Chỉ là cô tùy tiện nghĩ, không ngờ đến, mình cũng có lúc “háo sắc” như vậy.
Tống Kim Triêu bình tĩnh nhìn cô, rõ ràng không hiểu, người điên này vì sao lại hành động bất thường như vậy.
Chột dạ sao?
Cậu dường như nhìn thấy mặt cô đang đỏ mặt.
Lục Niệm Niệm tự khinh miệt chính mình, so với bộ dạng nghiêm chỉnh của Tống Kim Triêu.
Cô quả thực là con sói xám, mà cậu là con cừu nhỏ đơn thuần vô hại.
Mọi chuyện đều có khởi đầu, càng về sau số lần càng nhiều.
Lục Niệm Niệm tìm cách tạm thời đối phó với Tống Kim Triêu.
Điều đầu tiên mặt phải dày.
Điều thứ hai gắng sức khen người đó, khen tới mức có thể lên trời.
Điều thứ ba, đối mặt với sắc đẹp cần phải bình tĩnh.
Gần đây, Lục Hoài Quân về nhà rất nhiều lần, sau khi thăng chức, những việc vụn vặt đều được giao cho cấp dưới, có thời gian rảnh là lại chạy về nhà.
Trong thời gian này, Lục Hoài Quân dựa theo khẩu vị của con gái, yêu cầu mọi người chuẩn bị đồ ăn vặt, còn có hoa quả tươi ngon.
Lục Niệm Niệm chọn những quả to ngon, bóc để làm sinh tố xoài.
Sau đó thấy vị nhạt, cho thêm nước chanh ép, nước dưa hấu ép và nước dứa ép vào.
Mấy loại nước ép trái cây được trộn lẫn với nhau, tạo thành sinh tố có màu xám nhạt, vô hình trung, mùi vị có chút cùi bắp.
Tuy màu sắc có chút kỳ quái, có điều Lục Niệm Niệm nếm qua mùi vị, tự mình cảm thấy rất hài lòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Niệm Niệm mang sinh tố mới lạ của mình, gõ cửa phòng Tống Kim Triêu.
Nhìn thấy màu sắc quỷ dị của cốc sinh tố, Tống Kim Triêu cho rằng là thuốc đông y.
Lục Niệm Niệm dịch chuyển đống bài tập trước mặt, sau đó để cốc sinh tố lên bàn.
“Mấy ngày qua cám ơn cậu đã dạy tớ làm bài tập.”
Cô gái trước mặt cong môi, đôi mắt tròn ngậm ý cười.
Tống Kim Triêu liếc mắt, nhìn cô một cái, xem như đáp lại.
“Đây là lễ cảm ơn.”
“Dùng hoa quả ép ra, uống rất ngon.”
Nói xong, Lục Niệm Niệm giống như dâng vật quý, cẩn thận từng li từng tí đem sinh tố màu xám để trước mặt cậu.
“Nếm thử xem, mùi vị không tồi.”
Chất lỏng trong ly không rõ, còn nổi một lớp bọt trắng, Tống Kim Triêu cau mày, khuôn mặt anh tuấn cứng ngắc, theo bản năng mím chặt môi.
“Đừng sợ, chỉ cần uống một hớp, đảm bảo cậu sẽ còn muốn uống đến lần thứ hai.”
Về ly sinh tố giống mè đen, Tống Kim Triêu bĩu môi, theo bản năng chống cự, nhưng nhìn người con gái trước mặt, khuôn mặt khao khát nhìn cậu.
“Thật sự uống rất ngon”
Nhìn phản ứng của Tống Kim Triêu, không thể nghi ngờ là sự đả kích trong lòng cô, Lục Niệm Niệm mặt thất bại thu tay về, lông mày thanh tú nhăn lại thành một đoàn.
Giây tiếp theo mắt cô sáng rực, vui vẻ nhảy nhót: “Tớ mang cho Thất Hỉ uống.”
Tống Kim Triêu nhìn cô, không nói gì, không tán thành nhíu mày.
Sau đó liếm môi mỏng, thỏa hiệp đi theo sau Lục Niệm Niệm.
Lục Niệm Niệm cầm ly sinh tố, đi ra ngoài sau vườn.
Thất Hỉ từ xa đã đánh hơi thấy hai người, từ xa xa, vui sướng vẫy đuôi chào đón hai người.
Thất Hỉ rất thích Lục Niệm Niệm, hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Tống Kim Triêu.
Suy cho cùng, khi lần đầu hai người gặp mặt, Thất Hỉ hung dữ như một con sói.
