Ánh sáng mãnh liệt rọi thẳng vào mắt, Chu Tề đưa tay lên cản, không nhịn được cau mày: “Ai vậy?”
Lục Niệm Niệm phía sau cậu chậm rãi đứng lên, có chút hiếu kỳ nhìn về chiếc xe đang đỗ ở đằng xa kia.
Chiếc xe con màu đen được trang trí sang trọng vô cùng bắt mắt.
Chu Tề thu hồi ánh mắt, đi tới giúp Lục Niệm nhặt đồ trong tay lên, không quên thúc giục nhanh chóng về nhà.
Nhìn chiếc xe đó, dự cảm trong lòng Lục Niệm Niệm ngày càng trở nên mãnh liệt, từ phía sau Chu Tề đi qua, liền thấy cửa của chiếc xe ô tô con được mở ra.
Một đôi giày da màu đen, bóng loáng rơi trên mặt đất, từ bên trong một người bước ra, thân hình người đó cao gầy, thon dài, mặc một thân tây trang màu đen vô cùng đẹp trai nhã nhặn.
Người đó rõ ràng từ đằng xa chầm chầm bước tới về hướng bọn họ, Chu Tề nghi hoặc mà thu hồi ánh mắt, liếc nhìn cô gái bên cạnh, đang chuẩn bị hỏi có quen hay không, ai biết, vẻ mặt Lục Niệm Niệm dường như không thích hợp.
“Không phải là cậu quen biết với hắn ta đấy chứ?” Tình huống không đúng lắm, Chu Tề nói xong, nghiêng đầu nhìn, lại nhìn người đang đi tới.
Khoảng cách giữa bọn họ không tính là gần, người đàn ông ngược sáng đi tới, bước từng bước trầm ổn, vững vàng, mỗi một bước giống như đi ở trong lòng.
Ánh sáng nửa sáng nửa tối phác họa hình dáng của cậu, Lục Niệm Niệm ngây ngốc nhìn Tống Kim Triêu đang bước tới, sự vui vẻ trong lòng ngập tràn trong đầu, nhất thời sững sờ tại chỗ có chút không phản ứng kịp.
Đây rốt cuộc là tình huống gì, Chu Tề gãi gãi đầu, liền thấy người kia đi tới, cuối cùng dừng lại trước mặt hai người.
Người đàn ông mặt mày anh tuấn, tướng mạo vô cùng xuất chúng, một thân âu phục màu đen không giống mọi người trong thôn, Chu Tề cau mày nhìn về phía cậu, người này so với mình còn cao hơn rất nhiều, đang định hỏi cậu là làm gì vậy, đối diện với ánh mắt âm u kia, Chu Tề sững sờ.
Cô gái bên cạnh nhanh chóng mở miệng, giọng nói mềm mại, “Kim Triêu...”
Giọng nói Lục Niệm Niệm hiển nhiên có chút dè dặt, rất sợ bản thân mình bị ảo giác, Tống Kim Triêu rõ ràng ở nước ngoài, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
Dọc đường bôn ba, trực tiếp từ Thụy Sỹ đến thôn nhỏ này, vẻ mặt Tống Kim Triêu có chút uể oải, trong nháy mắt nhìn thấy Lục Niệm Niệm, ý thức cả người cũng trở nên tỉnh táo.
Giống như bây giờ, đứng bên cạnh cô gái là một nam sinh, hơn nữa động tác thân mật mà lôi kéo góc áo, một màn này liền đâm vào mắt, làm mắt cậu đau đớn.
Chú ý tới ánh mắt bức người của người đàn ông, phả ra khí lạnh Chu Tề theo bản năng thu tay về, chợt cảm thấy cả người lạnh run.
Lục Niệm Niệm mím môi, nhìn cậu không nói một lời, sau đó vẫn là không nhịn được, đầu không nhịn được tiến vào vòng ôm của cậu, cánh tay tinh tế gắt gao ôm chặt lưng Tống Kim Triêu.
