Quả nhiên Thượng Quan Lệ là nam tử hán đại trượng phu nói được làm được, anh nói không trở lại là không trở lại.
Hỏa Nhã Hoan không ngờ dọa anh chạy mất 3 năm, anh đem toàn quyền xử
lý công việc tập đoàn “Tuyệt thế” Châu Á cho Thượng Quan Mị.
Cô hao tâm tổn trí chuẩn bị tất cả, xuất ra tuyệt chiêu giả chết, mới lừa được anh về Đài Loan.
Dưới ánh mặt trời mùa đông, bóng dáng hai người quấn lấy nhau, khó có thể tách ra.
Ý nguyện của cô đã được đền bù, cô đứng hôn anh, cái lưỡi thơm không
lưu loát dây dưa với anh, đôi tay ôm anh thật chặt. Cô thề sẽ không bao
giờ để anh rời đi nữa.
Sau một lúc lý trí trở lại, Thượng Quan Lệ vất vả buông cô ra và dứt ra khỏi sự “Quấy nhiễu tình dục”.
“Em không làm sao cả?”. Anh hỏi lại, vẫn trong tình trạng khiếp sợ.
“Anh muốn tự mình kiểm tra không?”. Cô hi vọng hỏi, khuôn mặt nhỏ
nhắn đưa về phía trước, cọ cọ vào trong ngực anh, tham lan hít lấy mùi
thơm đặc trưng trong trí nhớ.
Cô còn chưa ôm ấp thì bắp thịt dưới cánh tay anh đã căng thẳng, anh mạnh mẽ ẩy cô ngã phịch trên ghế sofa.
Thân hình Thượng Quan Lệ trạng kiện, dù không tự mình động thủ cũng chỉ cần dùng một chút sức là có thể ẩy cô rất xa.
“A, đau quá!”. Cô kêu lên một tiếng, mông trắng đụng vào thành ghế
gỗ. Cô vội vàng nâng tay xoa xoa. Không kiểm tra thì thôi, có cần phải
đẩy cô như thế không? Ba năm rồi mà anh vẫn như thế sao?
“Gọi Y Sênh vào đây”. Thượng Quan Lệ trầm giọng nói, không kiểm tra mà muốn biết tình trạng sức khỏe của cô.
“Làm sao anh biết anh ấy đang ở Đài Loan”. Hỏa Nhã Hoa ngồi vững trên ghế salon, ấn phím nhẹ nhàng nói muốn gặp Y Sênh. Bây giờ tư thái của
cô ưu nhã, dùng từ lễ phép, khác hẳn bộ dạng thô lỗ trước đây.
“Trong phòng có mùi dược liệu”. Anh lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn đi nhìn lại cô vài lần.
Ba năm không gặp cô đã trở thành một mỹ nữ thanh tú động lòng người,
ưu nhã mà nhỏ nhắn. Điều duy nhất không thay đổi đó là ánh mắt nai
Bambi, chỉ cần chớp chớp đôi mắt là tất cả đàn ông đều sẽ rung động.
Lúc này cô đang nhìn anh, cặp mắt xinh đẹp chớp chớp, bĩu môi.
“Anh không muốn cùng với em sao?”. Cô thật thất vọng, cô còn muốn tiến thêm một bước nữa!
Đã ba năm rồi mà Thượng Quan Lệ vẫn tránh cô như tránh xà, không chịu ôm cô nhiệt tình sau thời gian xa cách lâu như thế, giống như sợ cô sẽ
cắn anh vậy. Aish, cô đã cắn anh nhưng mà đó là chuyện từ lúc còn rất
nhỏ, sao anh lại hẹp hòi như vậy?
Trí giả và Y Sênh cùng nhau bước vào, Thượng Qun Lệ gật đầu. Hai
người đàn ông xuất sắc như nhau, hai huyết thống, một Trung một Tây, một nho nhã, một kín đáo.
“Tình trạng sức khỏe của cô ấy rất tốt, không bệnh không đau”. Y Sênh nói đơn giản ngồi trên một cái ghế sofa khác.
“Vết thương do đạn bắn thì sao?”.
“Đã chữa trị ổn thỏa, không đáng ngại”. Y Sênh trả lời, hai bàn tay đan vào nhau.
“Cô ấy rất rất gầy”. Thượng Quan Lệ bắt bẻ, nhìn chằm chằm vào cổ tay nhỏ gầy của cô.