Tống Kim Triêu đứng sau lưng bọn họ, bởi vì cô gái đứng quay lưng về phía cậu, ánh mắt của cậu tùy ý hướng về phía trước, mắt dài híp lại, con ngươi ảm đảm lóe lên, hứng thú không rõ đang lên men.
Lục Niệm Niệm rót sinh tố vào trong bát của Thất Hỉ: “Thất Hỉ, mau uống nó.”
Thất Hỉ cho rằng là thức ăn cho chó, một bước xông tới, ngửi thấy mùi vị có chút khác lạ, chân trước siết chặt đám cỏ, thân hình tròn vò giống như phanh xe lăn một vòng.
Đây là phản ứng gì?
Lục Niệm Niệm nghi ngờ sờ đầu chó, không thấy có gì bất thường, nên nhẹ giọng uy hiếp: “Không uống, không cho ăn.”
Thất Hỉ nghẹn ngào một tiếng, đôi mắt đen, tròn xoe chớp chớp, giơ chân ra, trực tiếp chạy vào chuồng chó.
Tống Kim Triêu bình tĩnh nhìn cô, cách nhau rất gần, cảm xúc cô gái không che giấu, gương mặt thất vọng phóng đại trước mặt cậu, xem ra rất buồn.
Tống Kim Triêu dường như dùng mắt nói với cô: “Thấy chưa, sinh tố cậu ép, đến chó cũng không nguyện ý uống.”
Hai người trở về phòng của Tống Kim Triêu.
Trên bàn còn đặt một cốc sinh tố.
Kỳ thực mùi vị không tồi, người nào cũng không bằng lòng nếm thử, Lục Niệm Niệm quyết định một hơi uống hết, ngày mai lại ép.
Một đôi tay thon dài, nhanh hơn cô một bước, cầm lấy ly sinh tố màu xám đó.
Lục Niệm Niệm mở to mắt, mắt nhìn sang, người trước mặt, mặt không biểu tình, nâng cốc sinh tố, một hơi uống cạn.
Đầu cậu khẽ nhếch, cần cổ màu trắng kéo thành một đường, yết hầu tùy ý trượt lên trượt xuống.
“Cậu, cậu lại có thể uống nó.”
Lục Niệm Niệm trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, nắm lấy cổ tay Tống KimTriêu, môi hồng biến thành chữ “O”.
Xúc cảm ấm áp rơi xuống cổ tay, cậu hạ thấp tầm mắt, cảm thấy có chút khác thường, trực tiếp rời mắt đi.
mắt cô gái trong suốt, giống như trong mắt chứa đầy ánh sao.
Lục Niệm Niệm không ngờ tới, Tống Kim Triêu giống như khối băng, nhưng thật ra cậu là ngoài lạnh trong nóng.
“Cậu quả thực là một người tốt”
“So với Thất Hỉ đáng yêu hơn nhiều”
Nghe những lời ca tụng kỳ quái của Lục Niệm Niệm, Tống Kim Triêu bình tĩnh buông cốc, trong khoang miệng tràn đầy hương vị không thể nói lên lời.
Chua, ngọt, đầu lưỡi còn có chút tê.
Lục Niệm Niệm cẩn thật hỏi: “mùi vị như thế nào?”
Tống Kim Triêu nhăn mày, hướng về phía cô đầu không gật cũng không lắc.
Xem ra cậu không thích mùi vị này, Lục Niệm Niệm cong môi an ủi: “ Không sao, vậy ngày mai tớ đổi khẩu vị khác xem sao”
“Cậu thích trái cây gì, nhà tớ có rất nhiều”
“Nếu không cậu tới nhà tớ chọn đi.”
Lục Niệm Niệm hưng phấn tụng kinh, Tống Kim Triêu nheo mắt nhìn cô, đẩy quyển bài tập đến trước mặt cô.
Nhưng tâm tình Lục Niệm Niệm một chút cũng không bị ảnh hưởng, sáp đến gần Tống Kim Triêu, cười híp mắt trưng cầu ý kiến, thích xoài không.
Tống Kim Triêu bị dị ứng xoài, do vậy cậu không chút do dự lắc đầu.
Lục Niệm Niệm tự nói với chính mình, khi mà lần nữa hỏi qua ý kiến của Tống Kim Triêu, mới phát hiện có gì đó không đúng.
Cậu dựa vào trước bàn, lông mày nhíu chặt, môi trắng bệch, trên trán không ngừng toát mồ hôi.
“Tống Kim Triêu, cậu sao vậy?”
Lục Niệm Niệm vội buông bút, hai tay đặt trên bờ vai gầy của cậu.
