− Khi đó họ sẽ cân phân lợi hại, xem cái thân phận cô với quyền lợi của họ, thứ nào quan trọng hơn? Đương nhiên là cô biết điều đó.
Tạ Thư Thâm không có tình cảm với bà lớn, nhưng nói cho cùng, Thích Văn cũng là con trai độc nhất của ông ta, cho nên chuyện gì cũng kỳ vọng vào anh ta.
Chẳng hạn như chuyện thu mua kiến Hoàng, họ phải gọi hắn từ Mỹ về, đưa hắn lên ghế giám đốc địa sản Tạ thị và tập đòan Kiến Hoàng. Đương nhiên, tôi phải nghỉ bên Tạ thị, đến với Kiến Hoàng. Tôi không giận họ đâu, chỉ cần có ngày, tôi nắm được sai lầm của Thích Văn, dựa vào đó, tôi sẽ báo cho nhạc mẫu tôi biết, tự nhiên là bà ấy sẽ sắp xếp cho Thích Văn.
− Và cơ hội tốt đang ở trươc" mắt tôi. Cô muốn chờ Thích Văn về đây để bảo về cô, tốt vô cùng! Chúng tôi sẽ đến báo cáo với ông cụ, nói cô xấu xa tham tiền, cấu kết cùng Diệp Triển Không âm mưu trục lợi, đó chỉ là thứ yếu thôi - cô còn dùng sắc đẹp quyến rũ Thích Văn làm hậu thuẩn. Trươc" nay Tạ Thư Thâm không dễ tin người ngoài đâu - Tính cách cuả ông ta là thế. Tôi chắc ông ta sẽ rất tức tối. Còn cô, khỏi phải nói là cô chẳng được gì rồi, chẳng qua là cô chỉ giúp tôi sớm nắm lại Tạ thị mà thôi.
Minh Quân run giọng noí:
− Không thể, họ không thể tin anh, vì không hề có chuyện đó.
− Không có sao? Nhân chứng vật chứng đủ cả đấy. Cô muốn chúng tôi báo cảnh sát chứ gì? Tuyệt đối không thành vấn đề. Nếu chuyê.n lôi đến quan phủ, Tạ gia sẽ có cách giải quyết, còn cô với Thích Văn hết đất đứng rồi.
− Nhưng, tôi không làm chuyện đó, chính anh đã sắp đặt!
− Chứng cớ đâu? Nói cô biết, có tiền mua chuộc người làm ác đâu có khó. Minh Quân, cô không phải là đối thủ của tôi đâu. Còn kém lắm, Thương trường như chiến trường, muốn thành công, đâu phải dễ! Nhất định phải có trí chứ không dùng sức. Đàn bà, đầy khắp cả ra đấy. Còn cơ hội để làm nên nghiệp lớn, cả đời có thể chỉ gặp một lần thôi. Tôi làm sao bỏ đi chứ? Tôi không làm kẻ tiểu nhân đâu. Nói cô biết, một đã làm thì hai cũng làm, tôi đã vung tiền cho Diệp Triển Khôn và Vinh Tín. HỌ đã nhận tiền của tôi, tức cùng là đồng phạm. Chúng tôi liên kết nhau, cô làm sao chống chọi nổi.
Minh Quân chán nản ngồi xuống, cô chẳng nói gì.
− Minh Quân, cô đã quen chịu đựng, quen vĩ đại. Cô tác thành cho tôi và Thích Văn xong thì biến ngay đi, đừng bao giờ xuất hiện trong phạm vi cuộc sống của chúng tôi nữa; có thế mới tốt cho mọi người, phải vậy không? Sao khi Thích Văn trở lại đây, không thấy cô; tra hỏi ra tât" biết mọi chuyện, chuyện xấu cuả cô không lan ra ngoài đâu, mọi sự đâu rồi cũng vào đấy. Thích Văn sẽ cho là đã nhìn lầm cô, điều đó không có lợi cho hắn sao; mà vêt" thương do đó cũng sẽ mau lành. Người đẹp ở đây biết bao nhiêu, chỉ cần anh ta rộng lòng một chút thì có khối ra đấy. Cô muốn Thích Văn bình yên vô sự, sống tốt đẹp với gia đình anh ta thì chỉ có một con đường duy nhất mà thôi.