“Có phải là đang bán thịt heo đâu mà bàn về cân nặng, chỉ cần anh
muốn bán là sẽ bán được”. Hỏa Nhã Hoan nói nhẹ nhàng, cúi người nhấp
chút hồng trà, tư thái ung dung bình tĩnh.
So với sự khẩn trương của ba năm trước đây thì bây giờ do có sự chuẩn bị nên dù có nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh thì cô vẫn có thể giữ
được bình tĩnh mà không run.
Cô phải thận trọng, lần này nhất định cô phải bắt được anh.
“Là ai đã truyền tin tức đến Châu Âu báo cho anh biết em bị người
tình của Blackjack bắn chết?”. Anh ép hỏi, lửa giận dâng lên vì bị lừa
gạt.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, nghiên cứu hình dáng ly trà, tránh ánh
mắt bén nhọn của anh. “Anh nghĩ, đó sẽ là ai?”. Cô nhỏ giọng hỏi ngược
lại.
“Thượng Quan Mị”. Tiếng rống giận dữ vang lên khắp tòa nhà ngôi sao năm cánh.
Tiếng đàn ông giận dữ đã ba năm không được nghe thấy…
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết trong thiên hạ chỉ có em gái anh là người có lá gan soạn ra lời nói dối hoang đường đó để anh về Đài Loan. Mà anh vừa nghe tin Hỏa Nhã Hoan qua đời tra cũng không tra, lý trí biên mất
vội vàng chạy về Đài Loan.
Đáng chết! Cô ấy vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn đối với anh.
“Mị nhi không có ở đây!”. Đầu ngón tay Hỏa Nhã Hoan chậm rãi viền quanh ly trà, bình tĩnh, nhẹ nhàng.
Anh nhíu mày lại, vẻ mặt đáng sợ. “Nó đi đâu rồi? Chạy?”. Đốt lửa rồi muốn trốn trách nhiệm?
“Cô ấy có việc phải làm”. Hỏa Nhã Hoan không nói tỉ mỉ, cúi đầu uống
hồng trà, cô đã học được cách nói chuyện trì hoãnsắc sảo của Thượng Quan Mị.
Mặc dù Thượng Quan Lệ không có ở Đài Loan nhưng cô không hề lười biếng mà cố gắng học xong khóa học thục nữ.
Có thể nói, cô đối với vấn đề này đúng là thiên phú dị bẩm, ông trời
cho cô gương mặt động lòng người và sự giáp dục đã giúp cô có một phong
cách thanh cao hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn thục nữ, không thể tìm ra
khuyết điểm.
“Chuẩn bị cái gì? Nó chưa gây đủ phiền phức à? Ở Châu Âu, “Tuyệt thế” đã có tiếng xấu rồi, ngoài xử lý công việc bán đấu giá còn tìm phiền
phức với Flores”.
“Thượng Quan tiểu thư đã nói với mọi người, Flores là tổ chức khủng
bố rất độc ác, phải diệt trừ, hạ lệnh cho toàn bộ nhân viên tham gia
vào, chỉ cần Flores đưa râu sang Đài Loan thì cô ấy sẽ ra tay”. Trí giả
vẫn đứng trong góc từ từ đi lên.
Thượng Quan Lệ trả lời bằng một tiếng hít sâu.
“Đáng chết, mình phải sớm nghĩ rắng nó sẽ không an phận”. Anh mắng, ra sức vò vò mái tóc đen.
An phận? Muốn Mị Nhi an phận? Viêc đó còn khó hơn lên trời! Cô ấy
không ra khỏi cửa quậy tưng bừng là mọi người đã thấy may mắn lắm rồi,
làm sao có thể hy vọng rằng cô ấy ngồi yên không làm gì!
“Hiện tại nó đang ở đâu?”. Thượng Quan Lệ hỏi, gân xanh nổi trên trán giật giật.
Cũng may là Thượng Quan Mị rất hiểu anh trai mình, biết rằng anh sẽ
rất giân dữ nên đã chạy trốn không thấy bóng dáng. Nếu bây giờ cô ấy
đang ở đây thì không thể bảo đảm rằng cô ấy không thể bị anh tranh chặt
thành tám khúc.
Mấy người trong phòng nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng.
