Con Gái Yêu Của Ác Ma

Chương 5



Đông Sơn là khách sạn thuộc sự quản lý của “Tuyệt Thế”, trong căn phòng của tầng cao nhất có một đôi nam nữ đang rất bận rộn.

“Hỏa Nhã Hoan!”. Thần Du hô tên đầy đủ của cô trong sự hoảng sợ.

“Hi!”. Cô chào hỏi, đôi mắt nhìn chăm chăm vào anh ta.

Thần Du nhanh chóng cuốn chăn che cảnh xuân trên giường, anh ta trừng mắt nhìn thiếu nữ ở mép giường đầy phòng bị: “Làm sao em lại biết chỗ này? Không phải em nên ở nhà và sửa sang hành lý sao?”. Anh ta kéo cái chăn phòng ngừa mình bị nhìn sạch.

“Sửa soạn hành lý? Kiếp sau đi! Còn lâu em mới đi Châu Âu!”. Cô xì mũi coi thường, hơi tiếc vì không được nhìn từ đầu đến cuối cái đó. Trong một ngày hai lần cô được nhìn thấy cảnh triền miên. Nếu như có bài kiểm tra sinh lý thì chắc chắn cô sẽ đứng đầu.

“Lão đại sẽ tức điên”. Thần Du lẩm bẩm, chui đầu vào trong chăn. Vì chuyện xảy ra trừ vẻ mặt anh ta đang cứng đờ thì chỗ nào cũng mềm nhũn.

“Mục đích của em chính là làm cho anh ấy phát điên”. Hỏa Nhã Hoan hừ hừ mấy tiếng, xoa xoa cằm. “Ngoài ra thì rốt cuộc cái gì “Không được””. Cô rất có tinh thần học hỏi, con mắt to tròn nhìn chằm chằm đợi đáp án.

Đôi nam nữ đang nằm đè lên nhau nằm trên giường kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô, duy trì tư thế trong ba phút không nói gì được.

“Cô ấy là ai?”. Mỹ nữ tóc đen đôi mắt mờ mịt.

“A, cô ấy là con gái nuôi của ông chủ anh”.

“Tại sao cô ấy lại ở chỗ này?”. Vấn đề quan trọng nhất lại hỏi với giọng rất nhỏ.

Thần Du há hốc mồm cứng lưỡi không thể nói ra lời giải thích hợp lý

“Vị này, chúng ta có thể đổi chỗ cho nhau không?”. Hỏa Nhã Hoan hỏi, cố gắng khuyên để “Đổi tướng trước trận”.

Mỹ nữ tóc đen thở dốc vì kinh ngạc, sắc mặt biến đổi: “Không biết xấu hổ, quyến rũ cả thiếu nữ vị thành niên!”.

Cô ấy tát Thần Du một cái, nhanh chóng mặc quần áo vào, ra ngoài không thèm quay đầu lại.

“Tôi —— tôi ——”. Anh ta ôm mặt, miếng thịt béo sắp vào đến miệng lại chạy mất rồi.

“Thật tốt qá, chị gái này thật dễ nói chuyện!”. Hỏa Nhã Hoan lại rất mừng rỡ, hai cánh tay mở ra nằm lăn ra giường.

Lúc cô lên giường thì Thần Du giật mình, cuốn chăn chặt cả người chạy xuống giường, cách xa cô, càng xa càng tốt.

“Này, làm sao anh phải tránh hả? Mau lại đây”. Cô nhíu mày lộ mặt ra khỏi chăn. Cô rất không vui khi thấy anh ta bỏ chạy, môi trề ra.

“Đùa à, nằm trên giường với em thì làm sao anh còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai”. Vẻ mặt Thần Du hoảng sợ, dùng sức lắc đầu, chỉ hận không thể lắc cả óc bay ra ngoài.

“Tiểu quỷ nhát gan, có chuyện nhỏ này cũng không dám làm, thật thiệt cho em còn trốn ra ngoài muốn giúp anh một tay”. Cô nằm trên giường lớn, tóc đen để toán loạn, cái chăn đã bị lột ra chỉ còn lại ga giường trắng thuần khiết làm cô càng kiều diễm xinh đẹp hơn.

“Em muốn làm cái gì?”. Thần Du kéo chặt cái chăn, uất ức cắn môi dưới.

