Con Gái Sếp Tổng Và Osin Cấp Cao!

Chương 28



VALENTINE BUỒN…

Bây giờ mới có thời gian kể lại, mà phải gọi là tâm sự thì đúng hơn. Những gì đã xảy ra khoảng thời gian cận Tết, và ngày Valentine và khoảng thời gian Tết.

Cũng xin báo cáo chia sẻ với mọi người là cuối tháng này, tức 31/3/2015 sẽ là ngày cuối cùng em làm việc tại công ty. Thật ra e đã muốn sau Tết là nghỉ luôn. Nhưng do công việc phải bàn giao cho người mới, và bàn giao lại với sếp. Và với lại thật ra, trong lòng cũng có một thứ gì đó gọi là luyến tiếc…

Những ngày cận Tết, không khí Tết cứ hối thúc em, tinh thần em cứ muốn càng phải quay về nhà, quay về quê càng nhanh càng tốt. Muốn được trốn khỏi thành phố Sài Gòn một cách chính thức, một cách tự ngụy biện cho bản thân về việc trốn chạy, giải thoát tất cả mọi chuyện tại nơi đây.

Sài Gòn vẫn thế, nó vẫn cứ nhộn nhịp và ồn ào như vốn dĩ xưa nay. Vắng T*, với Sài Gòn thì vẫn thế, vẫn không có gì thay đổi. Vẫn sáng nắng chiều mưa, vẫn ồn ào, vẫn náo nhiệt, vẫn nhịp sống sôi động ấy. Nhưng với em, có lẽ giờ nói ra cũng thành thừa thãi. Đôi khi giữa Sài Gòn ồn ào náo nhiệt như vậy. em lại thèm được cảm giác bình yên, gần gũi, cần lắm một nơi mà ở nói đó. Em có thể ở bên cạnh một người, bầu bạn tâm sự, kể nhau nghe những câu chuyện không đầu không cuối, cùng nhau ở một nơi yên bình, ngắm nhìn về phía những con đường phía xa xa, dòng người chạy xe tấp nập. Hay cùng nhau đi dạo, những buổi café ở những vùng ven thành phố.

Nhưng bây giờ, mọi thứ có lẽ chỉ là thứ xa xỉ phẩm mà thôi.

Có lẽ gần Valentine, đối với em đây là một valentine đặc biệt nhất từ trước tới giờ. Những năm trước, anh chỉ ở nhà, một mình và sống một cuộc sống đơn giản tới mức nhàm chán, đơn giản như vậy. Và mùa Valentine này, anh cũng chỉ ở một mình. Nhưng nó khác với những mùa Valentine cầu mưa trước kia. Mùa Valentine này, anh chỉ mong trời đừng mưa. Anh nhớ có lần em đã từng nói với anh: “Chỉ cần thấy những cặp đôi yêu nhau hạnh phúc đi chơi với nhau những ngày lễ. Em cũng cảm thấy hạnh phúc giùm họ rồi.” Với em, hạnh phúc đơn giản chỉ có thể. Tại sao niềm vui, niềm hạnh phúc của em lại đơn giản đến như vậy. Thế mà anh không hiểu được.

Và những gì anh đã đối xử với em. Chắc không thể nào khiến em hạnh phúc được rồi.

Anh đã từng nói với em.” Anh không có thói quen tặng quà vào ngày lễ”. Khi anh chở em đi công việc vào ngày 8-3 năm ngoái. Khi đi ngang qua cửa hàng bán hoa. Em cứ nhìn chằm chằm vào mấy bé bán hoa.

- T*: Anh, thấy hoa đẹp hông?

- Em: cũng đẹp.

- T*: biết hôm nay là ngày gì không?

- Em: ngày 8-3, ngày anh có nhiệm vụ cao cả, chở em đi công việc.

- T*: đồ cục đất.

- Em: kệ, he he, anh không có thói quen mua quà vào ngày lễ.

- T*: Dạ, vậy thôi mình đi.