“Không thể xác định được cô ấy đang ở chỗ nào nhưng có thể xác định
được cô ấy đang rất an toàn. Cô ấy rất thông minh cũng mang theo vũ khí
phòng thân, không ai có thể làm cô ấy bị thương”. Hỏa Nhã Hoan đặt ly
trà xuống, bình tĩnh nói.
“Tại sao các nhân viên không đi tím nó?”. Anh nheo mắt lại, ngửi thấy có mùi của âm mưu.
Rời khỏi đây ba năm đúng là quyết định sai lầm. Ba năm khiến Ma nữ
nghĩ ra đủ quỷ kế quậy phá, ba năm cũng đủ để Ma nữ dạy dỗ Hỏa Nhã Hoan
từ đơn thuần biến thành xảo trá ——
“Thời gian vừa rồi các cán bộ cao cấp đều vướng dây tơ hồng! Bà xã
bảo bối đều mang thai tiểu bảo bảo, là thời gian dưỡng thai cẩn thận
nhất. Bọn họ hy vọng Ma nữ biến mất càng lâu càng tốt, làm gì phải tốn
sức đi tìm cô ấy về”. Cô cắn đôi môi đỏ mọng, cười nhẹ nhàng nói.
“Em có biết nó đang tính toán cái gì không?”. Ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào cô.
Cô khẽ vuốt ve cằm suy nghĩ trong chốc lát.
“Anh hôn em một cái thì em sẽ nói cho anh biết”. Cô thông minh học cách đưa ra giao dịch với anh.
Trả lời cô là ánh mắt sắc bén bắn tới.
A, có vẻ như anh không có hứng thú với cuộc giao dịch này thì phải!
Y Sênh và Trí giả thông minh chọn cách im lặng không nói câu nào. Bọn họ biết so với ba năm trước đây thì mập mờ giữa người giám hộ và người
bị giám hộ chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Bỗng nhiên có một giọng nói của đứa trẻ thanh thúy vang lên, chạy từ bên ngoài vào trong phòng khách.
“Giao hàng, giao hàng!”. Đỗ Định Duệ kêu hai tiếng mới phát hiện vẻ
mặt nặng nề của mọi người, ở giữa phòng có một người đàn ông khí thế,
sắc mặt của nó tái xanh. “A, đã xảy ra chuyện gì thế?”. Không khí không
đúng lắm! Trong phòng yên tĩnh như đang túc trực bên linh cữu!
Bé trai khoảng tám tuổi, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt thâm thúy trong
suốt, đi theo phía sau là mộ bé gái khoảng bốn tuổi nhìn như hoa như
ngọc, mặt như trái táo xinh xắn. Hai bé đều đang mặc đồng phục, chắc là
vừa tan học. Hai bé đứng cạnh nhau trông như một bức họa.
“Đứa nhỏ của ai?”. Thượng Quan Lệ nhíu mày.
Tiểu Dụ trả lời. “Của ba và mẹ”. Bé rất hào phóng mà nói ra đáp án.
“Tiểu Dụ, anh ấy đang hỏi ba mẹ của em là ai?”. Hỏa Nhã Hoan nói.
“Chị Nhã Hoan, người này thật hung dữ”. Tiểu Dụ tố cáo, không thích nhìn cái mặt thúi của người này,
“Đừng sợ, giả vờ đó”. Hỏa Nhã Hoan đứng dậy ôm lấy tiểu Dụ, đến bên
người Thượng Quan Lệ. “Em cứ thử sờ xem, anh ấy sẽ không cắn em đâu”. Cô ôm tiểu Dụ gần anh hơn.
Định Duệ vội vàng nhảy dựng lên, ôm Tiểu Dụ lại, lùi lại vài bước
trốn vào phía sau ghế salon. Nó ôm chặt tiểu Dụ đang giãy giụa, mặt đề
phòng.
“A, ba mẹ đã nói trẻ con thì không được sờ lung tung”. Ba mẹ đã dặn
nó như vậy và nó cũng không muốn tiểu Dụ động vào người đàn ông khác.
“Anh ấy không phải vạt gig kì quái”. Hỏa Nhã Hoan nhún nhún vai, vỗ
vỗ bả vai Thượng Quan Lệ an ủi hắn bị đứa trẻ kì thị. “Anh ấy là tổng
giám đốc của “Tuyệt thế”, là ông chủ của ba mẹ em đó”.
“A, đó là anh trai của hỗn thế ma nữ?”. Định Duệ bừng tỉnh, sau khi xác định không nguy hiểm mới để tiểu Dụ xuống.
