Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 21: Gió lớn (4).



Cô gái kia tự giới thiệu cô ấy tên Kiều Hữu Nguyệt, là em họ của Kiều Lương Phong, bọn họ đến Hàng Châu là nhân dịp Quốc khánh nên đi du lịch, kết quả người bạn đi cùng bị suy nhược thần kinh nên phải nhập viện.

Phòng bệnh rất yên tĩnh, ngay cả anh em họ Kiều kia cũng tự giác giảm âm lượng khi đi vào, nằm trên giường là một cậu thanh niên, Nguyễn Yếm không thể nhìn rõ khuôn mặt, ngồi trông cậu ấy có một cậu bé khác có vẻ nhỏ hơn Nguyễn Yếm, ngoài ra còn có một cô gái nữa.

Khi bị suy nhược thần kinh thì người bệnh rất khó ngủ, chỉ cần có một tiếng ồn thôi cũng đã đánh thức người bệnh, Kiều Hữu Nguyệt nhỏ giọng giải thích với hai người kia.

“Nếu đau thì nhịn xíu nha, đừng lớn tiếng đánh động người bệnh.”

Nguyễn Yếm thấy người kia có ý tốt, trong lòng hơi băn khoăn: “Cái này không phải do anh trai này đụng trúng, không cần phải phiền như vậy.”

Giọng cô vốn nhỏ, nay còn hạ thấp xuống khiến Kiều Hữu Nguyệt không nghe rõ, thắc mắc ngẩng đầu nhướng mày, Kiều Lương Phong ngồi bên cạnh lặp lại lần nữa, Kiều Hữu Nguyệt à một tiếng, giảm giọng đi một chút: “Vậy thì chúng ta kết bạn đi, ở Hàng Châu có gì vui thì cô giới thiệu cho chúng tôi, coi như trả ơn.”

Trên thực tế thì mấy nơi để đi chơi hay ngắm cảnh ở Hàng Châu không nhiều, mà Nguyễn Yếm cũng chỉ đi qua một vài nơi mà thôi, cô nhẹ giọng nói, Kiều Hữu Nguyệt vừa đồng ý vừa bôi thuốc, nhìn thấy cô cầm sổ bệnh án thì hỏi: “Cô cũng là bệnh nhân sao?”

Nguyễn Yếm lắc đầu: “Bạn tôi mới là bệnh nhân.” Cô nghĩ: “Suy nhược thần kinh là bệnh tâm thần sao, chữa bệnh tâm thần có phiền phức lắm không?”

“Dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ nghe nói về một người bị bệnh tâm thần được chẩn đoán trong tháng này và chữa khỏi vào tháng sau ”. Kiều Hữu Nguyệt muốn hắt xì nhưng không muốn làm người thanh niên đang ngủ kia nên nhanh tay bịt mũi, ngửa đầu lên trời. “Mẹ ơi lạnh quá, người bạn kia của cô cũng là bệnh nhân tâm thần sao?”

“Ừ, tâm trạng của anh ấy không ổn định, sau đó…”

Nguyễn Yếm cau mày nhớ lại, cô không hề nói bệnh trầm cảm, chỉ đơn giản nói qua về bệnh tình của Kỷ Quỳnh Thù. “Khi tốt thì tương đối bốc đồng, liều lĩnh. Khi xấu thì có khuynh hướng tự sát nghiêm trọng. Dù sao thì nó cũng không bình thường, không hòa hợp được với nhau.”

“À” Kiều Hữu Nguyệt gật gù: “Rối loạn lưỡng cực loại II, bệnh đó rất phiền phức, lưỡng cực là một bệnh tâm thần rất nghiêm trọng. “

Nguyễn Yếm gật mình, cô nhìn Kiều Hữu Nguyệt chằm chằm, hỏi dò: “Rối loạn lưỡng cực loại II là gì?”