Minh Quân chịu khuất phục.
Ngay ngày hôm đó cô nộp đơn xin nghỉ việc.
− Chị Tái, tại sao thế? - Tiểu Đồ hỏi.
Nước mắt Minh Quân như đã khô cạn, cô thừ người ra, nói nhỏ:
− Nội trong hôm nay, tôi phải về Canada.
Cô nhờ Tiểu Đồ đưa thư cho Tử Nghĩa.
Minh Quân viết:
Người biết tôi, tin tôi.
Người biết tôi, hiểu tôi.
Rât" đa tạ đã nâng đỡ tôi.
Minh Quân.
Tối hôm ấy, Minh Quân trở về nhà, người chẳng còn chút sinh khí.
Gia Huy ôm mẹ, hỏi:
− Mẹ, mẹ bệnh hả? Công việc khổ lắm hả mẹ?
Minh Quân nhè nhẹ ôm con vào lòng. Đứa con là nguồn an ủi cuối cùng của cô, nó là chỗ dựa của cô trong đời này.
Sau này, Gia Huy lớn lên, nếu nó lại hỏi về cha nó thì cô không biết phải nói thế nào.
Cô muốn thà là cho đứa bé biết cha nó đã chết khi nó sinh ra, nó sẽ nhớ về một người cha hiền lành không còn trên đời này.
Cô lặng lẽ thở dài, nói với nó.
− Huy Huy ngoan, con đi ngủ sớm một mình nhé! Mẹ rất mệt!
− Mẹ, mẹ vào giường nằm đi, đợi bác Tạ gọi điện thoại đường dài đến rồi hãy ngủ.
Minh Quân ngạc nhiên, hỏi:
− Sao con biết bác Tạ gọi đến?
− Lúc mẹ chưa về, bác Tạ gọi điện nói chuyện với con lâu lắm, bác ấy nói sẽ gọi điện cho mẹ. Bác Tạ nói nhớ chúng ta lắm, con nói con và mẹ cũng nhớ bác, hy vọng bác về sớm.
Minh Quân chỉ lắng nghe, không nói gì.
Gia Huy cao hứng nắm tay mẹ lắc mạnh, kêu lên:
− Bác Tạ nói mai mốt về đưa con đi nước ngoài.
Minh Quân ngả người xuống giường, nằm không yên.
Cô không sao nghĩ tưởng được điều gì, tất cả là tuyệt vọng và hỗn loạn.
Minh Quân chỉ biết một sự thực, có Gia Huy cô có trách nhiệm phải sống.
Nhưng lòng càng thêm đớn đau khó chịu, cô nghĩ nếu không có Gia Huy chắc sẽ tốt hơn!
Quả là chẳng biết thế nào cho phải.
Điện thoại đầu giường réo lên như long trời lở đất.
Minh Quân hốt hoảng ngồi bật dậy. Cô nhìn chằm chặp vào điện thoại, chẳng biết phản ứng thế nào.
Là Thích Văn?
Phải nói gì với anh tả
Khóc qua điện thoại sao?
Không! Không!
Tất cả đã trở thành quá khứ, sáng nay mọi việc đã quyết định, chẳng cần phải tiếp xúc nữa.
Nhưng có hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn tỉ thứ không bỏ được.
Lòng Minh Quân đã thầm gọi tên Thích Văn không biết bao nhiêu lần.
Cô nghĩ, chi bằng cứ nhấc điện thoại lên, nghe tiếng nói của anh ta cũng còn chút an ủi! Rồi đây, chẳng biết đến ngày nào năm nào mới lại nghe tiếng của anh gọi Minh Quân.
