Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 13: Gió lạnh (2).



Nguyễn Yếm biết Nguyễn Chiêu Chiêu đang ở đâu, Đồng Lư có sòng bạc ngầm.

Quy mô không tính là lớn, ba bốn mươi người vây quanh ở bên trong, nhưng là đánh bạc chân chính, có chút giống với sòng bạc ở Macao, Nguyễn Yếm nhìn thấy Nguyễn Chiêu Chiêu đi vào, lần đó ông ta vừa mới lấy tiền từ chỗ Nguyễn Thanh Thanh.

Lúc cô đến nơi này đã là mười một giờ, màn đêm buông xuống, gió mát làm cô cảm thấy mệt mỏi, cô đến một cửa hàng tạp hóa đơn giản, ông chủ hỏi cô muốn mua gì, Nguyễn Yếm không trả lời, bước chân đi thẳng về phía sau, ông chủ gọi cô lại, dùng tiếng địa phương vội vàng giải thích: “Đấy là nơi tôi để hàng, không thể vào đâu cô bé.”

Nguyễn Yếm cũng đáp lại ông ta bằng tiếng địa phương: “Tôi có tiền.”

Phòng nhỏ bên trong quả thật là nơi để hàng, nhưng còn có cửa sau, đẩy cửa sau đấy ra là một cái cầu thang u ám, không có một chút ánh sáng, hai mắt Nguyễn Yếm mò mẫm đi đến cuối, nhất thời bị ánh sáng kích thích, năm sáu cái đèn treo trên cao chiếu đến, tiếng người huyên náo, trên bàn đánh bạc kêu mắng đến sắp vỡ trần nhà.

Trước quầy lễ tân có một ông chú đầu trọc, đứng yên hút thuốc lá, không tham gia đánh bạc, chỉ biết mỉm cười nhìn những con bạc sống mơ mơ màng màng ở đây.

Ánh đèn dù nhiều nhưng vẫn tối, sáng chói đan xen vào nhau, Nguyễn Yếm nhìn không rõ người, đành phải đi xung quanh các bàn đánh bạc hỗn độn, nhìn mọi người vây quanh bàn, bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, có người so với mình còn trẻ hơn, nhưng biểu tình của họ khi đánh bạc đều kinh người giống nhau, mặt mày dữ tợn tham làm khiến cho Nguyễn Yếm nhìn thấy vô cùng kinh hãi.

Nguyễn Chiêu Chiêu cũng ở đấy.

Ông ta đánh cược đến đỏ mắt, nghiêng người về phía trước, trừng mắt nhìn lên bàn, hận không thể để đôi mắt dính lên trên đấy, trong miệng nói ngôn ngữ trong nghề khiến Nguyễn Yếm không hiểu được, chờ chia bài đem ván bài lật ngược tình thế —— Nguyễn Yếm nhìn thấy rõ gân xanh trên trán ông ta nhảy dựng lên, cảm xúc suy sụp chỉ trong chốc lát, ông ta cầm chip hung hăng vung lên bàn, miệng mắng to: “Đánh mẹ mày.”

Nguyễn Yếm vẫn luôn chán ghét Nguyễn Chiêu Chiêu.

Đấy là lần đầu tiên, cô nhìn thấy ông ta, không ngờ có chút sợ hãi.

Mọi người xung quanh cười nhạo hắn: “Ô, quan trọng là phải có tiền, còn không nhanh đi lấy tiền đi.”

Nguyễn Chiêu Chiêu tức giận, mắng người nọ vài câu, nói những lời khó nghe, sau đó kéo tay áo của anh ta ra: “Ai nói tôi không có tiền, thêm một ván nữa.”

Ông ta chính là nghiện, đột nhiên nghe thấy có người nói: “Đấy là tiền của tôi.”

Nguyễn Chiêu Chiêu sửng sốt, đó không phải là cháu gái ngoại của ông sao?

Cô bé mặc đồng phục học sinh, tay đút vào túi quần, có lẽ vì ánh sáng nên đôi mắt cô rất sáng, bây giờ đôi mắt sáng lấp lánh ấy đang nhìn chằm chằm vào Nguyễn Chiêu Chiêu: “Ông trộm nhà tôi hơn một vạn tệ, còn thừa lại bao nhiêu, trả đây.”

Nguyễn Chiêu Chiêu hăng say đánh cược, vừa phất tay vừa nói cho có lệ: “Ai trộm, tiền nhà mày không phải là tiền nhà tao sao, anh nói đứa nhỏ này, quá ngây thơ rồi.”

