Cơn Gió Trong Đêm

Chương 12



Biết bao gian truân khổ ải mới vào được của giàu sang, rốt cục anh ta có được đền bù xứng đáng?

Nếu được chọn lựa, cô làm bạn suốt đời với Ngọc Viên. Cũng như hôm nay, cô làm bạn với Thích Văn đến nửa ngày trời, cuối cùng cũng bị bà Tạ mời ra khỏi cổng. Sự nghiêm khắc, lạnh lùng của người đàn bà đó khác hẳng người thường, nó khiến cho người khác không thấy yên tâm chút nào.

Lạ một điều là tại sao người như vậy lại có đứa con ôn hoà, quang minh và khoáng đạt?

Không thể phủ nhận, Minh Quân có ấn tượng rất tốt với Thích Văn. Nhất là đứa bé, cả đêm cứ luôn mồm ngợi khen bác Tạ.

Chẳng biết có bao nhiêu thiếu nữ mơ mộng được kêt" duyên cùng Thích Văn; chỉ biết đêm nay, anh trằn trọc tưởng nhớ đến một người ;

Tái Minh Quân.

Ngay lần đầu tiên, anh đã có ấy tượng về cô gái đó. Đến khi làm việc chung nhau, anh biết người đồng nghiệp đó ít lời ít nói, chỉ cắm cúi với công việc, và lòng trung thành chính trực phải khiến người xúc động.

Thích Văn đột nhiên thấy mình có duyên phận với người đàn bà đó.

Cũng như đêm nay, trong sự sắp đặt của me, anh quen biết Phùng Lệ Vân, con gái ông vua thép - thật cũng chẳng thú vị gì.

Mẹ anh cứ nhắc mãi:

− Phùng gia có đứa con gái vừa trưởng thành không biết là bao nhiêu công tử gia đua nhau chầu chực. Con phải liệu lấy.

Chỉ là một bữa ăn tối bình thường, nhưng cô nàng phục sức cái kiểu gì mà lộ rõ hai khối thịt trắng muốt trước ngực - Chẳng khác một ca sĩ hạng ba, thật chẳng ra một khuê nữ danh gia chút nào.

Bà Tạ luôn mồm khen ngợi khiến bà Phùng Khải Nghiệp cười tít cả mắt. Thích Văn nghe đến nhức đầu nhức óc.

Trong vườn hoa, Lệ Vân hỏi:

− Anh thích môn thể thao gì?

Thích Văn đáp:

− Không thích gì cả, tôi sợ nước, sợ cao, sợ khó, cho nên vận động trên bờ, dưới nước đều không tiện.

− Vậy khiêu vũ?

− Càng không hứng thú.

− Thế anh hứng thú gì?

− Tôi thích nghiên cứu chính trị, chính trị nước Nga, xem xet" các mối quan hệ chính trị của họ, xem cách giải quyết của họ về dân sinh, về các hiệp ước - nói chung về những vấn đề có tính nhạy cảm...

Thích Văn chưa nói hết, Lệ Vân đã tức giận bỏ đi.

Anh đứng một mình trong vườn cười rũ rượi.

Anh biết ý của mẹ; nhưng, bà lại không biết ý anh.

Thích Văn cần một phụ nữ mềm mỏng như nước, xinh đẹp mà không chướng mắt; một người có thể cùng anh nổi bật trước mọi người và là cánh tay đắc lực giúp anh tạo dựng sự nghiệp.

Không ngờ, cha mẹ gọi anh về Hương Cảnh, vừa bước chân vào Kiến Hoàng đã gặp ngay Tái Minh Quân.

Không thể phủ nhận, cô ta là con nhạn đứng giữa bầy vậy.

Nhưng xuất chúng hơn cả là tính cách của con người ấy.

Thích Văn không phải kẻ xuẩn ngốc, anh hoàn toàn biết rõ Minh Quân tuyệt không có ý tham đối với anh và thể hiện tính diụ dàng để lôi keó mình.

Thích Văn chỉ mong đêm dài mau sáng để anh ra khỏi giường, đi đến công ty để gặp Minh Quân.

Minh Quân cũng cảm thấy hưng phấn, k hông phải vì Thích Văn, mà vì hôm qua anh ta đưa ra dự án phát triển cửa hàng bách hoá quy mô nhất Hương Cảng.