Hoặc chỉ còn trong mộng mị mà thôi.
Nghĩ đến đấy, nước mắt cô như núi băng vỡ lở, cứ chảy dài không thôi.
Cô chầm chậm nhấc ống nghe. Nghe tiếng alô bên đầu dây, lòng cô định lại:
− Ngọc Viên hả?
Sau đó nhịn không được, cô ôm điện thoại oà lên khóc.
Minh Quân không đáp, cô chỉ biết khóc. Cách duy nhất lúc này của cô là khóc.
− Cậu ở yên đấy, tôi đến ngay.
Sau khi gác máy, Minh Quân ngắt cả dây điện thoại, đoạn nằm lăn ra giường khóc sướt mướt.
Đến khi Ngọc Viên tới, đỡ Minh Quân dậy, lau nước mắt cho cô, Minh Quân dần bình phục lại.
Ngoc. Viên lắng nghe bạn kể hết lại mọi sự việc. Minh Quân ngỡ Ngọc Viên sẽ buột miệng quở mắng Tư Trình, nhưng chỉ thấy nàng thở dài, nói:
− Hạng người như Tư Trình, tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế sẽ có ngày trời trừng phạt anh ta, đừng nhắc gì tới hắn. Có điều, cậu định thế nào? Có trở về Canada không?
Minh Quân gật đầu:
− Chuyện đã xảy ra, công hay tư đều hết đường hết lối.
− Tại sao? Tìm chỗ khác chứ gì?
− Người Kiến Hoàng sẽ không tha đâu, cần gì phải để Tư Trình hãm hại tôi lần nữa? Huống hồ, quanh quần trong thương trường ở đây ắt cũng có ngày gặp Thích Văn, vậy chỉ càng buồn thêm.
− Cậu sợ gặp Thích Văn hơn Tư Trình à?
− Đương nhiên, đối với Tư Trình, tôi không thấy thẹn chút nào; đối với Thích Văn, tôi đã phụ lòng kỳ vọng của anh ấy rồi.
− Mãi đến nay mọi chuyện mới vỡ lở, tôi chắc tạo hoá đùa người!
− Đều là định mệnh, phải không?
− Thích Văn không thể nào xa cậu, tôi chắc như thế.
− Cám ơn cậu an ủi.
− Không, đó là trực giác, một người đàn ông đối xử tốt với con, với bạn của cậu, chứng tỏ anh ta rất yêu cậu.
− Anh ấy đối xử tốt với cậu à?
− Vâng, hôm ăn tối với nhau, bỗng nhiên tôi nhắc đến máy điều hoà không khí ở công tỷ đã hỏng, thay đi uổng quá, Thích Văn nói anh ta có một người bạn hồi trung học, có cửa hàng sửa chữa, bảo trì máy lạnh, vì buôn bán nhỏ nên gía cũng rẻ, anh ấy sẽ giới thiệu đến. Nhiều người vui miệng hứa cho đã rồi đi mất! Nhưng, sáng nay có người họ Thạch đến. Lúc đầu tôi sợ đến hết hồn, cửa hàng y phục toàn là nữ, đột nhiên có một người đàn ông cao to đến, tay xách hòm dụng cụ, tôi đã muốn hét hên rồi. Cậu biết đấy, dạo này bọn cướp nhiều lắm, ai biết gã họ Thạch kia là ai! Nhưng anh ta thật có bản lãnh, không bao lâu đã sửa xong, máy còn mạnh hơn lúc trước. Anh ta nói còn phải trở lại kiểm tra, trong vòng một tháng nếu không hư hao thì mới tính tiền. Thời buổi này, tìm được người như thế đâu có dễ!
Đấy, chuyện nhỏ thế mà Thích Văn cũng quan tâm, đúng là yêu ai yêu cả đường đi.
Minh Quân cắn răng, không nói.
− Cậu không đổi ý sao?
Minh Quân lắc đầu.
− Rõ là khổ.
