Kỷ Quỳnh Thù cẩn thận dò xét biểu cảm của cô, muốn nhìn xem cô muốn làm gì nhưng Nguyễn Yếm trước nay luôn thế, dịu dàng, thành thật, anh cứ như một diễn viên đi trên dây: “Được.”
Nguyễn Yếm mỉm cười, khi cười thì mắt nai cong thành hình mặt trăng, mi dưới mỏng, nụ cười không ngọt ngào cũng không nhạt nhòa, chỉ đơn giản là nhẹ nhàng.
Cô ngồi trên giường, cầm thìa múc một chút thuốc thổi thổi, đưa đến trước mặt anh, Kỷ Quỳnh Thù còn chưa hài lòng, anh còn không thèm duỗi thẳng người, tựa người lên giường ngây thơ há miệng “A”, lúc nãy đôi mắt còn ánh sáng, giống như bộ dáng đòi ăn kẹo.
Nguyễn Yếm muốn nói lại thôi, không còn cách nào khác chỉ đành nhích lại gần một chút, đưa tới trước miệng anh, cô không biết là nước thuốc có đắng hay không nhưng Kỷ Quỳnh Thù đã cau mày, nhưng thấy Kỷ Quỳnh Thù nhíu mày, nghĩ rằng chắc cũng không dễ uống, vì thế cô lại nảy sinh một ý tưởng mới.
Lúc chỉ còn hai thìa thuốc, Nguyễn Yếm không đưa tới trước miệng anh nữa, cô tự mình uống sạch nhưng lại không nuốt xuống, miệng ngậm đầy thứ thuốc đắng ngắt, hai má cô hơi phồng lên.
Kỷ Quỳnh Thù dường như hiểu ra cô muốn làm gì, cái loại cảm giác này rất mãnh liệt, trái tim anh đập thình thịch, cổ họng khô khốc, đôi mắt dán chặt vào trên mặt cô, anh đang chờ mong —— cô tiến gần lại phía anh—— đúng vậy, cô đang tiến gần lại phía anh——
Kỷ Quỳnh Thù ngồi dậy, anh không phải đón ý nói hùa, anh đây chỉ là muốn chủ động ôm eo người con gái ấy đến trước mặt, hôn lên môi cô, hơi cưỡng ép cô duỗi đầu lưỡi ra cùng với anh. Đáng chết, đừng hỏi tại sao anh lại vội vã như vậy, nếu như có thể, anh nhất định sẽ ôm cô ngồi lên đùi anh, muốn mặt trên và mặt dưới của cô đều ăn anh, cũng vì điều này mà anh đã phải thay mấy hết cái ga giường.
Trong miệng Nguyễn Yếm vẫn còn có chút thuốc, tuy nói vốn dĩ là muốn bón cho anh, nhưng lại bị anh mạnh mẽ cạy miệng, sinh ra cảm giác vô cùng không ổn, càng đừng nói anh còn muốn duỗi đầu lưỡi —— từ lúc nào mà anh lại có loại đam mê biến thái này vậy!
Nguyễn Yếm bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ trong thời gian ngắn mất đi năng lực phản kháng, bị thiếu niên ôm càng chặt hơn. Dù vậy anh vẫn không quên uống thuốc… nhưng cái loại âm thanh của môi lưỡi bón thuốc qua lại thế này so ra còn đơn thuần hơn với tiếng đánh trẻ con càng làm cho tâm tình loạn hơn, thí dụ như những thanh âm khác lại khiến cho Nguyễn Yếm liên tưởng tới tình ái.
Nguyễn Yếm theo bản năng muốn chạy trốn nhưng Kỷ Quỳnh Thù lại không cho, cô bị ôm quá chặt, ngay cả không gian để cử động cũng không có, thiếu niên mút môi cô đến tê dại, dường như anh đã phát tình, Nguyễn Yếm hoàn toàn chắc chắn nơi đó ở dưới lớp chăn của anh đã cương cứng, vấn đề là cô không hề muốn như vậy!
Nguyễn Yếm cắn đầu lưỡi của anh, cô phản kháng khiến Kỷ Quỳnh Thù đành buông cô ra, đôi mắt vẫn dán chặt trên người cô, dục vọng vẫn chưa dịu xuống: “Yếm Yếm rất ngọt.”
Nước thuốc bị hai người bọn họ đẩy qua đẩy lại trong miệng theo khóe môi chảy xuống, từ cằm đến cổ áo đều là vết nước, Nguyễn Yếm lấy giấy lau, thấy đôi mắt tràn đầy ái muội của anh vẫn còn ở trên người cô, Nguyễn Yếm thấy vậy lại tức giận, lại có một chút vui mừng không muốn thừa nhận, cầm khăn giấy dí lên môi anh, hung dữ nói: “Tự mình lau khô đi.”
Nói xong lại cảm thấy có phải mình hơi quá đáng không? Đành phải tự mình làm, giúp anh lau sạch, Kỷ Quỳnh Thù cười: “Yếm Yếm, em có đói không?”
Nguyễn Yếm chột dạ: “Không, không có.” Bụng cô lại kêu?
“Không đói còn tranh uống thuốc với tôi à?” Kỷ Quỳnh Thù thấp giọng hỏi cô, giọng điệu có chút trêu ghẹo: “Yếm Yếm uống thết thuốc của anh rồi, bảo anh phải lấy gì uống đây?”