Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 43: Gió ấm (2).



Mặc dù Nguyễn Yếm mặc kệ bầu không khí tập trung giải mã, nhưng hiệu ứng ánh sáng bất ngờ cùng âm thanh đáng sợ lại ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô. Đôi khi Kỷ Quỳnh Thù sẽ dọa cô, trong lòng cảm thấy rất tốt: em không sợ bất kỳ âm thanh nào, sao em lại sợ như vậy chứ.

Nguyễn Yếm cảm thấy anh còn rất trẻ con, cùng anh giả mật mã, nhưng phản ứng của Kỷ Quỳnh Thù so với cô nhanh hơn nhiều, rất nhiều cơ quan thực sự quá đơn giản đối với anh, nhìn qua đã phá được, Nguyễn Yếm suy nghĩ một lúc lâu còn anh một sau đã giải ra, rồi còn tranh công với cô – thật sự rất trẻ con.

Tất nhiên Nguyễn Yếm sẽ không nói.

Bọn họ thoát ra rất nhanh, đến ông chủ cũng phải thán phục tốc độ của họ. Kỷ Quỳnh Thù hỏi cô chơi có thích hay không, và câu trả lời của cô đã giúp Kỷ Quỳnh Thù nắm bắt được sở thích hiếm có của mình.

Sau đó anh đưa cô đi ăn, Nguyễn Yếm chọn bàn ngay cạnh cửa sổ, ánh đèn trong cửa hàng ấm áp vàng như ngọc, chiếu lên lớp tuyết phủ bên ngoài khiến tuyết giống như nhuộm màu vàng lá cam, bông tuyết trắng xóa rơi trên mái hiên, hơi nóng của gian hàng bốc lên đều cả phòng.

Mây xám trên tường, bầu trời Phúc Điền xanh ngắt, những ngõ ngách đông người qua lại, mùi khói dầu quyện với không khí náo nhiệt của cuộc sống, rồi lại yên tĩnh đến mức khiến người ta háo hức.

Bụng Nguyễn Yếm rỗng tuếch, cô lúc này đói lả, nhưng lại không quen với đồ ăn miền Bắc, tuy bây giờ đã khá hơn, cô vẫn không quen vị mặn đầy dầu mỡ của chúng, tại sao bánh chưng của họ lại mặn? Nguyễn Yếm cảm thấy khó hiểu, nhưng cô lại rất thích cơm của miền Bắc, hơn nữa ăn mặn cũng tốt, món ăn cũng rất kì lạ.

Kỷ Quỳnh Thù không rắc rối như vậy, anh rất kén ăn, cũng không ăn được dầu mỡ, anh bỏ lỡ hầu như một nửa số món ngon của Trung Quốc.

Nhưng có điều: “Yếm Yếm, có ai từng nói với em rằng, em ăn bất cứ món nào cũng khiến người khác cảm thấy món đó rất ngon hay không?”

Đây là ý gì?

Nguyễn Yếm ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi: “Không phải chúng ta đều gọi món giống nhau hay sao?”

“Nhưng cách em ăn bất kể món gì cũng khiến người khác cảm thấy ăn ngon miệng hơn, kể cả có cùng món hay không.” Kỷ Quỳnh thù ghé sát vào cô, “Em cũng ăn rất ngon.”

Ánh mắt long lanh của Nguyễn Yếm ngơ ngác nhìn Kỷ Quỳnh Thù, cô chớp chớp hai hàng mi, đôi gò má ửng hồng lên: “Anh không nghĩ được điều gì khác ngoài cái này hay sao?”

Cô không thực sự khó chịu, thậm chí cô đã quen với điều đó, nhưng cô vẫn không thể buông bỏ.

Nhưng Kỷ Quỳnh Thù không có ý này, anh bị lời nói của cô làm cho choáng váng, nghẹn cười, tự mình kêu oan: “Tại sao anh trong mắt em vẫn luôn luôn là hình tượng kẻ háo sắc thích trêu chọc người khác vậy, thật ấm ức quá rồi.”

Nguyễn Yếm cầm bát canh vừa uống vừa xác thực: “Không sai, là anh lúc đầu….”

Cô ngập ngừng, Kỷ Quỳnh Thù lấy hết can đảm: “Bây giờ thì sao?”

Nguyễn Yếm suýt nữa bị sặc, cô khó khăn nuốt lấy miếng trứng, ánh mắt lóe lên: “Không phải anh nói muốn dẫn em đi xem phim sao, định nuốt lời hả?”