Hẳn nào từ lúc đầu nó nhìn thấy đã cảm thấy người này không dễ động
vào, cũng không khác người cha dũng cảm của nó. “Hi lần đầu gặp mặt, em
là con trai của ‘Vũ giả’ và ‘hộ vệ’”. Định Duệ tiến lên nhìn Thượng Quan Lệ từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu lại nhìn Hỏa Nhã Hoan, hỏi bằng
âm thanh nhỏ nhất: “Đó chính là người ăn mà không nhận nợ, ông chủ vì
tránh con gái mà trốn đến Châu Âu? Nhìn không giống người hèn nhát
lắm!”. Nó rất trung thực trần thuật lại lời đồn.
Âm thanh mặc dù nhỏ nhưng vẫn truyền vào tai Thượng Quan Lệ.
Người hèn nhát?
“Ai nói?”. Con ngươi lóe lên sát khí.
“Em gái của anh”. Định Duệ mặt vô tội nói. Là em gái anh nói nên chắc sẽ không phải là giả!
“A, không nên nói những việc này nữa!”. Hỏa Nhã Hoan thấy mặt của
Thượng Quan Lệ tối đi thì tiến lên ngăn trước mặt Định Duệ, nói lảng
sang truyện khác. “Hôm nay em đến đây làm gì?”. Cô nháy nháy muốn bé
trai không nói nữa.
Định Duệ rất thông minh nên hiểu được, đưa tay vào trong túi tìm tìm.
“Hôm nay ba mẹ đều ở nhà, em không muốn làm kỳ đà cản mũi nên kéo
tiểu Dụ ra ngoài giao hàng”. Nó cầm một cái hộp, sờ sờ mở chốt ra, một
chiếc súng bạc nằm ngay ngắn trên chiếc hộp nhung. “Ông chủ, đây là vũ
khí tùy thân mà em gái anh chế tạo cho anh”.
Sau một năm Thượng Quan Mị tạo rất nhiều kẻ địch, cô biết sau khi anh trai mình trở lại thì những người đó sẽ chen chúc nhau đến. Cô có chút
lương tâm nên chế tạo một vũ khí rất tốt cho anh trai mình để anh giải
quyết cục diện rối rắm mà cô tạo ra.
“Tất cả mọi người đều biết tôi sẽ trở lại?”. Thượng Quan Lệ cầm súng lên xem xét.
“Chỉ có những cán bộ cao cấp biết”. Trí giả trả lời.
Thượng Quan Lệ hạ súng xuống, ánh mắt sắc bén nhìn một vòng.
“Như vậy là mấy người cũng tham gia quỷ kế của Mị nhi?”. Ánh mắt sắc lạnh làm người ta run rẩy.
Những người làm việc cho anh, trong vòng ba năm tất cả đều phản bội
anh làm theo an bài của Thượng Quan Mị, truyền tin tức tử vong của Tiểu
Hoan, mục đích là lừa anh về Đài Loan.
Định Duệ xòe hai tay, nhún vai: “Chúng ta không thể cự tuyệt chị Nhã
Hoan. Nếu như là Ma Nữ ra mặt nói thì dù có quỳ xuống dập đầu cũng không giúp đâu”.
“Đứa nhỏ, thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng để cho cô ấy nghe
được nếu không thì em cứ từ từ mà chịu đựng”. Y Sênh tốt bụng cảnh cáo,
đút bánh tiên tra cho tiểu Dụ.
“Có nghĩa là, ở đây không có việc gì?”. Thượng Quan Lệ trầm giọng hỏi, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Em rất nhớ anh, đó không phải là vấn đề lớn sao?”. Cô nhìn thẳng vào anh, không hề giấu diếm sự nhớ nhung, đôi mắt Bambi chớ chớp.
Gương mặt nghiêm khắc lóe lên sự ngạc nhiên, trong tròng mắt đen lóe
lên ánh sáng nhưng được giấu rất nhanh. Lúc cô nói sự nhớ nhung tha
thiết đã xuyên thẳng vào mặt nạ của anh.
Những người đứng xem đều nhìn rất rõ hai người này tình cảm không đơn thuần, tất cả đều im lặng xem kịch hay, không muốn rời đi. Cả tiểu Dụ
cũng ngồi liếm vụn bánh nhìn chằm chằm hai người.