“Quá ngây thơ?” Nguyễn Yếm không có khí thế, chỉ có thể nâng cao thanh âm, tiến lên kéo Nguyễn Chiêu Chiêu: “Đó là tiền thi vào đại học của tôi! Tôi muốn học đại học! Ông trộm tiền nhà tôi còn chưa đủ hay sao, ông không có đầu óc à, tại sao ông không tự đi kiếm tiền đi?”

Mọi người xung quanh đều nhìn sang, Nguyễn Chiêu Chiêu lộ vẻ mặt xấu hổ, hung hăng đẩy Nguyễn Yếm ra: “Tôi nói tại sao đứa nhỏ này lại bướng bỉnh như vậy chứ? Không phải cậu đang kiếm tiền sao? Chờ cậu thắng tiền cháu muốn bao nhiêu cũng được, đi đi đi ra một bên.”

Nguyễn Yếm lảo đảo một cái.

Không có ai giúp cô, dư luận ở đây cũng không dễ điều khiển, những con bạc ở đây để có thể thắng bài ngay cả mạng cũng không cần. Đòi tiền lại càng không thể, sòng bạc là nơi có lợi nhuận, không phải làm từ thiện, bọn họ ăn tiền vào rồi cũng đừng nghĩ sẽ nôn ra.

Chuyện gì Nguyễn Yếm cũng có thể nhượng bộ được, duy chỉ có tiền là không được, cô biết rõ hai chữ nghèo khó viết như thế nào, chuyện mà cô muốn làm nhất chính là rời khỏi khu đô thị cằn cỗi này, rời khỏi tất cả những nơi có thể khiến cô nhớ tới tuổi thơ bất hạnh của mình, để chạy trốn trước hết là phải đòi tiền.

Từ tối hôm qua bắt đầu tức giận, tủi thân, oán hận, khổ sở những cảm xúc này đã lên tới đỉnh điểm, như một con dã thú chui ra khỏi lồng, Nguyễn Yếm cầm lấy chip của ông ta: “Đừng đánh cược nữa, ông có thể tỉnh táo lên một chút được không!”

Nguyễn Chiêu Chiêu bị phá hỏng chuyện tốt, mắt đỏ không hề phai đi, nghĩ cũng không muốn nghĩ liền động thủ: “Con khốn, mày có chuyện gì!”

Nguyễn Yếm bị ai đó kéo nên không bị đánh trúng.

Nguyễn Chiêu Chiêu còn muốn đánh nữa, nhưng cô được Kỷ Quỳnh Thù bảo vệ nghiêm ngặt: “Đừng đánh nữa, mở bài.”

Bàn đánh bạc thay đổi chóng mặt, Nguyễn Chiêu Chiêu bị nhắc nhở, vội vàng trừng mắt trở về bàn, nhưng mà vô dụng, thua chính là thua, lúc này là thua triệt để.

“Mẹ nhà mày, hôm nay vận may của ông đây không tốt!”

Nguyễn Yếm tựa đầu vào ngực của thiếu niên, cảm xúc đang ở nơi cực kì cao đột nhiên rơi xuống vực thẳm không đáy, lảo đảo xoay người, mặt đất hỗn loạn, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nước mắt tự nhiên rơi xuống, chạm vào mu bàn tay của anh đang đặt trên mặt cô.

Kỷ Quỳnh Thù cũng hết cách, đành mang cô ra khỏi trung tâm sòng bạc, sau đó ở một bên xoa đầu cô chờ cô khóc xong, anh cực kì không thích môi trường ồn nào này, đầu anh đang cực kỳ hỗn loạn, nhưng vì không biết mục đích mà Nguyễn Yếm tới đây nên không đưa cô đi.

Nguyễn Yếm khóc đủ rồi, chậm rãi kéo lý trí trở về, rưng rưng nước mắt nhìn anh: “Tại sao anh biết tôi ở đây… Chẳng lẽ anh cũng đến đây để đánh bạc?”

Đầu óc cô có hơi chậm chạp, nhưng cờ bạc là ranh giới cuối cùng không bao giờ được chạm vào của cô, nghĩ đến đó cô liền rụt lại tay đang để trong ngực anh ra. Kỷ Quỳnh Thù không biết nên cười hay khóc, anh không phải là người hay giải thích, nhưng hôm nay đặc biệt, anh thực sự vui vẻ.

“Tôi đã đi theo em suốt một chặng đường, đây là lần đầu tiên tôi tới đây.”