Nguyễn Yếm không chọn xem phim, ngoại trừ phim học đường, những cái khác cô đều xem, Kỷ Quỳnh Thù biết rõ nguyên nhân, theo cô chọn một bộ phim kinh dị, dù sao cũng là một bộ phim thích hợp.

Kỷ Quỳnh Thù mua nước hoa quả cho Nguyễn Yếm, anh nhớ kỹ lời nói của Nguyễn Yếm, Nguyễn Yếm nhấm nháp ống hút, cô chưa xem phim kinh dị bao giờ, sợ mình bị dọa nên cố ý ngồi hàng ghế sau,kết quả phim không có gì nổi bật cả, cô không hiểu nội dung phim có liên quan gì đến kinh dị.

Nhưng có điều, có một cặp đôi ngồi ở hàng ghế trước vừa xem phim vừa ăn bỏng ngô, cô gái động một chút là bị âm thanh dọa sợ, nhào vào lòng người con trai, khiến cho chàng trai phải liên tục dỗ dành, về sau lại xem như bên cạnh không có ai trực tiếp hôn môi.

Kỷ Quỳnh Thù bên cạnh thở dài: “Bạn trai em cũng không có đất dụng võ.”


Nguyễn Yểm ngượng ngùng cười: “Không phải anh nói ở đây có người giám sát hay sao, dù làm gì cũng đều thấy hết, bảo em không được gây rối hay sao?”

“Anh nói đừng quá phận tức là đừng làm sai hướng, không phải dứt khoát không làm như em.”

“Trách em sao, em thực sự không bị dọa.”

Giống như những cặp tình nhân trẻ, họ nói về những chủ đề vô nghĩa. Nguyễn Yếm luôn liếc nhìn bộ phim, điều này không có điểm gì đáng chú ý, chỉ có người phụ nữ tóc dài ở cuối phim đang nhắm mắt hướng về phía màn hình, Nguyễn Yếm đợi thật lâu cũng không thấy bà ta mở mắt, định đứng dậy rời đi thì đột nhiên một tiếng la đầy sợ hãi vang lên, người phụ nữ kia mở đôi mắt đầm đìa máu, Nguyễn Yếm sợ hết hồn, liền kéo ôm cánh tay của Kỷ Quỳnh Thù.

Đúng với ý nguyện, “Đừng sợ đừng sợ.”

Nguyễn Yếm ngã trên người anh, giọng nói hổn hển: “Không sao, chỉ là quá đột ngột, em không kịp chuẩn bị tâm lý.”

Kỷ Quỳnh Thù sợ cô bị dọa sợ nên dẫn cô ra ngoài, ở Bắc Kinh tuyết rơi liên miên, hôm nay trời quang tạnh, những bông tuyết rơi trên đường phố đã bị nghiền nát từ lâu: “Bây giờ em về nhà thế nào?”

Anh giả vờ lơ đãng: “Thì về nhà anh chứ sao”.

Những trận tuyết lớn ở phương Bắc vẫn không ngừng rơi và càng ngày càng lớn, tuyết đọng vẫn chưa tan, ngoại trừ giữa đường có thể đi, hai bên tuyết đã chất thành đống dầy.

Tuyết rơi hôm qua đã kết thành cục, cứng rắn, nhưng Nguyễn Yếm thích ngắm tuyết, Kỷ Quỳnh Thù ở đằng sau chầm chậm bước những bước nhỏ, vừa đi vừa nắm đống tuyết chưa tan, xoa thành quả bóng nhỏ đập chơi.

“Sao em lại thích chơi tuyết như vậy?”


“Cảm thấy nó rất mới lạ.”

Lúc tuyết mới rơi cô rất hưng phấn, nhưng ký túc xá chỉ có một mình Nguyễn Yếm là người miền Nam, đa phần mọi người thi xong sẽ về quê, số còn lại cũng không đi chơi tuyết với Nguyễn Yếm, Nguyễn Yếm háo hức ghé mình ra ngoài cửa sổ và nghe bạn cùng phòng hẹn nhau ăn lẩu trong kỳ nghỉ đông, trong niềm hưng phấn cô nếm trải sâu sắc hơn nỗi cô đơn của người tha hương.

Bây giờ cũng thích, nhưng kiểu thích này có tính phô bày, Nguyễn Yếm có chút cố ý biểu lộ cảm xúc, hy vọng Kỷ Quỳnh Thù có thể phát hiện ra.