“Anh ấy muốn đưa em đi, em không để cho anh ấy làm đúng ý mình. Chúng ta cho anh ấy biết thế nào là lễ độ. Lên đi”. Cô rất kiên quyết, thân thể mềm mại phanh ngửa, dạng hai tay hai chân, nằm trên giường hình chữ đại (大).

Hừ, còn lâu cô mới để mặc cho anh an bài mọi chuyện, ngoan ngoãn trở thành con cờ của anh. Trước khi Thượng Quan Lệ đưa cô ra nước ngoài, cô muốn nháo mọi chuyện đến kinh thiên động địa để cho anh chịu chút đau khổ.

“Lên cái gì?”. Thần Du ngốc trệ.

“Đè lên người em chứ gì”. Lời cô nói ra chỉ làm người ta kinh ngạc ngày càng nhiều.

“Không cho phép!”. Lời nói bác bỏ đơn giản vang lên.

Bên trong yên lặng, hai người trên giường và dưới giường giật mình, dùng tốc độ chậm nhất quay đầu lại.

Một bóng đen khổng lồ không biết là xuất hiện từ lúc nào, đứng trước cửa ra vào, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn thẳng vào cô. Vẻ mặt âm trầm dọa người, không biết là anh đã nghe được bao nhiêu.

Theo phản xạ Thần Du kẹp chặt hai chân lại, rất sợ bị sự tức giận của Thượng Quan Lệ cắt đi. Chết rồi. Không những anh ta bị lời nói của Hỏa Nhã Hoan hù chết mà còn bị lời nói của cô hại chết rồi. Hu hu, chạm còn chưa được chạm vào, cũng đâu phải là ăn trộm, nhưng mà cái mông của anh ta còn bị con bé này nhìn rồi, lại còn cho con bé xem xuân cung sống, như vậy không tính là có tội chứ?

“Lão, lão, lão, lão, lão đại”. Thần Du run cầm cập, mồ hôi rơi toán loạn. “Tôi tôi… không có, không có ——”. Run rẩy như lá trước gió, anh ta phải cãi lại vì trong sạch của mình.

“Đi ra ngoài”. Thượng Quan Lệ nói, phân rõ phải trái không đổ oan cho người vô tội.

Thần Du nhận được lệnh mà vui mừng phát khóc, chạy nhanh ra ngoài, vì cảm ơn Thượng Quan Lệ không giết anh ta nên anh ta còn cẩn thận khóa cửa lại.

“Sao anh lại đến đây?”. Hỏa Nhã Hoan bỏ dậy, ôm gối trước ngực nhỏ giọng nói nhưng trong lời nói lại không hề cảm thấy kinh ngạc.

“Người mù cũng có thể tìm thấy được vì những đầu mối em để lại”. Thượng Quan Lệ nhìn chằm chằm vào cô, nét mặt sương lạnh, tròng mắt đen ánh lên sự không tự nhiên.

Đôi môi đỏ mọng cong lên, quật cường quay đầu đi không thèm nhìn hắn.

“Nếu như biết em để lại đầu mối sao anh còn nói toạc ra?”. Cái người đáng ghét không hiểu phong tình này.

Tất nhiên là cô sẽ không hiến thân cho Thần Du rồi, cô làm như vậy cũng chỉ để Thượng Quan Lệ đến, chứng minh cô không phải là đứa nhóc để anh tùy ý định đoạt.

“Mau theo anh về nhà”. Anh đi đến nhìn từ trên cao xuống sắc mặt tái xanh.

“Không”. Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường.

“Đi về”. Bây giờ anh dùng đến cả ánh mắt lạnh lùng sở trường nhất của mình.

“Không!”. Cô thà chết không đi, nếu như cô trở về nhất định sẽ bị đưa đi Châu Âu. “Nếu như anh đồng ý cho em ở lại Đài Loan thì em sẽ suy nghĩ đến chuyện trở về”. Cô cò kè mặc cả, vừa quan sát sắc mặt của anh.

A, tình huống không lạc quan rồi, anh bắt đầu nhíu mày.

“Không đưa em đi thì Tuyệt thế sẽ rối tung lên mất”. Thượng Quan Lệ lạnh nhạt nhìn cô một cái.

Cô phải làm sao thì mới có thể làm anh yêu cô? Chẳng lẽ anh không biết rằng cô đã yêu anh rất nhiều năm rồi?

Nghĩ đi nghĩ lại đôi mắt lại đỏ lên.