Khó mà được tham gia một kế hoạch nghiệp vụ lớn lao như vậy, nhất định công việc sẽ làm tăng tri thức chuyên nghiệp của cô hơn, trong khi kiến thức mà nhà trường vẫn còn nhiều hạn chế. Điều đó cổ vũ Minh Quân thêm can đảm để ứng phó với Tư Trình trong công tác.

Cô đi làm thật sớm, sắp xếp lại tất cả những tư liệu và ý kiến ghi nhận về nghiệp vụ bách hoá su&u tập bao năm qua, gửi đến Thích Văn.

Thích Văn dùng bộ đàm vui vẻ nói:

− Minh Quân, suôt" đêm cô không ngủ để làm báo cáo này à?

− Mỗi ngày phải mất hơn mười hai tiếng đồng hồ mới làm xong, sao lại một đêm được? - Minh Quân cười thành tiếng.

− Thế thì cô có cây gậy thần rồi.

− Ồ, đó là phần tâm đắc của tôi mấy năm nay, gửi anh xem có dùng được gì không?

− Hữu dụng vô cùng. Tôi chưa thấy có viên chức nào làm việc hiệu suất cao như cô mà xử lý việc rất kkheó như vậy.

− Cảm tạ anh đã khen ngợi.

− Minh Quân, hôm nay là ngày của tôi, tôi được cô tặng thưởng cho.

− Câu nói ấy phải do tôi nói mới đúng.

− Hẹn cô đi ăn trưa được không?

Minh Quân liền đáp:

− Ăn nhanh à?

− Không, không, tôi đã dặn thư ký đặt bàn tại Hội Mỹ Quốc.

− Được, gặp lại sau.

Sau khi Minh Quân và Thích Văn đi ăn trưa về, mọi người ở Kiến Hoàng đều biết cuộc hẹn đó.

Trong tức khắc, văn p hòng Minh Quân như hội chợ.

Các đồng sự viện cớ công việc, đến chuyện trò cùng Minh Quân. Cô thư ký Tiểu Đồ ghi nhận liên tục, nhiều người muốn mời Minh Quân dùng cơm.

Không phải đã nói, trong xã hội việc ai người ấy lo đó sao?

Không sai, nhưng, có đi ra đường, nhìn thấy nhiều, chắc chắn là có ích, điều đó không thể không chú ý, nếu không ra sức đấu tranh, sợ không đuổi kịp người.

Trong đời, người ta thích nhanh chân tiến về phía trước, chẳng ai chịu mình tụt lại phía sau.

Minh Quân không để ý sự thay đổi đó, cô cứ cậm cụi làm việc, đem những vấn đề bàn với Thích Văn ban trưa ghi chép lại, sau đó tìm các tư liệu chứng cớ giải thích cho Thích Văn. Đây là những vấn đề cần thiết trong đề án xây dựng khu bách hoá Đông Dực.

Sau khi Tiểu Đồ hết giờ làm việc, ra về, Minh quân vẫn một mình cắm cúi ghi chép, viết và viết.

Đột nhiên, từ máy bộ đàm có tiếng.

− Trong phòng cô có ai khác không?

Minh Quân giật mình, đáp:

− Không có.

− Tôi đến ngay, đợi tôi.

Minh Quân sững cả người.

Tiếng nói ấy, sau giâu phút nghĩ ngợi cô mới biết là ai.

Tả Tư Trình.

Anh ta nói sẽ đến văn phòng mình?

Sau khi hỏi cho rõ có còn ai khác, anh ta nói đến gặp mình.

Lòng Minh Quân như con nai tơ, chẳng biết *** vui, chẳng hề sợ hãi.

Cô chỉ ngẩn ngơ, mù tịt.

Chăm chú nhìn vào cánh cửa phòng.

Tư Trình đến gặp cô để làm gì?

Có phải là đến hỏi tội? Chỉ vì mình đã bắt bẻ cô bà nhà họ Tạ, mặc dù Thích Văn thấy bất bình đã ra tay giải quyết, nhưng, vợ chồng anh ta không chịu phục.

Anh ta trong tối, mình ngoài sáng. Địa vị của hai cao thấp phân minh, sợ anh ta cứ theo ý mà hành xử!

Sớm tối đều muốn bức hại thì trước sau gì cũng khó tránh.

Minh Quân khẽ nhắm mắt, định sẽ tùy cơ ứng biến.

Cửa văn phòng không nghe tiếng gõ mà đột mở, Tư Trình xuất hiện.

