Lục Niệm Niệm bưng đĩa ngô đến trước cửa Tống gia.
Hành động hôm nay của cô chưa được tính là thân thiện, cô còn chưa động thủ, chắc cậu sẽ không bị cô dọa sợ.
Nghĩ đến lời của bà nội, tiểu tử Tống gia đầu óc không minh mẫn, Niệm Niệm có phần thông cảm với cậu, trước khi ra cửa còn cầm thêm hai bắp ngô, tặng thêm cho cậu.
Lục Niệm Niệm tâm tình phức tạp, mắt nhìn thẳng vào cửa lớn.
Nhẹ nhàng gõ hai lần, một phút sau, cánh cửa an ninh đằng trước được mở ra.
Mở cửa là bà Tống, nhìn thấy Niệm Niệm, bà Tống nở nụ cười thân thiện kéo cô vào phòng.
Ngửi thấy mùi ngô, bà Tống cưng chiều xoa đầu cô,, giữ cô ở lại ăn cơm.
Lục Niệm Niệm ngồi ở phòng khách, phát hiện chỉ có một mình bà Tống.
“Bà, cháu ăn rồi, cháu xin phép về trước”.
Bà Tống giữ cô lại: “Đừng đi, cháu khó có dịp tới đây, trong nhà chỉ có mấy người, bình thường cũng không có ai nói chuyện với bà”
Bà Tống từ phòng bếp lấy ra một chiếc đĩa mới, xếp ngô vào cái đĩa.
Lục Niệm Niệm nhìn bốn phía, an tĩnh, phi thường an tĩnh.
Cô không nhịn được hỏi: “Bà Nội, trong nhà chỉ có một mình bà”.
Bà Tống bóc một cái bắp ngô, trả lời: “Còn có cháu nội bà, thằng bé không thích nói chuyện”.
Lục Niệm Niệm suy tư gật đầu, bà Tống đưa cho cô một cái bắp ngô: “Nó cả ngày ở trong phòng ngủ không ra ngoài, cũng không có bạn cùng trang lứa để chơi”.
Niệm Niệm, nếu cháu lên chơi với nó, có thể nó sẽ nói vài câu.
Cô bé Lục gia này khiến người ta yêu thích, nói không chừng Kim Triêu có thể nguyện ý kết bạn với cô.
Nhà Tống gia so với nhà Lục gia to hơn rất nhiều, bà Tống dẫn Niệm Niệm đi qua phòng sách, còn có một hành lang dài.
Phía cuối hành lang là phòng ngủ của người nào đó.
Bà Tống không trực tiếp gõ cửa, nhẹ nhàng ho một tiếng, sau đó mới gõ cửa.
Lục Niệm Niệm cầm ngô, trái tim bắt đầu đập thình thịch.
Đợi một lúc lâu, Lục Niệm Niệm nghĩ, người bên trong chắc đã đi ngủ.
Bà Tống vẫn như cũ chờ đợi, còn có vẻ rất kiên nhẫn.
Đợi nửa ngày trời, cửa mới mở, còn mang theo mùi hương thảo mộc nồng đặc.
Giống mùi hương cô ngửi thấy ban ngày, mà trước phòng ngủ, có đặt một chiếc tủ thuốc lớn.
Đây là lần thứ hai Lục Niệm Niệm nhìn thấy Tống Kim Triêu.
Cậu thiếu niên vẫn mặc chiếc áo T-Shirt đen lúc chiều, khuôn mặt anh tuấn, thần sắc có phần ảm đạm, ánh sáng từ phòng ngủ chiếu vào khuôn mặt cậu lộ thêm mấy phần sắc sảo.
Tầm mắt Tống Kim Triêu rất nhanh chú ý đến cô gái đứng sau bà Lục, lông mày lập tức nhăn lại, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, vẫn lạnh lùng thờ ơ.