Nguyễn Yếm vừa nhìn anh vừa sụt sịt, không hề cảm thấy bất mãn với câu trả lời của anh: “Anh có phải là tên biến thái không đấy? Vậy mà lại theo dõi người khác.”

“Tôi là tên biến thái đấy.” Lời này gần như không kích thích được anh, do đó cô nói gì anh cũng đều có thể thuận theo:“Tôi cũng có điều này muốn hỏi em, hơn nửa đêm em một mình chạy tới sòng bạc, có phải em không biết hai chữ nguy hiểm viết như thế nào có đúng không?”

Nguyễn Yếm giải thích cho anh nghe, cô vẫn còn khóc nức nở, sòng bạc lại ồn ào, anh chỉ nghe được bảy tám phần. Kỷ Quỳnh Thù không ghét việc nói về chuyện tiền bạc, chỉ là anh không hiểu tại sao Nguyễn Yếm cùng với anh luôn không thể tách rời việc này ra. Đi tới đi lui, hiện tại anh có thể hiểu được rằng, hóa ra xuất thân có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tính cách.

“Em bị trộm mất bao nhiêu tiền?”


Nguyễn Yếm báo con số ra, nhìn trong tay Nguyễn Chiêu Chiêu chỉ còn mấy chip (thẻ đánh bạc), nội tâm cực kì tiêu cực: “Bây giờ chắc cũng chẳng còn bao nhiêu đâu.”

“Vậy cũng tốt.” Kỷ Quỳnh Thù không cho là đúng, nắm tay cô quay lại sòng bạc. “Tiền đã mang vào trong sòng bạc, muốn mang tiền về cũng chỉ có một cách mà thôi.”

Nguyễn Yếm phải ứng lại, bản năng đầu tiên của cô là giữ chặt lấy anh, gần như cầu xin nói: “Anh không thể đánh bạc.”

Kỷ Quỳnh Thù biết cô lo lắng, liền nói: “Anh sẽ không nghiện đâu.”

“Không được.” Thái độ của cô rất cứng rắn, giọng nói của cô đầy sợ hãi mà chính cô cũng không nhận ra. “Khi chơi lần đầu tiên, tất cả mọi người đều nghĩ rằng họ sẽ không nghiện, nhưng một khi đã chơi thì hoàn toàn không thể rút ra được. Anh lại không có sự kiềm chế mạnh như vậy. Tôi không cần số tiền đó nữa, tôi không muốn chuyện ngày hôm nay trở thành nguyên nhân khiến anh sa vào bài bạc, nếu vậy cả đời này tôi sẽ mang tội mất.”

Kỷ Quỳnh Thù lặng lẽ nhìn cô, bởi vì ngược sáng, Nguyễn Yếm không biết rằng đôi mắt anh lúc này đã tối hơn, nhưng biểu cảm của anh vẫn như cũ, mờ nhạt, có chút ảm đạm, dường như anh trở nên có phần cáu kỉnh vì lời nói của cô.

Nguyễn Yếm cho là như vậy, nhưng Kỷ Quỳnh Thù không mắng cô mà viết vào lòng bàn tay cô cái gì đó, Nguyễn Yếm không biết, lúc đầu cô tưởng là một chữ, nhưng cuối cùng cô mơ hồ nhận ra mấy chữ: “Anh viết cái gì vậy?”

“Định luật Bernoulli.” Kỷ Quỳnh Thù biết thành tích môn vật lý của cô tệ đến mức nào nên cũng không mong đợi cô có tài năng về mảng toán học. “Khi các sự kiện ngẫu nhiên xảy ra đủ số lần, tần suất xuất hiện sẽ gần với xác suất mong đợi. Nhưng xác suất lợi nhuận do sòng bạc điều chỉnh luôn thiên về chính nó, dẫn đến giá trị kỳ vọng được tính toán thường là số âm, tức là khi em bắt đầu ném tiền vào sòng bạc, em đã thua rồi. “

*(Theo Wikipedia: Trong lý thuyết xác suất và thống kê, phân phối Bernoulli, được đặt tên theo nhà toán học người Thụy Sĩ Jacob Bernoulli).

“Yếm Yếm, tôi hiểu ý của em. Không có ai thắng trong trò chơi cờ bạc này cả, chỉ cần tiếp tục cược, sẽ tiếp tục thua, chẳng qua là thua nhiều hay thua ít mà thôi.” Anh nắm chặt lấy tay cô, cô giống như một giây sau liền muốn chạy đi vậy, sau đó lấy ra một con dao găm: “Cầm lấy, nếu như tôi đặt cược đến ván thứ hai, em hãy chặt tay anh đi.”