Cổ họng giống như bị lửa thiêu cháy, nuốt vào như bị kim chích, ngực Tống Kim Triêu rất khó chịu, cảm giác nghẹt thở quen thuộc khiến cho cậu hoài nghi là do cốc sinh tố đó.
“Cậu có phải bệnh rồi không!”
Cô gái trước mặt trở nên sốt ruột, bàn tay mát lạnh lập tức sờ vào trán cậu.
Nhiệt độ thân thể bình thường, nhìn Tống Kim Triêu không tốt hơn chút nào, khuôn mặt trắng bệch bắt đầu chuyển thành màu đỏ.
Lục Niệm Niệm dõi theo ánh mắt cậu, nhìn về hướng ly sinh tố màu xám, tim giật thót: “cậu có phải trúng độc rồi”
Nhận thấy những thay đổi nhỏ của Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm nắm hai má cậu, nâng cằm của cậu, vội vàng nói: “nhanh chóng nhổ ra, nhanh”
Tư thế của cô gái giống như muốn cạy mồm cậu, thực sự cho rằng chỉ cần lắc đầu cậu mấy cái, mọi thứ trong miệng liền được nôn ra.
Tống Kim Triêu nhíu mày, toàn thân không có sức, cả khoang miệng đều sưng lên, cậu nhanh chóng đẩy Lục Niệm Niệm đang vây quanh ra, xoay người chạy ra bên ngoài.
Lục Niệm Niệm vỗ đầu, liền nhanh chân đuổi theo, so với tốc độ của Tống Kim Triêu còn nhanh hơn, chạy ra cửa.
Cô đi gọi người, mặt của Tống Kim Triêu đều sưng lên.
Sau đó, hai vị lão gia Tống gia mang Tống Kim Triêu tới bệnh viện, thông báo cho bố mẹ Tống Kim Triêu.
Biết Tống Kim Triêu bị dị ứng xoài, ruột gan Lục Niệm Niệm đều bị hủy.
Vốn muốn đi cùng, nhưng bà Tống để cô ở nhà, còn an ủi cô, không cần lo lắng.
Trước khi Lục Niệm Niệm rời đi, Tống Kim Triêu nhìn cô, mắt ai oán,ân hận, dường như đang nói: “Cậu cứ chờ đấy cho tôi.”
Nhìn thấy ánh mắt đó, Lục Niệm Niệm nhanh chóng đổ hết cốc sinh tố còn lại, thề không bao giờ đụng vào nữa!
Sau khi về nhà, cô lên mạng tra phản ứng của dị ứng xoài, liền nghĩ đến khuôn mặt Tống Kim Triêu đẹp như vậy, bị sưng đến cha mẹ cũng không nhận ra, Lục Niệm Niệm cảm thấy hổ thẹn không thể nào ăn tối được.
Cô và Tống Kim Triêu không dễ dàng gì mới thiết lập được tình bạn, cứ như vậy, liền bị cốc sinh tố có độc phá hủy.
Ban đêm yên tĩnh, bên ngoài cách Tống gia không xa, vẫn là một mảng tối đen.
Lục Niệm Niệm gọi điện cho bà Tống, mặc dù đang ở bệnh viện, bên kia điện thoại tạp âm ồn ào, xen lẫn tiếng nói của người phụ nữ, sắc bén mà chói tai.
Biết Tống Kim Triêu không sao, trái tim của Lục Niệm Niệm cuối cùng mới hạ xuống.
Mong muốn, cậu tối nay có thể về nhà, Lục Niệm Niệm còn mang theo cây gậy gỗ, Lục Niệm Niệm đi tới bên ngoài Tống gia, từng khắc chuẩn bị nhận tội.
Ban đêm mùa hè gió thổi mát mẻ, Lục Niệm Niệm và Thất Hỉ cách nhau bởi tấm sắt, túi thức ăn cho chó đã ăn sạch.
“Mày nói thử xem, khi Tống Kim Triêu quay về có đánh tao không?”
“Cậu ấy bây giờ khẳng định rất buồn”
Liền nghĩ đến ánh mắt của Tống Kim Triêu, khuôn mặt anh tuấn vừa đỏ vừa sưng, tuy không nói gì, nhưng khẳng định là cậu hận cô muốn chết.
Thất Hỉ nhìn cô, Lục Niệm Niệm nhỏ giọng ảo não.
Cách đó không xa, một ánh sáng chói mắt chiếu tới.
Một chiếc xe sang trọng đang tiến vào, dừng trước cửa Tống gia.