Bà Tống nhìn thấy cháu trai mình, trên mặt nở nụ cười nhân hậu, dường như đã quen với sự thờ ơ của cậu thiếu niên.
Bà giới thiệu đơn giản về Lục Niệm Niệm, sau đó vỗ vai cô một cách thân thiện.
Sau khi bà Tống rời đi, Lục Niệm Niệm mỉm cười, cố gắng phá vỡ sự im lặng bằng một giọng điệu thư thái.
“Thật tốt, lại gặp lại cậu”.
Người đàn ông trước mắt nhìn cô với vẻ lạnh lùng, giây tiếp theo đóng cửa lại.
Lục Niệm Niệm nhanh tay lẹ mắt bước tới một bước, thân hình thon thả lập tức chặn ở cửa.
“Đừng như vậy, chuyện lúc chiều coi như cho qua, chúng ta không đánh không quen biết nhau, phải không?”
Khi cô bước tới gần, khoảng cách giữa hai lập tức được rút ngắn, mùi hương bạc hà trên người cậu từ từ bay vào mũi cô.
Sạch sẽ mà thanh mát.
Sức lực của cậu không lớn, Lục Niệm Niệm lúc đầu bị kẹt giữa cánh cửa và cậu, sau đó từ từ đẩy cậu bước vào.
Thái độ của cô nằm ngoài dự đoán của cậu.
Tống Kim Triêu lạnh lùng chắn trước mặt cô, sau đó lôi tay cô kéo ra ngoài.
Lòng bàn tay của cậu khô và mát, rất dễ dàng nắm trọn tay cô, bàn tay to lớn như muốn nghiền nát tay cô.
‘Cậu đừng vội, tôi không đến để bắt nạt cậu, tôi cho cậu ngô”.
Lục Niệm Niệm cầm bắp ngô trên tay, lực trên cổ tay rất nặng nên cô bị kéo mạnh ra khỏi cửa.
“Cậu sao lại mạnh tay vậy, có gì từ từ nói”.
Lục Niệm Niệm cả người sắp bị đá ra ngoài, nhanh chóng ôm chặt khung cửa, sống chết giữ chặt bức tường, như thể đó là cọng rơm cứu mạng.
“Chúng ta có gì từ từ nói, đừng manh động”.
Lục Niệm Niệm thay đổi tư thế nắm khung cửa, đĩa ngô trong tay rơi xuống đất, lăn vài vòng, rơi xuống dưới chân Tống Kim Triêu.
Sắc mặt cậu thiếu niên không được tốt lắm, đôi mắt đen như mực, nhìn về phía Lục Niệm Niệm, đôi mắt lạnh lùng, rơi xuống trên người cô.
Tống Kim Triêu mím môi không nói gì, tay phải nắm chặt cổ tay cô gái, lực đạo cũng không giảm bớt.
Lục Niệm Niệm căng thẳng, cũng không nói gì, tình thế thật buồn cười, bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng nói của bà Tống: “Kim Triêu, không được bắt nạt Niệm Niệm”.
May mắn thay, lời của bà Tống kịp thời giải vây cho Niệm Niệm, Niệm Niệm cảm nhận thấy rõ ràng sức mạnh trên cổ tay giảm bớt, Tống Kim Triêu quay đầu, lặng lẽ rút tay về.
Lục Niệm Niệm được tự do thở phào một hơi, trên cổ tay trắng nõn xuất hiện một vệt đỏ.
Đây là đối với cô có thù hận to lớn cỡ nào, cô cũng không có bắt nạt cậu.
Lục Niệm Niệm lẩm bẩm, xoa cổ tay đau nhức, bước vào phòng Tống Kim Triêu.
Phòng của cậu rất lớn nhưng lại trống trải, trong phòng ngủ có một chiếc giường, một cái bàn, một cái ghế và một kệ sách ở trên cao.
Trên kệ sách không phải đặt toàn bộ sách, phần lớn là những khối rubik có hình thù kỳ lạ, một số đã được sắp xếp các màu hoàn chỉnh, một số thì còn lộn xộn.