− Khổ là trước kia, lúc đó, biết chẳng ai yêu tôi, tôi gắng gượng mà sống thôi, còn nay, biết rõ Thích Văn đối xử tốt với mình, tôi thấy đời này cũng được an ủi lắm rồi.
− Trời ghet" hồng nhan mà!
Minh Quân bật cười, nói:
− Tôi muốn chuyển hết phúc phần cho cậu đấy.
Ngọc Viên nghe nói, cô chớp mắt và ngẩn ngơ trong phút chốc, sau đó nói:
− Cậu định bao giờ thì đi?
− Ngọc Viên, cuối tuần Thích Văn về đây, tôi đến tạm đằng cậu được không? Sau khi sắp đặt mọi việc, tôi sẽ đưa Gia Huy đi Vancouver.
− Làm sao giải thích với ông bà cụ bên ấy?
− Nếu hai người vẫn còn thương tôi, xem tôi là cốt nhục thì không sao, nếu không tôi sẽ cố gắng giải thích.
Đấy là điều Thích Văn đã báo trước với cô. Mọi đều tốt đẹp của con người là sự việc cũng chỉ là dư vị.
Đường trước mắt mênh mông, lại phải đứng lên dấn bước.
Minh Quân chẳng biết đến bao giờ mình mới dừng chân nơi bến bờ hạnh phúc.
Cô dọn đến nhà Ngọc Viên được hai ngày thì Thích Văn về HK.
Vừa xuống sân bay, anh gọi điện đến văn phòng Kiến Hoàng, đúng là giọng nói cuả Tiểu Đồ.
− Đây là văn phòng của cô Châu.
− Cái gì? - Thích Văn hỏi: - Có phải số 261 nội tuyến không?
− Vâng.
− Tôi là Tạ Thích Văn, số máy này ở phòng cô Tái mà?
Trước đó Thích Văn đã gọi đến nhà Minh Quân, nhưng cô đã ngắt máy nên không liên lạc được. Anh ngỡ Minh Quân ngắt máy để Gia Huy học bài, hoặc đi ngủ, nên thôi, Trong lòng nôn nóng nên anh về sớm trước hai ngày.
Mới có mấy ngày mà điện thoại đã rắc rối rồi!
Tiểu Đồ đáp:
− Thưa ông Tạ, chị Tái đã nghỉ việc rồi.
− Tiểu Đồ đó hả?
− Vâng.
− Cô nói Minh Quân đã nghỉ việc ở kiến Hoàng rồi sao?
− Vâng, ông vừa đi Mỹ hai ngày thì chị Tái nói muốn về Canada.
Thích Văn bảo tài xế chạy bay đến nhà Minh Quân, người vắng lầu không. Anh luống cuống ấn chuôn nhà bà Hoàng bên cạnh.
Bà Hoàng nói:
− Cô Tái nói về Canada thăm cha mẹ, đã dọn đi rồi.
− Bà biết số điện thoại nhà cha mẹ cô â"y không?
− Không. Cô Tái nói khi sang xong sẽ gởi thư cho tôi.
Thích Văn cáo từ xong, anh đi ngay đến cửa hàng Ngọc Viên.
Ngọc Viên vừa nhìn thấy anh, thoạt đâm ra rất vui; nhưng sau đó, cô tự kềm chế mình, không đợi Thích Văn hỏi, cô nói:
− Anh tới hỏi Minh Quân à? Hỏi thật đúng người, Minh Quân đã đi Canada rồi.
− Cô biết điện thoại của Minh Quân không?
− Tạm thời thì không có. cậu ấy nói khi ổn định xong sẽ báo tôi biết.
Hoàn toàn là hành động đã sắp đặt.
− Cô Từ, tại sao Minh Quân lại đi?
− Khi đi, cậu ấy đoán thế nào anh cũng hỏi cho nên có dặn, anh đến hỏi Vi Tử Nghiã ở Kiến Hoàng tất sẽ biết.