Mái tóc mềm mại của cô gái chống đỡ ở trước ngực cậu, giọng nói mềm mại giống như kẹo bông gòn, “Kim Triêu, tớ rất nhớ cậu.”
lời vừa dứt, Tống Kim Triêu sửng sốt một chút, cậu nhanh chóng bình tĩnh, dùng sức ôm lấy cô, cánh tay dài ôm lấy cô gái dán chặt về phía mình, thân hình gầy gò tinh tế của cô gái, cả người lọt thỏm trong vòng ôm của cậu, hơi thở nhàn nhạt mà quen thuộc vương vấn ở chóp mũi của cậu.
Chu Tề ngơ ngác mà nhìn hành động của hai người, bỗng nhiên tỉnh ngộ, đôi mắt đen của người đàn ông nhìn bánh xe đang chuyển động, mắt nhanh chóng bay trở lại ở trên người bọn họ đánh giá, chạm phải ánh mắt lùng lạnh của Tống Kim Triêu bắn tới, Chu Tề nuốt nước bọt, tiếp theo nhanh như cơn gió, chạy vào cửa lớn.
Lúc này chính là thời điểm lạnh nhất trong năm, đặc biệt là vào buổi tối, gió lạnh càng trở nên lạnh lẽo, thổi đến mức tai phát đau.
Lục Niệm Niệm hôm nay đi về thôn nhỏ nên mặc ít quần áo, lúc trở về cảm thấy lạnh, tùy ý từ trong tủ quần áo lấy chiếc áo phao màu đỏ của mợ mặc vào, trên cổ còn quấn một chiếc khăn dày và nặng, cả người giống như con chim cánh cụt tròn vo, tràn ngập hơi thở quê mùa.
Giờ khắc này cô không chút nào quan tâm đến hình tượng, ngoan ngoãn như con mèo đem đầu chôn ở trong lồng ngực của Tống Kim Triêu, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên.
Bên tai thỉnh thoảng thổi tới từng đợt gió lạnh, cảm giác lạnh thấu xương tiến vào trong cổ, Lục Niệm Niệm ôm Tống Kim Triêu không buông, không nhịn được ở trong ngực cậu cọ qua cọ lại, xúc cảm ấm áp như vậy để cho cô có cảm giác không chân thực, giống như đang nằm mơ.
Trước ngực là mái tóc mềm mại của cô gái, Tống Kim Triêu tùy ý ôm, mặt mày lạnh lẽo, trầm mặc lúc nãy từ từ tan đi, trên khuôn mặt anh tuấn có mấy phần ôn nhu, ấm áp.
Biết cô sợ lạnh, Tống Kim Triêu đưa tay xuống, bắt được đôi tay lạnh lẽo của cô bao lại, lòng bàn tay ấm áp của cậu dán trên mu bàn tay của cô, Lục Niệm Niệm híp mắt dán vào trong lồng ngực cậu đột nhiên không muốn động.
Trong lòng lưu luyến vòng ôm ấm áp, Tống Kim Triêu dừng một chút, giọng nói có chút khàn khàn: “Niệm Niệm.”
Nghe thấy lời này, người trong ngực ôm cậu càng thêm chặt, sau đó hai người yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Lục Niệm Niệm từ trong khăn cổ dày cộp ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen, tròn nhìn cậu không chớp mắt.
“Kim Triêu, làm sao cậu biết tớ ở đây?” Giọng nói vừa vui mừng lại kích động.
“Có phải là đợi rất lâu rồi không? Có lạnh hay không?”
Lục Niệm Niệm nói xong, lùi khỏi cái ôm của cậu, lúc này mới phát hiện người trước mắt chỉ mặc một thân âu phục màu đen, nhìn đẹp trai nhưng rất mỏng manh.
Tống Kim Triêu yên lặng nhìn, ánh mắt lưu luyến lướt qua gò mà thanh tú của cô gái, dường như muốn khắc sâu trong lòng.
Thấy cậu không nói lời nào, Lục Niệm Niệm rút tay ra sờ vào má cậu, có chút lạnh, vì vậy nhanh chóng lấy khăn quàng cổ xuống, kiễng chân quấn quanh cổ cậu.
Tống Kim Triêu phía trước đột nhiên cúi thấp người, lần nữa đưa tay ra nắm chặt đôi tay đang đông cứng vì lạnh, ngăn lại động tác.