Mặt anh ta lạnh lùng sắt đá.

Tư Trình nhìn qua Minh Quân, hỏi:

− Tối nay cô có hẹn không?

Minh Quân lắc đầu theo phản ứng tự nhiên.

− Vậy là được, cô mang theo xách tay, chúng ta đi, tôi có chuyện nói ở đây không tiện!

Minh Quân lặng thinh, không đáp.

Cô định bảo Tư Trình cứ nói ở đây cũng được!

Đối với cô, Tư Trình vẫn tỏ rõ uy quyền không kháng cự được.

− Đi chứ!

Nghe anh ta giục, Minh Quân đành phải đứng lên.

Khi ngồi vào xe, xe vụt chạy về phía Xích Trụ ở khu Nam.

Trên đường, chẳng ai nói với ai.

Tư Trình, hẳn nhiên là lòng đầy tâm sự.

Minh Quân cũng có biết bao nhiêu điều đáng nói.

Và, thái độ biểu hiện của đối phương như thể hôm nay là ngày cuối cùng của cô vậy.

Minh Quân nghĩ, vất bỏ hêt" công việc không phải là điều đơn giản, nhưng xem ra, Tư Trình muốn truy cùng sát tận, chẳng một chút lưu tình lưu nghĩa.

Cô có cam lòng chịu vậy?

Tư Trình muốn cô biến mất khỏi tầm mắt của anh ta, thế thì Minh Quân có chấp nhận hay không?

Nếu chấp nhận, không chỉ cuộc sống trong những ngày sắp tới sẽ gặp nhiều khó khăn, mà lòng tự tôn cô gìn giữ bao năm qua, trong phút chốc chỗng biến thành mây khói.

Không thể vì lợi ích riêng tư của Tư Trình mà một lần nữa, lại ra uy muốn cô đến là đến, đi là đi.

Minh Quân suy nghĩ, Tư Trình có thể không thương tiếc tình yêu của cô, không màng đến sự sống chết của cô, nhưng ít ra anh ta cũng không nên tước đoạt sự sinh tồn trang trọng của một con người, không nên mạo phạm địa vị xã hội trong bao năm cô bỏ công tranh thủ duy trì, chối bỏ đi phần chức nghiệp cô đã lao tâm lao lực gầy dựng.

đến như đứa con, anh ta có thể không nhìn nhận, không nuôi dưỡng, nhưng y cũgn không nên lấy đi cái ăn chỗ ở của nó!

Minh Quân khẽ run lên.

Càng lúc cô càng sợ hãi.

Xe dừng chỗ khúc quanh cuối Xích Trụ.

Tư Trình quay sang nhìn Minh Quân:

− Em cũng chẳng thay đổi gì, sao thế?

Minh Quân lặng yên, chẳng biết trả lời thế nào.

− Cũng y như thời chúng ta quen biết nhau, nhưng em trưởng thành hơn, ý vị hơn, cá tính mạnh hơn. Ôi! Tại sao lại đày đoạ anh, ai đã sai lầm như thế chứ?

Minh Quân đâm ra sững sờ.

Cô lo sợ qúa mà sinh ra ảo tưởng chứ gì.

Minh Quân khẽ nhắm mắt, chậm rãi cắn chặt môi.

Cô thấy đau điếng lên, vậy đây không phải là mộng rồi.

Tư Trình đột nhiên ôm lấy đầu, tựa lên tay lái, anh lẩm bẩm nói:

− Trời, có phải trời đang trừng phạt anh, tại sao anh vẫn yêu, tại sao đêm nào cũng mơ thấy em, anh không nên, không nên!

Minh Quân nhìn vẻ khổ đau của anh ta, đầu óc cô bấn loạn cả lên. Cô không sao bình tĩnh suy nghĩ đứng đắn được.

Tư Trình ngẩng đầu lên, vén tóc loà xoà trên trán, đôi mắt anh ướt đầy lệ. Anh chầm chậm quay sang nắm tay Minh Quân:

− Anh đã sai, anh đáng bị trừng phạt. Có thể là vì nhiều năm trước, anh bị áp lực công việc dồn nén qúa, sự nghiệp lại không được như ý nên anh đâm ra xem thường tình cảm.

Lúc đó, trong đầu anh chỉ có mỗi một suy nghĩ - làm thế nào để vươn lên với đời, thành đạt trong xã hội?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.