Cậu thiếu niên an tĩnh ngồi trước bàn, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lẽo.
Lục Niệm Niệm trầm mặc đi qua, đặt đĩa ngô trên bàn cậu, sau đó phát hiện, trên bàn cậu đặt một hàng dài các khối Rubik.
Những khối Rubik này không giống với những khối rubik mà cô từng thấy, cô từng nhìn thấy các bạn trong lớp chơi nhưng đều là những khối lập phương.
Trên bàn là một khối hình cầu, có nhiều mặt.
Nhìn có vẻ khó chơi.
Lục Niệm Niệm đặt ngô xuống, không biết phải ngồi ở chỗ nào, chỉ có thể đứng bên cạnh giá sách.
Trong phòng ngủ mùi thuốc đông y có chút gay mũi, khiến Lục Niệm Niệm nhớ đến bà ngoại.
Khi còn sống, mỗi ngày bà đều uống thuốc, từ trong sân đến bên ngoài, trong không khí đều là mùi thuốc đông y gay mũi.
Mỗi lần khi bà ngoại uống thuốc, Lục Niệm Niệm sẽ nhìn bà chăm chú, đợi sau khi bà uống thuốc xong, Lục Niệm Niệm sẽ nhét một viên kẹo trái cây vào miệng bà.
Người này, mỗi ngày đều phải uống thuốc, thật đáng thương.
Lục Niệm Niệm một bên nhìn vào những khối Rubik đặt trên giá sách, một bên đồng cảm với chủ nhân của căn phòng này.
Trước bàn làm việc, Tống Kim Triêu đang di chuyển những khối Rubik hình kim cương trên tay, các khớp xương ngón tay mảnh khảnh, rất nhanh đã có sự thay đổi, những màu sắc hỗn loạn được cậu di chuyển, không ngừng thay đổi vị trí.
Lục Niệm Niệm không nén được tò mò chạy tới, mặt biểu lộ sự kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khối rubik, trong một thời gian ngắn đã thành một khối màu.
Một đôi tay thần kỳ.
Lục Niệm Niệm bị thu hút bởi khối Rubik, nhịn không được chú ý đến đôi bàn tay, chủ nhân của khối rubik.
Cậu thiếu niên tập trung vào khối Rubik trong tay, lông mày thanh tú đung đưa theo, đôi mắt hơi nheo lại, chiếc mũi hoàn mỹ, còn có đôi môi mỏng mím thành một đường.
Dường như cậu không có bất kỳ biểu hiện nào, chỉ khi nhìn thấy cô, cậu mới tỏ ra buồn bã.
Lục Niệm Niệm đứng bên cạnh cậu rất muốn nói chuyện, nhưng người này hoàn toàn quên đi sự tồn tại của cô.
Cho đến khi tất cả các khối Rubik trên bàn đã hoàn thành, Tống Kim Triêu mới cầm hai cái lên, vượt qua Lục Niệm Niệm, nhẹ nhàng để hai khối Rubik lên giá sách.
Lục Niệm Niệm đứng trước mặt cậu, bị cậu xem như người vô hình.
Lục Niệm Niệm cảm thấy căn phòng trống trải, chỉ biết nhìn vào khối Rubik rồi lại nhìn cậu.
Người này da thật trắng, trên mặt không có một tì vết.
Trên mũi Lục Niệm Niệm có hai nốt tàn nhang nhỏ, bạn cùng trang lứa trên mặt còn có mụn.
Lục Niệm Niệm không có mụn, có lần một lúc ăn năm gói quẩy cay, trên trán liền nổi hai cái mụn.
“Cậu từ trước đến nay có ăn cay không?”.
Lúc Tống Kim Triêu để khối Rubik cuối cùng trên kệ sách, thì nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái phía sau lưng truyền tới.
Không khí lại rơi vào yên lặng.