“Đó là chứng rối loạn lưỡng cực. Nó giống như những triệu chứng mà cô nói. Cảm xúc giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc vậy, lúc lên cao nhưng lúc thì hạ thấp. Về cơ bản thì chúng bị bản năng chi phối, và có rất ít cảm xúc như một người bình thường. Người bạn của cô cùng lắm thì coi là chứng nóng nảy, nhưng nếu đã tự sát thì chắc chắn phải ở mức trầm cảm trở lên. Hưng cảm nhẹ và trầm cảm nghiêm trọng là biểu hiện của Rối loạn lưỡng cực loại II*, cô không xem bệnh án sao?

*Rối loạn lưỡng cực II: Được xác định bởi sự có mặt của các giai đoạn trầm cảm chủ yếu với ít nhất một giai đoạn hưng cảm nhẹ nhưng không có các giai đoạn hưng cảm đầy đủ.

Đột nhiên Nguyễn Yếm có một linh cảm mạnh mẽ, cô cảm thấy Kỷ Quỳnh Thù đã bị chẩn đoán sai, hoặc có thể cơn hưng cảm vẫn chưa xảy ra, dù sao thì cô cũng cần thuyết phục anh đi kiểm tra lại.

Nguyễn Yếm nhanh chóng phản ứng lại, trả lời qua loa: “Tôi chưa đọc hồ sơ bệnh án nên không biết bệnh tình của anh ấy là gì.”


Cô (KHN) cũng chỉ thuận miệng mà nói: “Đừng tin tôi quá, tôi không phải bác sĩ, chưa chắc đã đúng đâu.”

Nguyễn Yếm cười cười nói không sao, chân thành nói câu cảm ơn, cô rất cảm động trước sự nhiệt tình của Kiều Hữu Nguyệt, nhưng cô không đem theo điện thoại di động, không thể kết bạn.

“Em vẫn đang học cấp 3 à.” Kiều Lương Phong thầm nghĩ trong lòng, thảo nào trông cô nhỏ như vậy, “Đằng kia là Y Bách, em trai của người kia kìa, em ấy cũng đang học cấp ba, sang năm sẽ thi tốt nghiệp trung học, không chừng tương lai em có thể gặp em ấy.”

Hai anh em họ Kiều thật sự nói rất nhiều, Nguyễn Yếm cũng không bị cho ra rìa, cô nói một câu dài thì sẽ dễ bị vấp, đứt quãng không trôi chảy được cả câu, có lẽ đã lâu rồi không cùng người thường nói chuyện, cũng may mắn anh em nhà này cũng rất kiên nhẫn nghe cô kể. Lúc sau thì hai người còn lại cũng xách lên lại gần, nói chuyện trên trời dưới đất, từ phong tục tập quán của Hàng Châu cho đến chuyện thi đại học, rồi cuộc sống đại học ra sao, rồi lại nói về Tế Nam, chuyện du lịch, xen vào đó là những lần cãi vã, không nhận ra thời gian đang trôi đi.

Lòng Nguyễn Yếm dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ, cô muốn dừng lại ở thời điểm này vĩnh viễn, không phải vì những người trước mặt, mà là vì bầu không khí mà những người này đang tán gẫu cùng nhau, cái kiểu tự do, thoải mái, dễ chịu và không bao giờ bị gò bó đó người bình thường không coi trọng nhưng cô khó có thể chạm tới.

Cho đến lúc trên giường phát ra tiếng ho.

Tất cả giống như kẻ trộm bị chủ nhà phát hiện, chột dạ đứng lên: “Ôi chà cận thị, cậu tỉnh rồi à.”

“Tỉnh được một lúc rồi.” Chàng trai ngồi trên giường, đôi mắt vô cùng đào hoa, nhưng vẻ ngoài tương đối lạnh lùng, nhìn không thân thiện lắm, “Mấy người nói chuyện lớn tiếng như vậy, tôi muốn ngủ cũng khó.”

Cậu bé kia gọi anh một tiếng và đến bên cạnh: “Em quên giảm âm lượng.”

“Không sao.” Anh không nói gì, chỉ là đôi mắt liếc qua nhìn thấy Nguyễn Yếm, hơi thắc mắc hỏi: “Đây là?”