Kỷ Quỳnh Thù dừng lại nhìn cô, tuyết rơi càng lúc càng lớn: “Bây giờ không đắp được người tuyết, nếu em thích, chờ tuyết dừng rồi đi ra chơi?”

Nguyễn Yếm bị thuyết phục: “Nhưng không biết khi nào dừng.”

“Vậy ở đây đợi ?” Anh tỏ vẻ thờ ơ, tự nhiên nói: “Ở đây một đêm cũng không tốn tiền, nhà anh không phải hắc điếm, mà chú Đinh cũng ở đó, đừng sợ.”

Nguyễn Yếm nuốt xuống ý nghĩ nói không, cô vốn dĩ có chút cẩn thận, vả lại cô thực sự rất yên tâm về Kỷ Quỳnh Thù, nhưng dù sao con gái cũng nên dè dặt hơn, mà cô thực sự muốn chơi tuyết cùng anh…

Cô chậm chạp không nói đồng ý cũng không nói từ chối, Kỷ Quỳnh Thù đánh bạo tiến lên nắm tay cô: “Đi thôi, nếu không đi thì đừng nói đến việc xây người tuyết, em trực tiếp biến thành người tuyết luôn rồi. “

Nguyễn Yếm được anh đưa vào nhà như một lẽ tất nhiên.

Nhà họ Hình cái khác không nói, tiền thì ít nhiều cũng có chút. Một biệt thự ba tầng đứng tên Kỷ Quỳnh Thù, từ xa nhìn lại vẫn xanh tươi như trước, hẳn là thường xuyên có người quét dọn.

Nguyễn Yếm dừng lại ở cửa trong chốc lát, trong lòng cô đấu tranh rất nhiều, ở bên cạnh một căn nhà xa hoa như vậy cô khẳng định đã chuồn mất từ sáng sớm, làm sao còn có diễn biến tiếp theo, chuyện này ảnh hưởng đến lòng tự trọng rất nhiều, nhưng anh ấy là Kỷ Quỳnh Thù đó, môi trường sống và gia đình của anh đều khiến Nguyễn Yếm tự nhiên sinh ra đồng tình làm tiêu tan sự nhạy cảm quá độ.

“Nhưng…”

Cô bị chàng trai nắm chặt ngón tay lảo đảo đi về phía trước, cả người hơi ngả ra sau: “Nhìn như không có ai. ”

“Có lẽ chú Đinh bảo người đi rồi, bình thường anh không ở chỗ này.” Kỷ Quỳnh Thù gọi vài tiếng chú Đinh, sau đó tìm chìa khóa, “Nếu như ít người thì trái lại có vẻ trống trải, ban ngày người sẽ nhiều hơn một chút. ”

Nguyễn Yếm đưa tay vuốt tóc, hạt tuyết mát mẻ rơi trên mu bàn tay, cô trốn sau lưng Kỷ Quỳnh Thù, tròn mắt nhìn xung quanh, vài lần há miệng cũng không thể nói ra lời, mắt thấy chú Đinh từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống: “Sao trễ như vậy cậu mới trở về… Sao cậu lại dẫn về một cô bé?

Từ xa nhìn thấy một cái bóng, chú Đinh có phần tức giận, nói giọng địa phương: “Ban đêm cậu dẫn một nữ sinh trở về, cậu không sợ Nguyễn Yếm tức giận sao? ”

Nguyễn Yếm nghe thấy tên mình, nghiêng đầu: “Chú Đinh.”

Người trước mắt sửng sốt, dụi dụi mắt, một lát sau mới phản ứng lại: “Ôi, ôi là cô bé Nguyễn Yếm đó à? ”

“Bằng không thì cháu còn có thể mang ai về chứ?”

Kỷ Quỳnh Thù nở nụ cười, thương lượng với chú Đinh một lúc, ý bảo ông không cần để ý, cứ đi ngủ đi, sau đó dẫn Nguyễn Yếm lên lầu, bên ngoài tuyết rơi ngày càng lớn, hoa tuyết rơi lên bệ cửa sổ tạo thành một lớp tuyết mỏng, Nguyễn Yếm muốn chờ tuyết ngừng rơi rồi ra ngoài chơi, nhưng vừa vào cửa đã ngáp một cái.

Hơi muộn rồi, cô không thích ngủ muộn.

“Nếu không em ngủ trước?” Bởi vì không có chuẩn bị trước, nên Kỷ Quỳnh Thù phải đi lấy một bộ chăn khác trước, “Mắt cũng không mở nổi nữa rồi. ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.