Thượng quan Lệ cắn răng, quay chân đi ra ngoài cửa.
“Anh đi đâu?”.
“Trở về Châu Âu”. Anh lạnh lùng nói.
Sao lần nào cô tỏ tình anh đều bỏ chạy. Nhưng mà lần này cô không thể để anh chạy mất được, tuyệt đối phải làm cho anh ngoan ngoãn ở lại.
Bẫy mà cô đã giăng rất tốt, nếu như con mồi chạy mất thì uổng phí thời gian và công sức rồi!
Hỏa Nhã Hoan không nghĩ ngợi bổ nhào về phía trước.
“Đừng đi!”. Hỏa Nhã Hoan như con bạch tuộc bám chặt lấy anh, kéo chặt cổ, kẹp chặt hông.
“Em —— em sẽ cắn anh đó”. Tình thế cấp bách, cô xuất tuyệt chiêu.
“Lần đầu gặp thì em đã cắn anh rồi”. Anh lạnh nhạt nói, tiếp tục đi về phía cửa, mặc kệ cô đang kẹp cả người.
“Em không cho anh đi”.
“Vậy thì em thử ngăn cản anh xem”. Anh cúi đầu cười. “Ba năm trước,
em không cản được anh thì em nghĩ bây giờ em sẽ cản được sao?”.
“Duệ Duệ bọn họ đang chơi trò gì thế?”. Tiểu Dụ tò mò hỏi, mồm thì cắn một miếng bánh quy Định Duệ đang đút.
Định Duệ trầm ngâm nói: “Trò chơi gấu Koala. Chị Nhã Hoan là gấu
koala, còn ông chủ chính là cây bạch đàn”. Chẳng lẽ ông chủ đúng là một
người hèn nhát? Nghe được lời tỏ tình của mỹ nữ thì muốn bỏ chạy.
“Trí giả, mau nói cho anh ấy biết”. Hỏa Nhã Hoan kéo chặt, khuôn mặt đỏ bửng lên, vội vàng tìm cứu viện.
“Thượng Quan tiểu thư không rõ hành tung, Blackjack cũng đang ở Đài
Loan, hiểu lầm giữa Flores và “Tuyệt thế” chưa được giải quyết, sự việc
quan trọng, ông chủ phải ở lại để chủ trì đại cục”. Cuối cùng trí giả
cùng lên tiếng.
“Những việc này tự mọi người có thể giải quyết”. Thượng Quan Lệ cười
lạnh, không muốn nhận lại cục diện rối rắm mà em gái để lại cho anh. Dù
Hỏa Nhã Hoan đang treo trên người nhưng vẫn bước đi không dừng lại.
Trí giả ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên: “Ngoài ra có một buổi đấu giá sắp được tiến hành, lần này kết hợp cùng tập đoàn Ngụy Phương”.
Bước chân chợt dừng lại. Một lúc sau Thượng Quan Lệ quay đầu lại.
“Ngụy Phương?”. Anh từ từ nhắc lại, sắc mặt vô cung lạnh lẽo, nói hai chữ kia như điềm bào của ngày tận thế.
Vẻ mặt thật đáng sợ! Cô đã quấn lấy anh nhiều năm, thấy nhiều vẻ mặt
tức giận, lãnh khốc của anh nhưng chưa bao giờ thấy sát khí như thế này.
Cô run rẩy nhưng tay vẫn ôm chặt không buông.
“Mị Nhi đã nói chỉ cần nhắc đến tập đoàn Ngụy Phương thì anh sẽ ở lại”. Cô nuốt nước miếng nói.
Tập đoàn Ngụy Phương là cấm kỵ ở Thượng Quan gia, từ trước đến nay
không ai dám nhắc đến. Hôm nay vì muốn Thượng Quan Lệ ở lại, cô không
ngại bỏ ra cược cái mạng nhỏ.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Cô không thể sợ hãi được.
“Buổi đấu giá là do nó làm chủ à?”. Thượng Quan Lệ nghiến răng, phản
ứng rất kỳ lạ, giống như dã thú bị động vào vết thương lúc nào cũng có
thể phát điên.
“Đúng vậy, trước khi mất tích cô ấy đã xử lý hết mọi việc, thậm chí
còn mời cả người sáng lập tập đoàn Ngụy Phương cùng với đứa con độc nhất của ông ta xuất hiện”. Hỏa Nhã Hoan hít sâu lấy dũng khí đối phó với
anh.
