Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 52





*Editor: Trôi
_______________________________________
Đám người vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi trở về Liễu gia.

Bà nội Liễu đang chuẩn bị cơm trưa, Liễu Binh mấy năm mới về, tất nhiên phải đến nhà họ hàng thăm hỏi tặng lễ.

Cụ cũng tiêu tiền mua không ít nguyên liệu, buổi trưa định làm một bữa tiệc lớn để mời mấy người họ hàng có quan hệ tốt tới ăn.
Thời điểm Liễu Nhất Phàm mang theo lũ trẻ về đến nhà, bà nội Liễu cùng con dâu trưởng đã ở phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn.
Thấy anh đi tới, cụ cười: “Nhất Phàm đến chơi hả?”
Liễu Nhất Phàm cười: “Vâng, Nhiên Nhiên lên núi hái lê, cháu bê về hộ con bé.”
Bà nội Liễu liền oán trách Liễu Nhiên: “Cháu cứ hái nhiều thế không tốt đâu!”
Nàng mang lê ra vòi nước rửa: “Có cái gì không tốt ạ? Anh Nhất Phàm mời cháu ăn, chứng tỏ cháu ngoan.”
Liễu Nhất Phàm cười, gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, Nhiên Nhiên rất ngoan.”
Bà nội Liễu cũng không thể nói cái gì nữa, cụ lạnh mặt mà liếc mắt nhìn Liễu Nhiên, rất muốn hỏi thanh niên trước mặt một câu: Nó ngoan chỗ nào?
Nhưng nhìn thấy Liễu Nhất Phàm ngồi xổm trước mặt Liễu Nhiên cầm lê trêu nàng, Liễu Nhiên vẻ mặt lạnh nhạt hoàn toàn không thèm phản ứng nhưng anh vẫn thích thú làm không biết mệt, cụ cảm thấy không cần hỏi nữa.
Mấy ngày nay, Liễu Nhất Phàm đã không ít lần đưa lê đến nhà bọn họ.
Bởi vậy, bà nội Liễu liền mở miệng nói: “Tí nữa cháu ở lại đây ăn cơm luôn đi, cha cháu cũng tới, mấy người chú ba cũng ở, cứ cùng các chú các bác uống vài ly.”
Liễu Nhất Phàm liền gật đầu: “Vâng, chắc chắn rồi ạ.”
Trong thôn này, đối xử với Liễu Nhiên tốt nhất là Liễu Nhất Phàm.

Bà nội Liễu chi tiêu cũng không keo kiệt nhưng lại thường không muốn bỏ tiền để mua nhiều đồ ăn ngon.

Liễu Nhất Phàm thì không có loại lo lắng này.

Cha anh vốn dĩ giàu có, chính anh đã bán một đống lê mà bản thân trồng ra, nghe nói cũng kiếm được không ít tiền.
Lúc trước, thời điểm mới từ trường học trở về quê sống, Liễu Nhất Phàm không thích nói chuyện, mỗi ngày không lên núi trồng lê thì về nhà.

Về sau anh lại thích trêu chọc Liễu Nhiên, thích mua đồ ăn ngon cho nàng.

Bà nội Liễu nhịn không được mà nghĩ, lúc trước Liễu Nhiên đoạt 100 nguyên từ tay cụ thật đúng là quá đáng giá.
Nếu khi đó mình là người đưa Nhất Phàm số tiền ấy, thằng bé có khi còn cho mình tiền dưỡng lão ấy chứ!
Con dâu trưởng Liễu gia - Mao Tú Băng thấy Liễu Nhiên mang về một đống lê vừa to vừa đẹp, không khỏi ê ẩm mà nói: “Nhiên Nhiên thật lợi hại, lại mang một đống lê trở về, nhìn là biết ăn ngon rồi.”
Liễu Nhiên không khỏi liếc nhìn bác một cái, nàng cùng Mao Tú Băng chung sống cũng không phải một hai ngày, vị bác dâu cả này trừ thích so đo ra thì không có tật xấu khác.
Liễu Nhiên liền ném một quả lê sang, Mao Tú Băng lập tức tươi cười bắt lấy, không quên nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên nhà mình đúng là vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu.”
Nhìn xem, chỉ cần bạn cho chút đồ vật, bác ấy có thể khen bạn lên trời cao.
Liễu Ngọc Sùng che mặt: Mẹ ơi! Người cũng thật dễ bị mua chuộc.
Liễu Nhiên đi đến cửa bếp, hỏi: “Hôm nay nấu món gì vậy bác?”
Mao Tú Băng liền nói: “ Lâu lắm rồi cha cháu mới vè, bà nội cháu nói muốn mời khách, gà vịt cá gì đều có hết.”.