“Chẳng lẽ anh không thích em sao? Dù một chút cũng không sao?”. Cô làm bộ đáng thương hỏi, thân thể mềm mại cọ cọ trong lòng anh như một con mèo nũng nịu.

Trả lời cô là tiếng thở dốc.

Ah, không phải là cô đã cọ đến chỗ nào rồi chứ? Tại sao anh lại thở gấp như vậy?

Nhìn thấy nước mắt trong suốt của cô, trái tim Thượng Quan Lệ đau nhói. Tình cảm nào đó chảy ra vừa nhanh vừa mãnh liệt, đánh thẳng vào lý trí đóng băng của anh mà anh không thể kháng cự.

Đáng chết! Tại sao anh lại cảm thấy đau lòng? Chẳng lẽ anh thương cô, chiều cô không phải vì báo thù?

“Đừng đưa em đi có được không?”. Cô nhỏ giọng hỏi, tựa vào người anh, đôi tay vòng quanh cổ anh. Lúc mới đến Thượng Quan gia, cô thích nhất là tư thế này, tựa vào ngực anh.

Anh nhắm chặt mắt lại như đang chịu đựng sự giàu vò đau khổ.

“Không được”. Thượng Quan Lệ nghiến răng nói, hai cánh tay vòng lại ngăn cản sự hấp dẫn ngây thơ của cô.

“Anh thật đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!”. Nước mắt chảy xuống, cô vừa khóc vừa mắng, dùng chân ra sức đạp anh cho hả giận. So với việc phải ở trường học nội trú thì việc phải rời xa anh mới làm cho cô khó chịu.

Chẳng lẽ anh nhẫn tâm bắt nàng sang Châu Âu bằng được?

“Em sẽ quen với cuộc sống của nơi đó”. Anh bá đạo kết luận, không nói với cô nữa, cố ý đưa cô đi, chặt đứt tất cả những mập mờ trước đó.

Trong hốc mắt đều là nước mắt, đôi môi đỏ mọng cắn thật chặt, dùng sức kéo tóc của anh. Được, Thượng Quan Lệ, chính anh đã bức em.

Cô quyết định sẽ “phá hư” anh.

Đầu tiên cô sẽ dùng “sắc dụ” buộc anh ăn vào, sau đó tuyên bố cho tất cả người bên trong “Tuyệt thế” biết. Ha ha, đến lúc đó anh không muốn nhận cũng không được.

Người khác thì cô không biết nhưng nếu Thượng Quan Mị biết có cơ hội chỉnh anh trai thì nhất định sẽ vui mừng mà giúp đỡ.

Có sự giúp đỡ của Thượng Quan Mị thì giống như một quốc gia có quân đội trợ giúp khẳng định sẽ thành công.

“Không, em không rời khỏi anh!”. Hỏa Nhã Hoan ở trong lòng anh trúc trắc hôn, dùng cánh môi non mềm ma sát với môi anh, phát tiết sự thất vọng trong lòng. Toàn thân anh cứng đờ, mặc cho cô làm càn, thậm chí không đẩy cô ra.

Hôn một lúc, cô ngẩng đầu nhìn anh. Anh không hề cự tuyệt làm cô cảm thấy kỳ quái.

“Anh uống say sao?”. Cô nhíu mày, cô thấy được hơi rượu.

“Có uống nhưng không say”. Anh phủ nhận, đến gần hơn với cô, hơi thở phả trên da thịt của cô.

Gạt người!

Mặc dù nhìn Thượng Quan Lệ rất bình thường nhưng đôi con ngươi đen kia có chút kỳ lạ, khác hẳn sự lạnh lùng bình thường, bên trong như có một ngọn lửa thiêu đốt.

Hơn nữa, hơi thở của anh nóng hơn bình thường vài phần, làm cho da của cô cũng phiến hồng — nguy rồi, anh uống rươu!

A, không, phải là: Ha ha, thật tốt quá, bởi vì anh uống rượu nên thất thân, đây chính là tình huống thường diễn ra trên ti vi mà!

Thấy thời cơ đã đến, đôi tay nhỏ bé nắm lấy quần áo của anh, vụng về cởi bỏ cúc áo, tính toán ăn anh sạch sẽ. Kiến thức của cô là hữu hạn nhưng tối thiểu vẫn biết, làm chuyện xấu thì phải cởi bỏ quần áo trước.

“Dừng tay!”. Thượng Quan Lệ thong thả nói, nhưng hai tay lại không nhúc nhích, mặc cho cô làm bừa.