Tử Nghĩa trình bày sự việc, nhưng Thích Văn không vừa ý, đã vậy, nó còn khiến cho anh thêm lo lắng, anh nói:
− Chuyện có điều mờ ám! Tôi tuyệt đối không tin như thế!
− Diệp Triển Khôn đã kể rõ trên giấy trắng mực đen, sau đó xin nghỉ việc để tránh bị thêm phiền phức. Chúng tôi đã đồng ý.
− Thái độ Minh Quân đối với việc này thế nào?
− Lúc đầu cô ấy phản ứng rât" quyêt" liệt, không thừa nhận hành vi của mình, còn đòi đưa ra cảnh sát điều tra. Sau đó, biết Tư Trình xử lý sự việc nên đến gặp anh ấy, không may, ngay buổn chiều hôm ấy, tôi nhận được đơn xin nghỉ việc.
Tử Nghĩa đưa giấy tờ của Minh Quân cho Thích Văn xem:
− Ông có tin Minh Quân là người như thế không?
Tử Nghĩa lắc đầu, thở dài.
− Tổng Vi, ông làm cho tôi hai việc.
− Được.
− Tìm cho tôi Minh Quân đang ở đâu, đồng thời tìm Triển Khôn, hỏi cho ra lẽ.
− Còn Tư Trình?
− Để tôi gặp anh ta.
Tư Trình đã chuẩn bị, anh ta sắp đặt kế hoạch thật hoàn hảo.
− Tôi có quen một người bên phía Vĩnh Tín, lúc tôi làm giám đốc Tạ Thị, chính người đó báo cho tôi biết sự việc này. Tên Triển Khôn kia lòng dạ xấu xa, bị tôi tra hỏi, đòi đưa hắn ra toà, hắn hốt hoảng khai ra hết sự thật.
− Minh Quân đâu phải hạng người ấy.
− Biết người biết mặt, làm sao biết được lòng dạ - cũng thật khó nói. Chính Triển Khôn nói ra và cũng đã có bằng cớ. Cô ta muốn lợi dụng ảnh hưởng của anh để ký hợp đồng với Vĩnh Tín, chỉ cần chịu khó một chút là kiếm được khối tiền. Có thể là từ lúc đi làm đến nay, cô ấy chưa từng có cơ hội kiếm được nhiều tiền như thế, cho nên mới mắc phải sai lầm.
− Lúc đến đây, Minh Quân đã nói gì?
− Cô ta khó lóc ỉ ôi, hỏi tôi có đưa việc này qua cơ quan điều tra hay không. Cô ta nói trươc" mặt mọi người, kể cả Tử Nghĩa, y thà là chết chứ không nhận, thái độ rât" cứng cỏi, sợ bị mất mặt, sợ bị đưa ra toà cho nên mới làm dữ như vậy, nhưng, khi gặp tôi, cô ta xin tôi đừng làm lớn chuyện. Đúng đấy, Minh Quân nói, cô ta vì vấn đề tình cảm cá nhân mà buồn lòng, muốn kiếm được món tiền lớn rồi đi nước ngoài sinh sống, ai ngờ rốt cục, người tính không bằng trời tính.
Thích Văn gặp phải con cáo gìa Tư Trình, anh không biết thêm gì.
Anh bắt đầu căng thẳng, bất luận Minh Quân nghỉ việc ở Kiến Hoàng vì lý do gì, đều không quan trọng, quan trọng nhất là cô đã mất đi tung tích.
Trở về Canada rồi sao? Nếu thế thì Thích Văn có bản lãnh đến đâu cũng không thể mau chóng tìm được!
Mỗi ngày không gặp Minh Quân, anh phải chịu đựng khổ não biết bao nhiêu.
Anh tuyệt đối không nghĩ mình nhìn lầm, nghĩ lầm về con người đó. Minh Quân không thể nào sợ tội mà trốn chạy, cô ta chắc có nỗi khổ khác.
Minh Quân, Minh Quân. Thích Văn cứ thầm gọi mãi cái tên ấy - xin em hãy quay về.