“Đừng cản tớ.”
Cậu nắm lấy tay Lục Niệm Niệm, đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn một hồi, xúc cảm mềm mại, ấm áp rơi trên mu bàn tay, Lục Niệm Niệm không dám cử động nữa.
Nghe thấy giọng nói khàn khàn, cùng mệt mỏi của Tống Kim Triêu, trong lòng như bị người nhéo một phát, chua xót lại đau lòng.
Vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông đem khăn quàng cổ quấn lại trên cổ của cô, thuận tiện hướng lên trên, che khuất nửa khuôn mặt của cô.
Lục Niệm Niệm nhấc mắt nhìn cậu, Tống Kim Triêu mặc như vậy còn là lần đầu tiên nhìn thấy, mặc dù nhìn rất gợi cảm, còn mang theo mùi vị cấm dục, nhưng thật sự không lạnh sao?
“Tới nhà cậu mợ tớ đi, áo cậu không dày, tớ tìm cái khác cho cậu mặc.” Nói xong, Lục Niệm Niệm nắm tay Tống Kim Triêu chuẩn bị mang cậu vào nhà, nhưng bị người kéo vào trong ngực.
Tống Kim Triêu nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt đen nhìn chăm chú, nặng nề mở miệng: “Ngày mai tớ sẽ đi.”
Lục Niệm Niệm kinh ngạc, lông mày thanh tú nhíu lại thành một đường: “Sao lại nhanh như vậy chứ! Tớ còn chưa cùng cậu nói chuyện...”
“Vậy đêm này cậu ở đâu?”
Tống Kim Triêu dịu dàng vò đầu cô: “Khách sạn.”
Lục Niệm Niệm suy nghĩ mấy giây, kiên định nói: “Tớ đi cùng cậu.”
Lần này chỉ muốn nhìn thấy cô, ông ngoại chỉ cho cậu 24 tiếng, Tống Kim Triêu không có cách nào từ chối, chỉ có thể dùng cách này vội vàng tới gặp cô.
Có Chu Tề yểm trợ, Lục Niệm Niệm quyết định không về nhà, cố ý muốn ở cùng một chỗ với Tống Kim Triêu.
Trong thị trấn cũng có khách sạn ba sao, việc làm ăn buổi tới có chút vắng vẻ.
Đi cùng hai người còn có Phương Ngọc, trợ lý của Tống Kim Triêu, khi người lễ tân hỏi muốn đặt mấy phòng, Phương Ngọc sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía ông chủ của mình.
Tống Kim Triêu nhẹ nhàng nhíu mày, gương mặt tuấn tú không tỏ vẻ gì, không chút do dự nói: “Ba phòng.”
Nhân viên lễ tân gật đầu, gõ trong máy tính mấy lần, rất nhanh đem ba tấm thẻ phòng đưa cho bọn họ.
Nghe thấy Tống Kim Triêu đặt ba phòng, Lục Niệm Niệm đứng bên cạnh cậu hoài nghi có phải mình nghe lầm, khó có dịp hai người ở cùng nhau, đêm tối, gió lớn tuyệt đối là cơ hội tốt, Tống Kim Triêu lại có thể muốn ba phòng, thật sự định mỗi người ở một phòng sao?!
Mắt cô gái chuyển động xoay tròn, nhìn nhân viên lễ tân, lại nhìn trộm Tống Kim Triêu, có nên nhắc nhở cậu, đặt hai phòng là đủ rồi, trợ lý của cậu ở một phòng, cùng Tống Kim Triêu ở một phòng, thật tốt.
Phiền nhiễu nửa ngày, Lục Niệm Niệm cuối cùng là ngại không dám mở miệng, nhỏ giọng lầm bầm từ trong tay người nào đó nhận thẻ phòng, giống cô vợ nhỏ bĩu môi đầy ủy khuất.
Phương Ngọc ở tầng ba, Lục Niệm Niệm cùng Tống Kim Triêu đều ở lầu bốn, chờ người trợ lý rời đi, Lục Niệm Niệm mới cúi đầu, mặt lộ vẻ ai oán.
