Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 19





Kha Viêm là con trai thứ năm của Kha gia, trước cậu còn 4 người anh.

Tuy rằng nhỏ nhất, nhưng tính uy hiếp cũng lớn.

Cậu mới 12 tuổi, nhưng được lão gia tử thương yêu nhất.
Anh trai lớn nhất cũng đã 28 tuổi, các anh trai đều dã tâm bừng bừng, không có người nguyện ý chờ đứa nhỏ này lớn lên.

437 nói cho Liễu Nhiên, Kha gia lão gia tử cố ý muốn đem gia sản để lại cho Kha Viêm, cho nên vẫn luôn cho những đứa con khác ở công ty đảm nhiệm mấy chức vị không quan trọng.

Trên cơ sở này, một ngày nọ Kha Viêm ra ngoài chơi, đã bị người quẳng trong núi.

Núi chưa khai phá, đi vào liền tìm không được đường ra, cậu bé mới 12 tuổi, trong lòng thật sợ hãi.

Kha Viêm chọn 1 hướng tiếp tục đi, đi mãi, không nghĩ tới càng đi càng sâu, trực tiếp lạc vào rừng rậm khu thứ 7 của công viên.

Cậu ở trong núi ngây người một tháng, ngày đầu tiên cho rằng sẽ có người tới tìm chính mình, ôm hy vọng.

Ngày hôm sau như cũ không buông bỏ hy vọng, ngày thứ ba cảm thấy bọn họ hẳn là sắp tới rồi, đến ngày thứ tư Kha Viêm bắt đầu cảm giác được thất vọng.

Rừng rậm nguyên thủy cũng không phải cái gì đều có thể ăn, nguồn nước cũng không phải lần nào cũng tìm được, trên đường đi cũng không nhất định an toàn.

Rắn độc, lợn rừng lớn, một đứa trẻ 12 tuổi sinh tồn được lâu như vậy đã là dùng hết toàn lực.

Từ lúc bắt đầu lấp lánh sáng lên hy vọng, đến lúc tuyệt vọng chờ đợi tử vong, quá trình này cỡ nào tra tấn nhân tâm?
Mỗi ngày Kha Viêm đều bò lên trên cây ngủ, nằm mơ đều sợ chính mình sẽ ngã xuống.


Một tháng, mỗi một phút một giây, cậu đều hy vọng có người xuất hiện trước mặt mình.

Đúng vậy, lúc trong núi Kha Viêm đã thấy ảo giác như thế không biết bao nhiêu lần.

Có đôi khi thấy phòng cháy viên, có đôi khi thấy ông nội, còn có đôi khi thấy các ca ca yêu thương cậu.

Sau đó, khi cậu chạy tới thì hình ảnh những người đó đã không thấy tăm hơi.

Thậm chí có đôi khi, bóng người biến thành một con rắn lục, Kha Viêm còn không kịp thương tâm vì người nhà cùng hy vọng đột ngột biến mất, liền phải đối mặt nguy hiểm mới.

Cho nên, 437 nói, trên thế giới này, sẽ không có người càng muốn nhìn thấy nhân loại hơn Kha Viêm.

Vô luận là thông qua nhân loại cứu vớt chính mình, vẫn là thông qua nhân loại để sưởi ấm tâm hồn, thậm chí chỉ là để nói hai câu lời nói, Kha Viêm đều nguyện ý.

Thời điểm Kha Viêm lại lần nữa nhìn thấy người, bản thân đã kề cận cái chết.

Một đôi nam nữ vào núi thám hiểm phát hiện cậu, cho nước, cho đồ ăn, còn giúp Kha Viêm gọi điện thoại kêu người, đem cậu từ một thế giới không thấy ánh mặt trời cứu ra.

Nghe xong rồi, Liễu Nhiên rốt cuộc hiểu ý trong lời nói của hệ thống.
Nếu tư liệu là thật sự, như vậy Kha Viêm xác thật không có khả năng ghét bỏ nhân loại.