Truyện Linh Dị
Liễu Nhiên nhón mũi chân nhìn nhìn, hỏi: “Ba ba cháu trở về cho nên mời khách á? Lần trước cũng về sao lại không mời?”
Mao Tú Băng cười nhạo: “Lần trước? Lần trước cha cháu nợ bao nhiêu tiền? Còn mời khách? Sợ rằng cha cháu sẽ bị chú ba đánh chết nha!”

Liễu Nhiên nga một tiếng, sau đó xoay người đi chơi.
Mao Tú Băng nhìn bộ dạng nhàn nhã của nàng, nhịn không được phun tào một câu: “Vô tâm vô phế, chỉ biết chơi!”
Liễu Nhiên dừng bước, quay đầu lại: “Bác đang nói cháu sao?”
Mao Tú Băng cười ha hả: “Bác lại không mắng cháu.”
Liễu Nhiên: “Con trai bác chết chắc rồi.”
Mao Tú Băng nghẹn: “Cháu cứ đánh nó đi.”
Liễu Nhiên cười hì hì hai tiếng rồi xông ra ngoài.

Một lát sau, Liễu Ngọc Sùng vọt vào phòng bếp, kêu: “Sao mẹ lại đi chọc nó chứ? Mẹ làm nó không vui nó liền đánh con, mẹ không châm chọc nó không được sao!”
Mao Tú Băng hời hợt đáp: “Nó cũng có đánh chết mày đâu! Đánh hai cái thì sao chứ?”
Liễu Ngọc Sùng dùng sức dậm chân: “Mẹ không bị đánh mẹ không đau, con là người đau đây này.”
Cậu ta vuốt cánh tay đỏ bừng của mình, ủy ủy khuất khuất đi ra ngoài.
Mao Tú Băng cũng ủy khuất mà kêu: “Mẹ, thỉnh thoảng người cũng phải nhắc nhở răn dạy con bé một chút chứ!”
Bà cụ bĩu môi, từ sau sự kiện giết gà cụ cũng không dám nói nhiều: “Cô thua trong tay nó bao nhiêu lần rồi? Còn lao vào chọc tức nó? Ngọc Sùng bị đánh là do cô so đo.

Mỗi ngày chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng so đo, đáng đời.”
Mao Tú Băng mím môi, nghĩ nói cùng mẹ chồng cũng vô dụng, lát nữa nhắc nhở nhà em chồng thì hơn.
Sau khi Thu Lan Huyên cùng Liễu Binh về đến nhà, Mao Tú Băng rửa sạch trái cây dọn ra xong, liền nói với bọn họ: “Ờm...chú Binh này! Chị vốn cũng không định nói, nhưng chị sợ Nhiên Nhiên mà không đổi tính, ở trường sẽ bị thiệt.”
Liễu Binh và Thu Lan Huyên đều bày vẻ mặt không hiểu gì, bác tiếp tục nói: “Nhiên Nhiên á ~ thích đánh người.”
Thu Lan Huyên lập tức xua tay: “Không có không có, Nhiên Nhiên nhà em rất ngoan.”
Mao Tú Băng thấy Thu Lan Huyên không tin, liền nói: “Thật đấy, không tin em đi hỏi người trong thôn mà xem, khắp Thiệu Lê Sơn này có con cái nhà ai chưa từng bị con bé đánh đâu?”
Liễu Binh nhíu mày: “Cho dù Nhiên Nhiên thỉnh thoảng đánh nhau, nhưng chị dâu nói cũng quá khoa trương, sao con bé có thể đánh hết tất cả trẻ con trong thôn được?”
Mao Tú Băng đen mặt: “Chuyện khác thì chị không biết, nhưng chuyện chị vừa nói, cả thôn đều biết.

Lúc trước á, mỗi ngày đều có hàng dài phụ huynh đến cái nhà này cáo trạng.”
Liễu Binh không tin, Thu Lan Huyên cũng không tin, tùy tiện đáp 2 câu liền đi rồi.
Mao Tú Băng thật tức nha!
Giữa trưa, chú ba cô bảy gì đó đều cười ha hả mà tới.

