Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 22: Gió lớn (5).



Kỷ Quỳnh Thù cẩn thận dò xét biểu cảm của cô, muốn nhìn xem cô muốn làm gì nhưng Nguyễn Yếm trước nay luôn thế, dịu dàng, thành thật, anh cứ như một diễn viên đi trên dây: “Được.”

Nguyễn Yếm mỉm cười, khi cười thì mắt nai cong thành hình mặt trăng, mi dưới mỏng, nụ cười không ngọt ngào cũng không nhạt nhòa, chỉ đơn giản là nhẹ nhàng.

Cô ngồi trên giường, cầm thìa múc một chút thuốc thổi thổi, đưa đến trước mặt anh, Kỷ Quỳnh Thù còn chưa hài lòng, anh còn không thèm duỗi thẳng người, tựa người lên giường ngây thơ há miệng “A”, lúc nãy đôi mắt còn ánh sáng, giống như bộ dáng đòi ăn kẹo.

Nguyễn Yếm muốn nói lại thôi, không còn cách nào khác chỉ đành nhích lại gần một chút, đưa tới trước miệng anh, cô không biết là nước thuốc có đắng hay không nhưng Kỷ Quỳnh Thù đã cau mày, nhưng thấy Kỷ Quỳnh Thù nhíu mày, nghĩ rằng chắc cũng không dễ uống, vì thế cô lại nảy sinh một ý tưởng mới.

Lúc chỉ còn hai thìa thuốc, Nguyễn Yếm không đưa tới trước miệng anh nữa, cô tự mình uống sạch nhưng lại không nuốt xuống, miệng ngậm đầy thứ thuốc đắng ngắt, hai má cô hơi phồng lên.

Kỷ Quỳnh Thù dường như hiểu ra cô muốn làm gì, cái loại cảm giác này rất mãnh liệt, trái tim anh đập thình thịch, cổ họng khô khốc, đôi mắt dán chặt vào trên mặt cô, anh đang chờ mong —— cô tiến gần lại phía anh—— đúng vậy, cô đang tiến gần lại phía anh——

Kỷ Quỳnh Thù ngồi dậy, anh không phải đón ý nói hùa, anh đây chỉ là muốn chủ động ôm eo người con gái ấy đến trước mặt, hôn lên môi cô, hơi cưỡng ép cô duỗi đầu lưỡi ra cùng với anh. Đáng chết, đừng hỏi tại sao anh lại vội vã như vậy, nếu như có thể, anh nhất định sẽ ôm cô ngồi lên đùi anh, muốn mặt trên và mặt dưới của cô đều ăn anh, cũng vì điều này mà anh đã phải thay mấy hết cái ga giường.

Trong miệng Nguyễn Yếm vẫn còn có chút thuốc, tuy nói vốn dĩ là muốn bón cho anh, nhưng lại bị anh mạnh mẽ cạy miệng, sinh ra cảm giác vô cùng không ổn, càng đừng nói anh còn muốn duỗi đầu lưỡi —— từ lúc nào mà anh lại có loại đam mê biến thái này vậy!

Nguyễn Yếm bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ trong thời gian ngắn mất đi năng lực phản kháng, bị thiếu niên ôm càng chặt hơn. Dù vậy anh vẫn không quên uống thuốc… nhưng cái loại âm thanh của môi lưỡi bón thuốc qua lại thế này so ra còn đơn thuần hơn với tiếng đánh trẻ con càng làm cho tâm tình loạn hơn, thí dụ như những thanh âm khác lại khiến cho Nguyễn Yếm liên tưởng tới tình ái.

Nguyễn Yếm theo bản năng muốn chạy trốn nhưng Kỷ Quỳnh Thù lại không cho, cô bị ôm quá chặt, ngay cả không gian để cử động cũng không có, thiếu niên mút môi cô đến tê dại, dường như anh đã phát tình, Nguyễn Yếm hoàn toàn chắc chắn nơi đó ở dưới lớp chăn của anh đã cương cứng, vấn đề là cô không hề muốn như vậy!

Nguyễn Yếm cắn đầu lưỡi của anh, cô phản kháng khiến Kỷ Quỳnh Thù đành buông cô ra, đôi mắt vẫn dán chặt trên người cô, dục vọng vẫn chưa dịu xuống: “Yếm Yếm rất ngọt.”

Nước thuốc bị hai người bọn họ đẩy qua đẩy lại trong miệng theo khóe môi chảy xuống, từ cằm đến cổ áo đều là vết nước, Nguyễn Yếm lấy giấy lau, thấy đôi mắt tràn đầy ái muội của anh vẫn còn ở trên người cô, Nguyễn Yếm thấy vậy lại tức giận, lại có một chút vui mừng không muốn thừa nhận, cầm khăn giấy dí lên môi anh, hung dữ nói: “Tự mình lau khô đi.”

Nói xong lại cảm thấy có phải mình hơi quá đáng không? Đành phải tự mình làm, giúp anh lau sạch, Kỷ Quỳnh Thù cười: “Yếm Yếm, em có đói không?”

Nguyễn Yếm chột dạ: “Không, không có.” Bụng cô lại kêu?

“Không đói còn tranh uống thuốc với tôi à?” Kỷ Quỳnh Thù thấp giọng hỏi cô, giọng điệu có chút trêu ghẹo: “Yếm Yếm uống thết thuốc của anh rồi, bảo anh phải lấy gì uống đây?”