Nguyễn Yếm nhìn cổ tay đang chìa ra của anh với vẻ mặt phức tạp, không biết có phải cô quá sốc không, cô không từ chối ngay lập tức, nhưng đã bị Kỷ Quỳnh Thù kéo đến bàn đánh bạc bên cạnh.

Bàn này là bàn chơi xì dách, chỉ có bốn người đặt cược, Nguyễn Yếm không hiểu cách chơi, cô sững sờ nhìn họ thở ngắn than dài, mãi mới hiểu hình như là so tổng số điểm trên các lá bài, nhưng không được vượt quá hai mươi mốt.

Kỷ Quỳnh Thù không có vừa đến liền cược, anh có chút hứng thú đứng xem mấy ván, không có phản ứng gì với việc la hét om sòm của các con bạc. Số lượng bài được chia trong trò xì dách thường là sáu bộ bài. Kỷ Quỳnh Thù đoán rằng có thể là do thiếu người hoặc một số lý do khác, chỉ có bốn bộ bài. Khi người chia bài thu tiền về lần thứ hai, anh đi đến quầy lễ tân và đổi 20.000 chip.

Ông chú đầu trọc đã để ý đến hai người họ từ lâu, thoạt nhìn mặc đồng phục học sinh còn chưa đủ tuổi, ông cũng lười xem ân oán giữa họ hàng với nhau, không làm gương cho Nguyễn Yếm, nhìn cảnh tượng náo nhiệt. Vốn định lấy lý do là người chưa đủ tuổi thành niên không được phép đánh bạc để đuổi khách, nhưng dù sao cũng đã đưa tiền, nên ông cũng rất vui vẻ nhận.

Kỷ Quỳnh Thù quay về đúng lúc người chia bài đang xếp bài, anh theo dõi toàn bộ quá trình xào bài, không có biểu hiện gì. Nhìn thấy bài sắp được chia, Kỷ Quỳnh Thù bị người đẩy ra: “Đổi vị trí đi, chỗ này tối quá.”

Kỷ Quỳnh Thù nở một nụ cười kỳ quái: “Anh chắc chắn chứ?”

Người kia liếc mắt nhìn Kỷ Quỳnh Thù, đôi mắt thiếu niên hơi rũ xuống, khi nhìn thẳng vào khiến người ta luôn có cảm giác rùng rợn và kỳ lạ, anh ta không khỏi rùng mình: “Bảo mày đổi thì mày đổi đi, nói nhiều thế làm gì.”

Kỷ Quỳnh Thù cũng không nổi giận, Nguyễn Yếm đứng ở bên cạnh nhìn, mấy lần muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn anh đặt 15.000 chip cược: “Đừng, đừng cược lớn như vậy, đây mới là ván đầu tiên mà…”

Nhận ra những gì mình vừa nói, cô sững sờ một lúc, thật sốc vì vừa rồi cô có thể nói ra chữ “ván đầu tiên”. Cô thậm chí còn không trực tiếp chơi, liền đã dần dần bị đồng hóa.

Kỷ Quỳnh Thù lười biếng nhìn người chia bài, anh đang ở trong trạng thái vô cùng tốt, thậm chí còn cảm thấy phấn khích, biểu cảm giống như lúc chế giễu điểm vật lý của Nguyễn Yếm trong phòng khám: “A và T, tôi đã thắng.”

Hiện tại trong tay anh chỉ có lá Q cơ, người chia bài thấy anh rất tự tin, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, chia tiếp cho anh lá bài thứ hai, quả nhiên là quân Át, trực tiếp xì dách.

Mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau, người bắt anh đổi chỗ chửi thề một câu, tiếc hùi hụi.

Người chia bài quay đầu lại nhìn ông chú.

Kỷ Quỳnh Thù chống tay lên cạnh bàn, ánh mắt nhìn người chia bài, nhưng lại kết thúc ván cược rất nhanh, gần như không có ý nghĩ nghiện ngập, đổi chip thắng được thành tiền xong liền muốn rời đi, Nguyễn Yếm vẫn chưa thấy yên tâm. Ông chú ở quầy lễ tân mỉm cười: “Kỳ thủ? Tay của cậu thật sạch.” (Ý ông chú nói “Kỳ thủ” là người lão luyện, cao thủ).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.