Đưa Lục Niệm Niệm tới trước cửa phòng, Tống Kim Triêu đứng ở trước mặt, dịu dàng dặn dò: “Ngày mai cùng nhau ăn sáng.”
Cô gái trước mặt ỉu xìu đáp lại, môi hồng mím lại, giống như con sóc hờn dỗi.
Tống Kim Triêu không tiếng động mà cười khẽ, không nhịn được sờ đầu cô gái đang chôn trong khăn quàng cổ.
“Sao vậy?” Giọng nói của cậu dịu dàng, âm cuối rơi vào trong tai Lục Niệm Niệm, Lục Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nói rầu rĩ: “Kim Triêu, cậu không có suy nghĩ khác hay sao...?”
Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu sửng sốt, chầm chầm phản ứng lại, cậu cúi người, dán sát vào tai Lục Niệm Niệm, giọng nói trầm thấp: “Cậu hy vọng tớ có suy nghĩ gì?”
Không nghĩ tới cậu sẽ hỏi ngược lại, Lục Niệm Niệm có chút quẫn bách lắc đầu, trái tim không ngừng nhảy lên, giống như con thỏ.
giọng nói rất nhỏ, rầu rĩ nói: “Tớ, tớ làm sao biết được.”
Có suy nghĩ thì nhanh chóng hành động, thật sự một chút cũng không để ý hay sao.
Tống Kim Triêu mỉm cười, chậm rãi rời đi, trực tiếp cầm tay cô tiếp tục đi về phía trước, đứng ở trước cửa phòng cậu.
Lục Niệm Niệm bị cậu dắt đi, mỗi một bước chân đều có chút mềm nhũn, trong lòng không ngừng kêu gào: Ý tứ này của Triêu Triêu rõ ràng là? Định ở cùng cô một chỗ?
Còn tưởng rằng cậu là đầu gỗ, hiện tại không phải như vậy, Lục Niệm Niệm khẩn trương đi phía sau cậu, trong lòng đắc ý.
Đến khi tới phòng Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm mới phát hiện, khách sạn nãy cũng được coi là xa hoa.
Phương Ngọc nhanh chóng đem hành lý của Tống Kim Triêu qua, là một valy nhỏ, Tống Kim Triêu mở valy ra, đem đồ vật bên trong lấy ra.
Lục Niệm Niệm rất tò mò, đến gần nhìn, liền thấy Tống Kim Triêu lấy một cuốn abum đưa qua cho cô.
Nhìn rõ chữ trên trang bìa, Lục Niệm Niệm sững sờ tại chỗ, so với việc Tống Kim Triêu đột nhiên đứng ở trước mặt còn kinh ngạc hơn.
Đó là bức tranh chữ lần trước tặng cho cậu, bây giờ được thu nhỏ lại in ở trên trang bìa.
Sau khi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Lục Niệm Niệm vội hỏi: “Này, đây là gì vậy.”
Tống Kim Triêu cởi áo khoác, móc lên giá, nhàn nhạt nói: “Quà sinh nhật của cậu.”
Lục Niệm Niệm cúi đầu trên mặt không nhìn ra biểu tình gì, những lời đã nói, cậu vẫn luôn nhớ tới, mặc dù còn mấy ngày nữa mới tới sinh nhật, nhưng trong lòng nóng lòng muốn đến gặp cô.
Mắt Lục Niệm Niệm cảm thấy chua sót, đầu càng cúi thấp hơn, rất sợ Tống Kim Triêu nhìn thấy viền mắt đỏ ngầu của chính mình.
Đây là một abum tranh, rất dày, có ít nhất hơn một trăm trang, trang đầu tiên chính là bức ảnh hai người chụp cùng nhau lần đầu tiên, Tống Kim Triêu đem toàn bộ vẽ ra.
Lục Niệm Niệm tiếp tục lật những trang sau, trong mắt hơi nước dần mề mịt, từng giọt như trân châu “Tí tách” rơi trên giấy.
Vội vã lau nước mắt, trong lòng đủ loại cảm giác, chỉ muốn ôm lấy cậu.