Mị Nhi đã từng nói, nếu Thượng Quan Lệ có mất đi lý trí thì cô là người duy nhất trên đời này có thể khôi phục lại cho anh.
Điều này có phải là anh có quan tâm đến cô?
Dù chỉ là một cơ hội rất nhỏ nhưng cũng đủ dấy lên hi vọng trong lòng cô, nhất định sẽ không buông tha cho anh.
“Đưa toàn bộ tài liệu cho anh”. Đột nhiên anh ra lệnh. Anh đã dừng bước không đi về phía cửa nữa.
Tốt quá, có hi vọng rồi!
Hỏa Nhã Hoan trượt xuống, trên mặt rất kích động mừng rỡ.
“Nếu anh muốn lấy tài liệu thì tự mình đến lấy đi”. Cô cắn răng một
cái mặc kệ sự xấu hổ mà nhét tài liệu vào trước ngực mình. Cô cố gắng
chế tạo cơ hội tiếp xúc giữa hai người hi vọng anh sờ nhiều sẽ nghiện.
(=]]z).
Đôi mắt đen nhíu lại, gió lạnh nổi lên khắp phòng.
“Lấy ra”.
“Anh đến mà lấy”. Cô nhỏ giọng nói, cô còn chưa dùng phép khích tướng nói anh không có can đảm.
Có phải cô nên chuẩn bị chút rượu mạnh, chuốc cho anh say chuếnh
choáng rồi hành động? Đêm đó của ba năm trước anh say rượu nhưng đã hôn
cô, vuốt ve, làm tất cả nhưng chưa có bước cuối!!!
Cô nghĩ đến đêm đó chỉ kém một chút xíu là có thể làm xong toàn bộ thì xấu hổ mặt đỏ cả lên.
Hình ảnh trước mắt không phải dành cho trẻ con mà, Định Duệ vươn tay che kín mắt của Tiểu Dụ để nó không bị nhiễm.
“Tiểu Dụ ngoan đừng nhìn, sẽ bị dạy hư đó!”. Haiz, chị Nhã Hoan bình thường đều ưu nhã nhưng bây giờ rất chủ động!
Thấy Thượng Quan Lệ không chịu làm mà sắc mặt lại càng lúc càng khó
coi, Hỏa Nhã Hoan lặng lẽ rút tài liệu ra đưa cho anh, không dám ép anh
quá mức.
“Thôi được rồi, mọi người đều nhịn nhau một cái. Chỉ cần anh đồng ý ở lại thì em sẽ đưa tài liệu cho anh”. Cô uất ức nói, chỉ cần anh ở lại
thì mọi việc đều có thể bàn bạc.
Con ngươi đen nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt có một tia không biết làm sao.
Thượng Quan Lệ cắn răng một cái, quyết định.
“Anh sẽ ở lại”.
Thượng Quan Lệ nằm ngửa dọc theo hồ tắm lớn.
Mái tóc đen hơi dài xõa trên vai, hai cánh tay cơ bắp đặt lên cạnh
hồ, làn da ngăm đen dính nước. Nhìn anh như một con mãnh thú xinh đẹp.
Hai mắt anh nhắm chặt, chân mày cũng nhíu chặt lại, cả người căng
thẳng. Ngay cả làn nước ấm áp cũng không làm anh thư giãn được.
Tập đoàn Ngụy Phương.
Mày rậm nhíu chặt hơn.
Cái tên này vẫn chôn trong lòng anh, đó là mối thù lớn của anh, trừ
Thượng Quan Mị thì không ai biết điều này. Chỉ có Thượng Quan Mị mới
biết thù hận của anh sâu như thế nào, cho dù có ngọc tan đá nát ( ý nói
bất chấp mọi hậu quả) cũng muốn họ phải trả giá.
Vì báo thù mà nhiều năm trước anh đã lên một kế hoạch —— trong đầu xuất hiện một nụ cười ngọt ngào, mày rậm thả lỏng.
Nhưng mà nhớ đến Hỏa Nhã Hoan là nhân vật chính trong kế hoạch của anh, mày rậm lại nhíu chặt lại.
“Đáng chết!”. Anh siết chặt quả đấm, đánh mạnh vào nền đá cẩm thạch,
không hề cảm thấy đau đớn. Một khi có liên quan đến cô thì anh không còn lý trí.