Cậu thiếu niên hạ mắt, mở ngăn kéo, ngăn kéo cũng chứa đầy các khối Rubik, cậu cầm lấy mấy cái trong số đó, lại bắt đầu chơi.
Nhận thấy cậu có thể là người câm, Lục Niệm Niệm có suy nghĩ lương thiện, bắt đầu tự an ủi bản thân mình.
“Cậu tên gọi là Tống Kim Triêu hả, lúc nãy tôi nghe bà Tống gọi cậu như vậy”.
“Cậu mỗi ngày đều phải uống thuốc sao, thật là đáng thương, lúc trước bà ngoại tôi cũng uống, thuốc đó rất đắng.”
“Cậu chơi Rubik lợi hại thật, tôi chỉ mới thấy qua Rubik hình lập phương, bạn học từng dạy tôi, nhưng tôi không biết chơi”.
“Có phải rất ngốc không, tôi cũng thấy vậy”.
Lục Niệm Niệm tự hỏi tự trả lời, người đàn ông bên cạnh vẫn chơi Rubik trong tay, vẫn không thể hiện thái độ gì.
Không ai quan tâm đến Lục Niệm Niệm, nói đến miệng đắng lưỡi khô cũng không nhận được một ánh mắt đồng tình từ cậu.
Nghĩ một lúc, Lục Niệm Niệm đột nhiên hỏi: “Cậu có biết, một cộng một bằng mấy không”.
Cô gái dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu.
Tống Kim Triêu mặt vẫn vô cảm, Lục Niệm Niệm vừa tiến lại gần cậu, cậu liền theo bản năng cách xa cô.
Cậu không lắc đầu, cũng không gật đầu, Lục Niệm Niệm tin đây là sự thật, bà nội từng nói người này cả ngày là bộ dạng ngốc nghếch.
Kẻ ngốc thật là đáng thương, trong đại viện có nhiều đám trẻ con thích bắt nạt kẻ yếu, Lục Niệm Niệm dùng ánh mắt yêu thương nhìn cậu, hạ thấp giọng nói, cô sẽ bảo vệ kẻ yếu.
Giọng cô gái nghiêm túc, thật tâm nói với Tống Kim Triêu: “ Sau này nếu có người bắt nạt cậu, cậu cứ nói tên của tôi”.
“Tôi đánh nhau rất lợi hại, mọi đứa trẻ trong đại viện đều đã từng bị tôi dạy dỗ qua”.
“Còn có mấy người cãi nhau với cậu, họ đều là đàn em của tôi.”
“Tôi rất lợi hại phải không?”.
Mặc dù cậu ngốc, nhưng tôi cũng không ghét bỏ.
Lời này Lục Niệm Niệm không nói ra, nếu nói cậu ngốc trước mặt cậu, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người đó.
Đĩa ngô trong tay đã nguội, nhưng cậu vẫn chưa ăn.
“Cậu đừng sợ, tôi sẽ không đánh cậu.”
“Mau ăn đi, nguội sẽ không ngon nữa”.
Lục Niệm vừa nói, vừa đặt một cái bắp ngô tới trước mặt Tống Kim Triêu.
Cô gái vẫn còn lẩm bẩm điều gì đó, Tống Kim Triêu không nói gì, quay sang nhìn cô, đôi mắt trong veo.
Đôi mắt cậu dừng trên người cô, môi nhếch lên, nhìn thấy thấp thoáng hàm răng trắng.
Giống như một nhân vật trong bộ phim hoạt hình chú bọt biển tinh nghịch.
Lục Niệm Niệm quay người, nhanh chóng bắt được ánh mắt của Tống Kim Triêu, đôi mắt bất chợt sáng lên: “Cậu đang nhìn trộm tôi”.
Giọng điệu khẳng định.
Lông mày cậu thiếu nhăn lại, môi mỏng mín chặt, hừ lạnh một tiếng sau đó quay đầu sang chỗ khác.