“Không!”. Cô tiếp tục làm, không nâng đầu lên. Đùa sao, chuyện còn chưa làm, sao cô có thể ngừng tay được.

Đột nhiên, cổ tay của Hỏa Nhã Hoan bị Thượng Quan Lệ cầm, bên hông có một cánh tay rắn chắc ôm đến, cả người như bị xoay chuyển, sau đó đã bị đặt dưới thân anh. Tim cô khẩn trương đập nhanh, mắt trừng lớn nhìn anh, chớp chớp.

“Em thích nghịch lửa, phải không?”. Hô hấp của anh rất nóng, thổi thổi khí ở bên tai cô, ánh mắt lóe sáng.

Hỏa Nhã Hoan nóng mặt, vùng vẫy thoát khỏi tay anh. Không biết vì sao trong lòng cô cảm thấy hơi sợ.

“Nói lung tung, em không đốt lửa”. Hừ! Anh đổ oan cho cô! Ở đây làm gì có lửa!

Cô quay người muốn bỏ đi, chờ sau khi lấy lại tâm tình thì sẽ đến tìm anh tiếp. Nhưng vừa quay người thì bả vai bị trầm xuống, bị anh kéo trở về ôm chặt lấy. Hai người, ngực tiếp ngực, đùi tiếp đùi, ở nơi bụng dưới của cô còn cảm nhận được nơi cứng rắn nóng bỏng xấu xa đang chọc chọc cô — Hỏa Nhã Hoan ngây người, xấu hổ đỏ mặt.

“Anh… Anh làm gì?”. Tim cô đập rất nhanh, hô hấp cũng khó khăn, cả thân mình bị anh đè không thở nổi.

Không đúng, phải là cô bắt nạt anh mới đúng, tại sao mới vài giây mà toàn bộ tình huống đều thay đổi? Cô bị anh nằm đè lên, là sơn dương chờ bị làm thịt.

Thượng Quan Lệ cúi đầu, ghé vào tai cô nói, đổi khách thành chủ, ôm chặt thắt lưng của cô: “Anh làm hư em rồi, em muốn bức anh động thủ phải không?”. Anh gằn từng tiếng nói.

“Cái gì động thủ?”. Cô nhỏ giọng hỏi phát hiện anh khác hẳn trước kia.

Rượu làm anh mất lý trí, giải phóng sự cuồng dã của anh. Sau khi mất bình tĩnh thì nhìn anh rất nguy hiểm, làm tim cô đập nhanh mà cũng run run.

“Động thủ như thế này”. Anh nở nụ cười, cười dữ tợn, một bàn tay đặt trên áo cô, xé một cái.

“A!”. Cô sợ hãi kêu to, theo bản năng giãy giụa, xoay người thoát khỏi giường.

Quần áo bị xé, da thịt tiếp túc với không khí không đến một giây thì cô đã bị Thượng Quan Lệ ôm vào, bao lấy nơi đẫy đà, bừa bãi nhu nhu, âu yếm, mang đến sự kích thích cho cô. Đầu tiên cô cảm thấy ngực lạnh sau đó chuyển thành cảm giác nóng bỏng, nơi đẫy đà rơi vào bàn tay của anh.

Hỏa Nhã Hoan vừa thở gấp vừa kêu lên, mặt nóng lên, tim đập bùm bùm, thẹn thùng muốn giãy giụa, tay chân loạn xạ nhưng giãy giụa thế nào cũng không thoát được.

Tuy Thượng Quan Lệ đang say nhưng dùng lực không hề nhỏ, cô dùng toàn lực nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay anh.

Đúng lúc này cổ cô tê ngứa, môi bạc nóng bỏng đặt lên, đầu tiên là mút nhẹ nhàng sau đó mạnh lên, rồi gặm cắm.

“Lệ…. Lệ… Này, anh tỉnh táo lại một chút…. Anh say rồi….”. Cô giãy giụa, suy nghĩ muốn khi dễ anh đã bay lên chín tầng mây. Dưới sự âu yếm của anh, thân thể cô thật khó chịu, lúc nóng lúc lạnh, như trong lò thiêu, lại như ở trong nước!

Anh mặc kệ, thân hình đè lên người cô, khi ánh mắt nhìn đến làn da trắng nõn non mềm thì con ngươi đen tóe lửa, môi anh ấn mạnh lên cổ cô, tạo ra một ấn ký.

