâm nga bên tai, trong không khí ngập tràn niềm vui. Trong mắt cô, ngay cả Thái tử phi cũng thành người tốt,
bình thường không đến, bỗng dưng, Miêu phi lại được khám ra đang mang
thai. Thái tử phi nhanh chóng đổi thái độ, nhắc nhở Miêu phi phải chú ý
rất nhiều thứ, lại bảo Miêu phi phái người báo cho Hoàng đế, xong rồi
mới rời khỏi.
Miêu phi không chú ý, nhưng không có nghĩa người khác chẳng để tâm. Cung nữ, hoạn quan trong điện Chiêu Nhân, một thân vinh nhục đều phụ thuộc trên
người Miêu phi, chuyện Miêu phi không chú ý thì bọn họ sẽ quan tâm. Nhất là, trong khi Đông cung rất không thích bọn họ. Bình thường không gặp
thì không nói, thấy mặt nhau lộ rõ vẻ khinh thường, mà điện Chiêu Nhân
lại không dám chọc vào bên Đông cung.
Bây giờ không giống vậy nữa rồi, Miêu phi mang thai, mọi người trong điện
Chiêu Nhân sẽ có tương lai cậy vào! Chỉ cần cái thai của Miêu phi được
sinh ra, không quan tâm là trai hay gái, với sự sủng ái của Hoàng đế
dành cho Miêu phi, điện Chiêu Nhân từ nay về sau không sợ không có tương lai rồi.
Thần sắc Thái tử phi không được tốt lắm à nha! Phải nhắc nhở Quý phi mới được.
Miêu phi vốn mong muốn có con, nghe thủ lĩnh thái giám Quản Đồng và cung nữ
tâm phúc Lương Thu nhẹ nhàng nói lại thế, tinh thần vui vẻ giảm đi tám
phần, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Chuyện này thế nào cho phải?” Phụ
nữ vừa có con không giống bình thường, cũng hay lo hơn, vấn đề là Miêu
phi thật sự không có kinh nghiệm ứng phó với những việc ấy.
Bao nhiêu thông minh cả đời của Miêu phi đều dùng ở chỗ Hoàng đế, ở nhà là
một thiếu nữ được chiều chuộng, vào cung có Hoàng thượng cưng chiều, ủy
khuất duy nhất chỉ có bị nhóm cung phi xa lánh, cuối cùng thua ở sự
thiên vị của Hoàng đế. Có thể nói, cô và Đông cung không hợp nhau, hoàn
toàn do cha cô và Hoàng đế chiều thành quen. Mặt khác, vẫn luôn mâu
thuẫn với Thái tử trong tình trạng không thể có con.
Bấy giờ cô vội vàng che chở cốt nhục trong bụng, xem Đông cung còn đáng sợ hơn cả hổ báo. Mẹ ơi, từ khi vào cung đã không mặn không nhạt với Thái tử, về sau lại càng là chuyện bên ngoài mà thôi. Ôi, con ta biết phải làm sao?
Nhìn Miêu phi mặt mũi tái nhợt khom người, ôm bụng, cả điện Chiêu Nhân sốt
ruột đến độ muốn nhảy sông: “Nương nương, nương nương, người sao vậy?”,
“Ngự y, ngự y, mau đến xem xem.”, “Thừa Ân, mau đi mời Thánh nhân đến.”
Miêu phi đẩy tay Thanh Hạ đang đỡ mình, nhắm mắt lại, chậm rãi vùi vào chiếc chăn thêu.
Domino, đẩy quân thứ hai thôi.
Thật oan uổng cho Thái tử phi, chủ ý ban đầu vốn định đến giao hảo, cuối
cùng chẳng biết từ lúc nào mà thành ra kết thù. Cô ta không vui, nhưng
cũng không đến mức nảy sát tâm, chẳng qua vì quá kinh ngạc, nên biểu
tình cứng nhắc mà thôi.
Miêu phi ỷ mình là sủng phi, không cần nhìn mặt người khác. Cung nữ, hoạn
quan của điện Chiêu Nhân thì không có địa vị như cô, đương nhiên phải lo lắng cho cái mạng của mình, dù chỉ một chút dấu hiệu bất ổn cũng phải
xúi giục Miêu phi dập tắt ngay. Đương nhiên, biểu cảm của Thái tử phi
lúc đó cũng chẳng vui vẻ gì.