Kiều Lương Phong thở dài và giải thích cặn kẽ tình hình cho “cận thị”, hắn mỉm cười với cô và tự giới thiệu mình. Không còn biểu lộ cảm xúc gì thêm nữa, có lẽ vì vừa tỉnh dậy, hoặc do bệnh tình, hắn ta mệt mỏi không muốn nói gì.

Nguyễn Yếm không phải là người dây dưa, cô vẫn còn nhiều việc phải làm. Cô đứng dậy chào tạm biệt mọi người mới nhận ra bây giờ đã là giữa trưa, cô không ăn trưa mà cũng không bỏ gì vào bụng, sau khi tới chỗ bác sĩ lấy thuốc thì mới cảm thấy bụng đói cồn cào.

Nguyễn Yếm dành chút thời gian đi sang bên cạnh bệnh viện mua bánh mì ăn cho đỡ đói, lúc quay về thì thấy Kỷ Quỳnh Thù đã tỉnh lại, nửa ngồi trên giường bệnh, sắc mặt anh tái nhợt như lúc đầu, môi không có chút máu ào, dưới mắt quầng thâm lại càng lộ rõ, nhìn Nguyễn Yếm chằm chằm, khiến cô cảm thấy u ám.

Đây rõ ràng là lúc nóng nhất trong ngày, ngoài cửa sổ trời không lạnh, nhưng hơi nhiều sương mù, cả bầu trời xám xịt và đầy bụi, gió rít qua tấm cửa sổ, đèn trong phòng không được bật, giống như trời sắp tối rồi.

Nguyễn Yếm đói bụng, nhưng cũng che dấu, nói: “Anh tỉnh rồi à, đã đo lại thân nhiệt chưa? Có hạ sốt không?”

Kỷ Quỳnh Thù nhìn cô với đôi mắt đen sì: “Em đã đi đâu thế?”

“Đi lấy thuốc cho anh.” Nguyễn Yếm ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn thấy nào là lọ thuốc rồi hộp thuốc các loại trên bàn, cô không nhịn được mà đưa tay sờ thử trán của anh, có vẻ đã tốt hơn trước cô mới nhẹ nhàng thở ra: “Anh còn sốt, ngày mai và ngày kia phải uống thuốc hạ sốt, còn phải uống thuốc đúng giờ…”

“Anh không uống.”

Anh như một đứa trẻ đang giận dỗi, so với một đứa trẻ thì anh còn khó dỗ hơn nhiều, thở dài trong lòng, có lẽ vì đói mà cô cũng không muốn so đo, đổ thuốc vào bát rồi dùng muỗng khuấy từ từ: “Không uống thì bao giờ anh mới khỏe lại? Không lẽ anh muốn ngày nào cũng đến bệnh viện sao, không phải lúc nào em cũng đến bên cạnh anh được.”

Cô bắt đầu lợi dụng bản thân để đối phó Kỷ Quỳnh Thù nhưng Nguyễn Yếm không ý thức được rằng, có lẽ trong tiềm thức của cô đã biết được rằng mình có một vị trí đặc biệt với Kỷ Quỳnh Thù, điều này khiến cho cô có thể tự tin đàm phán hoặc thậm chí tổn thương đối phương.

Nhưng Kỷ Quỳnh Thù biết được, anh nhận ra người kia không muốn mất thời gian nên trực tiếp dùng luôn biện pháp hiệu quả nhất, trong lòng anh có một cảm giác rất khó chịu, cứ như thể bị bóp nghẹt. Dù cho anh biết rằng Nguyễn Yếm không hề cố ý.

Anh vẫn thỏa hiệp trước, dù là không thích bị khống chế hay không thích cảm giác như bị dao đâm này. Nói tóm lại thì anh khuất phục trước, đưa ra điều kiện: “Anh còn sốt nên thấy không ngon miệng, nuốt không trôi.”

“…” Nguyễn Yếm nhận ra ẩn ý của anh, cô trừng mắt, sau đó tự nhiên nảy ra một ý tưởng mới: “Em giúp anh uống, nhưng anh phải đáp ứng em một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Anh đồng ý trước đã.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.