“A!”. Cô kêu lên một tiếng, không rõ là đau hay do khoái cảm truyền đến.

Xong rồi, anh tích cực như thế này, khóa học giáo dục sức khỏe ở trường không đủ dùng rồi.

Làm sao bây giờ? Chắc là cô nên chống cự. Nhưng đây là biện pháp tốt nhất. Với lại cô đã quyết định kiếp này cô đã định anh rồi!

Đầu óc cô loạn lên, sự tấn công của Thượng Quan Lệ cũng không dừng lại, bàn tay vẫn phủ lên nơi đẫy đà của cô, đầu ngón tay thô ráp ma sát đỉnh nụ hoa, cẩn thận chà sát.

“A….!”. Hỏa Nhã Hoan nhẹ nhàng rên rỉ, e lệ đỏ mặt, trong cơ thể dấy lên một nguồn nhiệt năng, cảm giác tê dại làm thần trí cô lờ mờ không suy nghĩ được gì.

Mỗi một nơi tay Thượng Quan Lệ thăm dò đến, từ bên hông cô, vuốt ve cặp đùi non mềm, hơi thở mãnh liệt của đàn ông với khoái cảm xa lạ, trong đầu cô trống rỗng, chỉ có thể nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở.

Ở giữa nơi non mềm, có một vật cứng đang đặt, chen chúc ở giữa, tuy cách một lớp quần áo nhưng cô vẫn cảm giác được sự cứng rắn và nhiệt năng. Cái đó đặt nơi non nềm, cách một lớp vải, mỗi một động tác càng kích thích hơn.

Cô run rẩy, đương nhiên hiểu được cái đó là cái gì, giữa hai chân bởi vì bị nhiệt năng kích thích, tình triều chảy ra, thấm ướt quần nhỏ.

Cô vươn bàn tay nhỏ bé, tim đập nhanh, tò mò muốn sờ, đến khi sắp chạm vào thì lại thẹn thùng thu tay lại.

“Muốn sờ?”. Âm thanh trầm thấp vang lên, không có ý phản đối.

Cô dùng sức lắc đầu, má phấn đỏ lên, chôn mặt trên giường, xấu hổ không dám nhìn anh.

Ông trời! Bị anh nhìn thấu ý đồ, cô làm sao có thể nhìn mặt anh đây? Anh vậy mà đoán được cô muốn sờ cái kia — cái kia — Thượng Quan Lệ vẫn nửa tỉnh nửa say, động tác vẫn âu yếm khiêu khích, lần sờ đúng nơi, dùng đúng lực, khơi mào tình dục của cô. Anh xoa xoa ngực đẫy đà, mút lấy nụ hoa đỏ bừng, dùng môi lưỡi tra tấn cô, đến khi cô thở dốc mới chuyển lên chiếc cổ trắng ngần.

Phòng ngủ to như thế bên trong tràn ngập xuân sắc, Hỏa Nhã Hoan liên tục thở dốc than nhẹ, thần trí bị anh làm loạn, hai tay ôm chặt lấy thân hình to lớn của anh, hoàn toàn mất đi vẻ rụt rè, đôi mắt to tròn cũng mờ sương, mông lung nhìn anh.

Cô không chịu được sự kích thích của anh, lý trí dừng lại, xoay xoay thân hình, dùng cách thức ngốc nghếch nhiệt tình hôn anh. Thượng Quan Lệ gầm nhẹ một tiếng, vuốt ve thân hình kiều diễm mềm mại của cô, kích thích từng chỗ mẫn cảm của cô.

Bỗng dưng anh xoay người một cái, đặt Hỏa Nhã Hoan lên giường, từ trên cao nhìn xuống, nhìn toàn bộ thân hình của cô, lửa dục trong mắt như thiêu cháy người cô.

“Tiểu Hoan”. Anh thấp giọng kêu, ánh mắt như lửa, cúi đầu xuống, hôn ngực đẫy đà mềm mại của cô.

“A —— ừm ——”, thẹn thùng khó chịu, nhắm chặt mắt mặc anh muốn làm gì thì làm.

Bàn tay đi xuống, kéo chiếc quần nhỏ, chạm vào nơi mềm mại ẩm ướt đang chờ anh.

Khi anh chạm vào đóa hoa triều mật, thân thể cô run run không thể khắc chế, da thịt non mềm ma sát với da thịt ngăm đen của anh.