Hậu cung kết thù kết oán với Đông cung, nguyên nhân lại vì đám cung nữ hoạn quan lo lắng cho tương lai của mình, nếu Đông cung biết nội tình, không biết sẽ có biểu tình thế nào.
***
Sau khi bất an ban đầu qua đi, dưới sự ảnh hưởng to lớn của bản năng làm
mẹ, sẽ mạnh mẽ hơn, biến điện Chiêu Nhân thành cái thùng sắt. Vốn Miêu
phi không phải kẻ ngốc, lại nhờ thánh ân mà tích uy quyền, thành ra cũng có kỷ luật nghiêm minh. So ra, những kẻ dựa vào Miêu phi còn căng thẳng hơn cả cô. Mẹ của Miêu phi được phép vào cung để chăm sóc con gái, cả
khi ngủ, nội thị và cung nữ bên cạnh Miêu phi cũng mở to một mắt. Miêu
phi chẳng cần gì mới lạ, mỗi ngày ăn gì, dùng gì đều có mức cố định, chỉ lo có sơ hở ở đâu đó. Đúng là thần hồn nát thần tính, cây cỏ hóa binh
đao.
Cùng lúc đó, trong ngoài kinh thành đều đặc biệt chú ý đến điện Chiêu Nhân.
Quả thật, đứa bé này không được hoan nghênh, mặc kệ nó là trai hay gái, đều không phải điềm tốt. Miêu phi đã kiêu ngạo lắm, nay có con thì còn thế
nào nữa? Kẻ nghĩ vậy không chỉ một, hai người.
Nhưng, mọi người trầm tĩnh đến kì lạ, vẫn ăn, vẫn ngủ, như thể đều đang mơ
giấc mộng hoang đường. Chẳng ai là thanh niên nghiêm túc tâm hồn trong
sáng hết, nhưng không phải hễ gặp chuyện là nhảy dựng lên. Dù muốn nhảy, cũng phải kiểm tra chỗ đặt chân trước.
Đứa bé này sinh ra hay không là một chuyện, trai hay gái lại là chuyện
khác, dù là Hoàng tử, có thể lớn lên hay không, hoặc Hoàng đế có thể
nhìn đứa bé ấy trưởng thành hay chăng lại càng không thể biết được, tự
mình động thủ, chẳng lẽ người khác không làm? – Gấp gì, cứ xem xét tình
hình rồi tính.
Chỉ mang thai thôi mà, còn chưa sinh ra, tập đoàn thế gia tụ họp đến nhà
Nghiệp tướng uống rượu thôi. Nghiệp tướng, Nghiệp Quảng Học, một trong
năm tể tướng, mẹ được phong là Triệu Quốc phu nhân, cụ nhà năm nay tám
mươi ba tuổi, rất thọ.
Mùng sáu tháng tư, phân nửa quyền quý trong kinh tụ tập đông đủ về Nghiệp phủ, vô cùng náo nhiệt.
Trịnh Diễm cũng váy xống xinh xắn, búi tóc hẳn hoi, ngồi xe theo Đỗ thị đến
Nghiệp phủ. Lịch sử Nghiệp gia lâu đời hơn Trịnh gia, nhưng chỉ ở bậc
thứ ba trong thế gia, nếu không phải vì bầu không khí kì lạ ở kinh
thành, thì thọ yến này chẳng đông người đến vậy.
Đám đàn ông nâng cốc vui vẻ, mời mọc nhau, năm vị tướng tề tụ một chỗ, còn đông đủ hơn cả khi lên triều.
Em gái bên vợ của Tể tướng Tưởng Tiến Hiền, Sở thị, là Thục phi, sinh hạ
Hoàng Ngũ tử, Bát tử (chết non), Cửu tử, Hoàng Tứ nữ, Bát nữ, bảo là
không có ý đồ gì, đúng là không có khả năng.
Vi tướng, Vi Tri Miễn, con ông ta là Vi Vi Hiền, Trường sử của Hoàng Tứ tử Tiêu Lệnh Dự.
Phạm Tướng, Phạm Đại Dư, ông ta thì không có em vợ nào, cũng không đưa con
đến một trong các nhà vương phủ. Nhưng Hoàng đế lại gả con gái đến nhà
ông, sau khi Phạm thị trở thành Khai quốc huân quý, con của Phạm Đại Dư, Phạm Trường Tiệp được Hoàng đế xách đi làm con rể, cưới công chúa Vinh
An, em gái cùng mẹ của Hoàng Lục tử Yến vương, Tiêu Lệnh Nhân.