Trong số đó, có rất nhiều người đã từng cho Liễu Binh vay tiền, cũng có người bởi vì nợ nần mà chưa từng cho ông sắc mặt tốt.
Thanh toán nợ xong, mọi người vẫn là họ hàng thân thích.

Nói nói cười cười, những lời chửi bới trước đó dường như không tồn tại.

Một bữa này tổng cộng chia ra 3 bàn, một bàn dành riêng cho đàn ông ngồi uống rượu, mọi người cùng Liễu Binh nói chuyện phiếm vui vui vẻ vẻ, không có bởi vì nợ nần lúc trước mà lạnh nhạt.
Liễu Nhiên cùng tất cả trẻ con ngồi một bàn, trẻ con trong thôn cả người chắc nịch, lên núi xuống nước tung tăng nhanh nhẹn.

Bình thường thì cho dù là ở bàn nào đều rất náo nhiệt.
Đàn ông thích uống rượu, phụ nữ thích buôn chuyện, trẻ con thì thích bày trò.
Tuy nhiên, trên ba chiếc bàn lớn, chỉ có bàn của lũ trẻ cực kì yên tĩnh.

Liễu Nhiên dùng đũa gõ vào bát, miệng lẩm bẩm: “Còn chưa có đồ ăn, còn chưa có đồ ăn.”
Kha Viêm và Liễu Văn cũng ngồi ở bàn này, vốn cho rằng trẻ con trong thôn sẽ rất ngang bướng không ngồi yên, kết quả mọi người đều ngoan ngoãn ngồi chờ ăn cơm.
Thật lòng mà nói, bọn họ còn ngồi đoan trang hơn 2 người.
Liễu Ngọc Sùng vừa nghịch điện thoại, vừa nói nhỏ: “Đều là lũ nhát gan.”
Đứa trẻ bên cạnh dùng sức đẩy cậu ta một chút: “Mày không nhát gan? Giỏi thì mày mắng nó hai câu đi! Bọn tao nhận mày làm đại ca luôn.”
Lúc này, Kha Viêm đã nhìn thấy cái gọi là “trọng sinh”.

Đây mới là trọng sinh nha! Không chỉ trực tiếp thành người đứng đầu trong đám con nít, ra ngoài một năm mới về mà dư uy vẫn còn, có thể thấy được lúc Liễu Nhiên ở trong thôn “uy nghiêm” đến mức nào.
Cậu tò mò hỏi Liễu Ngọc Sùng: “Bọn họ tại sao lại sợ Nhiên Nhiên như vậy?” Có một vài đứa đã 11, 12 tuổi, chỉ dùng vóc dáng thôi đều có thể nghiền áp nàng.
Cậu ta liền tắt điện thoại: “Chuyện này nói ra thì dài lắm.”
Liễu Nhiên hời hợt nói: “Bị đánh thôi, có gì mà dài?”
Hai chữ, đem vấn đề này giải thích vô cùng nhuần nhuyễn.
Liễu Ngọc Sùng: “……”
Nhưng cậu ta vẫn hưng phấn mà nói: “Nhiên Nhiên khi còn nhỏ một chút cũng không xấu, vừa ngoan vừa đáng yêu.”
Liễu Nhiên khoanh tay trước ngực: “Có ích lợi gì? Khi đó em đáng yêu như vậy, mấy người bắt nạt cũng có ít đâu?”
Một đám khỉ con da dày thịt béo: “……”
Kha Viêm sửng sốt: “Bắt nạt?”
Liễu Nhiên liền cười: “Thiệu Lê Sơn có 2 nhỏ đáng thương.

Mẹ điên cha ngốc, con gái họ là Liễu Hàm.