Và em với nhỏ rời khỏi chỗ đó. Và em vẫn không quên ánh mắt của T* lúc đó, cứ nhìn chằm chằm vào những cặp đôi đang đứng lựa mua hoa, mua quà chỗ đó, và T* cứ nhìn và mỉm cười hạnh phúc. Lúc đó em cũng chỉ thấy con nhỏ này mắc cười và ngộ ngộ thôi. Và cũng không để ý lắm tới thái độ và cảm xúc của T* lúc đó…

Rồi buổi tối hôm đó. Khi làm tài xế chở T* đi công việc, vẫn không thấy T* đi chơi với ai, em mới hỏi. (Lúc này, em nghĩ là T* đã có bạn trai, hoặc chí ít cũng có người đang theo đuổi)

- Em: Hôm nay, em không đi chơi với ai hả?

- T*: dạ, không, ở nhà cho lành.

- Em: thiệt không vậy?

- T*: Dạ thiệt. Mà anh không đi chơi hả?

- Em: Không, ở nhà cầu mưa.

- T*: Đồ ích kỉ. Lâu lâu mới có ngày lễ, cứ để người ta đi chơi với nhau. Mắc gì cầu mưa. “Chỉ cần thấy những cặp đôi yêu nhau hạnh phúc đi chơi với nhau những ngày lễ. Em cũng cảm thấy hạnh phúc giùm họ rồi” (Nội dung đại loại là như vậy. Nhưng câu cú chính xác thì không nhớ rõ…)

- Em: uhm, em thiệt rộng lượng.

Rồi lúc đó em có mang một món quà nhỏ ra tặng cho T*. Chỉ là vòng đeo tay, có đính tên của T* bằng chữ cái thôi, chứ không có gì to tát lắm. Và lúc đó, em cảm nhận được niềm vui của T*. Nhìn T* lúc đó thấy vui lắm.

- Em: Vậy là tối nay em không đi chơi đâu đúng không?

- T*: dạ, hỏi quài.

- Em: Vậy em ở nhà, anh mua cái gì về nấu ăn, ăn mừng 8-3.

- T*: dạ, vậy anh đi mua đồ, e ở nhà dọn đồ. *mỉm cười*

Xong ngày hôm đó, em cũng ở bên cạnh gần như trọn ngày. Khi ra về. T* nói với em:

- T*: Cảm ơn anh về ngày hôm nay.

- Em: cảm ơn giề?

- T*: Kệ, em thích cảm ơn.

- Em: ờ.

- T*: em thích hoa, hồi giờ chưa bao giờ được tặng hoa. Lần sau anh nhớ tặng hoa cho em. Không cần hoa đắt tiền đâu. Anh còn đi làm, mua hoa đắt lãng phí lắm. Anh mua hoa rẻ rẻ thôi cũng được. Chỉ tại em thích được tặng hoa thôi. Nên em mới mặt dày yêu cầu anh mua hoa tặng em như vậy Chỉ cần anh tặng hoa cho em là được.

Thú thật, lần đầu em nghe lời yêu cầu, nói chính xác là lời năn nỉ của T*, em thấy vừa mắc cười, vừa thương, vừa quý T* lắm luôn. Lời đề nghị năn nỉ ngô nghê nhất mà em từng nghe. Và cũng nói lên được sự hồn nhiên nhưng biết suy nghĩ, biết lo cho người khác. Và cũng rất thật thà như vậy. Chả ai trên đời đề nghị mua hoa, mà còn nói thêm mua hoa rẻ thôi, mua hoa đắt lãng phí… Chắc chỉ có mình em là ngoại lệ quá T* ơi.

Lúc đó em mới trả lời.

- Em: Valentine năm sau, anh sẽ mua hoa tặng em.

- T*: Thật ngen, anh nhớ đó, em sẽ chờ…. Và rồi, em đã không chờ được tới ngày Valentine năm nay được.

Hôm Valentine năm nay, em vẫn giữ đúng lời hứa năm nào. Anh sẽ tặng cho em một bóa hoa to nhất đẹp nhất cho em. Người con gái đầu tiên mà anh đủ dũng cảm mang hoa đi tặng. Vốn dĩ trước kia anh từng nghĩ anh sẽ không bao giờ có ngày anh mang hoa đi tặng cho bất kì ai.

Nếu như anh thông minh một chút, tinh ý một chút, và bớt ngu một chút, không quá ích kỉ, thì có lẽ mọi chuyện sẽ có thể khác. Anh sẽ lại được thấy nụ cười trong trẻo, vô tư hồn nhiên của em khi nhận được hoa.

Valentine buồn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.