Liễu Nhiên hoài nghi nhìn về phía Kha Viêm, chỉ thấy cậu mặt lạnh như cũ, cắm đầu hướng phía trước đi.

Như vậy, không nghĩ thấy người Kha Viêm, liền rất đáng giá hoài nghi.

Đã trải qua việc đó, cậu ta nhìn thấy chính mình, vì cái gì không vui? Nói đúng hơn là vì cái gì không có một chút biểu hiện nào? Chẳng lẽ, chỉ là đơn thuần đem cảm xúc khống chế tốt?!
Không đúng, một đứa trẻ dù thông minh, cảm xúc cũng không có khả năng khống chế được tuyệt đối.

Không khóc đều đã không tồi, nhưng sao có thể không kích động?
Hai người một đường đi ra ngoài, thực mau liền gặp phải một đôi nam nữ lên núi.

Người đàn ông ngũ quan khắc sâu, hai mắt có thần, một đầu tóc đen cạo ngắn, mặc áo khoác màu lam cùng quần thể thao màu đen, trên người cõng một cái balo thật lớn lên sườn núi.

Người phụ nữ cũng mặc chiếc áo khoác màu hồng cặp với người đàn ông cùng quần thể thao màu đen, cõng một cái balo lên sườn núi.
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa hướng bên trong đi, Kha Viêm nhìn bọn họ liếc mắt một cái, đột nhiên mở miệng hỏi: “Hai người đi nơi nào?”
Cả hai sửng sốt, kỳ quái nhìn về phía 2 đứa trẻ, kinh ngạc phát hiện, bé trai lên anh tuấn, bé gái lớn lên đáng yêu.

Đều là diện mạo làm người ta nhìn không rời được mắt, tuổi còn nhỏ mà đã vậy, lớn lên quả thực miễn bàn.

Nam nhân cười trước mở miệng: “Chúng ta đi leo núi.”
Liễu Nhiên cùng Kha Viêm một đường ra tới, nơi này đã là khu thứ 3, từ nơi này đi vào leo núi cũng có thể được.

Kha Viêm lại nhìn chân trời nói: “Hiện tại mặt trời sắp lặn, nơi này 3 giờ liền không cho vào núi, 4 giờ liền yêu cầu rời núi.

2 người hiện tại vào núi, khẳng định không kịp leo, nên xuống núi.”
Đôi nam nữ nhìn nhau, đều không quá vui.

Bọn họ chẳng phải biết từ 5 giờ vào khu 6 sẽ không có người giám sát sao? Bằng không cần gì đến muộn như vậy?
Kha Viêm thấy bọn họ cũng không có rời đi tính toán, liền duỗi tay bắt lấy Liễu Nhiên tay nói: “Em và em gái lạc đường, yêu cầu 2 người đưa chúng ta đi ra ngoài được không.”
Liễu Nhiên: “……” Em gái gì? Em gái nào? Ai là em gái ngươi:D?

Vì thế, một đội hai người biến thành bốn người, hai người lớn một bên mang lũ trẻ đi ra ngoài, một bên từ trong balo lấy đồ ăn cho chúng.
Kha Viêm cũng không có quá khách khí, duỗi tay tiếp nhận, cũng lễ phép nói cảm ơn.

Nữ sinh liền lôi kéo tay nam sinh nói: "Cậu nhóc thật đáng yêu, nhưng mà…… Bộ dáng của thằng bé…… Bạn nhỏ, em ở trong núi bao lâu rồi?”
Kha Viêm liên tục ăn bánh nén khô trên tay, Liễu Nhiên liền tự nhiên mà đánh gãy bọn họ hỏi: “2 người có sữa chua không? Em rất thích uống sữa chua.”
Nữ sinh quả nhiên bị dời đi lực chú ý, lộ ra biểu tình lão a di đáng khinh nói: "Em ôm chị một cái, chị liền cho em."
Liễu Nhiên cũng không bị mắc mưu: "Chị khẳng định không có sữa chua."
“Ha ha ha ha, làm sao em biết được?” Nữ sinh cười to ra tiếng.