Cha mẹ thiếu nợ, sinh đứa con gái là Liễu Nhiên.”
Kha Viêm liền hiểu, người bị bắt nạt là Liễu Nhiên trước khi trọng sinh, mà người vùng lên phản kháng rồi bắt nạt lại người khác, là Liễu Nhiên sau khi trọng sinh.
Liễu Ngọc Sùng biện hộ: “Tao bắt nạt mày bao giờ?”
Liễu Nhiên vươn ngón tay tính tính: “Đoạt đồ chơi của em, không cho em xem phim hoạt hình, nga, còn có thường xuyên mang đồ ăn giấu đi không cho em ăn.”
Liễu Ngọc Sùng giật mình: “Mày, mày sao lại nhỏ mọn như vậy, chuyện tí xíu thế cũng nhớ rõ.”
Liễu Nhiên nhìn quanh bàn một vòng, nói: “Mọi chuyện em đều nhớ hết, ngày nào đó tâm trạng không tốt sẽ tìm mấy người.”
Tất cả trẻ con trên bàn liền nhìn về phía Liễu Ngọc Sùng, bạn của cậu ta cũng lên tiếng: “Nhìn đi, mày lại chọc tức nó rồi, làm bọn tao cũng xui xẻo theo.”
Liễu Ngọc Sùng: “…… Chúng mày lúc trước bắt nạt nó, bị đánh cũng đáng đời.”
Người bạn kia thấy rất oan ức: “Tao không chơi với nó chứ có đánh nó đâu! Thỉnh thoảng cũng chỉ cười nhạo vài cái, mày nhìn xem nó đánh tao vẫn còn sẹo đây này!”
Thời điểm nàng đánh chúng ta, đúng là một chút cũng không nương tay!
Liễu Nhiên đột nhiên quay đầu phản kháng, nàng đánh con nhà người ta gần chết mới thôi.

Sau khi đám trẻ trở về, cha mẹ bọn họ sợ tới mức tìm đến nhà Liễu Nhiên tính toán sổ sách.
—— Cụ xem tay con nhà tôi đi, đều bầm tím hết rồi.
—— Có loại vui đùa kiểu này sao? Hả? Chân con tôi đổ máu luôn.
—— Con tôi nói là Nhiên Nhiên nhà cụ đẩy nó ngã đập vào tảng đá, nhìn vết thương trên trán nó đi……
Cảnh tượng kia hoành tráng đến nỗi, bà nội Liễu suýt chút nữa thì tức đến ngất xỉu.
Mấy chuyện kinh khủng này còn rõ ràng trong đầu như mới xảy ra ngày hôm qua, sau khi bị đánh lần đầu tiên, cứ ba ngày thì hai ngày sẽ có phụ huynh nào đó chạy đi tìm bà nội Liễu cáo trạng.
“Sau đó thì sao?” Liễu Văn cũng tò mò hỏi.
Liễu Ngọc Sùng: “Sau đó á? Mấy đứa đấy bị đánh sợ, cũng không dám mách lẻo nữa.”
Liễu Văn & Kha Viêm: “……”
Liễu Văn: “Bà nội không nói gì sao?”
Liễu ngọc sùng: "Nói chứ! Ngày đầu tiên, lúc mấy phụ huynh kia tới, nội liền hỏi: Sao mày lại đánh con người ta nặng thế?, Nhiên Nhiên nói: không đánh thì ngược lại là cháu dẫn nội đi gặp cha mẹ của bọn họ, có khác gì nhau đâu?"

Liễu Văn & Kha Viêm: “……”
Có thể thấy được, Liễu Nhiên sau khi trọng sinh, tuy rằng thời gian ở trong thôn không dài, nhưng nói nàng là tiểu bá vương của Thiệu Lê Sơn chắc chắn không ai phản đối.
Đồ ăn thực mau liền được dọn ra, đám nhóc đang nói chuyện cũng bắt đầu vội vội vàng vàng mà ăn.
Trong quá trình ăn cũng sẽ nói tiếp một ít chuyện lý thú trong thôn, có một cái tên được đề cập đến, là Liễu Hàm.
“Nghe nói cha nó bệnh rồi.”
“Có phải ổng sắp chết không?”
“Vậy nó sẽ thành trẻ mồ côi à?”
“Cha nó đầu óc vốn không được bình thường, nó có khác gì mồ côi đâu.”
Liễu Nhiên động tác ngừng lại, cả người như suy tư cái gì đó.
Ăn xong cơm, mấy người phụ nữ bắt đầu thu dọn bát đũa, đàn ông thì dọn ghế dựa ngồi ngoài sân, vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm.
Có rất nhiều người hỏi Liễu Binh: “Chú gần đây thế nào rồi? Nếu trong thành sống không được thì về đây đi! Hiện tại lê chỗ này cũng có danh tiếng, trồng lê không sợ lỗ đâu.”
Liễu Binh lắc đầu, nói: “Tôi ở trong thành mở cửa hàng, sinh hoạt cũng đủ rồi.”
Có người liền nói thầm: “Chắc kiếm cũng không ít nhỉ? Tôi thấy đống quà chú tặng cái nào cũng có vẻ đắt tiền.”
Liễu Binh cười: “Quà tặng đương nhiên phải chọn cái tốt, tiền tôi kiếm được cũng đủ nuôi sống cả nhà.”
Người nọ liền cười cười, không đáp lại.