Bỗng nhiên, toàn thân anh cứng đờ, anh phát hiện ngoài cửa phòng tắm có một vài tiếng nói.
“Chị Nhã Hoan, đây là cái gì?”. Giọng nói thanh thúy của cô bé cố gắng thấp giọng.
“Nhưng mà Duệ Duệ không mặc cái này”. Cô bé quay đầu lại định kéo quần ngoài của Định Duệ để xem xét.
“Anh còn chưa đến tuổi!”. Định Duệ vội vàng kéo quần nhỏ giọng giải thích.
Hỏa Nhã Hoan ra trận ngăn cuộc cãi cọ: “Lúc mà cha và mẹ em ở cùng
nhau thì ba em cũng mặc cái này”. Đây là quần lót của đàn ông trưởng
thành, đương nhiên là mặc ở thời điểm nhạy cảm.
“Lúc đó ba cũng không mặc gì”. Tiểu Dụ nói sự thật.
Ngoài cửa im lặng triệt để.
Trong lúc vô tình biết được tình huống thân mật của vợ chồng nhà
người ta nên mặt Hỏa Nhã Hoan nóng lên. Cô tự dời lực chú ý đi chuyên
tâm vào mục đích của mình. Cô ngồi xổm xuống, đi đến cửa phòng tắm.
“Bên trong không có âm thanh nào, ông chủ còn ở bên trong không?”. Định Duệ nhỏ giọng hỏi.
“Chị cũng không biết”. Hỏa Nhã Hoan nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép chặt, nói bằng môi ngữ.
Bọn họ không nghe được tiếng động gì, định nằm trên mặt đất nhìn trộm khe hở giữa sàn nhà và cánh cửa, nhìn xem có thấy gì không.
Nhưng còn chưa nhìn được gì thì cánh cửa được mở ra.
Bên hông Thượng Quan Lệ quấn một cái khăn, trên người nước còn đang
nhỏ giọt, đứng ở cửa nhìn cô và hai đứa trẻ con đang nằm với tư thế quái dị nằm trên nền gạch muốn nhìn trộm tình huống trong phòng tắm.
Ba đôi mắt lúng túng nhìn con ngươi đen sâu thẳm, chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống.
“Ặc ——”. Trong đầu cô chợt lóe, tay nhỏ vội vàng sờ sờ trên sàn nhà.
“Kính sát tròng đâu rồi! Kính sát tròng của chị rơi đâu rồi!”. Cô cúi
đầu xuống che má phấn đỏ lên vì xấu hổ,
Thật là xẩu hổ, đúng lúc bị anh bắt gặp. Anh sẽ không nghĩ rằng cô là cô gái thích rình đàn ông tắm chứ?
“Em không bị cận thị”. Thượng Quan Lệ lạnh lùng nói, vạch trần lời nói dối của cô.
“Làm sao anh biết em không bị cận thị? Anh rời Đài Loan ba năm nhưng
đều lén quan tâm đến em đúng không?”. Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ lên,
đôi mắt lấp lánh nhìn anh.
Có phải là anh vẫn còn quan tâm đến cô không? Trong lòng cô chảy một
dòng nước ấm ngọt ngào, cô rất muốn ôm chặt lấy anh mà thổ lộ sự mừng rỡ trong lòng. Con ngươi Thượng Quan Lệ chợt lóe sáng, chân mày nhíu lại.
“Em đến đây làm cái gì?”. Anh không trả lời mà hỏi lại.
“Em đưa quần áo đến cho anh”. Cô cười tít cả mắt.
“Không cần”. Anh lạnh lùng từ chối, không muốn dính đến cô quá nhiều, đến lúc đó bỏ không được mà bàn cờ anh bày ra cũng sẽ loạn lên.
“A”. Cô thất vọng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã, yên lặng cầm
quần áo đặt sang một bên, ánh mắt ai oán nhìn cái người không hiểu phong tình.
Thấy tình huống không đúng, Định Duệ kéo áo cô gái nhỏ nháy nháy mắt.
Tiểu Dụ thấy ám hiệu thì hít sâu một hơi, nhảy xuống hồ tắm.
“Phịch” một tiếng, Tiểu Dụ ngã vào hồ tắm, chìm chìm nổi nổi.
“A, Tiểu Dụ ——”. Hỏa Nhã Hoan hô một tiếng, âm thanh lớn hơn vài lần so với tự nhiên.