Ngay cả chủ nhà Nghiệp Quảng Học, con gái của ông ta cũng là Vương phi của Hoàng Ngũ tử Ngụy Vương, Tiêu Lệnh Thành.
Xem ra, nhìn đi nhìn lại, chỉ có Trịnh Tĩnh Nghiệp không liên hệ gì với các hoàng tử, lại còn đối đầu với Đông cung. Nhưng, một khi tin tức Miêu
phi có thai truyền ra, tình hình hoàn toàn thay đổi. Kẻ mù cũng biết
rằng, con gái của Trịnh Tĩnh Nghiệp là khách quý của điện Chiêu Nhân.
Lão Trịnh, rút cuộc ông đang nghĩ gì vậy?
Trịnh Tĩnh Nghiệp cười ha hả, sao có thể để người khác tùy tiện thăm dò được? Nghe mọi người nói hươu nói vượn, đầu tiên là hâm mộ Kỳ thị trường thọ, sau lại cảm thán không biết mình có thể sống tới khi nào: “Như lão già
ta đây, mỗi khi đi đâu cũng phải có người đỡ.”
Có người liền nói: “Ông vừa qua năm mươi, sao lại nói là già chứ?”
Một đám lão già thô tục lại bắt đầu nói thầm với nhau: Hoàng đế hơn sáu mươi mà còn sắp được bồng con, thật hâm mộ quá đi mất.
Thấy không, lại nhảy cóc sang chuyện Miêu phi, đúng là lắm đường thật.
Đàn bà tám chuyện với nhau thì không cần giống vậy. Đầu tiên là bái thọ Kỳ
thị, sau đó nói chuyện nhà. Mà vì đề tài vừa đúng chuyện phụ nữ mang
thai, mọi ngườicũng trực tiếp vào đề luôn – phụ nữ gặp nhau mà, chỉ có nhiêu chuyện để nói thôi.
Tất cả mọi người đều nói Miêu phi ‘Có phúc’, còn khen Miêu phi xinh đẹp.
Nhưng Đỗ thị đối phó với đề tài này thành thục lắm: “Thánh nhân muốn ai
có phúc, thì người đó có phúc khí.”
Trịnh Diễm là người nhà Tể tướng, ngồi chung một chỗ với đám con gái nhà huân tước, đều từ bảy tuổi trở lên, chưa đính hôn. Trong đó nổi bật nhất
chính là Tưởng Văn Thanh, con nhà Tưởng tướng.
Dung mạo Tưởng Văn Thanh vẫn trong sáng như hoa lê, tao nhã, bình tĩnh tự
nhiên, khiến người nhìn vào rất hâm mộ, Trịnh Diễm nghĩ, cái bộ thế này, chắc cả đời này nàng học chẳng xong, cho dù có thể tạm thời giả vờ được thì chẳng chóng cũng chầy sẽ bị lộ tẩy thôi.
Tưởng Văn Thanh đang nói chuyện với con gái của Vệ vương, Huyện chủ Vĩnh An,
về cái chiếu ngà: “Ngà voi tuy khó xử lí, nhưng muốn tìm thợ giỏi càng
khó hơn, ngà voi là một khối với nhau, trước phải kéo thành sợi, sau từ
từ bện lại, không phải thành đệm, mà thành chiếu…” Thứ nữ của Thân vương chỉ có thể phong đến Huyện chủ, đây cũng là quy định của Ngụy Tĩnh
Uyên.
Trịnh Diễm ngồi ngay bên cạnh Phó Tông Ngạn, cười hiền: “Năm ngoái chúng ta cũng từng gặp nhau đó, cả năm không gặp rồi ha.”
Phó Tông Ngạn khẽ gật đầu: “Cũng gần một năm rồi.”
Cháu gái của Thục phi, Sở Mẫn Trung, lớn hơn hai tuổi, cũng ngồi bên cạnh,
hỏi: “Hai người gặp nhau khi nào?” Kì lạ, hai nhà này rõ ràng đang đối
đầu nhau cơ mà.
Phó Tông Ngạn trả lời: “Năm ngoái ta với huynh trưởng đến nhà của Thành Quốc công, gặp A Trịnh đến thăm chị mình.”