Ông trời, anh đang làm gì thế! Làm sao có thể sờ nơi đó của cô, sao có thể đem ngón tay nhập vào nơi đó —— hoa hạch mẫn cảm bị kích thích dẫn đến hàng ngàn khoái cảm, làm cô run rẩy, hai tay ôm chặt bờ vai của anh nắm thật chặt, để phát tiết cảm giác kỳ lạ.

Ngón tay của anh dính xuân triều, xâm nhập vào hoa kính ướt át, bởi vì nơi ẩm ướt nóng bỏng non mềm mà gầm nhẹ, thân hình cao lớn áp lên người cô, như muốn khắc nhập cô vào cơ thể.

Khát vọng rất lâu như con ngựa hoang thoát cương, anh tách đôi chân thon dài của cô, ngón tay nhu sát đóa hoa của cô nhìn cô run rẩy rên rỉ.

“Tiểu Hoan, tiểu Hoan của anh”. Anh nhỏ giọng lẩm bẩm, cầm thắt lưng mảnh khảnh, kéo cô gần hơn.

Cô há mồm thở hổn hển, trên mặt đỏ bừng, trên da thịt tuyết trắng đổ đầy mồ hôi.

Thượng Quan Lệ rút ngón tay dài ra, cô vội kêu một tiếng, hoa kính tràn ra càng nhiều xuân triều, thấm ướt cả ngón tay của anh.

Anh tiến người, để dục vọng đứng thẳng ma sát đóa hoa non mềm.

Cô thở dốc, cảm giác được đỉnh ma sát, ép đến, áp lực cửa hoa khẩu, uy hiếp muốn xâm chiếm cô, ra hiệu cho cơ thể cô.

“Lệ, em yêu anh”. Cô nhẹ giọng nói, lặng lẽ chờ đợi lúc cô hoàn toàn thuộc về anh, nháy mắt, cơ thể đặt trên người cô cứng đờ, sau đó hoàn toàn yên lặng bất động, dường như mất đi hô hấp.

Đột nhiên anh giật người nhảy ra khỏi giường, rời khỏi thân hình mềm mại của cô. Âm trầm nhìn cô, thật lâu không nói, ánh mắt trong trẻo, có vẻ như đã thanh tỉnh hơn.

Thấy biểu tình của Thượng Quan Lệ lòng cô nửa lạnh nửa thanh.

Nguy rồi, câu nói chân thành lại thành chú ngữ làm cho anh cứng người cũng làm mất kích tình, làm cho lý trí chết tiệt của anh quay lại.

Đáng giận! Anh còn chưa đủ say! Chỉ một câu nói đã làm anh bừng tỉnh. Hỏa Nhã Hoan tức giận muốn đập đầu vào gối.

Thiếu một chút, chỉ một chút thôi, anh sẽ trúng kế, từ nay về sau thành người của cô.

“Lệ ——”. Cô nhỏ giọng kêu, lui vào trong giường, mất đi nhiệt độ cơ thể anh, đột nhiên thấy lạnh.

Anh đưa lưng về phía cô ngồi ở mép giường, bả vai cứng ngắc, không biết nén cái gì, dường như là không thoải mái.

“Lệ, quay lại đây”. Cô cố gắng ma sát thân hình anh, muốn giở trò cũ. Dù sao chỉ thiếu một chút là được rồi, cô không ngại làm lại.

Anh quay đầu trừng mắt nhìn cô, trong mắt chỉ còn sót lại chút tình dục, nhưng phần này đã bị lý trí áp đi, càng lúc càng phục hồi bình thường.

“Ngày mai em sẽ đi Châu Âu”. Anh trầm giọng nói, bắt đầu mặc quần áo vào. Vì lần này suýt nữa nổ súng khai hỏa nên ý chí muốn đưa cô đi càng mạnh hơn.

Nếu như anh và cô không tách nahu ra thì anh không thể đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra.

“Em không đi!”. Cô tức giận, ngồi trên giường nói to, giương nay múa vuốt.

“Được, em không đi, anh đi!”. Anh nghiến răng nói, quay đầu đi, buổi thảo luận đến đây kết thúc.

Hỏa Nhã Hoan ngồi trên giường sững sờ nhìn anh rời khỏi phòng. Cô không thể ngờ được hành động hiến thân của mình lại dọa anh chạy trốn.

Hu hu, hỏng bét rồi, cô “hư” quá đã dọa anh chạy mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.