Một bữa cơm ăn xong, liền tính là Liễu Binh chính thức trở về.
Liễu Nhiên nhìn mặt trời giữa trưa, quay đầu nói với Thu Lan Huyên: “Mẹ, con ra ngoài tìm bạn chơi nha.”
Bà tò mò: “Tìm ai?”
Mao Tú Băng cười, nói: “Ở đây Nhiên Nhiên cùng 1 đứa chơi rất thân, tên là Liễu Hàm, nhà con bé ở đằng trước kia kìa.

Nhiên Nhiên từ nhỏ cùng Hàm Hàm thân như chị em, chỉ là năm trước sau khi rơi xuống hồ, 2 đứa không chơi với nhau nữa, mãi cho đến lúc sắp cùng vợ chồng em vào thành, con bé mới hàn gắn với Liễu Hàm.”
Thu Lan Huyên gần như không tới nơi này, chỉ có lúc kết hôn đến 1 lần, về sau cũng chỉ ngày lễ ngày tết mới trở về.

Sau đó bởi vì nợ nần nên một đi không trở lại.
Bà đương nhiên hoàn toàn không biết Liễu Hàm, nhưng nghĩ con bé chỉ là một cô gái nhỏ liền không quan tâm nữa.
Liễu Nhiên cầm theo một túi tuyết lê đi đến nhà Liễu Hàm, mới ra cửa liền gặp Liễu Văn.
Hắn thấy Liễu Nhiên muốn ra ngoài, liền hỏi nàng: “Đi đâu?”
Liễu Nhiên: “Tìm bạn.”
Liễu Văn: “Ai vậy?”
Liễu Nhiên: “Liễu Hàm.”
Liễu Văn: “Là con bé mà bọn kia nói à?”
Nàng gật gật đầu, sau đó nói: “Em đi thăm chị ấy.” Liễu Hàm là bạn thân cả đời của nguyên chủ.

Thời điểm vừa tới đến thế giới này, Liễu Nhiên vẫn luôn chưa từng cùng nhỏ tiếp xúc quá nhiều.
Một phần là vì nàng vừa tới, đối với nơi này không quen thuộc, cũng không có tâm tình chơi với một đứa bé.

Phần còn lại là do ký ức của Liễu Nhiên không rõ ràng lắm, cũng sẽ không ủy khuất bản thân duy trì nhân thiết.
Thẳng đến khi cha mẹ tới đón, phải rời khỏi nơi này, nàng mới nhớ ra rằng tình đồng chí của nguyên chủ và Liễu Hàm, cũng đến từ chính hoàn cảnh của 2 người.
Cho nên trước khi rời đi, Liễu Nhiên đã đến tìm Liễu Hàm, nhưng vẫn không thân thiết lắm, nhớ rõ lúc ấy khi ngồi xe ra cửa thôn, nàng thấy nhỏ ngồi xổm sau bụi cỏ nhìn lén mình.
Mà Liễu Nhiên hiện tại có cảm nhận khác đối với Liễu Hàm.

Nếu nhỏ là người bạn duy nhất của nguyên chủ ở thế gian này, làm một Liễu Nhiên mới, nàng cũng nên chấp nhận điều này.
Dù sao, trong cốt truyện gốc, Liễu Hàm đã đồng hành với Liễu Nhiên cả đời.
Hai anh em đi đến nửa đường lại gặp phải Kha Viêm, cậu nghe xong mục đích của 2 người liền đi theo.
Nhà Liễu Hàm ở đằng trước nhà cũ Liễu gia, ngói trên nóc nhà đã sớm vỡ gần hết, trời mưa sẽ bị dột.

Mẹ của nhỏ đã qua đời mấy năm trước, hai ngày nay nghe nói cha Liễu Hàm cũng bắt đầu không khoẻ, hiện giờ chỉ có một cô bé 9 tuổi là nhỏ chống đỡ cả gia đình.
Lúc Liễu Nhiên đến nhà Liễu Hàm, nhỏ đang ở trong nhà nấu cơm.
Liễu Hàm dù đã 9 tuổi cũng không cao hơn Liễu Nhiên bao nhiêu, nhỏ nghe thấy có âm thanh ngoài cửa liền chạy ra.
Cô bé mặc trên người quần áo giặt nhiều lần đến trắng bệch, đầu tóc ngắn ngủn, cơ thể gầy gò làm lộ ra chiếc cằm nhọn.
Thấy Liễu Nhiên mang theo hai thiếu niên tiến vào, nhỏ bất ngờ.