“Nếu có, chị sẽ cầm sữa chua và đưa ra yêu cầu, mà không phải nói suông chứ không làm.”
Vì thế, 2 người lớn lại cười ha hả, chỉ cảm thấy đứa bé tuổi còn nhỏ mà nói chuyện như bà cụ non càng thêm hai phần đáng yêu.

Đối hai đứa nhỏ cực kì có hảo cảm, người phụ nữ chỉ vào chính mình giới thiệu: “Chị là Y Giai Thiến, còn đây chính là bạn trai chị, tên Thường Thư Kiệt.

Chúng ta là phượt thủ, quen biết nhờ diễn đàn những người yêu thích đi phượt.”
Liễu Nhiên tò mò hỏi: “Phượt thủ là cái gì?”
Một bên Kha Viêm ngoài ý muốn nhìn Liễu Nhiên một cái, dường như đối với việc nàng không biết cái gì là “phượt thủ” cảm thấy rất kỳ quái.

Y Giai Thiến sờ đầu Liễu Nhiên nói: “Phượt thủ chính là người thích đi ra ngoài chơi, đi nhiều địa phương chưa từng đến, thấy những phong cảnh chưa từng thấy.

Hiện tại phượt thủ càng phân loại ra nhiều hình thức, giống chị cùng anh Thư Kiệt thì thích leo lên sườn núi, đi ra ngoài cắm trại.”
Liễu Nhiên ngạc nhiên: “Vì cái gì lại đến đây?”
Y Giai Thiến liền cười: “Kỳ thật là cuộc du lịch tình lữ tự do diễn biến tại đây.”
Liễu Nhiên gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết.

Kha Viêm bên cạnh lại nhíu mày nhìn Liễu Nhiên, cậu sờ sờ đầu, tựa hồ thật nghi hoặc.

Mấy người còn chưa đi ra khu thứ 2, đột nhiên liền nghe được đằng trước truyền đến từng đợt ồn ào thanh âm cùng với “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên” tiếng la, thậm chí còn có máy bay không người lái ở trên trời quét qua.

Y Giai Thiến lập tức phản ứng lại đây, cùng Thường Thư Kiệt nói: “Hẳn là đoàn phim ban nãy vào núi ở một bên ăn cơm đi?”
Thường Thư Kiệt gật đầu: “Cái máy bay không người lái này lúc ấy liền luôn quay chụp bọn họ, hẳn là bọn họ.

Muộn như vậy còn vào núi quay chụp, minh tinh cũng thật không dễ làm.”
Liễu Nhiên nhìn đối diện chậm rãi xuất hiện bóng người, trong lòng đối với 437 nói: “Xong rồi, ngươi đoán, ta sẽ bị mắng sao?”
437: “Ta cảm thấy sẽ.” Tốt nhất đánh một trận, đội trưởng chính là thiếu đánh, 437 trong lòng lúc này thập phần hoan hỉ a.

Liễu Nhiên nga một tiếng, cũng không có hoảng loạn, nàng lại không phải thật sự 6 tuổi.

Mà nơi xa Khương Lam đứng ở mấy bụi cây, khắp nơi quay đầu tìm kiếm cái gì.

Trên mặt hoảng loạn thần sắc chứng tỏ lúc này trong lòng hắn thật lo âu.

Thời điểm tầm mắt chuyển tới Liễu Nhiên bên này, ngay từ đầu hắn còn không có phản ứng.

Vừa nhìn về phía khác, lại đột nhiên ngẩn ngơ, hắn lập tức quay lại tầm mắt, trừng lớn mắt về hướng Liễu Nhiên.

Nơi đó quả nhiên đứng một nữ hài, ăn mặc bộ quần áo mà buổi sáng Liễu Nhiên đang mặc.

Trái tim treo cao của Khương Lam như tàu lượn siêu tốc hướng trở về chỗ cũ, trên mặt hắn thậm chí không kịp biểu đạt ra vui sướng.