Nguyễn Yếm đỏ mặt, hình như đúng là cô không cẩn thận nuốt mất thuốc của anh, nhưng mà là do đầu lưỡi anh tiến tới tiến lui khiến cô không giữ được, không, cô sẽ không thừa nhận, cô chỉ là…

Nguyễn Yếm muốn tìm ra một lý do để trốn tránh, nhưng cô còn chưa kịp nói chú Đinh đã quay về, ông đi ra ngoài mua cơm, đương nhiên cũng mua cho Nguyễn Yếm, lại còn mua một ít đồ ăn vặt: “Hai đứa còn chưa ăn cơm đâu, không sợ đói sao.”

Nguyễn Yếm thấy đồ ăn vặt, bụng nhỏ không biết kiềm chế kêu lên một tiếng.

Kỷ Quỳnh Thù ở một bên cười, tự nhiên mà xoa đầu Nguyễn Yếm: “Cô ấy đói lắm rồi, cho cô ấy ăn trước đi, cháu bây giờ không muốn ăn gì.”

Nguyễn Yếm nói cảm ơn, yên tâm, thoải mái ăn, dù sao cũng là cô vẫn luôn chăm sóc Kỷ Quỳnh Thù, đồ ăn trong nhà chỉ sợ cũng đã lạnh, cô gái nhỏ suy xét xem tối nên ăn gì, cô ăn rất nhanh, thật sự là rất đói, ăn cơm xong lại mở túi đồ ăn vặt, đưa bánh quy vào miệng, một bên liếc Kỷ Quỳnh Thù: “Anh không ăn à?”

Anh lại học được cách được voi đòi tiên: “Yếm Yếm bón thì anh ăn.”

“Vậy mặc kệ anh.” Cô sẽ không mềm lòng đâu.

Nhưng thuộc tính “nhân thê” của cô một khi đã bị kích thích thì rất khó dừng lại, cô thật sự lo lắng cho thân Kỷ Quỳnh Thù thân thể, đành phải tự nhận xui xẻo mà đem cơm đưa đến trước mặt anh, trộn đều, từng thìa từng thìa bón đến miệng, đương nhiên là tuyệt đối không để anh chiếm món hời: “Cậu đã nói đồng ý với tôi một điều kiện.”


Kỷ Quỳnh Thù tâm tình khá hơn nhiều: “Điều gì?”

“Đi khám.” Nguyễn Yếm nhìn thẳng anh: “Sẽ đi khoa tâm thần khám.”

Kỷ Quỳnh Thù hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút mâu thuẫn ảm đạm, nhưng khắc chế những cảm xúc tiêu cực không nhằm vào Nguyễn Yếm, mí mắt run rẩy cụp xuống, khó chịu mà quay đầu đi: “Em biết từ khi nào?”

“Chuyện này không quan trọng.” Nguyễn Yếm nhẹ giọng nói: “Quan trọng là muốn anh tốt lên.”

“Bệnh trầm cảm không thể tốt lên được.” Anh tiêu cực nói, “Tôi nỗ lực hai năm cũng không thắng được nó, cậu cảm thấy nó giống như cảm lạnh phát sốt dựa vào chính mình là có thể vượt qua?”

Nguyễn Yếm ngồi ở anh bên cạnh, vẫn kiên nhẫn tiếp tục bón cho anh, bắt đầu thay đổi cách khác: “Lúc ấy anh có cảm giác thế nào?”

“Cái gì?”

“Lúc phát bệnh, có cảm giác gì?”

Kỷ Quỳnh Thù im lặng trong chốc lát, sau đó lại cáu kỉnh, nhếch miệng nói: “Hận không thể khiến cho người chết tiếp theo chính là anh, anh không tìm thấy ý nghĩa để sống, còn sống chỉ khiến cảm thấy ghê tởm, anh ghê tởm tất cả mọi thứ trên thế giới này, đại loại như vậy.”

Cho nên chỉ cần khiến cho anh cảm nhận được ý nghĩa của tồn tại, khiến anh không còn chán ghét với thế giới, có lẽ bệnh tình của anh có thể giảm?

Động tác của cô chậm lại, dạ dày Kỷ Quỳnh Thù mới no một nửa đã bắt đầu kháng nghị, cô nhóc này chưa bao giờ cho anh một bữa ăn no, thiếu niên đành phải chấp nhận tự cầm bát lên, ưu điểm và khuyết điểm của anh rất rõ ràng, không phải là người dễ ở chung, nhưng vẫn sẽ nghe lời khuyên nếu hợp lý, đúng là anh nên đi kiểm tra lại.

Anh đặt bát xuống: “Vậy cậu đi kiểm tra cùng tôi sao?”

“Tại sao em lại phải đi cùng anh?” Nguyễn Yếm không hiểu được anh: “Bài tập của em rất nhiều, anh có hiểu không?”

“Bài tập của anh không giống em sao?” Nhưng Kỷ Quỳnh Thù không chỉ vì nhận lời của cô, anh còn chuyện khác muốn xác định, “Nếu cậu không đến thì sao cậu biết được tôi có khám hay không, tôi chơi xấu thì làm sao? Hoặc là tôi đi kiểm tra cậu lại không giữ lời hứa chơi xấu thì làm sao?”

Nguyễn Yếm vừa mở miệng, mọi lời phản bác đều dừng lại trên miệng, lại cảm thấy thôi bỏ đi, Kỷ Quỳnh Thù vẫn còn đang bệnh, ai lại đi so đo với một người bệnh, cũng chỉ là tốn thêm một chuyến, cũng chỉ phiền một chút: “Vậy bao giờ anh đi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.