Liễu Nhiên sau khi vào thành đã khác trước, nàng không cần mặc đồ bỏ của người khác, không phải mặt mày nhem nhuốc chạy khắp nơi.
2 thiếu niên đằng sau cũng có khuôn mặt đẹp đẽ, mặc quần áo đẹp, không giống đám con trai nghịch ngợm trong thôn, da phơi đen mặc tùy tiện.
“Nhiên Nhiên?” Tuy rằng cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng trong lòng nhỏ vẫn rất vui vẻ.
Liễu Nhiên nhìn về phía Liễu Hàm, sau đó gật đầu chào hỏi: “Là em, chị Hàm Hàm.”
Liễu Hàm rất kinh ngạc: “Thật là em hả? Vì sao đột nhiên tới đây?”
Liễu Nhiên nhìn nhìn khắp nơi, sau đó nói: “Hôm qua em vừa mới trở về, hôm nay đến đây xem một chút, nghe nói cha chị bị bệnh.”
Liễu Hàm: “Ông ấy ở trên lầu.”
Kha Viêm cùng Liễu Văn tiến vào cái nhà này, liền phát hiện điều kiện ánh sáng ở đây cũng không tốt, thậm chí có thể nói là tối tăm.
Liễu Hàm lại tò mò hỏi Liễu Nhiên: “Nhiên Nhiên à, bọn họ là ai vậy?”
Nàng liền giới thiệu: “Đây là anh trai em, còn đây là chủ nhà của em.”
“Nga!” Liễu Hàm cũng mặc kệ nghe hiểu hay không, nhỏ tỏ vẻ đã biết, sau đó lại cao hứng mà nhìn về phía Liễu Nhiên: “Nhiên Nhiên, chị có kẹo cho em này.”
Nàng gật đầu, nhỏ rất vui vẻ mà chạy vào phòng bếp.

Một lát sau, Liễu Hàm cầm ra mấy viên đường đậu được đóng gói trong lớp vỏ nhựa mỏng mộc mạc.
“Con gái của dì chị đính hôn, phát kẹo mừng, chị giữ lại cho em.” Liễu Hàm vui vẻ nói: “Dì cho chị hai hộp, chị giữ lại cho em một hộp.

Nhưng mà em lâu rất lâu không có trở về, cho nên cũng chỉ còn ngần này.”
Liễu Nhiên duỗi tay tiếp nhận: “Cảm ơn chị.”
Liễu Hàm liền vui vẻ cười: “Năm sau chị thi cũng ghi danh vào trường học của em được không?”
Liễu Nhiên gật đầu: “Được ạ.”
Sự đồng ý này làm Liễu Hàm vô cùng vui vẻ, Liễu Nhiên đặt trái cây lên bàn, sau đó nghe nhỏ huyên thuyên mà nói chuyện, Liễu Hàm nói hai câu, nàng sẽ đáp một câu.
Nhưng thật ra Liễu Nhiên cũng không có hứng thú gì với những chuyện nhỏ nói, bởi vậy chỉ là tùy tiện mà đáp.
Liễu Hàm lại nói không biết mệt, Kha Viêm thấy hai người nói cười vui vẻ, liền lôi kéo Liễu Văn ra ngoài.
Liễu Hàm nói một hồi lâu, Liễu Nhiên từ đầu đến cuối đều phản ứng hời hợt.

Liễu Hàm cuối cùng cũng nói xong tất cả những chủ đề mà mình có thể nghĩ ra, sau đó xấu hổ nhìn Liễu Nhiên, nhỏ phát hiện giữa 2 người không còn gì để nói nữa.
Trước kia bọn họ chơi với nhau, có thể nói về bài Poker, bãi cỏ ven hồ, con nòng nọc đang mọc 2 chân sau, cũng có thể nói một chút quần áo trên người mình.
Cuộc sống bị cô lập khiến 2 người tràn đầy lòng biết ơn dù chỉ là một chút ánh sao trên thế giới, khiến họ nghe thấy một âm thanh đáp lại cũng tràn ngập vui vẻ.
Nhưng mà, đối mặt với Liễu Nhiên hiện tại, Liễu Hàm không thể nói ra những chủ đề này.