Khương Lam đứng ở nơi đó nhìn Liễu Nhiên một hồi lâu, đột nhiên vọt qua đem Liễu Nhiên ôm vào trong ngực, hắn lớn tiếng chất vấn nàng: "Nhóc vì cái gì chạy đến nơi này? Làm sao dám chạy vào?! Làm sao dám!?"

Những người khác nghe được âm thanh cũng đều tụ lại đây.

Liễu Nhiên trong lòng lạnh nhạt mà cùng 437 nói: “Ngươi biết làm thế nào để không sợ bị mắng không?”
437: “???” (⊙o⊙)?
“Nói ngọt chính là vương đạo” là đặc tính mà 437 ở trên người nàng thấy nhiều nhất.

Liễu Nhiên bị Khương Lam ôm vào trong ngực, nàng mắt cún con ngẩng đầu nhìn về phía Khương Lam: "Thật xin lỗi~" nàng thanh âm mang theo tiếng nức nở: “Ca ca, em...!Em, em nhìn thấy một con bướm nên muốn bắt nó cho anh làm lễ vật.

Nó bay đến trong núi, em liền theo vào.

Sau đó không biết như thế nào đi ra ngoài, em lạc đường, em sợ quá~!!!”
Khương Lam một lòng đều bị nàng khóc mềm nhũn, hắn hồng hốc mắt ôm chặt Liễu Nhiên, nỗ lực lại vụng về mà đi vỗ về vai nàng.

Khương Lam nhẹ giọng an ủi: “Nhiên Nhiên không sợ, Nhiên Nhiên không sợ, ca ca ở đây, ca ca mang nhóc về nhà.”
Liễu Nhiên ôm chặt hắn: “Em lúc ấy bị doạ hết hồn.”
Lúc này, vài vị nam khách quý cũng đã chạy tới.

Tạ Hiểu Đông vừa thấy đến Liễu Nhiên, liền lập tức nói: “Chớ sợ chớ sợ, không có việc gì là được, anh không cần mắng con bé.”
Khương Lam quay đầu, nói: “Tôi không có mắng em ấy.”
Tạ Hiểu Đông hiển nhiên cũng bị dọa tới rồi, nói thẳng: “Đúng đúng đúng, trở về lại dạy, trở về lại dạy.”
Uất Dật Phàm cùng Chu Chân cũng đều dựa vào thân cây, nhẹ nhàng thở ra.

Mặt sau còn không ngừng có đạo diễn, người chế tác, người phụ trách,..v..v...!thậm chí phòng cháy viên đều đã chạy tới.

Thời điểm nhìn đến Liễu Nhiên, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Liễu Nhiên nhìn đám người, có chút áy náy mà nói với 437: “Hẳn là nên cùng bọn họ nói một tiếng lại đi.”
437: “……” Vậy ngài khả năng không đi được.

Chờ cảm xúc của mọi người đều dịu xuống dưới, lúc này mới nhìn về phía Liễu Nhiên bên người một nam một nữ cùng một đứa trẻ.

Tạ Hiểu Đông chạy nhanh tiến lên đối Thường Thư Kiệt nói: "Mọi người khoẻ, cảm ơn 2 người mang con bé ra ngoài.”
Thường Thư Kiệt kích động cùng Tạ Hiểu Đông bắt tay nói: “Không cần cảm tạ không cần cảm tạ, chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Trời ơi! Tôi là fans của anh a! Có thể ký tên sao? Chụp ảnh được chứ? Tôi cực thích xem phim truyền hình anh đóng.”
Tạ Hiểu Đông tự nhiên nhiệt tình tiếp đãi hắn, Khương Lam bế Liễu Nhiên, hắn vẫn luôn đang an ủi nàng.

Y Giai Thiến thấy Khương Lam khiếp sợ mà che miệng, trên mặt biểu tình thật là xuất sắc ngoạn mục.

Không nghĩ tới tra nam trấn an hài tử trông thật ôn nhu!
Mà Kha Viêm híp mắt nhìn Khương Lam, trong lòng lần đầu tiên tràn ngập nghi hoặc: Người đàn ông này…… Vì sao lại ở chỗ này?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.