Sở Mẫn Trung nhìn hai người một chút, rồi nói: “Đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng (chỉ cần có duyên thì thế nào trong đời cũng gặp mặt).”
Trịnh Diễm cảm thấy lời này rất có thiện ý.
Bấy giờ Huyện chủ Vĩnh An lại quay qua: “A Trịnh, cô cũng thường tới cung
Đại Chính, A Tưởng lại hay đến cung Đại Trịnh, hai người có thường gặp
nhau không?”
Trịnh Diễm sửng sốt một chút: “Có.”
“Ta nói cô từng gặp. Thế mà A Tưởng lại bảo chưa gặp bao giờ.”
Tưởng Văn Thanh kín đáo trả lời: “Ta ở trong điện Duyên An, chưa gặp A Trịnh bao giờ, đúng là đáng tiếc.”
“Ta ở trong điện Chiêu Nhân cũng chưa từng gặp A Tưởng!” Trịnh Diễm nghiêng đầu, “Trong cung không được đi dạo lung tung, điện Duyên An không phải nơi ai tùy tiện vào cũng được, không có lời của Thục phi, xông vào là
không nên.”
Tưởng Văn Thanh ngừng lại một chút, mỉm cười: “A Trịnh thật đáng yêu, làm người khác gặp là quên đi sự buồn.”
Trịnh Diễm xoa xoa cổ của mình, nụ cười ngây thơ đáng yêu cực kì: “Thật vậy
ạ? Cha ta cũng nói thế (xạo ke, cha cô thấy cô không có thường thức đã
sầu gần chết), chắc là thật rồi. Ta đây không khiêm tốn nữa đâu, nghe
bảo, khiêm tốn quá mức sẽ bị cho là giả dối.”
“…” Con cái nhà ai mà đáng ghét thế này? Mọi người vốn đã chuẩn bị lời xã
giao rồi mà nay phải vội vàng thay đổi câu chuyện: “A Trịnh thật thẳng
thắn.” Nhưng không ngậm miệng lại được à?
Trịnh Diễm vẫn cười, thấy ta nhỏ nên tưởng là dễ bắt nạt đúng không?! Trịnh Diễm rủa thầm trong bụng, ta nhớ kĩ từng người các ngươi!
Kể từ khi biết tin Miêu phi có thai, nàng cũng bổ sung được thêm nhiều
thông tin, chuyện cha nàng và Thái tử không hợp nhau cũng chẳng còn là
bí mật gì nữa, đại khái cũng chỉ có Hoàng đế mới tin tưởng cha nàng là Công trung thể quốc, chẳng qua Thái tử bị đám cấp dưới như heo kia liên lụy thôi. Dưới tình
hình này, nếu thế lực khắp nơi không tranh nhau kiếm lợi thì đúng thật
phải xin lỗi cái ghế Hoàng đế đang ngồi.
Chủ yếu là vì, mẹ ruột của Hoàng Thái tử… xuất thân quá thấp, chỉ là cung
nữ bình thường mà thôi, sinh được con trai mới miễn cưỡng được lên Tài
tử, con thành Thái tử thì được tấn thành một trong Cửu tần, thậm chí
cũng chẳng phải Chiêu nghi. Trừ Thái tử, mẹ ruột của một nửa số hoàng tử trong cung đều có gia tộc lâu đời trong lịch sử, rất coi thường anh ta, chướng mắt cực kì. Trong tình huống cùng cha với nhau thì sẽ dựa vào
người mẹ. Ai phục chứ? Sao thế gia có thể dễ dàng cho qua? Còn ông ngoại của Hoàng Thái tử thì… với không tới! Phải ngang hàng luận bàn với lão ta, chi bằng mặc ông đây mua dây thừng thắt cổ cho rồi.
Trong lúc cha nàng vô tình mở đầu, kích hoạt những kẻ có tư tưởng không an
phận – trận tranh chức Thái tử năm đó tranh đến máu chảy đầu rơi. Miêu
phi mang thai, khiến một số kẻ có lòng không an phận vội vàng nổi tâm.
Sống ở một nơi sắp xảy ra ra chính biến, thời kì đảo chính, Trịnh Diễm thật
muốn cảm tạ ông trời, cảm tạ tám đời tổ tông nhà ổng!