Không ngờ tới cô sẽ khóc, Tống Kim Triêu tay chân có vẻ luống cuống, nhanh chóng đưa tay qua lau đi nước mắt ở khóe mắt: “Đừng khóc, như vậy rất xấu.”
cặp mắt kia ướt nhẹp, giống như muốn cậu bắt nạt, cũng chỉ có thể nhỏ giọng dịu dàng, nỗi lực an ủi cô, nhưng cậu ngốc trong việc đó không biết phải nói như thế nào mới tốt.
Lục Niệm Niệm vùi đầu vào trong lồng ngực của cậu, mang theo giọng mũi nói: “Kim Triêu, cậu sao lại có thể chọc ghẹo tớ như vậy?”
“Đây là hấp dẫn người ta phạm tội, biết không?”
Cô gái giống con gấu koala, ôm cậu cọ qua cọ lại, Tống Kim Triêu không động để cho cô ôm.
Trầm mặc một lúc, cậu đột nhiên lên tiếng: “Cậu nên trở về phòng.”
Nói gì vậy? Lục Niệm Niệm nghe xong không hề bị lay động, nhỏ giọng nói: “Phòng của cậu so với của tớ thoải mái hơn.”
Tống Kim Triêu giải thích: “Hai phòng của chúng ta đều giống nhau.”
Lục Niệm Niệm không nghe: “Phòng của cậu ánh sáng tốt.”
Tống Kim Triêu: “Phòng của cậu cũng không tồi.”
Lục Niệm Niệm như cũ vẫn lắc đầu: “Giường của cậu vừa lớn lại vừa mềm.”
Nơi bị cọ xát qua không thoải mái, bộ phận nào đó trên người đã có biến hóa, Tống Kim Triêu khẽ cau mày, giọng nói kiên định: “Hai chúng ta có thể đổi phòng cho nhau.”
Lời vừa dứt, Lục Niệm Niệm chậm chạp ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hiển nhiên có chút thất bại, dừng một chút, có chút rèn sắt không thành thép, mở miệng nói: “Không thèm đổi với cậu, tớ sẽ về phòng!”
Vốn tưởng rằng tên này đã thông suốt, không nghĩ tới lại là đầu gỗ!
Lục Niệm Niệm nhỏ giọng oán hận, chỉ đành không cam tâm tình nguyện hướng về phía cửa mà đi, trước khi rời đi còn không nhịn được, đối với Tống Kim Triêu oán giận: “Cậu thật sự muốn tớ suốt rột mà chết sao.”
Trước khi đóng cửa, như cũ vẫn không cam lòng: “Sau này có thể không có cơ hội.”
Mắt Tống Kim Triêu thâm trầm, trước sau không nói một lời, mày anh tuấn chau lại, gò má căng thẳng, vẻ mặt cũng không được tốt.
Cánh cửa trước mắt rốt cuộc đóng lại, Lục Niệm Niệm thở dài một hơi, không muốn đi chút nào, dựa vào tường bên cạnh, âm thầm vẽ vòng tròn quở trách Tống Kim Triêu.
Hai người gặp nhau không dễ dàng gì, tên này còn không biết nắm bắt cơ hội, lẽ nào cô ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng? Hay cậu rõ ràng mọi chuyện nhưng giả bộ hồ đồ, bị mình dọa sợ?
Bất kể là khả năng nào, Lục Niệm Niệm đều có cảm giác mình bị người ta ghét bỏ.
Đang âm thầm oán giận, bên tai vang lên tiếng mở cửa, Lục Niệm Niệm lập tức theo tiếng động nhìn lại, chạm phải đôi mắt đen mà thâm trầm.
Tống Kim Triêu đẩy cửa ra, môi mỏng khẽ mím, ánh mắt như một cái khóa, khóa chặt trên người cô.
Vừa thấy cậu đi ra, Lục Niệm Niệm ủy khuất bĩu môi, bộ dạng như muốn khóc: “Tớ đã nói như vậy rồi, cậu vẫn để tớ rời đi...”
Giọng nói đó nũng nịu oán trách, cuối cùng trở thành cọng cỏ đè chết lạc đà, thần kinh căng thẳng của Tống Kim Triêu “ba” một tiếng đứt, ý chí kiên định trước mắt tan rã.
Giây tiếp theo, cậu đưa tay ra, đem người kéo vào trong ngực.