Liễu Nhiên đã không còn thích nghe nữa.
Giờ khắc này, nhỏ bỗng nhiên phát hiện, thì ra bản thân cùng Liễu Nhiên đã cách xa như vậy.

Chẳng trách sau đó nàng không tới tìm mình chơi, chẳng trách sau đó nàng tình nguyện một mình ngẩn người.
“Em mang lê cho chị ăn, cái này cũng cho chị.” Liễu Nhiên chỉ chỉ túi tuyết lê trên bàn, lại đưa một phong bì cho nhỏ.
Liễu Hàm sửng sốt, hoài nghi mà mở phong bì ra xem, bên trong không có giấy viết thư, lại không nhẹ.
Trong môi trường thiếu sáng, nhỏ nhìn kỹ hơn, lúc này mới thấy bên trong có 5 hạt đậu vàng, là vàng thật.
Liễu Hàm cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Nhiên: “Cái này không thể cho, chị cũng không thể nhận.

Em nhanh mang về đi, em còn nhỏ nên không biết, lấy cái này sẽ bị cha mẹ đánh đấy.”
“Đây là em tự tìm, tặng cho chị.” Liễu Nhiên không quan tâm.
Liễu Hàm ngơ ngác mà cầm hạt đậu vàng trong tay, lại ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy Liễu Nhiên cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: “Tuy sau này em không thường xuyên ở đây, nhưng chị vẫn luôn là bạn của em.”
Vẫn luôn là bạn sao?
Liễu Hàm cảm động, hai mắt ngập nước: “Nhiên Nhiên ~, cảm ơn em.”
Liễu Nhiên lắc đầu, nói: “Không cần cảm ơn, những ngày tháng em không ở đây, nếu chị có khó khăn hãy tới tìm em.” Kiếp trước, trước khi rời đi, Liễu Nhiên đã nói với Liễu Hàm những lời này, về sau nhỏ quả thật tìm đến, lại trợ giúp nàng cả một đời.
Liễu Nhiên đứng dậy, nói: “Đến lúc em phải về nhà rồi, cha của chị ở chỗ nào? Em đi thăm chú ấy.”
Liễu Hàm do dự mà nhìn thoáng qua thang lầu: “Cha ở trên lầu, nhưng ông ấy vẫn luôn ngủ.”
Liễu Nhiên: "Được, em lên xem một chút."
Sau đó nàng đứng dậy đi lên lầu, bên trên không tối tăm như ở dưới, nóc nhà có một hai chỗ sử dụng thủy tinh thay thế ngói, bởi vậy trong phòng có ánh nắng chiết xạ vào.
Mà phòng của cha Liễu Hàm ở ngay phòng đầu tiên trước cầu thang, đèn trong phòng cũng không bật, Liễu Nhiên nghi hoặc.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, người còn chưa thấy rõ nhưng Liễu Nhiên đã lập tức phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Cái mùi này, nàng ngửi thấy nhiều rồi.
Liễu Nhiên nhìn thoáng qua người đàn ông hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, cũng không nhấc chân tiến vào phòng.
Liễu Hàm đứng bên cạnh hỏi: “Sao thế Nhiên Nhiên?”
Liễu Nhiên bình tĩnh nhìn người kia một lúc lâu, rồi kéo tay Liễu Hàm hỏi: “Cha chị ngủ bao lâu rồi?”
Nhỏ suy nghĩ một hồi lâu lại nhớ không ra, bởi vậy chỉ có thể nói: “Cũng lâu rồi.”
Liễu Nhiên lui về phía sau một bước, đóng cửa lại, xua đi mùi hôi thối của căn phòng, cũng xua đi hy vọng mà Liễu Hàm hướng tới.
Liễu Nhiên dẫn nhỏ xuống lầu: “Ừm, nếu ngủ rồi thì lần sau em lại đến vậy!”
Liễu Hàm cảm thấy cũng tốt, liền đi theo nàng xuống lầu.
Đi xuống dưới, Liễu Nhiên lại có chút mờ mịt lại do dự, cha Liễu Hàm đã qua đời, mới chỉ 2 ngày thôi mà thi đốm đã sắp xuất hiện.

Thậm chí trong phòng còn có mùi hôi thối nhàn nhạt, nhưng cô bé bên cạnh chưa bao giờ nghĩ đến.
Bởi vì, nhỏ còn cần..cha! Cho dù, cha là một người ngốc.
Ký ức của Liễu Nhiên về cha Liễu Hàm dần dần rõ ràng lên, đúng vậy, tuy rằng ông ấy không thông minh nhưng lại rất yêu thương Liễu Hàm.
Lúc cha còn sống, nhỏ chỉ cần chuyên tâm đi học là được, mọi chuyện trong nhà chưa bao giờ Liễu Hàm phải lo lắng.
Nhỏ rất thích cha, đối với Liễu Hàm mà nói, cái chết của ông ấy là điều không dễ dàng chấp nhận.
Nhưng lại không thể không chấp nhận, Liễu Nhiên thông báo cho người trong thôn xong, liền cùng Liễu Hàm ngồi chờ ở phòng khách.
Một lát sau, không chỉ trưởng thôn tới, cả Thu Lan Huyên cũng tới.
Vừa đi tới, bà liền ôm chặt Liễu Nhiên, thấy con gái tỏ vẻ không có việc gì thì mới buông tay.
Tang lễ chuẩn bị rất đơn giản, tiền bạc đều do mỗi hộ dân trong thôn góp vào.

Bởi vì Liễu Hàm tuổi còn nhỏ, chuyện lớn như này không cần đứa nhỏ tham dự, nhỏ chỉ cần làm theo lời người lớn nói là được...
Ba ngày cuối cùng, Liễu Hàm tự tay mai táng cha, từ giây phút đó, nhỏ chính thức trở thành trẻ mồ côi.
Sau lễ tang, chờ đợi Liễu Hàm không phải một gia đình mới, mà là số phận bị xem như quả bóng cao su đá qua đá lại.
Người cha đã khuất không để lại cho nhỏ đủ tài sản, mấy người thân thích cũng không ai muốn nhận nuôi đứa nhỏ này.
Chờ khi Liễu Nhiên và Liễu Hàm một lần nữa đứng ở căn nhà cũ, nhỏ phát hiện bản thân ngoại trừ Liễu Nhiên, cái gì cũng không có.
“Con người luôn có thời điểm phải chết.” Nàng muốn an ủi nhỏ.
Liễu Hàm lại cười cười: “Chị biết.”
Liễu Nhiên: “…… Biết là được.”
Liễu Hàm: “Không sao, trưởng thôn nói sẽ giúp chị, chị không sợ.”
Liễu Nhiên lại cho nàng một cái phong bì khác: “Bên trong cũng là hạt đậu vàng, trừ hạt đậu vàng ra thì em không có gì cả.

Em sắp phải về thành phố Hải Thanh rồi, chị Hàm Hàm, chị muốn em giúp gì không?”
Liễu Hàm lắc đầu, tiếp nhận phong bì: “Nhiên Nhiên, rất cảm ơn em.”
Liễu Nhiên cũng lắc đầu: “Không cần cảm ơn, em cũng chưa làm gì cả.

Nếu cần hỗ trợ, chị cứ tới tìm em.

Được không?”
Liễu Hàm gật đầu: “Được.” Những lời này chị sẽ ghi tạc trong lòng.
Liễu Nhiên xoay người rời đi, Liễu Hàm nhìn hình bóng nàng chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt, cúi đầu tự hỏi: Nếu cha cũng có thể giống em thì tốt rồi, chị còn tưởng rằng ông ấy sẽ giống như em.

Nhiên Nhiên, có biện pháp gì có thể khiến cho cha không rời đi không?
Liễu Hàm nhìn nhìn hạt đậu vàng trong tay, nhớ tới ngày đó đợi mãi mà không thấy Liễu Nhiên, nhỏ liền tự đi ra ngoài tìm, sau đó liền thấy nàng hiện ra từ khoảng không bên hồ, quần áo ướt đẫm, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt.
Liễu Nhiên rơi xuống nước, nhưng nàng đã tự cứu bản thân.
Liễu Hàm lúc ấy cực kì khiếp sợ, chờ đến khi Liễu Nhiên rời đi, nhỏ mới dám thở mạnh.
Ban đầu Liễu Hàm còn tưởng rằng nàng là ác quỷ, nhưng những ngày sau đó, Liễu Nhiên cũng không khác gì ngoại trừ việc im lặng hơn và không chơi với nhỏ nữa.

“Thì ra...!cha sẽ không sống lại.” Liễu Hàm lẩm bẩm một câu.
------ ngoài lề -------
- Khả năng cao Liễu Hàm biết Liễu Nhiên gốc đã chết:v Con bé nhạy quá chừng...
- Ai còn thức nào =)).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.